Vợ À, Cười Lên Nào

Chương 11: Tâm điểm chú ý của trường



   Sau khi màn gặp mặt diễn cảm của nó đã xong. Nhã Nhã dắt 2 đứa nó đi nhận lớp và điều bất ngờ là 3 đứa học chung với nhau. Khi 3 đứa nó bước vào lớp thì tất cả nam sinh ngồi dưới đều ngất ngây hết. Nhã Nhã nói nhỏ vào tai của GVCN cái gì đó. Do Nhã Nhã đứng che nên không thấy mặt GVCN của nó như thế nào chỉ thấy bà cô ấy có 1 thân hình thật là vĩ đại ( Vĩ đại ở đây là mập ạ. Ai mập thì cho tác giả tạ lỗi nhơm, nhưng mà đừng lo tác giả cũng không ốm đâu hehe^^). Nhã Nhã nói rồi bước xuống chỗ ngồi để lại nó, Thuần Nhi và bà GVCN có thân hình vĩ đại cùng với khuôn mặt thật là quá xinh ấy mừ^^ rồi bà cô ấy hét lên:

  _" 2 cô mau giới thiệu mình đi để tôi đây còn dạy". Thuần Nhi giật bắn người huýt tay nó có ý' Mày nói trước đi bà cô làm tao run quá'. Nó trợn mắt nhìn rồi giới thiệu cho qua chuyện:

  _" Xin chào các bạn. Mình là du học sinh mới về nước, tên mình là Nguyễn Nhật Linh các bạn có thể gọi mình là Nhật Linh. Xin chỉ giáo thêm" Nó nở 1 nụ cười làm tụi con trai chảy cả máu mũi

  _" Xin chào. Mình cũng là du học sinh mới về với Nhật Linh, tên mình là Trương Thuần Nhi có thể gọi mình là Thuần Nhi cho thân mật. Xin chỉ giáo thêm cho mình" Chu choa mạ ơi Thuần Nhi còn giới thiệu tốt hơn nó nữa nhỏ nở 1 nụ cười chết người luôn kìa trời. Bà cô chỉ tay xuống phía dưới bàn của Nhã Nhã cho 2 đứa nó ngồi:_" 2 cô ngồi đó đi. Nhanh xuống chỗ mất 10phút của tôi rồi" Nó gật đầu lôi Thuần Nhi xuống chỗ, đi ngang qua đám nam sinh háo sắc nó nổi cả da gà da vịt lên còn ai kia thì cứ cười tít cả con mắt vẫy tay chào nữa mới ghê chứ. Nó đặt cặp ngồi xuống ghế nhìn lên bảng chắm chú rồi lấy trong balô ra chiếc tai phone đeo vào tai( TG: Thấy chưa đoán có sai nhìn chăm chú rồi thì làm việc khác à -_-)

( Nhật Linh: Zậy chứ mi học rồi mi có học lại không hả? Nhìn con Nhi kìa nó khác khác gì đâu)

(Thuần Nhi: Học rồi học lại chán lắm. Chủ yếu đi học cho có bạn, giờ ngồi chụp hình cho vui)

(TG:... -_-) ' Reng... Reng... Reng...' Tiếng chuông ra chơi vang lên, nó trườn người ra bàn ngủ bù cho buổi sáng thức dậy sớm. Nó đang lim dim thì Thuần Nhi và Nhã Nhã kéo nó ngồi dậy chỉ tay mấy bàn trên và cửa lớp. Nó há hốc mồm nhìn nói lắp bắp:_" T... Tụi nó đi đâu m... mà đứng trước lớp mình đô... đông zậy?"

  _" Hình như kiếm 3 người đứa mình đó. Nhã Nhã cậu ở trường là con của Hiệu trưởng cậu còn là gì nữa zậy?"

  _" À! Không gì chỉ là hotgirl nho nhỏ thôi. Hahaha" Nhỏ đứng gãi dầu rồi cười hahả. Nó và Thuần Nhi nghe xong thì mắt chữ O mồm chữ A nhìn tụi con trai rồi nhìn Nhã Nhã 1s... 2s... 3s... 58s... 59s... 60s...:_" Con Hiệu trưởng có khác. CHẠY MAU" 2 đứa nó kéo tay Nhã Nhã chạy thẳng ra cửa, 3 chân 4 cẳng đâm đầu chạy như điên. Nó chạy rồi thở nói:

  _" Ma xui quỷ khiến gì zậy trời. Hộc... hộc... Mới vô trường mà phải vận dộng chân rồi. Mệt quá! Hà... hà..."

  _" Phải đó. Mệt... mệt chết đi được hộc... hộc... Nhã Nhã ngày nào cậu cũng chạy hay chỉ có hôm nay mới chạy?" Thuần Nhi thì cũng đâu kém gì nó chạy đến nổi mồ hôi đọng trên trán luôn kìa

  _" Hả? Ngày nào cũng chạy đó chứ. Nhưng mà mình có chỗ để trú mà. Đi theo mình nhanh lên... Hộc... hộc" Nhã Nhã nói rồi phóng nhanh nó với Thuần Nhi theo sau mà phát mệt luôn. Nhã Nhã chui tọt vào phòng Hiệu trưởng Trần rồi tới Thuần Nhi và người cưới cùng chui vào là nó, theo phản xạ nó đóng cửa 1 cái rầm rồi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển như chết đến nơi

  _" Ô! Nhật Linh và Thuần Nhi 2 em cũng bị đuổi theo nữa à! Hahaha" Hiệu trưởng Trần nói cười hahaha nhìn 3 đứa nó

  _" Ơn trời thoát rồi! Hộc... hộc... Tụi con trai... đúng là kinh khủng" Thuần Nhi đứng nói mà thở không ra hơi trong thảm ghê. Nó thảm hơn ngồi ôm ngực thở dốc( Vì đó giờ nó tệ nhất môn Thể Dục mà, mỗi lần chạy là mỗi lần mệt lã người) (TG: Mà cũng hên là chưa ngất)

( Nhật Linh: Phải hên thật đó. Ta căm thù chạy. Grừ!!!). Nhã Nhã là đứa khỏe nhất, đứng thở mà còn cười hahả ghê thật Thánh mất rồi

  _" Thầy à! Còn nhiêu phút nữa lên lớp zậy thầy?" Sau một hồi thở dốc nó đứng lên hỏi Hiệu trưởng Trần



  _" Còn 5 phút nữa. 3 đứa lên lớp dược rồi, chắc tụi nó đi hết rồi". Thuần Nhi nghe zậy mở cửa thò đầu ra nhìn rồi ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho nó và Nhã Nhã. 3 đứa nó đi mà không như bình thường phải lấp lấp ló ló khác người mới chịu