Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 31



Tất cả những gì tôi có thể nhớ là tôi đang đến một nơi nào đó, một mình lọ mọ giữa bóng đêm đen tối, hình như bên cạnh là một vách núi dựng đứng, phía dưới là biển. Tôi tờ mờ nhớ rằng con đường đi rất hẹp, tôi cố gắng thận trọng bám vào vách đá, kẻo rơi xuống dưới thì toi. Tôi nhớ bản thân còn tự động viên và tạo động lực cho chính mình, lại còn ngâm thơ, cái gì mà: "Chớ coi hiểm ải cứng như thép, mà nay tiến bước vượt qua đầu? vượt qua đầu, vượt qua đầu." Chợt bất cẩn một giây vượt không qua, ối một tiếng trượt chân rơi xuống.

Tôi cảm thấy như mình đáp trên một tảng đá rất cứng, như thể nước biển đang từ từ dâng lên, cả người tôi vừa đau vừa lạnh. Tôi cố gắng bò dậy, nhưng không thể nhúc nhích được. Tiếng biển rít cứ vang vảng bên tai như thể tôi đang dần dần bị nhấn chìm bởi nước, tôi thấy như mình sắp chết. Dường như tôi nhìn thấy mẹ và bạn trai đến, bọn họ ở trên vách đá cố gắng tìm kiếm tôi, tôi muốn gào lên gọi họ nhưng không phát ra nổi âm thanh nào. Tôi nghe thấy bọn họ ở trên đó đang nói: "Vừa nhìn thấy bảo bảo trượt xuống đây mà." Tôi vẫn còn nhớ mẹ tôi cứ hét lên tên tôi. Tôi nôn nóng đến nỗi muốn khóc, và có vẻ đã khóc thật. Lại nghe thấy người bên trên nói: "Quay lại lấy đèn pin, hình như có người nằm bên dưới, không nhìn rõ." Tôi nghĩ họ sắp rời đi, tôi thầm nghĩ, đừng đi mà, con đang ở đây. Nhưng, dần dần không có động tĩnh gì, tôi rất lo lắng, không động đậy nổi, thấy như mình sắp chết đuối đến nơi. Tôi rất căm phẫn, nghĩ, con mẹ nó, nếu như tôi sống lại, tôi nhất định sẽ chia tay với anh ta. Tức chết tôi rồi. Đó là lời dành cho bạn trai tôi.

Tôi nằm xuống dưới vách đá, vô cùng sợ hãi, lúc này, có vẻ như tôi ngửi thấy một mùi hương thật thơm. Là Lãnh Thuỷ. Là Thẩm Phương, Hình như là Thẩm Phương, nhưng tôi không thấy chị ở đó. Tôi chỉ ngửi thấy mùi hương khiến tôi ngay lập tức có cảm giác an toàn ấy. Thẩm Phương mau đến cứu em đi, em sắp bị chết đuối rồi. Nhưng, chị không xuất hiện. Sau đó, tôi cảm thấy hình như có ai đó đang nằm bên cạnh tôi, vừa thấy như là Thẩm Phương, nhưng vừa như không phải. Tôi nghĩ, tại sao chị cũng rơi xuống đây? Tôi đưa mặt mình lại gần, muốn ngửi xem liệu đó có phải Thẩm Phương hay không. Trời tối quá, tôi không nhìn rõ gương mặt cô ấy. Mùi hương rất quen thuộc, tôi dí mũi mình lên chiếc cổ của cô ấy và cố gắng ngửi, cổ cô ấy rất ấm áp. Tôi lạnh quá. Thế nên, có vẻ tôi cũng áp sát lại gần hơn nữa, dán cả mặt mình lên, dụi đi dụi lại lên đôi má vào cổ cô ấy, thật là thơm, tôi không còn thấy lạnh nữa, có lẽ là vì nhiệt độ cơ thể, hoặc là do mùi thơm của người đó.

Sau đó, tôi từ từ cọ xát vào mặt, vào cổ cô ấy, thấy như mình không cách nào dừng lại được. Dường như tôi đã quên việc mẹ và bạn trai đang đi tìm tôi. Tôi thèm thuồng hít lấy hương thơm ấy và cảm nhận độ ấm của cô. Dần dà, tôi có chút ý loạn tình mê, không thể kiềm chế được mà đặt môi lên nhẹ nhàng hôn đôi má mịn màng và chiếc cổ mảnh khảnh ấy, mùi hương đó quá quyến rũ. Tôi nhớ trong giấc mơ ấy, tôi tự hỏi, người này là ai? Có phải Thẩm Phương không? Không biết nữa, tôi không nhìn thấy mặt của người đó. Nhưng tôi nhớ rất rõ đó chính xác là một người phụ nữ. Tôi không còn quan tâm việc đó có phải là phụ nữ hay không nữa, tôi chỉ thấy mình không kiềm chế được mà hôn cô ấy đắm đuối, và nếu như cô ấy bỏ ra, tôi sẽ chết vì cóng. Vòng tay của cô ấy khiến tôi trở nên ấm lên rất nhiều. Hình như cô ấy cũng đang hôn tôi, hôn chiếc trán tôi, hôn đôi lông mày tôi, có vẻ như chiếc kính của tôi cũng bị tháo ra, cô ấy lại hôn lên đôi mắt tôi. Dần dần, tôi bắt đầu thấy kích thích. Tôi ngẩng mặt lên, di chuyển đôi môi từ cổ cô ấy mơn trớn lên phía trên và cuối cùng dừng trên nơi môi cô, tôi bắt đầu hôn, cô ấy cũng hôn lại tôi, rất nhẹ nhàng. Tôi thấy mình như bị dục vọng thiêu đốt từ sự khiêu khích đến từ nụ hôn của cô. Cơ thể tôi rất lạnh, lạnh đến muốn chết, nhưng trong người lại như có ngọn lửa bừng cháy mạnh mẽ mà không có chỗ xả ra. Tôi hận sự nhẹ nhàng của cô ấy, không kìm được mà muốn đưa lưỡi mình vào miệng cô ấy, vì nếu như vậy, bản thân tôi sẽ thoải mái hơn chút đỉnh. Tôi cứ như vậy mà triền miên với một cô gái dưới vách đá, vừa làm vừa nghĩ thầm, lúc nào thì mẹ và bạn trai mới quay lại đây, nếu như họ nhìn thấy chúng tôi đang làm thế này bên dưới, chắc hẳn họ sẽ phát điên mất. Nhưng, tôi không thể chống lại sự cám dỗ này, thôi thì nhìn thấy thì cứ nhìn thấy đi, lúc đó tôi sẽ nói với họ rằng cô gái đó đang trị thương từ bên trong cho tôi, vì nếu không thì các tĩnh mạch của tôi sẽ đứt đoạn mà chết mất. Sau đó, tôi tỉnh dậy, nghĩ về những thứ đó mà lắc đầu lia lịa, đây là lý do củ chuối gì đây, hẳn là xem truyện thời Đường nhiều quá.

Tôi không nhớ tôi đã mơ bao lâu, cũng không rõ mình đã thiếp đi bao lâu. Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy vì cái lạnh, lạnh đến mức cả lục phủ ngũ tạng cũng đang run rẩy, lồng ngực nặng trĩu không thể thở ra hơi

Thế là, tôi mơ màng mở mắt ra, trời vẫn còn rất tối, không biết đã là mấy giờ. Tôi lại nhắm mắt lại, cảm thấy toàn thân cứng nhắc không động đậy nổi, chỉ có thể mê màng nằm yên một chỗ trong khoảng thời gian rất lâu. Tôi nhớ lại giấc mơ nhuốm màu nhục dục đó, ngay tức khắc thấy rất căng thẳng, như đột nhiên tỉnh như sáo vậy.

Tôi ngẩng đầu dậy, thấy Thẩm Phương đang gối trước ngực tôi và cuộn tròn cơ thể lại như một con mèo con, như cũng đang run rẩy. Tôi kéo chiếc áo gió, che một lửa lên nửa vai chị, một nửa đắp trước ngực tôi. Tôi nghĩ, để xem lần sau chị có còn bày ra trò gì nữa không, xem mặt trời mọc gì chứ, suýt biến thành cương thi cho người ta xem đây này, đúng là hiếm có khó tìm!

Tôi động đậy một chút, chị liền tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn tôi, rồi cười: "Buổi sáng tốt lành."

Tôi nằm yên, nói: "Không tốt lành, suýt nữa bị cóng chết này."

Chị ngồi dậy, đắp chiếc áo gió lên người tôi, còn chị chỉ ngồi đó tự xoa xoa đôi vai: "Đúng thật, lạnh quá."

Tôi trộm nhìn chị, sắc mặt chị có vẻ bình thản. Trái tim vừa treo lơ lửng vừa rồi như được hạ xuống. Thật may đó chỉ là mơ. Tôi thấy hơi ngại vì giấc mộng xuân đó, ôi bà ơi.

Tôi rút tay ra khỏi lớp áo gió, vươn vai, nhưng cả người như đông cứng lại. Kết quả là, không cần nghĩ, vừa mới vươn vai đã bị chuột rút khắp người, chuột rút từ cẳng chân cho tới vùng đầu phía sau, đau đến mức tôi la lên một tiếng "Ui da!"

Thẩm Phương nghe thấy tôi la lên như bị tâm thần, chị vội vàng quay đầu lại hỏi: "Sao thế."

Tôi đau đớn như muốn chết tới nơi, vừa gào lên vừa nói: "Chuột rút rồi, ôi da, mẹ ơi, đau, đau chết đi mất~~~"

Thẩm Phương nhanh chóng chạy tới giúp tôi kéo chân, tôi vẫn rú lên vì đau: "Ngược rồi, ngược rồi, á á, đau chết mất, đau chết mất."

Vì vậy, chị mở cửa sau, nhảy xuống. Tôi vùng vẫy bò tới bên xe, chị ở dưới kéo căng cơ của tôi thật mạnh. Dần dần có vẻ đỡ hơn, tôi nằm nhoài lên sàn, sống dở chết dở nhìn chị xoa bóp đôi chân cho tôi, lẩm bẩm nói: "Thấy chưa, đây là cái giá phải trả của sự lãng mạn, cũng có thể nói là chị đang trị em đến chết đó.". truyện xuyên nhanh

Nghe tôi làu bàu, chị bĩu môi: "Còn đau nhẹ đấy."

Tôi nói tiếp: "Ngày mai, chị tìm người khác tới cùng đi, em không chịu nổi hình phạt này."

Chị đáp lời: "Chị cứ tìm em đến đấy, chị thấy em ngủ ngon mà, chị có ngủ được bao nhiêu đâu."

Tôi không vui: "Chị không ngủ được bao nhiêu? Là ai biến em thành cái gối đầu vậy? Khiến em bị đè thành ra thế này, chị nhìn đi, nhìn đi, sắp bại liệt nửa người đấy, mà chị còn không ngủ ngon? Tiểu quỷ, chị đúng là rất khiêm tốn."

Chị ngượng ngùng cười với tôi, không công nhận nói: "Nhưng chị vẫn đắp áo cho em mà."

"Đó là áo của ai?! Vật lộn nửa ngày, em gồng làm Lôi Phong đến suýt thành người tàn phế, thế mà lại biến thành nhân vật quần chúng được săn sóc sao?" Tôi cãi lại.

Chị phớt lờ tôi, chỉ cười một cách hào phóng và kiên nhẫn xoa bóp bắp chân cho tôi. Tóc chị xõa xuống hai bên, thi thoảng được một cơn gió khẽ thổi tung bay. Nụ cười hoà nhã luôn luôn nở trên mặt chị nhìn có vẻ thật sự tiều tuỵ. Tôi thầm cảm thán vẻ đẹp này. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Trời bắt đầu hửng sáng. Trời và biển hoà trộn tạo nên vùng giao thoa mang ánh đỏ hoa hồng.

Tôi kéo tay Thẩm Phương: "Nhìn kia, mặt trời mọc rồi."

Thẩm Phương nhướn người lên, cũng quay đầu lại: "Đúng vậy."

Tôi nhảy ra khỏi xe, thuận tay đưa chiếc áo gió cho Thẩm Phương, tôi hầu như không nhìn thấy cánh tay để trần trắng nõn của chị đung đưa trước mắt tôi. Tôi chầm chậm, có chút khập khiễng đi về phía hàng rào.

Mặt trời từ từ nhô lên khỏi mặt biển. Lúc đầu nhuốm màu đỏ sậm, đỏ như máu nhỏ giọt. Dần dần, nó mang theo ánh vàng và bắt đầu khoe vẻ chói lóa. Mây và biển phía chân trời như bị rực cháy bởi vẻ chói lọi của sắc màu ban mai, tất cả đều như đang cháy lan ra. Tôi thầm ca tụng trong lòng, thật là đẹp.

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Phương đứng bên cạnh, chị đang thất thần trước vùng trời rực cháy. Khuôn mặt chị như cũng bị cảnh hừng đông này hớp hồn. Khắp London đều phủ lên mình lớp ánh sáng mạ vàng. Mái tóc chị tung bay về phía sau theo chiều gió, lộ ra vầng trán đầy đặn, đôi mắt chị xa xăm và sâu thẳm như biển cả nhìn không thấy bến bờ, sống mũi chị cao thẳng thanh tú, đôi môi khẽ mím lại, hơi nhếch lên một chút như đang cười nhẹ. Tôi nhìn chị mà có chút ngây ngất, mịt mờ nghĩ về giấc mộng xuân đêm qua, tim hẫng một nhịp, vội vàng cúi đầu xuống. Tôi nghĩ thầm, trong sách nói rằng, thường thì buổi sáng là thời gian có ham muốn tình dục mạnh mẽ nhất, trời đất, có vẻ đúng thật.

Sự hoảng loạn của tôi dường như đã thu hút sự chú ý của chị ấy. Chị tiến lại gần một bước, khẽ đặt tay lên cánh tay trái của tôi, nhẹ nhàng cảm thán: "Thật là đẹp."

Cách ống tay áo mỏng manh, tôi cảm nhận được độ ấm từ cánh tay chị, dường như cũng cảm nhận được làn da mịn màng của chị. Thấy như ý nghĩ tà dâm mà tôi cố gắng lắm mới đè nén xuống lại nhộn nhịp trở lại. Tôi nghĩ thầm, mơ thì cũng không sao, nhưng nhỡ như tôi không kìm được mà lao lên hôn chị một cái, chắc hẳn chị sẽ tát tôi văng xuống biển. Tôi nhìn xuống vách đá bên dưới, nước biển rút đi, để lộ lớp thềm bằng phẳng và tầng bậc thang, nhìn xuống sâu hơn nữa, là bãi cát hình bán nguyệt. Nếu như thật sự bị tát ngã lăn xuống đó, chắc chắn sẽ xong đời.

Thế là, tôi khoanh đôi tay, xoa xoa, giậm chân nói: "Tuổi thọ của mặt trời là bao nhiêu? Mà chân cẳng chậm chạp đến vậy, mãi mà chưa mọc xong." Nhân cơ hội nhích người ra ngoài một chút.

Thẩm Phương không nói gì, tôi vô thức quay đầu nhìn chị, thấy chị cũng đang nhìn tôi. Dường như trên mặt không để lộ ra bất cứ biểu cảm nào, gồm cả đôi mắt sống động luôn hiện hữu trong mắt chị, nhưng, nhìn chị vẫn rất xinh đẹp, như bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch của Hy Lạp. Tôi nhanh chóng chuyển tầm mắt ra xa.

Thẩm Phương nói: "lạnh rồi, chúng ta quay về thôi." Nói xong, quay người về phía xe.

Tôi sững sờ, không hiểu sao cảnh đang đẹp mà lại không ngắm nữa. Chỉ đành buồn bã lên xe.

Chị không nói chuyện với tôi nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.

Tôi lôi chiếc điện thoại ra, xem giờ. Vừa nhìn đã thấy xuất hiện hơn 140 cuộc gọi nhỡ. Tôi lục danh sách gọi nhỡ, thấy một dãy số ẩn gọi hơn 120 cuộc, hai số còn lại tôi đều không biết. Tôi xóa lịch sử cuộc gọi, phát hiện phía dưới còn có gần mười tin nhắn. Tôi mở một tin nhắn lên xem, cười và nói với Thẩm Phương: "Hôm qua chị không nói với người nhà sao? Người nhà chị tìm chị đến phát điên này. Họ tìm đến cả số em rồi, nhìn này, họ bảo chị lập tức gọi điện lại đi." Tôi giơ điện thoại lên trước mặt chị.

Chị không quan tâm tôi, chỉ chăm chú lái xe, nhàn nhạt đáp: "Không phải đang về rồi sao."

Tôi lại đọc tiếp những tin nhắn đó. Đọc tầm 4-5 tin nhắn. Có một tin viết rằng: "Hãy liên lạc cho chị." Bên dưới ký tên "Sue." Tôi nghĩ thầm, chắc cô ấy cũng đang tìm Thẩm Phương. Vì vậy, tôi tiện tay nhắn lại: "Chúng em vẫn ổn, đang trên đường về nhà."

Chúng tôi không lạc đường khi quay lại, lên được đường cao tốc một cách chính xác nhờ sự chỉ dẫn của tôi, Thẩm Phương lái xe trở về London một cách thuận lợi. May mắn thay, chúng tôi đã tranh thủ về thành phố trước giờ cao điểm.

Chị đưa tôi về nhà trước. Vừa rẽ từ đường cái vào đường nhỏ, tôi đã thấy chiếc Bentley của Thẩm Phương đang đỗ trên con đường cách nhà tôi không xa. Tôi nói với Thẩm Phương: "Người nhà chị tìm chị đấy." Chị chỉ cười.

Thẩm Phương lái xe tới trước cửa. Tôi chào chị rồi bước ra khỏi xe. Lúc này, tôi thấy cánh cửa của chiếc Bentley mở ra, Danny bước xuống. Nhưng Thẩm Phương không xuống xe, thậm chí còn không thèm nhìn Danny lấy một cái, lập tức phóng xe đi ngay. Qua cửa kính xe, tôi thấy sắc mặt chị có vẻ không tốt, tôi băn khoăn không biết liệu lúc về đến nhà chị có giở thói tiểu thư nào không. Tôi nhìn Danny, anh ấy khó chịu ra mặt và quăng cho tôi một cái nhìn, lần này thậm chí anh ấy còn không gật đầu với tôi, thẳng thừng mở cửa xe và đuổi sau xe của Thẩm Phương. Tôi nghĩ, xì, cũng không phải tôi là kẻ dụ dỗ chủ tử của mấy người ra ngoài, tức giận với tôi làm gì cơ chứ, mẹ nó chứ tôi cũng là người bị hại mà, đến giờ chân vẫn còn đau đây.

Tôi mở cửa, rón rén bước vào nhà. Cửa phòng ngủ tầng một mở ra, cô gái Hà Nam mơ mơ màng màng thò đầu ra, nói: "Thuý Hoa, nửa đêm hôm qua có người đàn ông đến tìm cô."

Tôi làm hành động than thở: "Biết rồi, cô ngủ đi, cảm ơn nhé."

Tôi nghĩ, 80% là Danny.

Tôi tắm một cái, chợp mắt trên giường một lúc, rồi đến phòng thí nghiệm, làm thêm giờ đến tối như bình thường. Tối đến, tôi gọi điện cho Thẩm Phương, qua điện thoại, chị nghẹt mũi hỏi tôi: "Em có bị cảm lạnh không?"

Tôi cười đáp: "Xem ra vẫn còn lẽ trời. Để xem sau này chị còn bày trò tiểu tư sản gì."

Kể từ ngày đó, Thẩm Phương dường như gần gũi hơn với tôi rất nhiều. Hầu như ngày nào chị cũng gọi cho tôi một cuộc, nội dung trò chuyện cũng phong phú hơn, bắt đầu từ việc hỏi tôi đã ăn cơm chưa, nói về những chủ đề vụn vặt trước khi đi ngủ, và dần dần chị bắt đầu nói về bản thân, nói chị đi làm như thế nào, chị đang làm gì, ngôi sao bóng đá nào lại mất phong độ, hay Arsenal lại thắng rồi, vân vân. Tôi cũng nhờ khoảng thời gian đó mà cũng bị Thẩm Phương dụ dỗ ủng hộ Arsenal.

Chị cũng thường xuyên đến gặp tôi. Đôi khi vào giờ ăn trưa. Chúng tôi hầu như đã quét sạch các quán ăn lớn nhỏ xung quanh trường tôi, nếm thử đủ loại mì và bánh Ý, các loại thịt nướng, gà, bít tết, sườn và các món tráng miệng lớn nhỏ khác nhau. Tôi nghĩ người Anh không hổ là quốc gia có đồ ăn khó ăn nhất trên thế giới chỉ sau Đan Mạch, nhưng vẫn may, tuy rằng bữa chính không ngon, nhưng các món tráng miệng lại thuộc hàng top thế giới, nghe nói Đan Mạch còn ngon hơn. Có vẻ như nên đồng ý với câu nói đó, được cái này mất cái kia. Tôi không còn để Thẩm Phương mời tôi nữa. Thật ra tôi cũng rất mừng vì có người đến chơi với tôi, đi ăn uống, tán gẫu, cũng có thể khiến tâm trạng tôu thay đổi. Vì thế chúng tôi tự trả cho phần ăn của mình. Tôi không dư dả, thường chỉ gọi một món chính. Nhưng Thẩm Phương lần nào cũng phải bắt đầu từ món khai vị, nhất thiết phải ăn đủ trình tự 3 bước, hơn nữa còn gọi thêm ly cà phê. Nhưng chị ăn ít hơn tôi rất nhiều. Hầu như lần nào những món khai vị và món tráng miệng đó đều chui vào trong dạ dày tôi, ngay cả món chính đôi khi cũng không may mắn thoát khỏi. Sau này, tôi mới nghĩ hình như chị cố ý làm vậy, lại nghĩ, nếu đúng như vậy, thì người bạn này quả là đáng giao du.