Vợ À, Cười Lên Nào

Chương 17: Về thăm ba mẹ vợ



Bước ra khỏi quán nó mới nhớ ra một chuyện là ngày hôm qua baba và mama của nó đã về rồi nhưng mà nó chưa về gặp họ, nó vỗ vai Thuần Nhi cười nói:

_“ Nè Nhi! Tao về thăm baba với mama tao nha. Mày và ông anh mày về nhà trước đi nha, mà nhớ không được nói tao đi về nhà nghe chưa mày” Ngắt nhẹ cái tai nhỏ nói rồi nhảy chân sáo đi

_“ Ê mà… khoan. Haizz… Đi gì mà nhanh zậy trời? Định nói nó tối nay mình đi bar với Nhã Nhã mà nó đi mất dạng zậy đó” Lắc lắc cái đầu bó tay với nó nhỏ bước ra xe đợi. Nó đi được nửa đoạn đường liền vẩy tay gọi taxi đi cho nhanh, leo lên xe ngồi nó móc con dế từ trong balô ra gọi cho mama nó

_“ Hế lu. Phu nhân Nguyễn đi chơi có vui không ạ? Lão gia cũng vui chứ ạ? Có nhớ tiểu thư không ạ? Có mua quà cho tiểu thư không ạ?” Nó làm một liên khúc ạ khi bà Nguyễn vừa mới alô

_“ Phu nhân rất vui. Lão gia cũng rất vui. Phu nhân không có nhớ tiểu thư lắm. Phu nhân cũng quên mua quà cho tiểu thư mất rồi. Hahaha” Bà Nguyễn vui vẻ trêu lại nó

_“ Phu nhân xấu tính. Tiểu thư sắp về nhà thăm hai người rồi đây nhớ chuẩn bị quà cho tiểu thư đi ahihi”

_“ Được rồi con gái hư. 2 người đều có mua quà cho con. Về đây nhanh đi nhé”

_“ Vâng thưa phu nhân! Khoảng 10 phút nữa là tiểu thư tới liền muahahaha”

_“ Không giỡn nữa. Gái lớn sắp có chồng mà vẫn như con nít thôi. Cúp điện thoại đi về nhanh đó” Bà Nguyễn gừ nhẹ đùa với nó

_“ Phu nhân à. Tiểu thư rất còn con nít làm gì có chồng đâu nào. Mà thôi tiểu thư xin cúp trước đây”

Hắn cho một tay vào túi bước ra xe nhưng không thấy nó chỉ thấy Thuần Nhi đang nhăn mặt vì đứng nắng. Hắn vừa mới bước tới là nhỏ nhăn mặt càu nhàu:_“ Anh làm gì mà lâu quá zậy? muốn giết chết làn da của đứa em gái này sao hả?”

_“ Anh xin lỗi. Mà Nhật Linh đâu rồi?” đôi mắt lạnh lùng của hắn tìm kiếm bóng hình của nó

_“ Nó chạy đi đâu rồi mà không có nói với em. Nó còn kêu 2 anh em mình về trước đi. Anh khỏi kiếm nó chi cho mệt” Nói rồi nhỏ giật chìa khóa mở cửa chui tọt vào sẵn nhét lại chìa khóa vào tay hắn. Hắn nhíu mày lo lắng sợ nó đi lạc rồi chui vào xe đưa Thuần Nhi về nhà. Nhỏ khều vai hắn nói:

_“ Anh. Tối nay em đi bar với nhỏ bạn nhá. 12 giờ em về. Được không anh?”

_“ Ở nhà không đi đâu hết. Mắc công ba mẹ la anh không biết giữ em. Để em đi đêm” Khuôn mặt hắn không biểu cảm nói rõ ràng, mạch lạc cho nhỏ nghe

_“ Đi mà anh. Nếu anh không nói, em không nói sao ba mẹ biết được nha anh” môi làm dáng vẻ dễ thương _“ Không”

_“ Đồ lạnh lùng. Nếu như anh cho em đi em nhất định sẽ nói cho anh biết chị dâu đi đâu. Có chịu không hử?” Thuần Nhi nhướng nhướng đôi chân mày rất chi là xấu xa. Hắn chống tay lên cửa sổ suy nghĩ rồi nói:

_“ Được. Anh cho em đi nhưng chỉ tới 11 giờ thôi. Anh sẽ kêu tài xế đưa em đi”

_“ Uầy 11 giờ thôi sao? Mà thôi cũng được, có đi là vui rồi. Chị dâu về nhà ba mẹ rồi, dặn là không được nói anh nghe” Nhật Linh ơi! Mày tha lỗi cho tao nha, tao rất muốn đi chơi ở nhà quài cản trở mày với anh tao lắm. Nhỏ bĩu môi nói còn trong lòng xin lỗi nó vì đã bán nó đi.

Nó vừa bước xuống xe, liền bấm chuông inh ỏi. Vú Năm chạy ra mở cửa cho nó bị nó hù mà muốn rớt tim ra ngoài

_“ Nha đầu hư. Làm vú giật mình à. Bữa giờ không gặp con nhớ con quá” Vú Năm đánh yêu nó một cái cười hiền từ nói

_“ Con cũng nhớ Năm quá trời luôn. Cũng tại đi học với bị tên kia áp bức quá nên không về chơi với Năm được. Hì hì” Nó tủm tỉm cười lộ ra 2 cái lúm đồng tiền và hàm răng trắng tinh

_“ Chồng con tốt muốn chết mà áp bức gì. Không chịu về với Năm thì nói một tiếng đi nha đầu thối. Thôi vô nhà đi ba mẹ con đang chờ đó” Vú Năm mắng yêu nó rồi đẩy nó vào nhà

_“ Hế lu phu nhân và lão gia. Đồ nhi đã về thăm 2 người rồi hahaha” Nó chạy lại ôm bà Nguyễn cười tít cả mắt

_“ Giỡn hoài zậy con? Lớn rồi ra dáng thục nữ coi nào. Mà Trọng Quân đâu không về với con hử” Bà Nguyễn đánh vai nó rồi cùng ông Nguyễn không hẹn mà gặp dòm ra cửa

_“ Baba mama à. Sao 2 người cứ nhắc tới hắn quài zậy? Con không thích đâu?” Nó đứng dậy chốn khoanh tay lại dẩu môi nói

_“ Sao zậy con? Cứ kì thị chồng con quài à. Trọng Quân mẹ thấy nó rất cưng chiều con mà” Ông Nguyễn trợn to mắt ngạc nhiên hỏi

_“ Hắn đáng ghét rất rất đáng ghét…” Mỗi từ ghét nó lại giẫm mạnh chân một cái

_“ Nè vợ cưng. Anh đâu có đáng ghét đâu”

_“ Chình xác. Cái giọng nói đó còn đáng…. ghét” Nó gật gật đầu nói, cảm thấy có gì đó khác thường và có một luồng không khí lành lạnh đằng sau, nó xoay người lại trợn mắt nhìn cái người đang dựa vào cửa ung dung nhìn nó

_“ Chào ba mẹ con mới qua. Thật xin lỗi ba mẹ vì đã để vợ con chạy về đây một mình” Trong lúc nó đơ người hắn cúi chào 2 vị trưởng bối

_“ Ahaha. Không sao đâu con. Chắc mấy ngày vừa qua nó làm con cực khổ lắm hả? Nếu nó làm con buồn con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ trị tội nó” Bà Nguyễn xua tay cười ha hả

_“ Mama à. Con mới là con của mẹ mà. Sao mẹ bênh vực hắn. Baba nói giúp con đi, baba thương con nhất mà đúng không?” Nó liếc hắn rồi làm nũng với ông Nguyễn

_“ Baba xin lỗi. Nhưng mà baba thương mama hơn nên không dám cải lời mama con. Baba là một trong số những đàn ông sợ vợ mà hahahaha. Con cũng zậy mà đúng không Trọng Quân?” 2 vị trưởng bối liếc mắt đưa tình với nhau

_“ Con cũng giống ba thưa ba. Rất thương vợ và hết mực cưng chiều vợ mình” Hắn nhìn nó nói. Nó mặt đỏ tai hồng liếc xéo hắn, hất mặt vọt lẹ lên phòng:_“ Aaaa. Kì cục quá à. Con mới là con ruột 2 người mà. Tức quá”

_“ Ôi trời. Lại dở chứng cũ nữa rồi. Con lên phòng xem nó đi Quân” Bà Nguyễn lắc đầu. Hắn gật đầu chạy theo sau nó, lên phòng nó định đóng cửa nhưng may mà hắn kịp thời đưa chân vào chặn nó đóng cửa lại. Nó phồng mang trợn má bỏ tay ra xoay người đi về phía cái giường

_“ Sao anh biết tôi ở đây?”

_“ Ra điều kiện để Thuần Nhi nó nói em ở đâu và anh đã thành công” Hắn dựa tường lạnh lùng nói.

_“Thuần Nhi ơi là Thuần Nhi mày làm tao sống không được chết cũng không xong nữa” Nó lẩm bẩm một mình làm hắn cũng phải phì cười

_“ Anh nói cho em biết. Không đợi anh cùng đi mà dám đi một mình là sao hả? Có biết anh lo không?” Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng trong câu nói là cả một tảng băng, hắn cho 2 tay vào túi quần jeans bước từng bước nhỏ về phía nó. Cảm giác như sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra nó để chân lên giường lùi chậm chậm về phía sau:_“ Có gì tư từ nói đây là nhà tôi đó nha. Tôi la lên đó” Hắn vẫn bước từng bước về phía trước, nó thì lùi vẩn lùi. Hắn leo lên giường bò từ từ, nó sợ tới nổi mặt lúc đỏ lúc xanh, nó lùi đến phía góc tường hết lùi được nữa không biết phải làm gì, định nhảy xuống giường chạy trốn nhưng bị hắn nắm được tay kéo lại đem nó kẹp dưới thân. Trong tình cảnh lúc đó không khí rất ám muội, nó nhắm chặt mắt đợi hắn hôn lần nữa. Hắn cúi người xuống lấy điện thoại ra chụp hình nó rồi thổi vào tai nó nói:_“ Em mở mắt ra đi. Anh cho em xem” Nó nghe lời hắn mở mắt ra, đập mạnh vào mắt nó là khuôn mặt hắn đang cười tươi rói cùng với chiếc điện thoại có hình nó:

_“ Em nhìn nè. Khuôn mặt em khi đợi anh hôn nè. Xinh không hả? Hahahaha”

_“ Đáng ghét. Xóa đi cho tôi” Mặt nó đỏ choét hét lên. Cùng lúc đó bà Nguyễn bước vào:_“ A. Mama xin lỗi 2 con cứ tiếp tục, định kêu 2 con xuống ăn bánh nhưng mà 2 con bận rồi hihi” Nó hiểu ý liền đẩy hắn ngồi dậy nói:_“ Không phải như mama nghĩ đâu mà.

Đợi con xuống nữa” Nó chạy theo níu tay bà Nguyễn cùng xuống dưới. Hắn ngồi xem tấm hình chụp mới nãy làm hình nền điện thoại rồi đi theo nó xuống dưới nhà.