Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 33: Pháp Vân Tự Chính Minh



Trương Dương cười lạnh, lão định huýt sao gọi Hắc Ma Xà, phần lớn Việt tộc cao thủ giờ phút này có lẽ đã bị Tây Lâm Cung cầm chân, nước xa không cứu được lửa gần, thời cơ tới hắn không ngại san phẳng Hống Sơn tìm kiếm một chút manh mối Ma tộc. Chế Mật ra hiệu, người Doãn Nhai Đường tản ra xung quanh, Thiên Hoa Tông Chủ ôm Huyền Cầm vuốt ve, Phan Trí Kiên đạo bào phình to, phần phật đón gió, Nông Bắc Phát nhả khói mù mịt, Khai Quốc Vương đưa tay vào kiếm dặn dò hộ vệ, lão muốn bảo vệ người của Hoàng Thất, các trưởng lão đệ tử hai phe hung quang lộ rõ.

"Chạy hay không?" - Hắc Quy quay sang Lý Minh hỏi.

"Heo chó tới nhà, một côn diệt sạch!" - Lý Minh nói một câu khiến chiến ý phe mình tăng cao, mà sát ý phe địch cũng lên theo không kém, tên chuẩn bị rời nỏ.

Thiên Ma Giáo cùng Pháp Vân Tự khí thế chèn ép nhau, Vô Vi Tông bày sẵn Thủy Tiễn Trận nhắm vào Doãn Nhai Đường, Lưu Đỗ hai nhà di chuyển tới sát nhau lập thành Thất Tinh Bắc Đẩu kiếm trận. Thiên Môn Đạo, Phạm Gia lui về sau, gần trăm Chử Đạo Viện đệ tử tụ hợp thành từng nhóm nhỏ hình tròn mười người một.

Năm trăm tu luyện giả khí thế cùng phát huy chống cự lại ma khí - sát khí ngoại địch, không khí dồn nén tới nghẹt thở. Đúng lúc này, một đạo bạch kiếm từ trên trời rít gió vù vù hạ xuống cắm giữa hai bên kêu ong ong, bụi bay mù mịt, Đặng Sơn lăng không đi tới, quần áo bay phần phật hạ xuống. Mấy vị cao thủ Thiên Hoa Tông mặt mũi hiện lên thần sắc khác lạ, Hồ Tử Uyên thoáng chút nhíu mày, Phan Trí Kiên thở nhẹ một hơi.

"Các vị mang đệ tử tới chẳng phải để chỉ điểm một hai ư?" - Đặng Sơn chặn giữa hai phe lạnh lùng nhìn Thiên Hoa Tông nhân mã hỏi.

"Bạch Kiếm, ngươi đừng tưởng có thể tác oai tác quái!" – Một vị trưởng lão Thiên Hoa Tông bất bình.

Vúttt, một đạo ánh bạc lóe lên, Huyền Cầm vỡ nát, vị trưởng kia lão hộc máu bay ngược về phía sau, Thiên Hoa Tông không dám dị động.

Đặng Sơn từng chém chết ba bốn vị Thiên Hoa Tông trưởng lão, có thể nói bọn hắn đang nhìn thấy hung thần khắc tinh, Hồ Tử Uyên một thoáng muốn động thủ nhưng dừng lại.

Đặng Sơn tiếp kiếm từ tay Phan Chí Kiên, vỏ kiếm khắc tứ đại thần thú bên trên, chuôi kiếm chạm trổ nhật nguyệt, Đặng Sơn đẩy ngón cái nâng thân kiếm lộ ra một tấc, khí thế sắc lạnh tràn khắp Hống Sơn khiến mọi người phải rùng mình, Thiên Hoa Tông, Thiên Ma Giáo, Doãn Nhai Đường co cụm lui về sau, Thuận Thiên Kiếm vào tay Đặng Sơn chính là hổ mọc thêm cánh.

Hồ Tử Uyên vội bày Địa Huyền Cầm trấn áp khí thế tỏa ra từ Thuận Thiên Kiếm giúp bọn hắn bình tĩnh trở lại, Địa Huyền Cầm cũng là cấp bậc Trấn binh nhưng so ra còn kém Thuận Thiên Kiếm một bậc, hẳn là cùng cấp bậc với Long Trì Chung, đều là Thiên Cấp vũ khí ra đời về sau.

"Các vị nếu tới chỉ điểm một hai, chúng ta rất hoanh nghênh, còn ngược lại đừng mong một người xuống núi!" - Đặng Sơn đe dọa, vị Kiếm Đường Chủ thân mang chiến lực cấp tông chủ, kiếm đạo cao minh lại cầm trấn binh trong tay, một lời nói nặng tựa non khiến người ba phái không dám vọng động.

"Đặng huynh, tiểu thiếp nào dám, chỉ mong bọn tiểu bối được mở rộng tầm mắt." - Hồ Tử Uyên trở về vẻ vưu vật thường ngày, đường cong phập phù, nàng chủ trương nhún nhường một bước, nếu giao thủ chưa biết ai được ai thua, nàng thầm trách bọn Tây Lâm Cung súc sinh vô dụng, nhưng nàng cũng không quên nhắn nhủ rằng bọn đệ tử sẽ thay nàng giải quyết.

Phía tây Lộ Ái Châu, cách Hống Sơn bảy tám trăm dặm phía về phía tây bắc, trên một dãy núi cao tít tắp trải dài từ bắc tới nam, chính là Trường Sơn Đại Mạch ngăn cách giữa Đại Việt và Tây Lâm, lúc này có hai phe đang đối chiến, một bên là ba vị thú vương thực lực cao cường, một bên là ba vị cao thủ Việt Tộc. Lưu Đạt đang đánh nhau với một đầu Thiên Lang, kiếm trảo va chạm kịch liệt, đơn thuần là lực đối lực, Lưu Đạt máu me khắp người, Thiên Lang trên lưng có vài vết chém, xích một chút lên cao hơn là Thiên Môn Đạo Môn Chủ đối chiến với Bạch Viên Tôn Sơn, hai người vốn là địch thủ lâu năm, đánh nhau hồi lâu không phân thắng bại.



Xa xa dưới sườn núi là Trưởng Môn Chử Đạo Viện Trịnh Trí Không, lão đang đánh nhau với Tây Lâm Cung Chủ Hoàng Lâm, Hoàng Lâm thiên phú tốc độ trác tuyệt, lúc trái lúc phải như bóng ma, nhưng Trịnh Trưởng Môn cũng là yêu quái lâu năm, Đạo Kiếm cùng Chử Huyền Kinh đã luyện tới lô hỏa thuần thanh khiến Tây Lâm Cung Chủ nhiều phen hú vía.

Lục đại cao thủ chém giết cực kỳ ác liệt mà không biết phía xa có một cái bóng như lơ lửng hòa vào thiên địa đang mỉm cười mỉa mai, hắn chính là Thiên Quốc Thái Sư Cao Biền, một vị sư huynh khác của lão Tả Ao, hắn chỉ cần thực hiện một kế nhỏ, diệt sát một đầu thú vương, bắt giết vài vị cao thủ của Thiên Môn Đạo và Lưu gia đã khiến hai phe chuẩn bị đầu rơi máu chảy, trong mắt hắn mấy vị cung chủ cùng trưởng môn chẳng qua là con rối, hắn muốn chém muốn giết muốn khiển thế nào là quyền của mình. Đặng Sơn trở về Thái Dương Viện Hậu Điện, hắn vừa ngồi xuống liền phun ra một ngụm máu nhuộm đen y phục, Phan Trí Kiên cùng Nông Bắc Phát hoảng hốt vội tới bắt mạch đồng thời cho gọi người Phạm Gia, chắc mấy chốc có một vị trưởng lão cùng Phạm Tuyết chạy tới, nàng tới bắt mạch, rút một cây châm nhúng vào máu, châm bạc đổi màu đen tím.

"Có phải đường chủ bị trúng Lục Xà độc?" - Phạm Tuyết hỏi.

Đặng Sơn gật gật đầu, đoạn hắn uống một viên giải độc đan của Phạm Tuyết đưa, hít sâu nói: "Ta thoát Lục Xà Vương trở về đây, các vị trưởng môn còn bị Tây Lâm Cung cầm chân".

Phạm Tuyết y thuật kế thừa từ Phạm Hiếu, bản lĩnh cũng được tính một hai thành, một lúc sau thương thế đã đỡ hơn, Đặng Sơn kể lại tường tận: "Ta cùng mấy vị đường chủ tới phía tây điều tra, gần đây Tây Lâm yêu thú xuất hiện giết hại lương dân, còn giết cả cao thủ Lưu gia cùng Thiên Môn Đạo. Hai bên vừa chạm mặt thì mấy tên thú vương hung hăng tấn công, chưa nói đạo lý đã giết người, Cầm Đường Chủ cũng đã bỏ mình, chúng ta đánh nhau với địch nhân đã mấy ngày, ta đuổi được Lục Xà Vương nhưng cũng trúng ám thương, vừa lúc Bạch Hạc đưa tin liền vội vã chạy về."

"Chuyện này e rằng có điều ám muội!" - Khai Quốc Vương nói.

"Mấy ngày nay bọn Ma Giáo thường sang các đỉnh núi khác, như đang tìm kiếm vật gì!" - Một vị trưởng lão Chử Đạo Viện nói.

"Các vị có biết bọn hắn muốn tìm gì chăng?" - Đặng Sơn nhìn mọi người hỏi, ai cũng lắc đầu, Đặng Sơn nhìn về phía Phan Trí Kiên, lão cũng không rõ.

"Thương thế của hắn tạm thời không được tiết lộ!" - Nông Bắc Phát ngửa mặt lên trời phả khói nói, mọi người gật đầu, nếu để Tam Phái kia biết thì xem như hỏng bét, đành kiên nhẫn đợi viện thủ một hai ngày sẽ tới, gần nhất là Mai tộc, xa hơn một chút là Vô Vi Tông.

Sự việc gấp rút, càng kéo dài càng loạn, ngay buổi chiều bọn trưởng lão quyết định các trận đấu tiếp tục bắt đầu. Bấy giờ các phái còn hơn một trăm người chuẩn bị so tài vòng thứ hai, Thiên Ma Giáo, Thiên Hoa Tông cùng Doãn Nhai Đường khinh bỉ, nói bọn hắn chỉ mang đệ tử tinh anh, không muốn phí sức đánh với phường giá áo túi cơm, chỉ muốn đánh vòng cuối. Mấy vị trưởng lão giận lắm, thương nghị xong xuôi, chấp nhận rằng đệ tử bọn họ rất mạnh, vì vậy cũng bỏ qua thi thố đánh nhau, trực tiếp chọn tám đệ tử mạnh nhất đối đầu với tám đệ tử của Tam Phái, trận đầu Pháp Vân Tự Chính Minh bốc thăm đánh với Thiên Ma Giáo Trương Viễn, sư đệ của tên mặt trắng kia, các vị trưởng lão đặt cược tất cả vào Pháp Vân Tự.

Chính Minh thân là đệ tử duy nhất của Pháp Vân Tự Trụ Trì, lão xưa nay chưa bao giờ nhận đệ tử, nhưng khi về già tự nhiên đổi tính đổi nết thu một đứa bé mồ côi về dạy dỗ. Không phụ lòng mong đợi, Chính Minh phật pháp cao thâm, chỉ đâu biết đấy, là thiên tài khó gặp, tính tình lại thật thà ít nói, mọi người trong Pháp Vân Tự mặc định xem hắn như Trụ Trì đời kế tiếp dốc lòng bồi dưỡng, thực lực của hắn còn cao thâm hơn cả mấy vị sư huynh sư đệ cùng chăng lứa đã mấy chục tuổi trên đầu.

Chính Minh khoan thai bước lên chiến đài, tay niệm một một chuỗi hạt, cà sa tung bay theo gió, mặt trời sau lưng chói chang trên đầu khiên hắn trông như một tôn phật sống. Đối diện bên kia là Trương Viễn, ma khí âm u khiến không gian quanh hắn tối tăm, một ánh nắng cũng không lọt được vào khiên cho khung cảnh cực kỳ đối lập, Trương Viễn là đệ tử của Trương Dương, đã tu thành Tụ Thần Cảnh, vũ khí là một cây thiết phiến âm u tỏa ra từng đợt hàn khí.

Trận đầu quyết định khí thế đôi bên, Trương Viễn rất tự tin vào thực lực của mình, đông nghịt đệ tử tập trung tại Khảm Đài quan chiến, vô cùng hồi hộp lo lắng, trái hẳn với bên Tam Phái tràn đầy tự tin.

"Ngươi không phải đối thủ của ta!" - Chính Minh thật thà nói với Trương Viễn.

"Mọi rợ các ngươi vạn năm sau cũng có người nói dám nói câu này" - Trương Viễn mỉa mai cho rằng Chính Minh nói bậy, bản thân hơn đối phương một cái cảnh giới, lại là tinh anh trong đám đệ tử, việc hạ một tên trọc đối với hắn nhẹ tựa lông hồng, hắn từng làm không ít lần đối với Huyền Âm Tự.

Đám Thiên Ma Giáo cười hả hê, Việt tộc đệ tử nhìn đầy căm phẫn. Chính Minh bị khích không loạn, chắp tay niệm một tiếng “A đi đà phật”, xuống tấn thủ thế đánh ra một bài quyền, một tôn phật mặt mũi hung ác hiện ra, sau lưng vô số cánh tay mọc ra, mỗi cánh tay như một thiết chùy hướng phía Trương Viễn đấm ra, quyền kình rít gió vù vù khiến áo quần Chính Minh kêu phần phật, hắn đánh ra chính là Thiên Thủ Hàng Ma trong Thập Bát La Hán Quyền. Trương Viễn lui về sau, rút thiết phiến huy động ma khí đánh ra một đầu Cửu Vĩ Hắc Hồ, chín cái đuôi đung đưa đối chiến cùng quyền thủ từ tôn phật, miệng phun vào nuốt ra ma khí phủ khắp chiến đài, ma khí bao phủ dày đặc phủ quanh Chính Minh nhưng bị phật quang ngăn trở bên ngoài, ma khí dày đặc tới nỗi các đệ tử quan chiến chỉ nhìn thấy một màu đen kịt, thi thoảng có phật quang xé rách màn đen vụt ra, Tôn phật cùng Cửu Vĩ Hắc Hồ to lớn sát phạt một hồi thì tiêu thất, hai bên bình thủ.

Chính Minh quăng chuỗi phật châu trong tay, phật quang lan tỏa, ma khí bị phật châu hấp thu hoàn toàn khiến phật quang càng chói mắt, các đệ tử dưới đài nhìn thấy Trương Viễn ma khí hầu như đã tiêu tan, cả người đang bị phật quang độ phủ, khuôn mặt nhăn nhó, bỗng nhiên hắn cắn lưỡi, phun ma một ngụm máu lên cây thiết phiến, thiết phiến hóa lớn, lại tỏa ra ma khí cực kỳ kinh nhân, đệ tử dưới sân vội vã tránh xa chiến đài, chuỗi phật châu kêu ong ong khí thế giằng co đối diện với thiết phiến trên không trung.

Trương Viễn lợi dụng thời cơ rút một thanh chủy thủ áp sát tấn công Chính Minh, chủy thủ hay thiết phiến đều lấy tốc độ vi tôn, ngắn lấy nhanh dài lấy mạnh. Chủy thủ như bóng ma quấn quanh người Chính Minh khiến hắn tránh né liên tục rất vất vả, tăng bào đã có vài chỗ bị chọc thủng, vai cũng bị một đạo chủy thủ chém chảy máu, đột ngột Chính Minh biến đổi chiêu thức, quyền pháp bỗng nhiên như nước chảy mây trôi, liên miên không điểm đừng, bóng quyền phủ lấy Trương Viễn khiến chủy thủ hắn như đâm vào khói sương, đâm tới đâu khói sương tản ra tới đó, cực kỳ huyền diệu.

"Hay cho Đại Vân Quyền!" - Trương Dương nheo mắt.

Lý Minh say mê quan sát, đây mới là Tam Đại Quyền Kinh thực sự, thứ Nghiêm Lão Quỷ đưa cho hắn quả thực là cứt chó bỏ đi, một lão già gần đất xa trời, lại là cao tăng đắc đạo vậy mà lừa hắn thật sự, Lý Minh mặc dù biết trước nhưng vẫn không can tâm.

Trương Viễn càng đánh càng sa lầy, hắn muốn triệu hồi thiết phiến nhưng bị chuỗi phật châu cầm cố không cách nào liên hệ, Trương Viễn đành dùng lại bài cũ, hắn cắn lưỡi nhưng lần này phun máu về phía Chính Minh khiến vị tiểu hòa thượng tránh không kịp, máu me bám đầy quần áo, Chính Minh vẫn bình tĩnh múa quyền nhưng bỗng nhiên khựng lại, hắn bị ma khí công tâm. Ma khí từ máu địch nhân đã ngấm vào kinh mạch hắn, từng sợi ma khí bám rễ vào thành mạch, ma khí len lỏi hấp thụ linh khí, phong bế kinh mạch hắn, thời gian không cho phép Chính Minh phòng thủ, hắn phải nhanh chóng hạ địch nhân.

Trương Viễn biết Chính Minh đã trúng ma khí, hắn đổi qua thế thủ chờ đợi đối phương suy yếu. Chính Minh quyền pháp đổi qua bao phủ phạm vi rộng, liên miên từ trên trời giáng xuống buộc Trương Viễn phải trực tiếp đối chiến, hắn đổi qua Đại Vũ Quyền, Trương Viễn muốn chạy nhưng toàn là bóng quyền, một quyền hắn vừa tránh thì một quyền khác ập tới không cho hắn hít thở, hắn vận ma khí thành một hộ tráo đen kịt bảo vệ thân thể, quyền pháp đập vào hộ tráo phát ra tiếng vang bình bình liên tục, Trương Viễn bị chấn tới hộc máu nhưng hắn vẫn cắn răng chịu.

Chính Minh khuôn mặt đã bị ma khí bao phủ, có vài sợi hắc tuyến hiện rõ, các vị trưởng lão cùng đệ tử lo lắng bồn chồn, vị cao tăng Pháp Vân Tự niệm kinh không ngớt miệng.

"Trọc con sắp thua!" - Hắc Quy lo lắng quan sát nói.

"Ngươi nhìn!" - Lý Minh chỉ.

Chính Minh đang biến đổi tư thế quái lạ, người lúc cong như tôm, lúc duỗi dài như một đầu mãng xà, hắn đang mô phỏng lại Quyền Động Quyền Đồ. Quyền Đồ mô phỏng cổ tinh, mỗi tinh tú đều có hình thù kỳ dị, như Lý Minh tham ngộ đường lối kinh mạch vận chuyển theo cổ tinh phát ra uy lực từ chính chân khí của mình, Chính Minh lại tham ngộ ra quyền pháp của mình theo cách mô phỏng hình dáng các vì tinh tú, giờ phút này hắn đang dung hợp Quyền Đồ vào Đại Vũ Quyền mượn lực lượng thiên địa gia tăng quyền pháp.

Trời đang nắng lớn bỗng nhiên mây đen che chính đỉnh Thiên Tượng, mưa bay lất phất, thiên tượng thay đổi, quyền kình bỗng trở nên lăng lệ bá đạo, hộ tráo của Trương Viễn chịu tới quyền thứ ba thì bị đập nát, biết có sự chẳng lành, Trương Viễn vội xuất hồn khí từ não hải bay ra, một cây thiết phiến đen nhánh lấy tốc độ sét đánh chém về phía Chính Minh khiến hắn chỉ kịp che bộ vị yếu hại, thiết phiến chém nát vai Chính Minh để lộ cả xương, cùng lúc đó liên tục mười hai quyền nện vào người Trương Viễn đẩy hắn bay như mũi tên ra khỏi chiến đài, xương cốt bị đánh gãy hết, hôn mê không rõ sống chết.

Chính Minh gắng gượng đứng trên đài, tiếng hoan hô vang cả đỉnh Thiên Tượng, người Phạm gia nhanh như sóc nhảy lên chiến đài thăm dò thương thế, Thiên Ma Giáo nhăn mặt nhìu mày, Thiên Hoa Tông cùng Doãn Nhai Đường nhếch miệng cười cợt, một lúc sau mới có người tới mang Trương Viễn đi.