Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 22: Một Quyền Đánh Gãy



Trong đêm trăng, một nữ tử quỷ dị từ trong đống thi thể nhảy lên, thấp thoáng có thể thấy được hai gò má trắng bệch.

“Hây!”

Một cỗ hàn ý ở trong lòng mọi người dâng lên.

- Đây là …

Thân hình Phương thúc cùng Trần Ngũ thúc có chút run rẩy, suýt chút nữa là đứng không vững. Ngoài ra, hai hộ vệ cảnh giới Đoán Thể kỳ đã bất tỉnh trên mặt đất.

- Cô gái này đã đặt Tán Hồn Hương từ sớm rồi ẩn thân trong đống thi thể.

Vẻ mặt hai đại cao thủ Thông Mạch kỳ là Trần Phương và Trần Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nghiến răng nghiến lợi lộ ra một tia tuyệt vọng.

Tuyệt vọng!

Tán Hồn Hương, chính là sát khí thành danh của Tam Sát, nghe nói là ngay cả Thông Mạch hậu kỳ cũng khó có thể sống sót.

Một khi bị Tán Hồn Hương này nhập vào cơ thể, đại não sẽ rơi vào hôn mê, tứ chi rã rời, mất đi quyền kiểm soát đối với thân thể.

Lấy tu vi của hai người, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản không để cho mình rơi vào hôn mê.

- Tiểu thư và công tử, hai người chạy mau.

Trần Phương nói nhỏ với hai người, cầm chặt tấm khiên, che trước mặt Trần Dĩnh Nhi cùng Trần Vũ.

Cho dù hắn có chết thì hắn cũng phải đưa hai thiên tài trong tộc rời khỏi đây.

- Khanh khách, trúng phải Tán Hồn Hương của người ta, các ngươi còn muốn chạy trốn?

Nữ tử nở một nụ cười mỉa mai, lăng không bay về phía bốn người.

“Bộp!”

Nữ tử tung một chưởng đánh tới Trần Ngũ.

Một chưởng này nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Nàng không công kích hộ thuẫn của Phương Thúc, cũng không công kích Trần Dĩnh Nhi cùng Trần Vũ đang được bảo hộ nghiêm ngặt.

Đối tượng công kích là Trần Ngũ, con dê lạc đàn.

- Không tốt!

Mồ hôi lạnh trên trán Trần Ngũ tràn trề, miễn cưỡng rút kiếm ra, nhưng cánh tay lại mềm yếu vô lực, căn bản không có cách nào vung kiếm.

- Không được tổn thương Ngũ Thúc!

Một tiếng quát truyền đến, chỉ cảm thấy bên người có một cỗ khí tức nhu hòa như bông vải bay qua.

Thân ảnh xinh đẹp của Trần Dĩnh Nhi lóe lên, tung một chưởng chụp về phía Tam Sát.

Nếu Tam Sát đánh trúng Trần Ngũ thúc, chính nàng cũng khó có thể thoát thân.

Đồng thời, ở phía đối diện, Tam Sát cảm giác một chưởng này không thể coi thường, không ngờ đối phương ở bên trong Tán Hồn Hương lại có thể xuất ra chiến lực mạnh như thế.

“Đùng! Đùng!”

Tam Sát đành phải xoay người, tiếp một chưởng của Trần Dĩnh Nhi, kình phong mãnh liệt bắn ra tứ phía.

Trần Dĩnh Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, bị đẩy lui vài bước, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng.

- Ồ! Tiểu nữ oa này, ngươi còn trẻ tuổi như vậy mà lại có tu vi Thông Mạch hậu kỳ…

Tam Sát hô lên một tiếng kinh hãi.

Bản thân nàng cũng là Thông Mạch hậu kỳ, một kích vừa rồi có thể chiếm thượng phong là vì đối phương đang ở bên trong Tán Hồn Hương.

- Tiểu oa nhi… Ngươi ở bên trong Tán Hồn Hương, còn dám dẫn động nội tức. Việc này chỉ làm cho tác dụng của Tán Hồn Hương phát huy càng nhanh hơn.

Tam Sát cười một tiếng

Thân thể Trần Dĩnh Nhi bỗng mềm yếu vô lực, sắc mặt đại biến.

Lúc đầu, mặc dù nàng ở bên trong Tán Hồn Hương, nhưng lấy võ học tông môn cao thâm, có thể áp chế Tán Hồn Hương này, thực lực còn có thể giữ lại năm sáu thành.

Nhưng do lần xuất thủ tùy tiện ban nãy, khiến cho Tán Hồn Hương có cơ hội xâm nhập, phát huy tác dụng đến tận cùng.

- Ta sẽ giết ngươi trước tiên!

Gương mặt Tam Sát hiện lên một tia sát cơ, lăng không bay thẳng về phía Trần Dĩnh Nhi vô lực đối kháng.

Tu vi cao thâm của Trần Dĩnh Nhi khiến cho Tam Sát bất an. Lai lịch của thiếu nữ này chỉ sợ không đơn giản, phải mau chóng giết nàng.

Mắt thấy một chưởng của Tam Sát sắp tiếp cận Trần Dĩnh Nhi, đúng lúc này, một tiếng cười nhạt từ bên cạnh truyền đến:

- Uy lực của Tán Hồn Hương này cũng chỉ như vậy thôi!

“Cái gì?”

Thân hình đang bay ở giữa không trung của Tam Sát nhất thời cứng đờ.

“Bộp!”

Mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra, nàng thấy một thiếu niên cao lớn, thân hình thoắt cái đã tiến sát gần mình.

- Vân Sát Quyền!

Quả đấm của thiếu niên tuôn ra một cỗ Lệ Phong Âm Sát bá đạo, mãnh liệt, đằng đằng sát khí, khóa chặt người nàng.

Trong giây phút đó, Tam Sát phảng phất nghe được có hung thú rít gào bên tai.

Một quyền cường đại, làm cho nàng cảm thấy một cỗ sát khí băng lãnh, nếu dính một quyền này, ngay lập tức nàng sẽ bị oanh giết.

- Cút ngay!

Người Tam Sát rét lạnh, bỏ qua Trần Dĩnh Nhi, vội vàng tung một chưởng chụp về phía Trần Vũ.

Một chưởng này của nàng, nhìn qua có vẻ yếu ớt giống như Liễu Âm Chỉ của Đinh Cửu Huy, ẩn chứa nội tức âm nhu nhưng uy lực lại mạnh hơn vài phần.

- Đồng Thủ!

Khóe miệng Trần Vũ nổi lên một nụ cười trào phúng.

“Hô!”

Nắm đấm của hắn, bỗng dưng to lên một chút, hiện lên ánh kim loại, mang theo cự lực to lớn đánh tới.

- Không tốt!

Khí huyết toàn thân của Tam Sát trầm xuống, thầm nghĩ không ổn.

“Oanh! Đùng…!”

Nắm đấm kim loại kia xông tới, lấy khí thế dễ như trở bàn tay đánh Tam Sát bay ngược về sau.

Mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng cành cây gãy vang lên bên tai.

“A…A…”

Chợt, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng bầu trời đêm.

Chỉ thấy một nữ tử trắng bệch từ trên không rơi mạnh xuống đất, trên cánh tay chảy máu tươi đầm đìa.

Định thần nhìn lại, cánh tay của Tam Sát vô lực rủ xuống, chắc là bị một quyền gãy xương!

- Tiểu oa nhi… Ngươi lại có thể đánh gãy xương tay ta. Trong cuộc đời ta, ngươi là người đầu tiên!

Trong ánh mắt của Tam Sát hiện ra tơ máu.

Trên nét mặt của nàng hiện vẻ oán hận, giống như Lệ Quỷ hù người, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Vũ.

Lúc này, ba người Trần Gia khác, Trần Dĩnh Nhi, hộ viện Phương thúc, Trần Ngũ thúc, vẻ mặt của ba người đều mang vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn về phía Trần Vũ.

Giờ khắc này, bọn họ đều xuất hiện ảo giác.

Thiếu niên cao lớn trước mắt và thiếu niên trong trí nhớ khó có thể liên hệ được với nhau.

Một quyền!

Có thể dùng một quyền đánh gãy tay của Tam Sát!

- Chậc chậc! Đánh gãy tay của ngươi thì thế nào, ta còn muốn đánh gãy cả chân chó của ngươi!

Trần Vũ thổi một hơi lên quả đấm.

“Bộp!”

Thân ảnh nhoáng lên, hắn lấy tốc độ kinh người hướng về phía Tam Sát đang bị thương.

- Không!

Tam Sát liền hoảng hốt, không nghĩ tới Trần Vũ lại hung tàn như vậy, còn muốn đánh gãy chân nàng.

Điều đáng sợ là tốc độ của Trần Vũ so với dự đoán của nàng còn nhanh hơn nhiều lắm.

Nếu là lúc bình thường, dựa vào thân pháp của nàng, sẽ không úy kỵ truy kích của Trần Vũ, nhưng bây giờ, không những tay nàng bị đánh gãy mà còn chịu nội thương nên tốc độ chỉ còn được sáu thành so với lúc đỉnh phong.

Mắt thấy Trần Vũ giống như một con hung thú đánh về phía Tam Sát.

“Vèo!”

Dưới bầu trời đêm, truyền đến một tiếng rít xé gió vội vã.

Một ánh hàn mang lóe lên, lấy góc độ xảo quyệt bắn vào phần gáy Trần Vũ.

- Cẩn thận!

- Là Nhị Sát - Huyết Độc Tiêu!

Trần Phương cùng Trần Ngũ hét lớn.

- Hả?

Trần Vũ phản ứng nhanh chóng, sắc mặt trầm xuống.

Hắn duỗi một tay ra, vận Đồng Tượng Công, cả bàn tay đều nổi lên một tầng đồng sáng bóng.

“Đinh! Tạch…!”

Trong bóng đêm, truyền đến tiếng nứt của kim loại.

Chỉ thấy một cái tam lăng tiêu bị một ngón tay đồng đánh cho vỡ vụn.

“Vèo! Vèo! Vèo…”

Ngay sau đó, mấy cái tam lăng tiêu lại được ném ra, hướng về phấn đầu, phần eo, thậm chí hạ bộ của Trần Vũ.

“Đinh! Đinh! Đinh…”

Những cái phi tiêu kia cũng bị Trần Vũ phá vỡ.

Thế nhưng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Tam Sát đang bị thương kia đã chạy ra xa được hơn mười trượng, hướng về phía rừng núi, cùng một thân ảnh khác hội hợp.

- Vũ nhi, giặc cùng đường chớ đuổi.

Tiếng nói của Trần Ngũ truyền đến, ngăn truy kích của Trần Vũ lại.

- Cũng được, dù sao tên Tam Sát này giết chết cũng không lấy được treo thưởng từ phủ thành chủ.

Trần Vũ vỗ vỗ tay, chậm rãi quay lại.

Phủ thành chủ treo thưởng là nhằm vào lão đại của Hồng Hồ Tam Sát: Thôi Mệnh Thủ.

Có người nói, trong Hồng Hồ Tam Sát thì thực lực của Đại Sát - Thôi Mệnh Thủ sâu không lường được.

Thời điểm Trần Vũ trở về, Trần Dĩnh Nhi đã khôi phục bình thường, Ngũ thúc cùng Phương thúc cũng khôi phục một ít.

Vừa hỏi mới biết thì ra Trần Dĩnh Nhi sử dụng Thanh Tâm Đan bí truyền của Thủy Nguyệt phái.

- Ngươi có đan được này, tại sao không lấy ra sớm?

Trần Vũ cạn lời.

Khuôn mặt nhỏ của Trần Dĩnh Nhi đỏ lên, hừ lạnh nói:

- Tình huống lúc ấy khẩn cấp, ta không phản ứng kịp mà. Huống hồ, cho dù có phục dụng Thanh Tâm Đan, đợi dược hiệu phát huy cũng cần có thời gian nhất định.

- Vả lại, ngươi cũng không cần giải dược!

Trần Dĩnh Nhi bĩu môi.

Mấy người ở đây, nhìn về phía Trần Vũ với ánh mắt quái dị.

Tán Hồn Hương chính là sát khí thành danh của Tam Sát, từng có bao nhiêu cao thủ chết dưới hương này.

Trước mắt chính là bảy tám cỗ thi thể kia đều chết dưới Tán Hồn Hương này.

Tại chỗ, bốn người tạm dùng thời gian ngắn ngủi này để nghỉ ngơi và hồi phục.

- Đại tiểu thư, Trần công tử. Ta xem chuyến đi này có chút hung hiểm, Nhị Sát và Tam Sát đều có thực lực mạnh như vậy, khó có thể tưởng tượng được sự đáng sợ của Đại Sát…

Trần Phương cùng Trần Ngũ liếc nhau, khuôn mặt lộ vẻ thoái ý.

Rõ ràng hai người muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Vừa rồi, nếu không phải có Trần Vũ và Trần Dĩnh Nhi, chỉ sợ hai người đã sớm mất mạng.

- Đến cả Tam Sát còn không đối phó được thì bổn tiểu thư làm gì có mặt mũi nào mà về tông môn. Hơn nữa vừa nãy, Vũ ca không phải đánh Tam Sát đến tàn phế rồi sao?

Đầu Trần Dĩnh Nhi lắc qua lắc lại như trống bói.

Muốn về thì cũng phải cầm được đầu của Đại Sát.

Trần Vũ lắc đầu.

Trong cuộc chiến ngắn ngủi vừa rồi, lúc thi triển Vân Sát Quyền Pháp, hắn đánh ra hung tính, lĩnh ngộ được một tia chân ý của Vân Sát Quyền.

Trải qua việc này, cảnh giới Vân Sát Quyền của hắn, có hi vọng tiến thêm một tầng, đối với tu luyện Vân Sát Nội Tức sau này cũng có ích lợi không nhỏ.

Cho dù không vì treo thưởng, ta cũng phải tiếp tục đánh với Hồng Hồ Tam Sát.

Giữa hai lông mày của Trần Vũ mơ hồ ẩn hiện một tia sát khí làm cho hai người Trần Phương cùng Trần Ngũ đều rùng mình.

...

Cùng lúc này, hai đạo thân ảnh thoăn thoắt xuyên qua rừng núi.

- Tam muội, muội không sao chứ.

Một thanh niên mặc áo đen vịn một nữ tử với sắc mặt trắng bệch.

Nử tử có khuôn mặt trắng bệch kia chính là Tam Sát bị một quyền của Trần Vũ đánh gãy tay.

- Không có gì đáng ngại, hồi nãy ta đã thoa lên Tục Cốt Cao, hiệu quả vô cùng, có được từ giết chết những đệ tử tông môn kia…

Cánh tay của nữ tử, lúc này đã được băng bó cố định lại.

Sắc mặt nàng trầm xuống, mặt mang nỗi oán hận:

- Tiểu tử hồi nãy thật sự quá tà môn, sức mạnh lớn kinh người, quả thật hắn chính là một con hung thú.

- Không sao, loại người khổ luyện ngoại công này, vừa vặn bị lão đại khắc chế. Nếu lão đại có mặt ở đây, một chưởng liền có thể đoạt mạng của hắn.

Thanh niên mặc áo đen khinh thường.

Bỗng nhiên trên đỉnh một ngọn núi ở xa truyền đến một tiếng thét dài.

- Nhanh! Lão đại triệu tập chúng ta!

Thanh niên mặc áo đen biến sắc, cùng nữ tử hướng về phía tiếng thét bay tới.

...

Một người trung niên mặt đen, chắp tay đứng ở đỉnh núi, hai con ngươi u lãnh.

Phía sau hắn có cái cọc gỗ, phía trên cọc gỗ có một nữ tử xinh đẹp bị buộc chặt, mặc một chiếc váy rách hoa lệ, trong bóng đêm chỉ có thể mơ hồ thấy được hình dáng một bên mặt.

- Thả tiểu thư ra!

Bốn cao thủ Thông Mạch Kỳ, đối mặt với trung niên mặt đen như lâm đại địch.

Rất khó tưởng tượng, nam tử bình thường không có gì lạ lại là lão đại Hồng Hồ Tam Sát hoành hành một phương.

- Xuất thủ!

Dẫn đầu là một ông lão, một cao thủ Thông Mạch hậu kỳ, dẫn đầu phóng tới trung niên mặt đen.

Đối mặt bốn cao thủ vây công, trung niên mặt đen đứng thẳng tại chỗ, không thèm né tránh. Nếu như chú ý, sẽ phát hiện trong mắt của hắn thoáng hiện một tia thương cảm.

Nhất thời, bóng người trên đỉnh núi lay động.

Trung niên mặt đen vẫn đứng tại chỗ, hầu như không di chuyển, nhẹ nhàng tung một chưởng về bốn người.

“A!”

Ông lão Thông Mạch hậu kỳ dẫn đầu đột nhiên kêu thảm thiết, thổ huyết, khí tuyệt thân vong!

Hắn cùng lão giả mặt đen đối kích một quyền.

“Bịch! Bịch!”

Ngoài ra, ba đại cao thủ khác, phàm là cùng người trung niên mặt đen tiếp xúc qua, đều trong chớp mắt thổ huyết ngã xuống đất.