Vĩnh An

Chương 17: Kiếp nạn đầu tiên (1)



Phía sau có người khẽ khép cửa gỗ, đóng hết các cửa, yên tĩnh canh giữ ở ngoài, ngăn cách hai bên, chỉ còn lại hai người chúng ta.

Tay của ta đã sớm đông cứng lạnh lẽo, hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, thế mà lại nắm tay ta, giọng trách cứ: "Nếu sợ lạnh sao còn đứng đây hứng gió ?" Ta ngước mắt thấy hắn hơi hơi mỉm cười, có chút ngượng ngùng, muốn rút tay về lại bị hắn giữ chặt nhanh hơn, không khỏi vội la lên: "Quận vương, lúc này nhiều người mắt tạp ——" hắn nói: "Ta để lại Hà Phúc trấn thủ bên ngoài."

Trên lầu vang lên từng đợt từng đợt âm thanh chúc mừng.

Ta ngửi được trên người hắn thoang thoảng mùi rượu hoa cúc, không khỏi trêu chọc: "Không nghĩ tới quận vương cũng ngẫu hứng lên uống rượu." Hắn cúi đầu ngắm ta, bình thản nói: "Hoàng tổ mẫu uống hai chén, làm sao ta thoát được, may mắn tửu lượng không quá kém." Ta khó được nghe hắn cũng có lúc vui đùa, không khỏi cười lên tiếng: "Nghe giọng quận vương nói chuyện vẫn không thay đổi." Miệng hắn bất giác nở nụ cười, nói: "Ta thật sự thanh tỉnh." Sau khi hắn nói xong, tiếp tục im lặng.

Ta quay đầu đi chỗ khác, ngắm nhìn bờ Khúc Giang, mới vừa rồi ánh đèn sáng trưng trước mắt, giờ có thêm hương thơm mùi rượu nhàn nhạt xung quanh, hương vị tết Trùng Cửu dần rõ rệt. Bàn tay bị hắn nắm có chút nóng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, theo bản năng cúi đầu nhìn, tay hắn sạch sẽ thon dài, ngay cả các đốt ngón tay từng chỗ đều cực kỳ xinh đẹp, chỉ nhìn như thế ta liền có thể tưởng tượng được hình dáng hắn khi cầm bút, khi thổi sáo.

Bờ Khúc Giang truyền đến vài tiếng hoan hô, từ từ lan rộng khắp nơi, hình như là có người đã truyền đi ý chỉ của Hoàng cô tổ mẫu.

Trong một lúc khắp bờ sông đều nghe vang vọng âm thanh vạn tuế, đế vương Thiên Tử. Từng đợt tiếng hoan hô bái lạy truyền đến, Tử Vân lâu cũng vì vậy mà dần dần sôi nổi hào hứng, ta cùng hắn đứng yên, hưởng thụ âm thanh huyên náo trong yên tĩnh.

Bỗng nhiên, nghe thấy phía ngoài có ai đó hỏi: "Có thấy Vĩnh Bình quận vương đi đâu không ?" Tiểu nội thị Hà Phúc trả lời: "Hồi Chu quốc công, tiểu nhân vẫn đang tìm quận vương." Thanh âm kia lại nói: "Muốn đi tìm thì nhanh chút, ở chỗ này trì hoãn cái gì ?"

Đúng là thúc phụ, ta ngẩng đầu nhìn Lý Thành Khí, thấy sắc mặt hắn mặc dù lạnh nhạt, trong mắt cũng đã có chút sóng ngầm dao động. Bên ngoài Hà Phúc hình như cũng không biết trả lời như thế nào cho tốt, lòng ta như siết lại, đang nghĩ đến có nên tự mình đi ra ngoài trước giải vây hay không, chợt nghe một giọng nói quen thuộc khác: "Hà Phúc là ta gọi tới, Chu quốc công nếu muốn sai hắn tìm người, cứ việc thuận tiện sai sử."

Lý Thành Khí nhíu mày, ta cũng nghe ra người trả lời là Lý Thành Nghĩa.

Tiếng Võ Thừa Tự lại nói: "Sống không phong lưu phí hoài tuổi trẻ, xem ra bổn vương là quấy nhiễu nhã hứng của tiểu quận vương." Lý Thành Nghĩa vui sướng cười, trả lời: "Không có gì, bổn vương sớm có ý định với cung tỳ của Vĩnh An quận chúa, chỉ là quận chúa chưa lấy chồng, dù sao gả cung tỳ bên người đi trước cũng không tốt." Võ Thừa Tự tuỳ tiện đáp lại hai câu, tiếp đó rời đi mất.

Lúc này ta mới biết, Lý Thành Nghĩa đang cùng Nghi Bình ở một chỗ khác trên lầu, không biết hắn vì sao đột nhiên xuất hiện, giải quyết khốn cảnh của chúng ta. Đến khi ngoài cửa không còn tiếng động, Lý Thành Khí mới ra hiệu bảo ta lưu lại chỗ này, hắn đường hoàng mở cửa, xuyên qua sảnh phòng, mang Hà Phúc ly khai trước một bước.

Khi ta trở về yến hội, Lý Thành Khí đang bị mọi người vây quanh, chư vị thúc phụ ta cũng ở trong đó. Hoàng cô tổ mẫu mỉm cười nhìn cảnh ấy, thấp giọng nói với Thái Bình gì đó, Thái Bình liếc nhìn Lý Thành Khí cũng mỉm cười gật đầu. Ta nhìn thấy thế, cảm thấy năm Trường Thọ có vẻ là một năm cát tường, từ lúc vào cung đây là lần đầu tiên họ Lý hoàng tộc có thể đồng lòng hoà thuận vui vẻ như vậy.

Tầm mắt đảo qua cạnh Thái tử, Lý Thành Nghĩa đang nghiêng người tựa vào bàn trà, rất có thâm ý hướng ta nâng chén.

Không ngờ từ sau trùng cửu, trong Đại Minh cung mưa tuyết hỗn loạn, khắp nơi đều ướt sũng.

Do thời tiết thất thường, Uyển Nhi nhiễm bệnh thương hàn, ta liền thay thế nàng mài mực cho bệ hạ. Khi Uyển Nhi ở đây, phần lớn chiếu thư đều tự tay nàng viết, nay chỉ có thể từ Hoàng cô tổ mẫu tự mình đặt bút, chỉ có khi mệt mỏi mới sai ta đọc tấu chương. Vẻ mặt Vi Đoàn Nhi thủy chung đối đãi ôn hoà, dù sao ta với nàng ấy chưa từng trở mặt, đối với nàng ấy, ta chính là Võ gia quý nữ, ngày thường được bệ hạ sủng ái hơn vài phần.

Ngẫu nhiên Thái tử đến Bồng Lai điện, đều chỉ bồi Hoàng cô tổ mẫu tán gẫu vài câu liền cáo lui, trái lại các quận vương thường nán lại lâu hơn, Hoàng cô tổ mẫu hoặc cố ý, hoặc là vô tình hỏi bọn họ chút chuyện chính sự, mặc dù là Lý Long Cơ còn tuổi nhỏ cũng đáp cực thoả đáng.

"Thành Khí qua năm cũng mới mười bảy", bệ hạ gật đầu nhìn Lý Thành Khí đứng bên, nói: "Thái Tông hoàng đế mười sáu tuổi cùng Văn Đức hoàng hậu thành hôn, ngươi chớp mắt cũng đã đến tuổi cưới vợ, có từng nghĩ đến việc này ?"

Ta đang tiếp nhận chén trà Vi Đoàn Nhi truyền đến, tâm khẽ run, cánh tay cứng ngắc đem chén trà đặt trên án thư. Thế nhưng ngoài ý muốn Lý Thành Khí lại đứng trầm mặc, không đáp lời tức khắc.

Vi Đoàn Nhi thấy tình huống như vậy, cười nói: "Tuổi còn nhỏ da mặt mỏng, bệ hạ hỏi thẳng như thế, bắt quận vương trả lời như thế nào ?" Bệ hạ ôn hòa cười, gật đầu: "Đoàn Nhi nói đúng", bệ hạ cười cười, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ta nói, "Vốn còn muốn hỏi thêm Vĩnh An, nhưng xem ra thân nữ nhi lại càng không dám thổ lộ. Các ngươi nên học hỏi Thái Bình, nếu có ý với ai đều lén nói cho trẫm."

Ta bèn cúi đầu, lảng sang đề tài khác: "Hoàng cô tổ mẫu không phải muốn nghe tấu chương sao? Vĩnh An đọc cái này cho người."

Bệ hạ cười hai tiếng, không tiếp tục chủ đề này.

Ta từ trên bàn cầm tấu chương, chọn một quyển đọc lấy, Hoàng cô tổ mẫu bưng chén trà lắng nghe, ngẫu nhiên vuốt cằm không nói lời nào, cuối cùng ta đọc xong bà mới nhấc bút son vẽ sắc chỉ lên đó, đặt sang bên sườn. Chỉ khi đọc tới tấu chương truy phong công lao của Khổng Tử, bà mới dừng lại nói vài câu với Lý Thành Khí và Lý Thành Nghĩa.

Trong điện bốn phía chậu than cháy rực, đem khí lạnh trong Đại Minh cung bay đi hết, cả điện ấm áp như ngày xuân.

Ta nghe bọn hắn nói về Khổng Tử, rồi bàn luận đến Chu công, bất giác có chút thất thần, nhớ tới lời Hoàng cô tổ mẫu mới vừa rồi, trong lòng bỗng hồi hộp. Nếu không có Vi Đoàn Nhi bỗng dưng đánh gãy, hắn có thể ngay lúc này thỉnh Hoàng cô tổ mẫu tứ hôn hay không ? Từ sau trùng cửu đã mấy tháng, thúc phụ trước bị bãi chức, các con trai Thái tử lại thường xuyên được triệu kiến, trong triều trong cung đều vì vậy mà từ từ thay đổi hướng gió.

"Vĩnh An, tiếp tục đọc." Bệ hạ đột nhiên nhìn ta.

Ta vội cầm lấy quyển tấu chương cuối cùng, mở ra trước nhìn lướt qua, lập tức cả người như bị rút đi khí lực, Địch Nhân Kiệt, là tấu chương tố cáo Địch Nhân Kiệt mưu phản! Tay ta miết chặt tấu chương, thở sâu muốn đọc, nhưng không thể phát ra tiếng.

"Vĩnh An ?" Bệ hạ thúc giục gọi ta một tiếng.

Trong điện mọi người vốn đang cười, gặp ta như thế đều thấy khác thường, không khỏi biến sắc.

"Thần…thần", trong đầu ta đều quay cuồng câu nói ở tết Nguyên Tiêu kia, còn có cuộc đối thoại của Lý Thành Khí và Địch Nhân Kiệt lúc ở trước điện, cảm thấy con chữ trước mắt như mờ đi, không dám đọc tiếp, liền quỳ xuống đất, nói: "Tấu chương này sự tình nghiêm trọng. Vĩnh An…Vĩnh An không dám đọc."

Hoàng cô tổ mẫu như cũ cười nhìn ta: "Án này trẫm đã biết rõ, ngươi không đọc cũng không sao."

Ta không dám ngẩng đầu, đem tấu chương dâng lên quá đầu, không dám lên tiếng. Hoàng cô tổ mẫu đã biết nội dung tấu chương, nhưng vẫn để ta đọc trước mặt mọi người, ý định đến tột cùng là thế nào? Ta không kịp suy nghĩ sâu xa, quanh thân đã đổ mồ hôi lạnh, cố gắng áp chế cảm xúc chính mình mới có thể làm cho tay không run lên.

Rốt cục, Hoàng cô tổ mẫu giơ tay cầm tấu chương, tùy ý đặt ở trên bàn, hờ hững nói: "Đứng lên đi." Ta nhanh đứng dậy, cúi đầu đứng thẳng, chợt nghe bà nói tiếp: "Hôm nay đưa tấu chương này ra, là muốn nghe nhận xét của các ngươi. Đây là tấu chương Lai Tuấn Thần tố cáo Đồng bình chương sự Nhậm Tri Cổ, Địch Nhân Kiệt, Bùi Hành Bản, Tư lễ khanh Thôi Tuyên Lễ, Văn xương tả thừa Lư Hiến, Ngự sử trung thừa Ngụy Nguyên Trung, Lộ Châu thứ sử Lý Tự Chân mưu phản."

Lý Thành Khí, Lý Thành Nghĩa cùng Lý Long Cơ vừa nghe, lập tức đứng dậy yên lặng, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ dị thường.

Ánh mắt Hoàng cô tổ mẫu đảo qua ba người, hỏi Lý Thành Khí: "Thành Khí, việc này ngươi thấy thế nào?"

Lý Thành Khí trầm ngâm một lát mới trả lời: "Tôn nhi vẫn chưa đọc tấu chương, không dám vọng ngôn." Bệ hạ cầm lấy tấu chương, nói: "Cẩn thận xem đi." Lý Thành Khí khom người tiếp nhận tấu chương, nhìn kĩ trong đó, trong điện yên tĩnh như không người, không một ai dám động đậy nửa phần.

Chỉ trong thời gian ngắn, ta đã thấy lưng ướt đẫm, ngay cả hít thở đều cảm thấy phải cố hết sức.

Hắn thu hồi tấu chương, khom người đặt trên bàn, cung kính thưa: "Theo như hoàng tổ mẫu lúc trước xá lệnh, phàm là kẻ mưu phản, vừa hỏi nếu tức khắc nhận tội có thể miễn chết. Nay Địch Nhân Kiệt đã nhận tội, tôn nhi nghĩ rằng có thể khoan hồng miễn tội chết. Nhưng tội danh mưu phản là sự tình nghiêm trọng, cần thiết nên thẩm vấn kỹ càng, không thể nhân nhượng một người, cũng không có thể oan uổng một người."

Khó trách, ngày ấy hắn lại dặn bảo Địch Nhân Kiệt nhận tội, nhưng ta không nghĩ tới bệ hạ thực sự có xá lệnh này.

Tuy hắn nói có lễ có tiết, nhưng đều là muốn bảo toàn tính mệnh Địch Nhân Kiệt, loại ý tứ này bất kì ai cũng có thể nghe ra. Ta siết chặt nắm tay, trộm nhìn sắc mặt Hoàng cô tổ mẫu, không rõ vui giận, ngay cả ánh mắt cũng trầm ẩn .

"Tấu chương Lai Tuấn Thần ngươi xem xong rồi?"

Lý Thành Khí cung kính trả lời: "Tôn nhi đã xem xong rồi."

Bệ hạ gật đầu: "Trừ bỏ những người trẫm mới nói, Lai Tuấn Thần còn nhắc tới ai?" Lý Thành Khí im lặng một lát, đều đều nói: "Trừ những người kia, Lai Tuấn Thần còn hoài nghi tôn nhi tham dự việc này."

Như có một tảng đá lớn nện xuống, nổ ầm một tiếng, trong đầu ta trống rỗng, chỉ ngẩng mạnh đầu nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn vẫn đứng thẳng người, thần sắc ung dung, trong mắt thản nhiên bình tĩnh.

Bệ hạ nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi cũng biết mình bị liên can tội mưu phản, trẫm cũng không thiên vị, đến như vậy mà ngươi còn muốn biện hộ cho Địch Nhân Kiệt sao?" Lý Thành Khí chầm chậm quỳ xuống, thẳng thân trả lời: "Vô luận là người phương nào, liên quan đến tội mưu phản cũng đều muốn được điều tra thẩm vấn cẩn thận. Nếu hoàng tổ mẫu cho rằng tôn nhi cần chứng minh trong sạch, tôn nhi tự thỉnh bỏ tù đợi điều tra. Chẳng qua là tấu chương này đề cập đến nhiều người, hoàng tổ mẫu chỉ hỏi riêng Địch Nhân Kiệt, cho nên tôn nhi cũng là nhận xét về một mình Địch Nhân Kiệt."

Hắn còn chưa dứt lời, Lý Thành Nghĩa và Lý Long Cơ bên cạnh đã quỳ mạnh xuống, vội vàng thưa: "Thỉnh hoàng tổ mẫu minh giám, đại ca tuyệt không có tâm mưu phản !"

Hai người hắn vừa quỳ, mọi người trong điện đều hốt hoảng quỳ xuống, đầu sát đất không dám lên tiếng.

Đại Minh cung từng có hoàng tử mưu phản, bị lưu đày xử tử, huống chi hắn chỉ là một hoàng tôn. Ta quỳ trên mặt đất, không dám tưởng tượng việc này có thể liên lụy đến hắn, càng không dám nghĩ kết quả sau đó. Chỉ cảm thấy mũi chua xót, trước mắt đã là một mảnh sương trắng.

Bệ hạ lạnh lùng nhìn mọi người, trầm mặc thật lâu sau, mới nói: "Ngươi muốn tự mình chứng trong sạch ——" bà nói nửa câu, ngừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự. Tim ta nhất thời như có dao khoét, đau đớn khó chịu được, nhưng lại không biết sống chết dập đầu, ngắt lời bà: "Vĩnh Bình quận vương chính là hoàng tôn, nếu dùng hình phạt thẩm tra giống với tội thần mưu nghịch sẽ là khi nhục uy nghiêm hoàng gia, thỉnh Hoàng cô tổ mẫu cân nhắc."

Dứt lời, đầu ta vẫn dán sát đất không nói gì thêm.

Ta không biết vì sao ta dám nói ra lời ấy, cũng không biết sẽ có hậu quả gì.

Trong điện lâm vào yên lặng, chỉ còn lại vài âm thanh lách tách rất nhỏ phát từ chậu than. Ta nhắm chặt hai mắt, chờ Hoàng cô tổ mẫu nổi giận, chờ hết thảy trách mắng và hình phạt mà ta sẽ phải nhận, ngón tay sớm đã khảm sâu vào thịt,nhưng không hề thấy đau đớn.