Vĩnh An

Chương 33: Thành hôn (2)



Hoàng cô tổ mẫu quả thực chấp nhận thỉnh cầu của Lý Long Cơ.

Nhạn Tháp nằm ở Thái Sơ cung, vốn là nơi để cất giữ sách quý, nay đã được dọn dẹp sạch sẽ cho Nghĩa Tịnh đại sư sử dụng. Nói là đi sao kinh, nhưng kỳ thật tốc độ Nghĩa Tịnh đại sư dịch thuật rất chậm, lại thường bảo các đệ tử phải lật giở tìm kiếm số lượng lớn các loại kinh điển, nên truyền đến tay ta chỉ là tập kinh đã được dịch rất mỏng, phần lớn thời điểm đều nhàn rỗi .

Ta thường ngồi một mình ở tháp tầng ba, chỉ có khi tình cờ xem không hiểu một ít kinh văn, mới leo đến tầng bảy thỉnh giáo Nghĩa Tịnh đại sư, đôi lúc sẽ tán gẫu vài câu. Đại sư thỉnh kinh hai mươi lăm năm, du lịch hơn ba mươi nước, tất nhiên kiến thức sâu rộng, mỗi khi ta nghe đến hứng khởi thì bị vài đệ tử nhắc nhở, mới vội vàng cáo từ.

Ngày hôm nay, ta lại cầm tập kinh đã dịch xong lên tầng bảy.

Cửa sổ hé mở, trên bàn gỗ bày ra nhiều quyển kinh văn tiếng Phạn, còn có ấm trà nguội lạnh từ lâu, đại sư đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ta biết là bản thân đến không đúng lúc, vừa tính lặng yên rời đi, ông đã lặng lẽ mở mắt, gọi ta: "Quận chúa thỉnh vào đi."

Ta liền đi qua, đem chỗ không hiểu qua loa hỏi xong, đang muốn cáo từ, bỗng bắt gặp một câu quen thuộc trên đống kinh văn ông đang viết, không khỏi đưa mắt nhìn kỹ, đúng là câu ‘Không sợ niệm khởi, chỉ sợ giác chậm’. Ta do dự, thấp giọng hỏi: "Đại sư, có thể giúp Vĩnh An giảng giải câu này không?"

Nghĩa Tịnh đại sư mỉm cười nhàn nhạt nhìn ta, hỏi: "Quận chúa từng gặp qua câu này." Ta gật gật đầu, bình tĩnh chờ ông.

Ông bưng chén trà lạnh, khẽ nhấp một ngụm, mới từ từ giải thích: "Niệm này là chỉ vọng niệm*, nói dễ hiểu chút, đó là phàm phu dễ dàng nổi lên vọng niệm, nhưng nếu cứ bất chấp làm theo vọng niệm, thủy chung không thể nhận ra, lúc đó sẽ chỉ vĩnh viễn ở trong luân hồi không có lối thoát. Do đo muốn khuyên răn thế nhân, không sợ khởi niệm, nhưng phải sớm phát hiện mà diệt niệm, đó mới là chính đạo."

*vọng niệm: ý nghĩ không tốt, tham vọng không chính đáng.

Ta tạ ơn đại sư, vội vàng rời khỏi đó, một đường đi xuống cầu thang, trong đầu không ngừng lặp lại câu này. Hắn so sánh tình cảm giữa ta và hắn là vọng niệm, biết rõ tình này là đòi hỏi quá đáng, là tai họa, nhưng vẫn để lại nửa câu sau. Ta đi vào phòng ở tầng ba, xuyên qua cửa sổ rộng mở nhìn về Thái Sơ cung, nhất thời cảm động, nhất thời chua xót, đứng ngốc ra đó hồi lâu.

*Vậy có thể hiểu ở đây Lý Thành Khí so sánh Vĩnh An như là vọng niệm của mình, ko sợ Vĩnh An thành vọng niệm, mà chỉ sợ nhận ra nàng chậm thôi.

--

Ngày thành hôn, là ngày đầu tiên ta bước vào Đông cung.

Các quận vương của Thái tử lúc trước chưa kết hôn, đều ở phủ đệ riêng biệt, nay Đông cung lại bị cấm túc trường kì, người làm lễ đón dâu ở Đông cung, tân nương chỉ có thể từ ngoài Thái Sơ cung đi vào, xem như đã nhập môn. Hết thảy hôn sự ấn theo luật lệ hoàng thất, đêm hôm đó, toàn bộ Thái Sơ cung đều thắp nến đỏ, trắng đêm không ngủ, bầu trời đêm được chiếu sáng như nắng chiều mặc giáp trụ, hoa mỹ phi phàm.

Các đình đài lầu các ở Đông cung đều trang trí tơ hồng nến đỏ, treo đèn lồng sáng trưng như ban ngày.

Trong Lưỡng Nghi điện có hơn mười bàn tân khách, mọi người đều hoa phục lộng lẫy tham dự. Bàn của ta vốn chỉ có quận chúa Võ gia, Uyển Nhi lại đặc biệt đến ngồi, người xung quanh đều thấp giọng bàn tán, thỉnh thoảng còn liếc về phía ta, ta chỉ có thể giả vờ không biết, cầm chén trà trò chuyện với Uyển Nhi.

Uyển Nhi khẽ nhéo nhéo tay ta, nói: "Muội là người được ban hôn đầu tiên, vậy mà để tiểu thiếp tiến môn trước, trong cung toàn bàn tán những điều khó nghe." Ta cười bất đắc dĩ: "Không cần tỷ nói, ta cũng đoán ra, có phải là Lâm Tri quận vương không hài lòng kết hôn với Võ gia, lấy cớ cưới Vương thị nhập môn trước, độc sủng một người." Uyển Nhi khẽ nhún vai, cũng bất đắc dĩ cười.

Ta thẫn thờ nhìn chén trà, không thể nói rõ là vui hay buồn, cảm giác vui mừng hỉ sự càng không có.

Bỗng nhiên, mọi người đều đứng dậy, ngóng nhìn về phía sân. Ta bỗng cảm thấy trống rỗng, đoán được là ai đến, không muốn đứng lên, thì bị Uyển Nhi nắm lấy cổ tay, cứng rắn kéo ta lên: "Nếu không nhìn, mới đúng là lộ đuôi cho kẻ khác nắm."

Lời của nàng lọt vào tai, tầm mắt rốt cuộc cũng không dời đi được, chỉ ngơ ngác nhìn hai nam nhân mặc lễ phục đỏ rực trong sân. Trước đây bọn hắn chưa bao giờ mặc đồ đỏ, lúc này một người tựa như ánh trăng sáng hút hồn kẻ khác, người kia phong thái thư hùng khiến người người nể trọng. Trong tiếng chúc tụng, bọn hắn đều mỉm cười nhàn nhạt, không ngừng gật đầu đáp tạ.

Mọi người từ cửa cung vây đến tiền thính, tiếng hoan hô cười nói không dứt bên tai, ta chen chúc đứng phía sau, đón nhận đủ loại ánh mắt khác thường, thỉnh thoảng chào hỏi thân thiện với người bên cạnh, nhưng không hề tươi cười, nhìn vào mắt bọn họ, cũng là một loại hương vị khác.

Trước ngày này, ta không dám nhìn Lý Thành Khí ở trước mặt mọi người, sợ để lộ nhược điểm. Mà hôm nay vẫn tiếp tục không dám nhìn, thảm đỏ trải dài từ cửa cung đến cửa điện, hắn tự mình đi đến trước kiệu cưới, cúi về người trong kiệu đang chìa tay ra, bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn đã bị hắn nhẹ nắm lấy, dẫm lên thảm đỏ bước vào trong điện, lễ y đỏ rực cùng lễ y xanh biếc, càng nhìn càng hoà hợp.

Ta nắm chặt tay thành quyền, trong đầu liên tục hồi tưởng kí ức những năm trước, nhớ tới từng khoảnh khắc ở bên hắn ít đến đáng thương, trên người lúc lạnh lúc nóng, không ngừng toát mồ hôi. Uyển Nhi nắm lấy tay ta, nhìn ta mấy lần, nhưng không nói một lời.

Một đường làm lễ, theo từng tiếng hô của người chỉ dẫn, từng bước tiến hành.

Thái tử Lý Đán ngồi ở trên liên tiếp gật đầu, mặt mang nét cười bình thản, Lý Thành Khí cũng khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu không nhìn thấy được.

Lần bái lạy cuối cùng, hắn đối diện với chỗ ta đang đứng, nhìn Nguyên thị hướng hắn uyển chuyển cúi đầu, váy dài chấm đất hết sức lễ nghi, bất ngờ hắn đứng yên một lúc, mới nâng tay, đáp lễ lại.

Tim ta nhói đau, theo bản năng hít sâu một hơi, ngoảnh đầu dời tầm mắt.

Lễ bái xong bọn họ rời đi, ta thấy như được giải thoát, nói khẽ với Uyển Nhi: "Ta ra ngoài hít thở không khí." Uyển Nhi không buông tay, cũng hạ giọng bảo: "Xem hết lễ Lý Long Cơ rồi nói sau, tạm thời không cần vội." Ta biết nàng muốn cái gì, chỉ có thể không yên lòng nhìn lễ bái thêm một lần, rồi bước nhanh ra cửa điện.

Vừa ra nửa chừng, thấy Lý Thành Khí từ xa xa đi rồi trở về, vẫn còn mặc lễ y như trước, đỏ rực đến chói mắt.

Cung tỳ gần đó đều đang vội vàng dâng rượu và thức ăn, thấy ta khom mình hành lễ, lại vội vàng vào vào ra ra trong điện. Ta căng thẳng theo dõi hắn, muốn bỏ đi nhưng bàn chân như hoá đá, chỉ đành đứng giữa đám cung tỳ nội thị đang qua lại như nước chảy, nhìn hắn dẫm lên thảm đỏ từ từ đến gần, khom mình hành lễ nói: "Chúc mừng quận vương."

Hắn thâm trầm nhìn ta, gật đầu: "Đa tạ Quận chúa." Ta đứng thẳng dậy, gắng gượng cười nói: "Quận vương sao quay trở lại uống rượu nhanh như vậy ?" Hạ nhân bên cạnh đi ngang hành lễ, hắn gật đầu xong, mới trả lời: "Trong điện đều là đại thần thế gia, không được phép chậm trễ", hắn thấy ta không trả lời, cũng yên tĩnh một lát, mới hỏi: "Nàng phải đi về ?"

Ta gật gật đầu, ngực đau lợi hại, cố gắng đè nén, nhẹ giọng nói: "Nếu là vọng niệm, hại người lại hại mình, có phải nên hoàn toàn buông tay mới là chính đạo ?"

Nét cười hắn bỗng cứng lại, không nhúc nhích nhìn ta, ta bị hắn nhìn như vậy, khổ sở khó nhịn, vội vàng bước xuống thềm đá, tay trái liền bị hắn giữ chặt lại.

"Quận vương, mau buông tay." Ta lướt nhìn qua bốn phía, hoảng sợ quay đầu, thấp giọng nhắc nhở. Trong điện là quan lại trong triều, ngoài điện nơi nơi là cung tỳ nội thị, rơi vào mắt bất luận kẻ nào cũng đều là ẩn họa.

Hắn không trả lời, cũng không buông tay. Ta vươn tay phải, dùng sức cố thoát khỏi hắn, khi đang ở giãy dụa không ra, Lý Thành Nghĩa phía sau vỗ vai hắn, cười nói: "Quận chúa đi đường cẩn thận chút, cũng may đại ca ra tay giúp đỡ, nếu không lại ngay ngày đại hỉ này té ngã bị thương thì sao ?" Khi Lý Thành Nghĩa nói chuyện, Lý Thành Khí mới từ từ buông lỏng tay.

Đau khổ tràn ngập trong mắt hắn, dần dần hoá thành nụ cười mỉm, nhưng không có nửa phần ấm áp.

Ta ổn định thân mình, không dám nhìn hắn, chỉ quay sang cười với Lý Thành Nghĩa, nói: "Tối nay hai quận vương là nhân vật quan trọng, mau vào tiếp khách đi, Vĩnh An xin phép hồi cung." Lý Thành Nghĩa có chút suy nghĩ nhìn ta, gật đầu cười: "Quận chúa nói đúng, trong điện đang tranh cãi ầm ĩ đòi uống rượu cùng chú rể, ta mới phải ra đây tìm."

Ta không nói gì nữa, khom mình hành lễ, xoay người rời khỏi Lưỡng Nghi điện. Dọc theo hành lang giăng đèn kết hoa rực rỡ, ra khỏi Đông cung, đêm nay Thái Sơ cung không ngủ, khắp nơi đều thắp nến đỏ, chiếu sáng con đường phía trước của ta.

Mắt tuôn trào lệ, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Ta chậm rãi đi về phía trước, nhất thời vừa khóc vừa cười, khóc vì đã nói ra những lời khẩu thị tâm phi, lại cười vì đã đánh giá quá cao chính mình. Ta đã cho rằng ít nhất ta có thể mỉm cười ứng đối, mấy tháng nay ta không ngừng nói với bản thân phải chấp nhận sự thật. Ta đã cho rằng ngày ngày đối diện với kinh Phật có thể giúp ta bình tâm lại, nhưng khi nhìn thấy hắn hoàn tất lễ giao bái, tất cả ý nghĩ đều tan rã .

Hoá ra ta có nhiều thứ không cam lòng như vậy, thuở nhỏ ta nghe chuyện kể về hắn mà lớn lên, vô số lần tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn. Ta không có cơ duyên cùng hắn lớn lên bên nhau, nhưng đã sớm đặt hắn ở trong lòng, vốn tưởng rằng đây chỉ là giấc mơ ngày bé, nhưng mấy năm nay quen biết hiểu nhau, hắn đi từng bước đến gần ta, ta không có thể thoát được, mà căn bản ta cũng không muốn chạy trốn khỏi hắn.

Lúc ban đầu hắn xem ta là gì, ta còn hiểu được, nhưng về sau, ta và hắn ai có thể nói được chính xác ?

Ta dọc theo con đường đầy nến đỏ, không hồi cung, mà đi đến Nhạn Tháp, vì có hỉ sự của hai quận vương nên nơi này càng yên tĩnh. Tầng sáu tầng bảy còn sáng đèn, các tăng sư từ lâu đã cách xa trần tục, vẫn ở đây âm thầm dịch kinh sao kinh, lúc này xem ra, so với không khí vui mừng trong cung không hề hợp nhau.

Ta lau khô hai má, đến gần Nhạn Tháp, thủ vệ có hơi giật mình, đợi phản ứng lại đây mới khom mình hành lễ, nhường đường cho ta.

Đi đến căn phòng tầng ba, nội thị đứng canh đã thắp đèn, bắt gặp sắc mặt của ta, không dám nói gì liền lui đi ra ngoài. Ta ngồi sau án thư, đối điện quyển kinh, ngẩn ngơ giây lát, mới bắt đầu nghiền mực cầm bút, tiếp tục sao kinh.

Lời ta nói tối nay, tuy là buột miệng thốt ra, nhưng cũng không phải là hành động theo cảm tính. Hiện tại thế cục trong cung càng ngày càng phức tạp, thúc phụ Võ Tam Tư như hổ rình mồi vương vị. Trong triều cũng có người tấu thỉnh muốn lập Hoàng thái nữ, Thái Bình công chúa xưa nay luôn tự cho mình rất cao quý, ngay thời điểm nhạy cảm lại dâng lên tân sủng Trương Xương Tông cho Hoàng cô tổ mẫu, ý đồ ra sao không cần nói cũng biết. Lai Tuấn Thần đã bị biếm, cựu thần Lý gia vì thế mà nổi lên sóng gió, tranh cãi ầm ĩ về ngôi vị Thái tử vốn viễn cảnh đã mịt mờ. Tầng tầng lớp lớp âm mưu cạm bẫy, không biết phải đến khi nào mới chấm dứt, mà hắn còn phải băn khoăn suy tính nhiều lắm, tình cảm thời niên thiếu có thể đi được bao xa?

Trong đầu ta không ngừng suy nghĩ, tự giải thích với bản thân hết thảy lý do, kinh thư càng sao càng loạn.

Bỗng nhiên, phía sau có người nhẹ gõ cửa, cúi đầu gọi: "Vĩnh An"