Vĩnh An

Chương 34: Vây săn (1)



Lưng ta chợt cứng lại, ngừng bút trong tay, không quay đầu mà nói: "Quận vương đây là muốn diễn trò gì đây?"

Phía sau yên tĩnh một hồi lâu, Lý Long Cơ mới bật cười: "Cùng nàng diễn vở Lâm Tri quận vương phong lưu anh tuấn động phòng hoa chúc với chính phi xinh đẹp yêu kiều." Mắt ta khóc sưng phát đau, cũng lười đùa giỡn với hắn, đứng dậy đi đến bếp lò nhỏ gần đó đun một ấm trà, thả lá trà vào, đậy nắp lại, mới bảo hắn: "Mau trở về đi thôi, Vương thị tuy là trắc phi, nhưng cũng không chấp nhận được ngươi vào đêm tân hôn mà vui đùa như thế."

Hắn đi tới, đưa tay cầm lấy ấm trà, rót hai chén trà nóng.

Tuy bốn góc phòng đều có chậu than, trong phòng vẫn hơi lạnh lẽo, trên chén trà bốc lên một làn hơi nước màu trắng. Hắn bưng một ly trà lên, đưa tới trước mặt ta, đang muốn nhận lấy, hắn lại rút tay thu hồi, do dự hỏi: "Mắt nàng sưng to như vậy, đã khóc ư ?". Ta thấy hắn còn mặc lễ y cưới, trong mắt hơi cay, cố gắng nói đùa: "Đúng vậy, miệng lưỡi người trong cung độc địa, ta bị chọc tức phát khóc."

Hắn nhíu mày, trong mắt nhập nhèm men say có ẩn chút không vui: "Nàng và ta nói chuyện, không cần tránh né." Ta thấy hắn không có ý đưa trà, nên đơn giản cầm lấy chén trà kia, nhưng không ngờ thành chén nóng đến vuột tay, ngượng ngùng cười: "Ngươi không thấy nóng sao?" Hắn lắc đầu: "Lúc nãy uống rượu nhiều lắm, trà nóng may ra có thể thanh tỉnh một lát."

Ta nghe thế, liền đi đóng cửa sổ, ấn hắn ngồi trên ghế, nói: "Từ Đông cung đến nơi đây, chắc là hứng không ít gió rồi, cần mang cho ngươi chút canh giải rượu không ?" Hắn nhẹ lắc đầu, miễn cưỡng tựa vào ghế, nhìn ta từ trên xuống dưới, xem đủ mới nhắm mắt, lầu bầu: "Đầu ta choáng váng."

Ta nói khẽ với tiểu nội thị đang sợ run ngoài cửa, phân phó hai câu, sau một lúc lâu hắn bưng tới chậu nước ấm, rồi vội vàng khép cửa lui ra. Ta nhúng ướt khăn, mới đưa cho Lý Long Cơ: "Lấy nước ấm lau mặt, qua một lát thì trở về đi, nếu người Đông cung đến tìm, đúng sẽ thành trò cười."

Lý Long Cơ xê dịch thân người, khẽ mở mắt ra, không vui nói: "Ta nói phải đi về khi nào? Tối nay ta ở đây với nàng." Ta xem chừng hắn không giống nói giỡn, mới nghiêm túc khuyên: "Đêm tân hôn không phải nói trốn là có thể trốn, còn nữa…", ta gian tà nhìn hắn, cười cười: "Ngươi trốn cái gì?"

Hắn mở to mắt, chăm chú nhìn ta, rồi giây lát dần ảm đạm xuống.

"Vĩnh An, kỳ thật ta rất muốn cưới nàng." Hắn bỗng nhiên lên tiếng.

Ta giật mình cả kinh, áp chế bất an nảy lên trong lòng, trầm mặc đưa khăn ướt cho hắn. Hắn tiếp nhận, ngồi dậy lau tay lau mặt, không nhìn ta nữa, sau một lúc lâu mới ném khăn ướt vào chậu, đứng dậy đến trước giường, cởi áo choàng nằm xuống.

Dưới ánh nến, hai má hắn vì say rượu mà trở nên trắng hồng thuần khiết, hé ra khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Ta ngồi trên ghế, cầm chén trà, không còn hơi sức khuyên hắn rời đi. Bảy năm quen biết, bốn năm hôn ước, từ một đứa nhỏ choai choai cho tới chàng thiếu niên như bây giờ, không nghĩ rằng đã lâu như vậy. Nhớ tới cảnh gặp lại ngày ấy sau khi tứ hôn, lời nói và thái độ của hắn từ khi đó đến nay, không phải ta không có cảm giác, nhưng phần lớn cảm thấy chỉ là chân tình lúc hoạn nạn.

Nay xem ra, có mỗi mình ta tự cho là đúng thôi.

Thái Sơ cung không ngủ, Đông cung đêm động phòng, ta từng nghĩ đây là một đêm khó vượt qua, không ngờ biến thành tình cảnh thế này.

Đợi khi trời dần sáng, ta mới đứng lên, mở toang cửa sổ. Ngồi một đêm, đầu choáng váng nặng nề, mũi cũng hơi nghẹt lại, xem ra là triệu chứng phong hàn, nếu đến Thượng Y Cục bốc thuốc, không biết trong cung sẽ đồn đãi ra thế nào nữa. Ta đứng xuất thần, phía giường truyền đến tiếng sột soạt, Lý Long Cơ đã tỉnh ngủ, đang ngồi dậy.

Ta quay đầu nhìn hắn, ra vẻ thoải mái nói: "Sao rồi, dậy đi ?" Hắn gật gật đầu, vỗ trán thở dài một hơi: "Đêm qua hết một ly lại rót một ly, chỉ thấy hơi váng vất, hiện tại mới thấy rượu kia thật sự lợi hại." Ta cười cười, đang muốn lên tiếng gọi người tiến tới hầu hạ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng cung tỳ thỉnh an, ta và hắn liếc nhau một cái, lập tức hiểu ra.

Là người của Vương Hoàn.

Quả thực, mở cửa ra, bốn cung tỳ áo xanh cùng hai nội thị cung kính đứng ngoài cửa, một người đứng đầu nói: "Trắc phi đã sai người chuẩn bị canh giải rượu và điểm tâm, quận vương muốn lập tức dùng không ạ ?" Lý Long Cơ khàn khàn nói: "Bưng vào đi." Cung tỳ kia vâng dạ, trước phân phó người bưng nước ấm đến, nàng tiếp nhận chậu đồng đi đến trước mặt Lý Long Cơ, kính cẩn nhìn ta.

Ta bị nàng nhìn có chút không hiểu, thấy Lý Long Cơ cũng cười, mới hiểu là hắn muốn ta hầu hạ rửa mặt. Ta đi qua, nhúng ướt mảnh khăn, đưa tới tay hắn, hắn cực kỳ vừa lòng gật gật đầu, trong mắt là nét cười trêu cợt, lau mặt sạch sẽ, lại uống ngụm trà súc miệng. Đợi tất thảy xong xuôi, thị nữ đứng đầu kia mới sai người khiêng vào một chiếc bàn nhỏ, đem đồ ăn sáng dọn lên.

Ta nhìn đồ ăn trên bàn, rõ ràng là rất có dụng tâm, chuẩn bị thịnh soạn, lại là lượng đồ ăn cho hai người, trong lòng đối với Vương thị không khỏi sinh ra vài phần áy náy.

Lý Long Cơ cầm đũa, lựa một lát, thay ta thêm không ít đồ ăn, nói: "Ăn nhiều chút." Ta nghĩ đến câu nói đêm qua, có ý định muốn lảng tránh hắn, nên cười nhẹ: "Ta không đói bụng, quận vương ăn một mình đi." Hắn bỗng liếc xéo, khôi phục vẻ sắc sảo ngày thường: "Trắc phi sai người mang đến hai phần, nàng không ăn chẳng phải là cô phụ tâm ý của nàng ấy ?"

Ta thấy cung tỳ nội thị đang ở đây, cũng không tiện chống đối hắn, đành ngồi xuống cùng hắn ăn sáng.

Hai người phá lệ im lặng, đều tự mình dùng bữa, cung tỳ cùng nội thị bên cạnh đều đứng cúi đầu, không dám hít thở mạnh.

Đợi hắn buông đũa, cung tỳ kia bưng trà đi lên, Lý Long Cơ ngửi được mùi thơm, nửa cười nửa không nói: "Là loại bổn vương thích, Lục Xương Minh." Cung tỳ đó khom người bẩm: "Đây là trắc phi đặc biệt chuẩn bị cho quận vương."

Lý Long Cơ thờ ơ uống trà: "Bổn vương nhìn xem hiểu được, loại này ngày sau không cần nói nữa." Cung tỳ kia nghe ra hắn không vui, vội vàng quỳ gối xuống: "Nô tỳ nhất thời mau miệng, thỉnh quận vương thứ tội."

Lý Long Cơ không nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói: "Đứng lên đi, " hắn lại uống thêm ngụm trà, nhìn sang ta: "Nàng đó, đều phải ăn hết, một miếng cũng không được thừa, ta phải dẫn Vương thị đi khấu kiến Hoàng tổ mẫu." Hắn nói xong, lại gắp thêm đồ ăn cho ta. Ta buông đũa, mệt mỏi nói: "Thật ăn không vô, một đêm không ngủ, không có khẩu vị." Hắn không nói gì, nhưng bất ngờ nhíu mày, cười mờ ám. Ta mới nhận ra câu khi nãy mang một tầng ý tứ khác, tức thì vừa quẫn vừa tức chỉ biết trừng mắt liếc hắn.

Cả hai yên lặng ăn thêm một lát, Lý Long Cơ mới buông đũa, cong ngón tay gõ mặt bàn: "Nghe giọng mũi nàng rất nặng, lát nữa bảo Thẩm Thu đến xem." Ta cười nhạt: "Không có gì, cùng lắm thì bệnh nhẹ, không cần phiền tới Thẩm Thái y." Hắn nghiêm trọng nhìn ta, nói: "Thẩm Thu chẩn bệnh ta mới có thể yên tâm." Ta nhất thời không biết nói gì hơn, hắn đã đứng lên, bước nhanh đi ra cửa phòng.

Người ngoài đi hết, Nghi Hỉ mới vào cửa, dọn dẹp chén dĩa trên bàn, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng.

-

Mùng hai tháng hai, là ngày đạp thanh nghênh phú.

Hoàng cô tổ mẫu cực kỳ sủng ái hai huynh đệ Trương thị, vì hai người bọn hắn nói chưa bao giờ được thấy qua săn bắn hoàng gia mà bệ hạ liền lệnh thúc phụ Võ Tam Tư chuẩn bị đi săn ở ngoại ô Lạc Dương, bố trí hành trình ba ngày, chúng thần và con cháu Lý gia Võ gia cùng đi theo.

Từ sau đời Thái Tông hoàng đế, săn bắn hoàng gia đã nhiều năm chưa tổ chức, chỉ vì tiên đế thân thể suy nhược, Hoàng cô tổ mẫu dù sao cũng là thân nữ nhi, không thể bằng Thái Tông hoàng đế giành thiên hạ trên lưng ngựa, ham thích giương cung bắn tên, rong ruổi săn bắn.

Một ngày này, trời xanh không mây, nắng ấm mà không gắt, rất thích hợp cho việc đi săn.

Trong lều lớn, toàn bộ con cháu Võ gia Lý gia đang cùng Hoàng cô tổ mẫu dùng bữa. Uyển Nhi đem trà dâng đến trước mặt bệ hạ, bị bà cười cự tuyệt: "Hôm nay xem các con cháu trẫm săn bắn, nên uống chút rượu mới hợp không khí", bà vừa nói xong, vừa nhìn Nguyên Nguyệt: "Nguyên phi, trẫm đã quen ngươi rót rượu, hôm nay ngươi đến đây hầu hạ đi."

Nguyên Nguyệt liền đứng dậy vâng lời, đi qua một bên rửa tay, sau đó cầm thìa bạc, rót rượu từ bình ngọc vào ly [1], khom người giơ ly cao quá đầu: "Bệ hạ". Bệ hạ chưa nhận ngay, mỉm cười nhìn nàng: "Thế nào, gả cho tôn nhi của trẫm, lại còn không đổi cách xưng hô sao ?" Nguyên Nguyệt vội nâng ly rượu cao hơn chút nữa, nhỏ nhẹ nói: "Hoàng tổ mẫu, thỉnh dùng."

Bệ hạ thế này mới tiếp nhận, nói với Lý Thành Khí: "Ngày sau để cho Nguyên phi thường xuyên đến chỗ trẫm, trẫm già rồi, hay nhớ tình bạn cũ, cũng thích dùng người cũ." Lý Thành Khí đứng dậy, cung kính cười nói: "Đều nghe hoàng tổ mẫu an bài." Bệ hạ gật đầu: "Ngồi xuống đi, hoàng gia săn bắn đã nhiều năm rồi chưa đi, thuật cưỡi ngựa của ngươi trong ngoài cung đều nổi danh, đừng làm cho trẫm thất vọng." Lý Thành Khí khiêm tốn hồi đáp, xong ngồi trở lại chỗ cũ.

Mọi người trong lều nhờ những lời này của Hoàng cô tổ mẫu, bắt đầu đứng dậy bàn tán sôi nổi, thổi phồng cho nhau thuật cưỡi ngựa tài bắn cung.

Từ đầu đến cuối Lý Thành Khí chỉ mỉm cười nhàn nhạt, uống rượu không nói. Ta nương theo náo nhiệt, yên lặng lén nhìn hắn nâng chén, uống một hơi cạn sạch, thêm một ly nữa, nhất cử nhất động như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không hề có sai sót nào.

Từ sau lễ thành hôn, trong Đông cung truyền ra là Vĩnh Bình quận vương và Vương phi cầm sắt hài hoà, còn Lâm Tri quận vương cùng trắc phi thì giương cung bạt kiếm. Nghi Hỉ mỗi khi mách lẻo với ta, đều phải cảm thán một phen, nói Lâm Tri quận vương tuy hơi nóng nảy, nhưng đối đãi với ta vô cùng tốt, không hổ là thuở nhỏ quen biết hiểu nhau.

Ta nghe vào tai, chỉ biết cười khổ trong lòng.

Suốt một tháng, hắn không hề tìm ta, ta cũng ở trong Nhạn Tháp cố gắng tĩnh tâm, nay nhìn vẻ dịu dàng trên mặt Nguyên Nguyệt, cùng với hắn vân đạm phong tình, dường như đúng thật là cầm sắt tương hài, cử án tề mi .

Tiên Huệ dùng bả vai đẩy ta một chút, ta mới thu lại tầm mắt.

Nàng thấp giọng thì thầm: "Mới vừa rồi ta nhìn thấy Trương Cửu Linh." Ta ừ, nhẹ giọng: "Lần này săn bắn nhiều người mắt tạp, phải tránh tùy hứng." Nàng rũ mắt xuống, có chút rầu rĩ: "Ở Khúc Giang đại hội là ta cố ý uy hiếp hắn dẫn ta theo, cả một đêm hắn ẩm trà làm thơ, nhìn như cung kính nhưng thật ra cố tình xa lánh, ta làm gì không biết", nàng hơi im lặng, sau lại nói: "Nếu... nếu là ta cầu hoàng tổ mẫu tứ hôn, sẽ như thế nào?"

Ta bỗng giật thót, nhớ tới chuyện Tiên Huệ cùng Trương Cửu Linh. Nếu Tiên Huệ yêu cầu tứ hôn, chắc chắn bệ hạ sẽ phái người tra rõ nguyên do, tìm hiểu nguồn gốc, không biết sẽ điều tra ra được bao nhiêu sự tình. Tuy ta biết Trương Cửu Linh và Lý Thành Khí là tri giao, nhưng không biết sâu đậm thế nào, có cùng liên quan đến triều đình hay không. Nếu thật sự là việc trọng đại, vậy chắc chắn cũng sẽ liên lụy tới Lý Thành Khí.

Nghĩ vậy, ta mới thấp giọng nói: "Việc này sự tình quan trọng, không thể tùy tiện mà làm." Tiên Huệ thẫn thờ nhìn ta: "Nửa tháng trước ta đi thỉnh an, Hoàng tổ mẫu nhắc đến chuyện tứ hôn, nếu ta không cầu xin trước, nhất định sẽ phải gả cho người Võ gia", nàng cắn môi buồn bã: "Ta không muốn."

Ta thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, lại thêm ba phần kinh hãi. Hoàng cô tổ mẫu trước nay luôn sủng ái nàng, nàng tất nhiên nghĩ rằng có điều muốn cầu, nhất định có thể như nguyện, tuyệt đối không bận tâm đủ loại ẩn họa sau này. Nếu cứng rắn ngăn cản, ngược lại sẽ càng làm cho nàng nổi lên tính ngỗ nghịch, chi bằng trấn an trước, mượn cơ hội hỏi thăm ý Trương Cửu Linh, muốn gỡ nút phải tìm người thắt nút, nhất là tình hình này.

Ta thấp giọng khuyên giải an ủi vài câu, nàng không trả lời, vẫn rầu rĩ không vui như trước.

Dùng bữa xong, bệ hạ phân phó mọi người đi chuẩn bị. Ta ở trong lều thay đổi y phục nhẹ nhàng, sau đó vội vàng đi đến đài cao đã dựng lên từ trước, nam nhân Võ gia Lý gia đang ở đó chọn ngựa.

Thị vệ dẫn ra vài con ngựa quý, mời hai huynh đệ Trương thị chọn lựa đầu tiên, Trương Xương Tông giương đôi mắt hoa đào xinh đẹp, tùy tay chỉ một con, thúc phụ Võ Tam Tư thế mà tiến lên chủ động dẫn ngựa, Võ Thừa Tự lại vô cùng nhiệt tình giúp đỡ Trương Xương Tông lên ngựa.

Cách đó không xa Hoàng cô tổ mẫu mỉm cười nhìn, mở miệng dặn: "Lục lang lưu ý chút, ngươi không thể so với những người ngày ngày ở trên ngựa, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi." Trương Xương Tông dưới ánh nắng rực rỡ, cười hết sức quyến rũ: "Bệ hạ, thần nhất định vì ngài săn hảo vật."

Võ Tam Tư đứng dắt ngựa liền cười nịnh: "Lục lang thần tuấn, hôm nay nhất định đứng đầu." Chúng thần đều phụ họa, Trương Xương Tông cùng Trương Dịch Chi nhìn nhau cười, có chút tự đắc, Hoàng cô tổ mẫu cũng sủng nịch gật gật đầu, lại dặn dò một phen mới cho đi.

Ta ngồi nhìn ở một bên, thầm than hai người này đúng là thiên thời cực vinh sủng, thấy từ xa các quận vương đã thay trang phục cưỡi ngựa đi tới.

Trời ấm áp, Lý Thành Khí thay đổi áo sam tay hẹp thêu chỉ bạc, thắt lưng đeo đai da xanh nhạt, dưới chân là giày bó màu đen, đứng dưới ánh nắng vàng nhạt, không thấy rõ nét mặt. Lý Thành Nghĩa bên cạnh cũng tao nhã tuấn tú, Lý Long Cơ vẫn chưa thay mã trang, mang giày mềm như bình thường, trông rất giống công tử ngọc thụ lâm phong giữa thời thế hỗn loạn.

Lúc ba người thỉnh an, trong mắt Hoàng cô tổ mẫu khó nén vẻ tán thưởng.

Bà thấy Lý Long Cơ còn mặc thường phục, ôn hòa hỏi: "Long Cơ sao không đổi mã trang?" Lý Long Cơ khom người đáp: "Khi tôn nhi đến thì bị thương chân, ba ngày này sợ chỉ có thể ngồi nhìn". Hoàng cô tổ mẫu gật gật đầu, ý bảo mọi người lên ngựa.

Lý Thành Khí chọn ngựa xong, xoay người nhảy lên, đưa lưng về phía ánh mặt trời, quét mắt nhìn mọi người, đến chỗ ta thì ngừng lại. Ta vội vàng tránh đi, cho đến khi vô số tiếng vó ngựa dội vào tai, ta mới dám quay đầu ngắm nhìn bóng dáng màu trắng bạc đang từ từ khuất xa, trái tim dường như cũng đã đi theo hắn.