Vinh Hoa Phú Quý

Chương 19: Ngoại chương 1: Thái Thái



Làm nữ nhân không dễ, làm chủ mẫu chân chính của một thế gia lại càng không dễ. Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là bình thường. Ta tuy rằngcùng trượng phu tương kính như tân nhưng lại không được sủng ái.

Ta luôn cố gắng tranh đấu, cam đoan hai con trai ta sinh ra, bình an lớnlên. Hơn nữa cam đoan trong các đứa con của lão gia cũng chỉ có hai anhem bọn họ bình an trưởng thành. Ta dùng hết toàn lực ở bảo hộ con ta.

Đến thời điểm tìm hôn sự cho đứa con cả, ta xem trúng nha đầu nhà Lâm gia.Tuy rằng nàng chỉ mới có mười ba tuổi, nhưng ta sẽ không nhìn lầm người. Trong mắt nàng thần thái sáng láng, khuôn mặt sung sướng không màngdanh lợi, là loại người sẽ sống sót tốt.

Nàng hiểu được quản lýcuộc sống, hiểu được cách hưởng thụ bản thân, thích hợp làm chủ mẫutrong gia đình như của chúng ta. Dù sau này không được trượng phu sủngái, nàng cũng sẽ không hối hận, cũng có thể lo liệu tốt gia vụ, giáo dục tốt đứa con, vì trượng phu quán xuyến tốt hậu viện, làm cho hắn ở nhàkhông hề buồn phiền.

Chỉ thấy mặt một lần, ta liền chấm ngaynàng. Trở lại trong phủ, ta nói với lão gia. Lão gia lại bảo cô nươngkia tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa xem ra Lâm gia là muốn đưa nàng tiến cung.

Ta chỉ đành phải từ bỏ, đi tìm kiếm mục tiêu khác, tuyển Nghiêm thị đang thanh danh vang dội.

Tới rồi khi làm mai cho Tằng nhi, Lâm gia cùng Phạm gia ta bởi vì nguyênnhân triều đình mà phải liên hợp với nhau. Ta thừa cơ lại nhắc tới hônsự, lần này Lâm gia đáp ứng. Tằng nhi của ta so với ca ca hắn có phúckhí hơn.

Sau này sự thật chứng minh ta quả nhiên không có nhìnlầm người. Đứa con dâu thứ hai này, mặc kệ đi tới nơi nào, đều làm chongười bên cạnh tâm tình khoái trá, đối đãi ta cũng thật sự hiếu thuận.Nhìn nàng có cuộc sống tinh thần như vậy, bản thân ta cũng cảm thấy trẻra vài tuổi.

Nàng mang thai, liền cho thị nữ mỹ mạo bên người đi hầu hạ Tằng nhi, một chút cũng không hề miễn cưỡng.

Nàng mới sinh đứa nhỏ, Tằng nhi đã nghĩ nạp Tuyết Nhu, nàng cũng một ngụmđáp ứng ngay. Vẻ mặt đều sung sướng như đứa con ta, mà không phải vộivàng tranh giành tình nhân hoặc là đầy bụng ủy khuất.

Tằng nhiphạm vào hồ đồ, nàng cũng không tranh chấp cãi vã ầm ĩ, ngược lại tinhtế dẫn đường hắn, khuyên giải an ủi hắn, làm cho con ta không bởi vì một pháo hoa nữ tử mà đại té ngã.

Tuyết Nhu làm ra bẩn sự như vậy,ấn theo ý tứ của ta nên đánh chết cho xong việc, nhưng lão gia lại đểlại mệnh của nàng. Nàng ấy vừa biết chuyện, lập tức tìm được lý do đuổiTuyết Nhu đi, còn làm cho người ta tìm không ra sai sót.

Con ta ở bên cạnh nàng chậm rãi trưởng thành, biết gánh vác trách nhiệm, thựclàm cho ta vui mừng. Nếu như Nghiêm thị có một nửa của nàng thì tốt biết mấy……

Nghiêm thị cảm thấy ta bất công, kỳ thật ta thật sự bấtcông. Thật không phải bởi vì ta cưng ấu tử, mà là ta thực thích con dâunày, xem nàng như con gái ta.

Bởi vì nàng thông minh, hiểu biếtrộng, cũng không hề biết giả bộ. Nàng tại dạng cuộc sống gian nan phứctạp vẫn sống khoái trá như cũ, luôn tràn ngập sức sống. Nàng khiến chocon ta cùng cháu ta đi theo nàng cùng nhau cảm thấy khoái trá, làm chogia đình càng giống một gia đình. Làm mẹ luôn hy vọng đứa con mình sốnghạnh phúc, ta sao có thể không thích nàng chứ.