Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 1: Phản xuyên việt



Tyler Odin là một sát thủ.

Có lẽ là bậc thầy sát thủ nổi danh nhất, nguy hiểm nhất trong mấy ngàn năm qua trên đại lục Albien.

Sinh thời, hắn xuất thân từ một chi lánh đời của một gia tộc thượng cổ, trong người có huyết mạch của tinh linh cổ đại và mị ma. Các đời của tộc Odin đều có quan hệ chặt chẽ với nghề sát thủ. Tyler là trưởng tử đời này, từ khi còn nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú cực cao làm người khác chú ý, được tổ chức sát thủ đệ nhất lúc bấy giờ là Lam Linh Hoa (1) chú trọng bồi dưỡng.

Hắn chỉ mất hai mươi năm, đã trở thành con át chủ bài lớn nhất của Lam Linh Hoa.

Thân là một bậc thầy sát thủ, các thế lực, tầng lớp quý tộc đều không lạ gì hắn. Họ sợ hãi đi tìm hiểu gốc gác và sở trường của hắn, phát hiện ra hắn là hậu duệ hỗn huyết hiếm có, là sát thủ nổi tiếng nhất trên thế giới, vừa làm người kính sợ cũng làm người tuyệt vọng.

Hắn tựa như chúa tể Barlog (2) nơi vực sâu, ai nấy đều biết hắn trấn thủ Lam Linh Hoa, cũng biết chỉ cần nhổ bỏ hắn là có thể tiến thêm một bước san bằng tổ chức sát thủ này, thế nhưng không ai dám đứng ra đi tìm vị trí cụ thể của hắn.

Bậc thầy sát thủ này là bán tinh linh, lục cảm (3) vô cùng nhạy bén, khả năng tác chiến vô cùng mạnh mẽ. Là bán mị ma, hắn lại giỏi về ngụy trang và thôi miên, trên đời không có nơi nào mà hắn không thể đặt chân đến. Hắn là bí ẩn chết người, theo truyền thuyết, một khi ai đó nhìn thấy khuôn mặt hắn, hoặc vì hắn mà chết, hoặc bỏ mạng trong tay hắn, hoặc cam tâm tình nguyện giao cổ ra chờ bị giết.

Tyler Odin là một kẻ không có tín ngưỡng, vậy nên sau khi chết, linh hồn hắn du đãng nơi đồng hoang mông quạnh, bị vô số thần linh đến từ Thần quốc giành giật.

Hắn không muốn trở thành “người bất tử” (cách nói hoa mĩ của vong linh), lại càng không muốn làm bề tôi của thần, cho nên hắn kí khế ước với Thần giết chóc.

Hắn làm việc cho Thần giết chóc sáu trăm năm, đổi lấy linh hồn tự do. Hắn sẽ không bước vào luân hồi của phàm nhân, cũng không đầu nhập bất cứ vị thần nào của Thần quốc, mà sẽ đến một thời không bất kì nào đó có khả năng sinh ra sinh mệnh, bắt đầu một cuộc đời mới.

Trong sáu trăm năm tồn tại, hắn từng làm một kẻ vô danh, thờ ơ lạnh nhạt với sự đời biến thiên, vương triều thịnh suy, hắn cười nhạo chư hầu, bễ nghễ nhìn chúng sinh vội vàng giành giật mạng sống. Hắn cũng từng nhận được ý chỉ của thần linh, làm Seraphim (4) hạ phàm, chinh chiến trên vùng đất bao la, cầm trong tay song đao đã từng giết qua tướng sĩ vương hầu, một thân một mình diệt sạch cả một đội quân, vậy nên lòng dạ hắn sắt đá, đã nhìn quen ranh giới của sự sống và cái chết, làn ranh giữa máu tươi và lửa đỏ.

Trong lúc mơ hồ, thời gian cứ thế trôi đi.

Tyler Odin lại một lần nữa tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Lần này hắn không cảm nhận được ý chỉ của Thần giết chóc, nhưng hắn nghe được giọng nói quen thuộc, lạnh buốt: “Nhiệm vụ bắt đầu. Giết chết tất cả người chơi trên đấu trường, đạt được tư cách vào vòng bán kết và ẩn tích phân. Tuyển thủ dự thi số 419, số người đã giết: 0 người”

Tyler Odin nghe xong hai câu nói ngắn ngủi này, hai mắt chậm rãi mở ra.

Hắn thấy mình như đang ở trong đấu thú trường La Mã cổ đại. Trung tâm có một hố lửa khổng lồ, có bốn cây cầu đá bắc qua đó dẫn đến sân khấu hình tròn bay lơ lửng giữa không trung. Hắn và tổng cộng 99 người còn lại đứng xung quanh hố lửa, mỗi người đều đeo mặt nạ, trên đầu lơ lửng một con số – như vậy bản thân Tyler Odin cũng thế.

Khán giả ở bên ngoài hò hét không ngừng, xen lẫn với tiếng rít chói tai, tiếng còi, và tiếng pháo hoa nổ mạnh trên bầu trời.

Vừa mới bắt đầu, mấy người bên cạnh Tyler đã lao vào chém giết nhau.

Tyler thản nhiên tránh thoát một tên đánh lén, nhanh chóng kiểm tra vũ khí giấu trong đai lưng của mình: một đôi chủy thủ (5), hai mươi phi đao, hai túi chất độc, một vòng dây thép.

Tyler rút chủy thủy, nắm ngược bằng hai tay, như rắn độc hơi hạ thấp cơ thể, hai mắt nheo lại —-

Thần giết chóc lại bắt đầu trò chơi của mình rồi, chắc là phương thức hiến tế mới, hắn nghĩ vậy.

Thế nhưng điều này nghĩa là sao? Chỉ bằng mấy kẻ trước mắt này, mà muốn so – giết – người với hắn ư?



Giải đấu Liên minh Triều Dương hạng A hoàng kim còn được gọi là giải “ngoại hạng eSport” (6), lần thứ 1170 đang được tổ chức. Đây là trận đấu cuối cùng trước khi bước vào vòng bán kết.

Toàn bộ quá trình thi đấu đều được tiến hành trong thế giới ảo, bởi vậy khán giả có người măc đồ cổ trang, mang kiếm laser, có người ôm rồng nhỏ kêu con trai, đủ loại sắc thái và vân vân.

Bình luận viên cảm xúc mãnh liệt ra sức hò hét: “Các tuyển thủ của chúng ta giờ đây đã loạn cào cào như một nồi cháo! Vâng, chúng ta có thể thấy trên cây cầu phía bắc đã tập hợp một nhóm tác chiến đầu tiên, tổng cộng mười bảy người, bọn họ đang giết những người đi lẻ! Ôi chao, bọn họ muốn chi phối trận đấu này sao? Có thể được như nguyện không?”

Khán giải một bên tranh cãi, la ó. Mỗi người đều nhìn chằm chằm vào sân thi đấu hoặc màn hình trực tiếp không rời mắt, thế nhưng cũng không quan sát hết được mấy cuộc đấu lẻ tẻ.

Mười sáu màn hình phân chia (7) không ngừng theo dõi, chuyển đổi giữa các tuyển thủ, trong đó trợ lý của phân cảnh số chín bị đạo bá (8) ở sau nhắc nhở: “Đừng chỉ quay mỗi mình số 419”

Trợ lý cuống quýt xin lỗi, nhưng sau khi chuyển cảnh, chưa đầy hai phút lại không kìm được mà dán lên người tuyển thủ số 419.

Số 419, Tyler, đang gặt đầu người giữa trận hỗn chiến.

Hắn không nhảy ra trước mặt, chỉ đi ở bên rìa. Hắn tựa như cái bóng, nhẹ nhàng mà khó lòng phòng bị cướp đi tính mạnh của những người đi lẻ hay những kẻ sắp chết. Các tuyển thủ đang giết chóc kịch liệt không hề chú ý đến hằn, đây chính là điểm làm người ta sởn tóc gáy.

Hắn giống như tử thần không chút kiêng nể vung lưỡi hái cướp đi sinh mạng, thế nhưng không một ai thấy được tử thần. Các tuyển thủ trong lúc vô tri vô giác đã rơi vào cái lưới hắc ám khổng lồ, không còn nơi nào để trốn thoát.

“Vì sao vẫn không có ai phát hiện ra anh ta?”

Trợ lý màn hình để xuống thiết bị điều khiển nhìn không chớp mắt, lông tơ dựng đứng lầm bầm lầu bầu.

Mà đằng sau cô, đạo bá vốn phải nổi giận cũng nhìn thấy, bàn tay đặt trên vai cô cũng quên vỗ xuống.

Bởi vì giờ phút này, Tyler nhẹ nhàng đâm ngược chủy thủ vào bụng đối thủ, lại xoáy tròn một vòng, cơ thể có thể nói là tao nhã mà tránh được máu tươi văng ra tung tóe.

Dưới lớp mặt nạ, hắn hơi nheo lại hai mắt vàng kim vừa vặn ở trước màn ảnh chợt lóe rồi biến mất.

Nguy hiểm không thể địch nổi, cũng là mị ma không thể địch nổi.

Người xem hoàn toàn không biết tim mình đập kịch liệt là vì quá sợ hãi, hay là quá kinh diễm.

“…”

Trợ lý và đạo bá cùng lúc ngẩng đầu nhìn nhau, không hẹn mà cùng há to miệng.

Đám người bị gặt đầu chỉ còn sót lại mấy mống vẫn đang chém giết, có người dường như phát hiện ra điều gì đó, lông tơ dựng đứng nhìn bốn phía.

Nhưng mà Tyler đã rời khỏi chỗ này, lao vào chiến trường khác.

Hắn lướt đi giữa chiến hỏa, so với chim yên bay giữa trời mưa còn linh hoạt hơn, so với cá thỏa thích bơi lội trong nước còn tao nhã tự nhiên hơn. Ngẫu nhiên đi vòng quanh sân vắng như đi dạo, dùng chủy thủ thoải mái vẽ ra một độ cong màu máu thê lương, kết thúc sinh mệnh của đối thủ, hình ảnh tàn khốc đó mà lại đẹp đến khó tin.

Màn hình số chín cố định trên người hắn.

Ánh mắt trợ lý không chớp lấy một cái, một bàn tay vươn ra sờ soạng mãi, ngón tay nhúng vào cà phê nóng bỏng, lại không hề nhận ra mà tiếp tục mò tới túi khoai lát.

Cô ngẩng mặt nhìn màn hình ăn hai miếng khoai, lại đờ đẫn đưa cho đạo bá ở bên cạnh.

Đạo bá cũng đang nhìn màn hình, theo bản năng mò mẫm một hồi mới tìm được một miếng nhét vào miệng, hoàn toàn quên mất mình đang làm cái gì.

Bỗng trợ lý lại thì thào hỏi: “Vì sao không có ai phát hiện ra anh ta?”

Vẻ mặt đạo bá cũng mờ mịt, như gà gỗ (9) mà lắc đầu.

Bỗng nhiên, một tên pháp sư bay trên không phát hiện thấy bóng dáng Tyler.

Hắn cẩn thận bay lên cao hơn, sau đó ngâm xướng chú ngữ, dùng đạn lửa ma thuật đánh lén sau lưng Tyler.

Thế nhưng Tyler cũng không quay đầu lại, người hắn cúi xuống, đột nhiên biến mất trên mặt đất.

Màn ảnh di chuyển theo hắn bay vút giữa không trung. Tyler tựa như mũi tên sắc nhọn. Trong lúc mọi người không kịp phản ứng, nháy mắt khi bay lên cao, không lệch tí nào nào đánh úp tên pháp sư.

Một tia sáng ma thuật lóe lên, khiên bảo vệ trên người pháp sư có tác dụng.

Nhưng cũng vào giây phút đó, chủy thủ trong tay Tyler như hóa thành hai con du long xinh đẹp, vây lấy luồng sáng ma thuật kia, bộc phát thế tiến công sắc bén không gì sánh được.

Sau một loạt tiếng bổ xuống như gió táp mưa sa, khiên bảo vệ cuối cùng cũng bị đập vỡ!

Pháp sư đã ngâm xướng xong lời nguyền trục xuất, một đường gợn sóng bắn về phía Tyler.

Trong nháy mắt, Tyler lấy ra một cái roi, hung hăng quất bay pháp sư đang lơ lửng trên không đã mất đi sự bảo vệ, kèm theo đó là tiếng vang lớn đập lên bức tường trong suốt của đấu trường.

HP của pháp sư giảm, gã vô cùng kinh hoàng tụt xuống khỏi bức tường, thở hồn hển cúi đầu nhìn, vậy mà lại không thấy thân ảnh Tyler.

Đột nhiên, pháp sư cảm thấy một sự khủng bố lạnh lẽo không gì sánh bằng, làm cho máu từ đỉnh đầu gã bắt đầu đóng băng, cho đến mỗi một sợi thần kinh đều run rẩy.

Gã theo bản năng ngẩng đầu nhìn, chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng lạnh lẽo rơi xuống ấn đường mình, lưỡi đao bén nhọn của Tyler đã tuyên án tử hình cho gã.

Hai giây sau.

Tyler nhẹ nhàng lộn người, triệt tiêu lực rơi xuống, một lần nữa biến mất trong khói bụi mù mịt.

Lúc này, thi thể của pháp sư mới từ trên trời rơi xuống đất, hóa thành một tia sáng rồi tan biến.

Trước màn hình, đạo bá đột nhiên hít một hơi thật mạnh, lúc này mới nhận ra ban nãy mình theo bản năng mà nín thở, tí nữa thì hết hơi.

Hắn giật giật cái cổ cứng nhắc, lúc này bỗng nghe thấy tiếng thở hổn hển nối tiếp xung quanh, mới nhớ tới cảnh tượng kinh hãi vừa rồi.

Cả phòng chỉ đạo đều im lặng, thậm chí toàn bộ khán đài cũng không có lấy một tiếng động, đến thở mạnh cũng không dám.

Đến lúc này, mới không ngừng truyền đến tiếng than sợ hãi.

Vì để xác nhận tình huống toàn trường, đạo bá ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, suýt nữa thì ngất xỉu: tổng cộng 16 màn hình, vậy mà có đến chín cái dính chặt lấy tuyển thủ số 419!

Mà trong đó, có cái thu được toàn cảnh của số 419, cũng có cái đặc tả màn ảnh, thậm chí còn đuổi theo quay được thời điểm tay áo hắn tung bay để lộ ra chiếc quần bó sát bọc lấy đôi chân dài.

Nội tâm đạo diễn: bát cơm đáng thương của tao, mày còn có thể nhìn thấy thái dương ngày mai không?

Chú thích:

(1)Hoa chuông xanh