Vĩnh An

Chương 3: Phế thái tử (3)



Mặc dù lời hắn nói nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng đã có khí thế không cho phép từ chối. Ta bất đắc dĩ đồng ý, bỗng nhiên hắn lại bất động không nói tiếp, ta cũng chỉ có thể cùng hắn tiếp tục yên lặng, đáy lòng càng phát hoảng.

Sau một lúc lâu, ý cười của hắn mới sâu thêm vài phần nói: "Đa tạ nàng."

Ta vội nghiêng đầu nhìn sang nơi khác: "Tại yến hội của Địch tướng ta đã từng nói qua, ngày khác nếu có cơ hội tất sẽ thuận nước giong thuyền. Trước đây quận vương cứu ta, ta còn tình nghĩa sau này, lời cảm ơn này của quận vương thật sự là quá xem trọng ."

Hắn cười nhẹ một tiếng, không trả lời.

Một câu cảm tạ này làm ta không dám tiếp tục cự tuyệt nữa. Ta theo hắn đi về phía Dịch Đình, hắn liền chọn một con đường hẻo lánh trong cung mà đi. Đại Minh cung ta coi như cũng đã đi hơn phân nửa, hôm nay lại thấy con đường này chưa đi qua bao giờ. Chung quy vẫn là hoàng tôn lớn lên ở trong cung, so với ta mới vào cung hai năm vẫn là quen thuộc hơn.

"Vừa rồi nghe nàng nói muốn tìm cung nữ, có làm nàng chậm trễ không?". Hắn tùy ý tìm chuyện nói.

Ta nghĩ nghĩ, cũng không có gì phải giấu giếm: "Ta thấy trong phòng thiếu một tập thơ viết tay, cho nên muốn tới hỏi Nghi Bình có thấy hay không, nàng đi theo ta lâu nhất, tất nhiên so với cung nữ khác biết rõ hơn."

Lý Thành Khí nhìn ta, cười nói: "Nghe nói tiểu quận chúa xưa nay thích đọc sách, quả thực không phải giả."

"Cũng không hẳn vậy," ta xấu hổ cười cười, nói: "Thượng vàng hạ cám đọc không ít, nhưng chuẩn mực vẫn không bằng Uyển Nhi tỷ tỷ."

Có lẽ vào cuối thu, cây liễu trong cung còn sót lại vài nhánh, nơi này có mấy nội thị đang cắt tỉa. Một tiểu nội thị đứng trên đỉnh thang tu bổ vụn vặt, bên dưới thỉnh thoảng có người chỉ huy tới lui, thấy Lý Thành Khí vội khom mình hành lễ.

Lý Thành Khí gật đầu ý bảo bọn họ tiếp tục, lại tiếp tục nói: "Tập thơ gì để đáng giá quận chúa nhớ như thế ?"

Ta suy nghĩ một lát, mới nói: "Là tập thơ Lạc Tân Vương, sợ thất lạc bị người ngoài nhìn thấy, cho nên mới vội vã đi tìm Nghi Bình truy hỏi."

Không biết vì sao, hai lần xem như hoạn nạn gặp được hắn, ta đối với hắn vơi dần cảnh giác. Nói thẳng ra, ta mới phát giác bản thân có ý thử, thử phản ứng của hắn, hoặc là điều gì khác.

Lý Thành Khí hình như không có phản ứng, chỉ nói: "Lạc Tân Vương văn chương kiệt xuất, hơn nữa bổn vương còn nhớ một câu rõ ràng," hắn ngừng lại một chút, mới nói, "Nhất bồi chi thổ vị kiền, lục xích chi cô hà thác."

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn trước sau vẫn là thần sắc bình thản, giống như hắn chỉ đọc một câu thơ tầm thường.

Đây là bài thơ năm đó Lạc Tân Vương tự tay viết hịch văn thảo phạt Võ gia, là điều kiêng kị nhất trong cung. Năm đó khi Lạc Băng vương cùng Từ Kính Nghiệp khởi binh tác loạn, ta bất quá chỉ mới ba tuổi, cũng đã nghe tiên sinh trong nhà lén ngâm tụng câu này, đại khái nói cái gì tiên đế băng hà không lâu, bè nhóm con cháu của Lý gia liên thủ với nhau, Lý gia muốn lấy lại thiên hạ nên khởi binh thảo phạt Hoàng cô tổ mẫu.

Sau này lớn hơn một tí, mới biết được câu này là phản Võ gia, mà ta lại chính là con cháu Võ gia.

"Khi Từ Kính Nghiệp bại trận, Lạc Tân Vương cũng không bị trừng phạt", khoé miệng Lý Thành Khí vẫn hàm chứa ý cười như trước, "Năm ấy ta còn là thái tử, hoàng tổ mẫu từng nói hỏi ta câu này, còn khen đây là một người có tài, lúc ấy ta cũng không hề biết ý tứ lời này."

Hắn cũng không nói tiếp, ta nghe lại có chút kinh hãi, bệ hạ sớm đã có tư tâm muốn nắm quyền toàn bộ, lời này có bao nhiêu là thăm dò? Tuy biết hắn hiện giờ vẫn bình yên vô sự, nhưng vẫn nhịn không được truy vấn: "Quận vương đã trả lời thế nào ?"

Lý Thành Khí nhẹ lắc đầu: "Ta không nói gì thêm, đối với hoàng tổ mẫu thì phải 'Tri vô bất ngôn'* , không biết hiển nhiên không thể nói."

*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết.

Ta thầm nhẹ nhàng thở ra, phát hiện mới tán gẫu mấy câu không ngờ đã tới gần cửa tây ngự hoa viên. Dưới ánh mặt trời, gần cửa đã mọc đầy hoa cúc, sắc vàng rực rỡ một màu, phảng phất như ở chốn tiên cảnh. Chỉ là, cạnh cửa có một thân ảnh quen thuộc đi tới đi lui mà ta tìm lâu không thấy - Nghi Bình.

Nghi Bình cũng đúng lúc nhìn thấy ta, liền bước nhanh đi tới, hành lễ với Lý Thành Khí rồi quay sang ta nói: "Rốt cuộc có thể tìm thấy quận chúa ."

Ta ngạc nhiên nói: "Có việc ?"

Nghi Bình đứng dậy, nói: "Là có việc, mấy vị công chúa đến chỗ quận chúa, nói là có chút chuyện quan trọng. Các hạ nhân không tìm được quận chúa nên không biết làm sao, chỉ có thể tìm đến nô tỳ."

Mấy vị công chúa? Ta nghe càng hồ đồ : "Ngươi làm sao mà biết ta muốn đến ngự hoa viên?"

Lý Thành Khí lúc này mắt quay nơi khác, không nhìn hai người chúng ta, Nghi Bình gặp cơ hội này liền đưa ánh mắt sang ta: "Vốn không biết, trên đường vừa vặn đụng phải Uyển Nhi cô nương, nói là quận chúa có khả năng sẽ đến ngự hoa viên."

Mặc dù là chạm mặt Uyển Nhi, cũng không thể biết là ta từ cửa Tây mà vào... Ta thấy thần sắc của nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ phải hướng Lý Thành Khí hành lễ cáo lui: "Trong cung vừa mới có việc, ta không thể tiếp tục bồi quận vương."

Lý Thành Khí gật gật đầu, ý bảo ta có thể rời đi. Ta liền kéo Nghi Bình, vừa đi hai bước đã bị Lý Thành Khí gọi lại, quay đầu nhìn, thấy trong mắt hắn hình như có sắc thu nồng đượm không rõ: "Sống trong cung, nên ít đọc mấy loại sách ấy vẫn tốt hơn."

Nghe được câu dặn dò đầy hàm ý này, lòng ta bất chợt thấy ấm áp, chỉ cúi đầu một cái rồi xoay người đi. Mặc dù không nhìn Vĩnh Bình quận vương phía sau, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn dõi theo ta, không khỏi thấy không được tự nhiên. Cho tới khi rời xa ngự hoa viên, ta mới dừng lại, gặn hỏi Nghi Bình sự thật: "Nói đi, nói cho ta biết lời nói thật, ai sai ngươi tìm ta ? Ngươi làm sao mà biết ta ở ngự hoa viên ?"

Nghi Bình a một tiếng, lẩm bẩm nói: "Vẫn là bị quận chúa đoán được."

Ta buồn cười liếc nàng: "Mánh khoé này của ngươi mong có thể giấu giếm được ta sao, ta biết ngươi hai năm còn không rõ?"

Nghi Bình khẽ nhíu mi, nói: "Là Uyển Nhi cô nương một mình tìm được nô tỳ, bảo nô tỳ cần phải ở cửa tây ngự hoa viên đợi quận chúa." Ta khó hiểu nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói. Nghi Bình nghĩ nghĩ, nói: "Uyển Nhi cô nương còn nói, nếu quận chúa có nghi vấn gì, đến buổi chiều khi nàng đến sẽ giải thích."

Ta tiện tay ngắt một cành hoa cúc trong vườn, ngẫm nghĩ một lát. Uyển Nhi là muốn che chở ta, điều này có thể khẳng định, vấn đề là mặc dù ta cùng Lý Thành Khí đi dạo ngự hoa viên cũng không phải chuyện đại sự, nàng khẩn trương như thế làm gì ? Ta nhìn nàng, cười nói: "Cho nên trong cung cũng không có công chúa gì, đều là Uyển Nhi tỷ tỷ dạy ngươi nói ?"

Buổi chiều khi trong cung thắp đèn, ta cầm bút lấy bản dập Uyển Nhi đưa cho để luyện chữ, đến khi cổ tay có chút mỏi, mới phát giác phía sau đã sớm có người. Ngoảnh đầu lại mới thấy nàng đang mỉm cười nhìn ta, dưới ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, đúng là một mỹ nhân.

"Tỷ tỷ thật sự là nhìn càng ngày càng đẹp," ta thả bút, nhân thể ngồi xuống ghế thở dài một hơi, "Giống như bệ hạ, dấu vết năm tháng cũng không lưu lại nửa phần."

Nghi Bình chuyển ghế dựa đến cạnh bàn, hầu hạ Uyển Nhi ngồi xuống rồi mới dâng chén trà nóng, lệnh cho cung tỳ nội thị lui xuống, chỉ còn lại hai người bọn ta.

"Lời này muội nên nói trước mặt bệ hạ, người nhất định sẽ lại khen muội", Uyển Nhi nghiêng người ngồi trên ghế dựa, nói, "Tuy rằng muội gọi ta một tiếng tỷ tỷ, muội cũng biết được tuổi ta lớn hơn muội mười tuổi, chung quy cũng là già." Nàng nói xong lại tinh tế đánh giá ta, trong mắt tựa hồ có thâm ý khác, chỉ nhìn không nói lời nào.

Ta bĩu môi, nói: "Ta đang đợi tỷ tỷ giải thích."

Uyển Nhi đứng lên, đi đến cạnh ngọn nến, tay cầm lấy kéo nhỏ, đem cắt bớt đoạn bấc còn thừa, ngọn lửa nháy mắt sáng ngời không ít, theo gió ngoài cửa sổ thổi mà bập bùng lay động.

"Là ta đang đợi giải thích của muội mới đúng," cặp mắt dài nhỏ của nàng lấp lánh ánh lửa: "Nói đi, muội làm sao quen biết Vĩnh Bình quận vương ."

Ta sớm đoán được nàng sẽ hỏi câu này, chỉ cười cười nói: "Là ở yến tiệc của tướng Địch Nhân Kiệt". Đêm đó Uyển Nhi không có tham dự, tất nhiên cũng sẽ không biết lời này là giả.

"Bất quá một tháng..." Uyển Nhi lơ đãng ngắm nhìn ngọn nến đang cháy, nói: "Muội liền cam nguyện vì hắn làm tri kỉ 'Thắp đèn thổi nến' cho hắn sao? Vĩnh An, trong Đại Minh cung không có cái gọi là chân tâm thật ý."

"Cũng không hẳn vậy", ta thuận miệng nói, "Văn Đức hoàng hậu cùng Thái Tông hoàng đế thành hôn năm mười hai tuổi, sau đó hơn hai mươi năm vẫn là ba ngàn sủng ái tập trung một người, thậm chí sau khi hoàng hậu mất, vẫn là tình yêu cả đời của Thái Tông hoàng đế."

Uyển Nhi cười nhạo một tiếng nói: "Ba ngàn sủng ái ở một thân? Nếu thế vì sao vẫn có giai nhân hậu cung thường xuyên thị tẩm? Đó là si tình của gia đình đế vương sao? Nếu Thái Tông hoàng đế thật sự si tình không thay đổi, thì sao Từ Hiền phi lại có được sủng ái của bệ hạ?"

"Cao Tông hoàng đế đối đãi với đương kim bệ hạ cũng là bởi tình sâu ý nặng", ta chăm chú nhìn nàng, không khỏi nổi lên vài phần thích thú muốn đùa giỡn, "Nếu không năm đó cũng sẽ không xuất hiện sự kiện "Nhị thánh lâm triều."

Uyển Nhi nhìn ta chằm chằm nói: "Trong đó có bao nhiêu thủ đoạn, muội nói vậy cũng là nghe người khác lén nói qua. Huống chi, có lẽ lúc trước cực sủng nhất thời là yêu, sau đến tột cùng là cái gì, chỉ có Cao Tông tự mình biết."

Ta cười cười, không nói nữa.

Vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, xưa nay ta tranh luận luôn thua nàng, tội gì tự mình chuốc lấy cực khổ. Huống chi việc này khi bắt đầu cũng là tạm thời ứng biến, nếu nói chân tâm thật ý lại hơi quá, bất quá chỉ là sơ giao thôi.

Uyển Nhi buông ngọn nến, đi đến cạnh ta ngồi xuống: "Không nói đến hoàng gia có thật tình thật lòng hay không, chỉ nói thân phận dòng họ hai người, việc này đều phải thận trọng. Từ năm trước bệ hạ đăng cơ, Võ gia xem như tới địa vị cao nhất, sau đó bệ hạ có thể làm gì ? Cháu ruột con trai trưởng của người vẫn là họ Lý. Cho nên, ngày sau thiên hạ này rốt cuộc họ gì, ai cũng không đoán được chính xác, muội cần gì phải cùng người Lý gia dây dưa?"

Uyển Nhi đối đãi xưa nay luôn khoan dung rộng lượng, nhưng chung quy trong lời nói có chút kiêng kị muốn nhắc nhở ta. Mặc dù có khả năng nàng có ý mượn sức ta, nhưng ta cũng có thể phân biệt tốt xấu, tỷ như lúc này chính là lời nói thật, ta sao lại không biết?

Ta ừ một tiếng, ngước cằm nhìn nàng: "Cho nên hôm nay tỷ dặn riêng Nghi Bình lôi ta đi?"

"Ta là sợ các ngươi bị kẻ khác nhìn thấy, rước lấy phiền toái không cần thiết," Uyển Nhi thản nhiên hừ một tiếng, nói: "Vừa rồi nói những lời này chỉ để tới khuyên muội, hiện tại lời này cũng là dùng để báo cho muội. Vi Đoàn Nhi và muội, muội cảm thấy bệ hạ tin tưởng ai hơn?"

Trong lòng ta căng thẳng, nói: "Nếu là việc nhỏ tầm thường, khả năng bệ hạ sẽ tin ta. Nếu là liên quan đến đế vị và bệ hạ, có lẽ sẽ tin nàng hơn." Ta nói xong, bưng chén trà trong tay lên uống một ngụm, cũng không hiểu được ý đồ của Uyển Nhi lắm.

Vi Đoàn Nhi là người tâm phúc trước mặt bệ hạ, có thể so với Uyển Nhi, mặc dù không bì kịp Uyển Nhi về kiến giải chính sự, nhưng ở trong hậu cung cũng có địa vị không thể khinh thường. Lời này của Uyển Nhi là có ý tứ gì? Ta không biết là ta sẽ vì chuyện Vĩnh Bình quận vương mà đắc tội nữ nhân kia.

Uyển Nhi trầm ngâm một lát, nói: "Vi Đoàn Nhi coi trọng thái tử."

Ta suýt nữa bị sặc trà: "Thật sự?"

Uyển Nhi cũng mang trà lên, miệng nhỏ hớp ngụm trà: "Tất nhiên là thật ."

Vi Đoàn Nhi coi trọng phụ vương Lý Thành Khí, việc này ngẫm lại thật đúng là cổ quái. Ta không khỏi muốn cười, trước khi Võ hoàng lên ngôi, cung nữ đều tìm cách lấy lòng vị nam nhân duy nhất trong cung đó, nay sau khi Võ hoàng đăng cơ, các cung nữ lại đều phải hao hết tâm tư để được gả cho chư vị hoàng tử hoàng tôn…

Ta cảm thấy khó hiểu, miên man suy nghĩ, nói: "Mặc dù nàng xem trọng thái tử, có quan hệ gì đến ta ?" Tuy rằng coi trọng phụ thân Lý Thành Khí, nhiều nhất chỉ cảm giác có chút quái, còn có thể có kiêng kị cái gì?

Uyển Nhi khẽ thở dài, im lặng một lúc lâu.

Lòng ta trăm chuyển ngàn hồi, cũng không tìm ra chỗ nào không ổn, chỉ có thể uống hết chén trà, yên lặng đợi chỉ điểm của nàng.

"Vấn đề ở chỗ nàng xem trọng thái tử, nhưng thái tử lại không quan tâm đến tâm ý của nàng. Ta hiểu tính tình Vi Đoàn Nhi, không chiếm được sẽ tự tay hủy. Cho nên, ta suy đoán hiện tại nàng đang tìm cơ hội xuống tay trừng trị thái tử, nếu bị nàng biết muội cùng hoàng tôn có tình cảm, nói không chừng chính là một cơ hội hãm hại", Uyển Nhi thả chén trà, nói, "Tình chi một chữ trăm ngàn kiếp, năm đó ta cũng vậy mà trốn không thoát, cho nên cũng không giúp muội được hoàn toàn, nhưng trong cung này tầng tầng tính kế, muội còn có thể tránh thì tránh đi."

Lòng ta chợt lạnh, chỉ vì một nữ nhân quyến luyến mà gặp phải họa, thái tử điện hạ thật đúng là oan uổng.

Uyển Nhi ngồi một lát, khi rời đi mới đột nhiên hỏi: "Còn có chuyện ta trăm tư không thể giải, muội cùng Vĩnh Bình quận vương vì sao ở trong phòng Nghi Đô gặp mặt ?"