Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 157 : Thiếu niên xách hải đăng



Đương đêm, Lý Minh cải trang thành một gã thủy binh, lén trốn Ngô Tuấn nhảy tùm xuống biển, bơi tới Ngự Thuyền của Đức Chính, hắn là một tay sông hồ thành thạo, Đà Giang thượng hạ lưu hắn đã qua lại không biết bao lần, bởi vậy trọng binh canh gác không phát hiện chút nào.

Ngự Thuyền bấy giờ đã tắt nhạc, quân thần sau một ngày tửu ca no nê, có lẽ đã ai về thuyền nấy, Đức Chính nằm chính giữa khoang thuyền, ngáy vang như sấm, bên cạnh có một tên hộ vệ cao thủ đứng canh.

Lý Minh lén lên được thuyền, tiến vào trong khoang hướng gã hộ vệ kia chào: “Bê hạ!”

Gã hộ vệ kia gật đầu, đánh ra một đạo Phật quang thần thông, đem khoang thuyền này phong cấm, đoạn hướng Lý Minh nói: “Thế nào?”

“Loạn Khu một mảnh đại loạn, Vô số cao thủ từ Thiên Quốc lẫn Băng Nguyên đổ về, sau đó lập tức thuê thuyền xuôi nam.”, Lý Minh nói.

Hắn lại hỏi Đức Chính: “Hãn tộc thế nào?”

“Thần Tông không thấy động tĩnh, Nùng Trí Cao cũng là một gã đại tài, đánh dẹp gần mười châu, Địch Thanh đã kéo Thiết Kỵ xuôi nam.”, Đức Chính đáp.

Lý Minh suy tư, đoạn nói: “Phỏng chừng ngày mai sẽ có Vương Lệnh từ Thủy Hoàng Đảo đưa tới Nam Kinh Thái Hòa Điện, khi đó Triệu Thiên dù không muốn nhưng tất phải động binh cùng các phương.”

---oo0oo---

Hắc Vực, thường ngày tối đen như mực, chỉ le lói một chút ánh sáng mặt trời chiếu tới mỏng manh như sợi tơ, nhưng hôm nay đột nhiên sáng bừng một mảnh, có một nhóm ba vị thiếu niên vận bạch y, xách theo một căn đèn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như một vầng mặt trời nhỏ, chiếu sáng tới hơn một phần cương thổ Hắc Vực, bọm thủy yêu trông thấy đều sợ hãi tránh lui.

Ngọn đèn kia chẳng mấy chốc tiến tới một tòa thành đen kịt, Hắc Long tự bao giờ đã đứng đó cung kính nghênh đón, xá dài nói: “Cung nghênh sứ giả.”

Vị thiếu niên xách theo hải đăng, dung mạo thiên tư trác tuyệt, cả người trông ra không chút tỳ vết, giống như một giọt nước long lanh, hướng Hắc Long đưa ra một mai lệnh bài trông kỳ ảo vô cùng.

Mai lệnh bài này giống như làm từ nước, bên trên có một dòng chảy nhỏ du động viết thành chữ Thủy, cầm tới tay không thấy bất kỳ cảm giác nặng nề gì. Hắc Long vừa tiếp, lập tức có một đạo Thần uy xâm nhập ý thức, cả Nguyên thần không gian của hắn tràn ngập thần âm: ”Giết Đức Chính!”

Một ngày, Thái Hòa Điện đang đêm cùng bừng sáng như ban ngày, dân chúng cúi đầu kinh sợ lễ bái, truyền thuyết đã chứng, hơn nghìn năm trước, mỗi lần có Thần Nhân xách hải đăng hạ giới, tất dấy lên một hồi binh đao mưa gió máu tanh, nhiều nơi Thần Nhân đi qua, xác người chất thành núi, bảo sao dân chúng không khiếp đảm cho được.

Triệu Thiên khiên cưỡng đón tiếp, cầm lấy lệnh bài nghe chỉ dụ, binh tướng của hắn vốn đã chết mấy phần ở Quỷ Môn Quan, nay lại có họ Nùng làm phản, chưa kể Tây Lâm thú triều có thể nổ ra bất cứ khi nào, lực lượng đã mỏng lại càng mỏng.

Nhưng rút cuộc hắn vẫn phải cắn răng tuân chỉ dụ, điều đi phần lớn thủy binh xuôi Nam Hải, thâm tâm nuốt hận: “Nếu không phải Thất Lão trọng thương, các ngươi dám uy hiếp trẫm? Hừ! Đức Chính, trẫm cùng muốn công bằng quyết đấu với ngươi, nhưng Thiên mệnh đã định, ngươi cùng Việt tộc suốt đời phải làm nô. Thật tiếc, thật tiếc!”

Triệu Thiên thấy Đức Chính sắp lâm vào cửa tử, nhưng hắn không vui vẻ chút nào, một đối thủ như vậy, không được tận tay đánh bại là một điều hối tiếc lớn lao, thứ nữa, Thủy Hoàng Đảo luôn là cái gai trong mắt Triệu gia, hắn cùng Triệu Khuông mưu đồ lâu như vậy, mục đích chỉ có một, quét bay Thủy Hoàng Đảo, bình định bát phương.

---oo0oo---

A Thát Lạt nhìn Hắc Long Nhân ngu ngốc kéo hơn chục chiến thuyền xông tới trận hình của Thủy quân Đại Việt, miệng khẽ nhếch, bên cạnh hắn có mấy gã thiếu niên bạch y, Yết Trầm thì thầm vào tai hắn, A Thát Lạt vui mừng khôn xiết, đôi mắt rực cháy giống như muốn thiêu đốt gần vạn chiến thuyền đang hướng thành Phật Thệ kéo tới kia.

Hắc Long Nhân làm trò la hét, gióng trống khua chiêng kéo tới, xưng ra tên tuổi làm chấn động một mảnh thủy quân, đòi đơn đả độc đấu cùng Điện Tiền Đô Hạm, thủy yêu đi theo giương nhanh múa vuốt, thanh thế rất ác.

Ngô Tuấn cùng huynh đệ đốt đuốc ngồi thuyền nhỏ kéo tới, thấy Hắc Long Nhân cưỡi thuyền của Chiêm Quốc, cũng không khỏi nhíu mày suy tư, chẳng qua Hắc Long Nhân la hét nhiều quá, bọn hắn muốn bàn bạc một chút cũng không xong.

Hoàng Nam vốn ghét kẻ huênh hoang, bèn ngồi lên lưng Hắc Quy tiến tới, đem Độc Huyền Cầm tấu lên một chương, cả mấy chiến thuyền của Hắc Long Nhân thất điên bát đảo, Hắc Quy hóa lớn như tảng băng trôi lù lù kéo qua, thủy yêu tới ngăn cản đều bị Hắc Quy một mai đập bay, phút chốc sau chiến thuyền chìm nghỉm, Hắc Long Nhân hóa Giao Long gào thét trốn đi, bỏ mặc đám thủy yêu ở lại chịu chết.

---oo0oo---

Cũng trong đêm, người ta thấy hải đăng sáng ở khắp nơi, Thiên Hoa Tông, Tiên La Điện, Phượng Sơn Môn, Thiên Viện, Khai Bình Viện, Trấn Hùng Viện, đều là nhưng danh sơn trong tu chân giới.

Nhưng không phải chỗ nào hải đăng muốn tới là được, Thiên Ma Giáo Lệ Quỷ Cốc, một cỗ ma khí ngập trời xộc thẳng lên cao đấu cùng căn hải đăng, khiến ánh sáng ảm đảm đi trông thấy, giống như mặt trời giữa trưa treo cao như bị Thiên Cẩu gặm, trở nên mờ mịt âm u.

Lệ Hoằng chủ trì Hộ sơn đại trận chống lại ngọn hải đăng, một mặt khác cung kính nói vọng lên: “Thiên Ma Giáo không can dự Đế quốc chi tranh, mong sứ giả đừng làm khó!”

Vị thiếu niên vốn định thôi phát thần thông trấn áp Lệ Quỷ Cốc, nghe vậy bèn gật đầu bỏ đi, Lệ Hoằng mồ hồi tuôn ra như tắm, Hộ sơn đại trận rách nát tung tóe, ma khí bị đốt tới mỏng manh đáng thương, chưa kể vô số đệ tử trọng thương rơi vào hôn mê, không cách nào tỉnh lại.

Cũng đêm đó, người ta thấy một vầng mặt trời xuôi phía nam, mặt trời trực tiếp cắt qua Man Hoang Chi Địa, dừng lại trước Man Thành, một mảnh người như châu chấu bay lên vây xung quanh mặt trời, toàn là kẻ bặm trợn không sợ chết, tâm thái sẵn sàng đồng quy vu tận.

Đám man nhân này bày thành trận thế cổ quái, dường như dẫn dắt lực lượng Man Hoang kéo về, vô số cổ tự phù văn bừng sáng bay múa, Khúc Bạch Thành Chủ ngự chính giữa trận, oai nghiêm xách theo Man Huyết Phủ, cưỡi Tam Đầu Minh Xà hung ác, sau lung còn giắt một mặt Hắc Kỳ cổ quái, rất giống đại kỳ của lão Tả.

Vị bạch y thiếu niên xách hải đăng cười lạnh, hướng Khúc Bạch chiếu một cái, cuồng quang chói lòa ập tới, một mảnh thiên địa ngập trời sóng nước điên cuồng gào thét hạ xuống Man Thành, giống thiên thiên hải chi uy áp xuống.

“Kẻ nào làm phản, chống lệnh Thủy Hoàng Đảo đều phải chết.”, mấy vị thiếu niên quát lên, cùng thôi thúc lực lượng của hải đăng, Khúc Bạch cùng đám bộ hạ bị Thủy đạo đánh tới nghiêng ngả.

Khúc Bạch gầm lên như hổ dữ, vung Huyết Man Phủ bổ tới, chẻ đôi quầng sáng, tách đôi vùng thủy thiên phía sau, dư lực chém tới gã xách hải đăng, nhưng lại một đạo quầng sáng khác chiếu ra, một đạo Thủy Long nhào tới đánh tan lực lượng của Khúc Bạch.

“Thần Ma Khốn Trận!”, Vị thành chủ hô vang, vung ra canh bạc tất tay, đây là khốn trận từng vây bắt Cùng Kỳ Yêu Vương ở Man Hoang Mộ Địa.

Lập tức thiên địa bạo động, cổ tự vờn quanh nhảy múa, một lực ép đáng sợ kéo tới đám bạch y thiếu niên, giống như cả Man Hoang muốn đè lên bọn hắn vậy, ánh sáng hải đăng trở nên ảm đạm hơn, mảnh thủy thiên phía sau sóng nước cuồng bạo bị đè tới không còn gợn nhỏ, mấy gã thiếu niên bị ép tới xương cốt đùng đùng, cổ tự ập tới giống như muốn khóa đi linh hồn bọn hắn.

Cùng lúc, Khúc Bạch rút mặt Hắc Kỳ sau lưng ném tới địch nhân, Thủy Hỏa Phong Lôi đột nhiên quay cuồng bạo động vây lấy vầng mặt trời nhỏ kia, thiên lôi giáng xuống không ngừng, phong hỏa cuồn cuộn, ba gã Bạch y thiếu niên choáng váng quay cuồng, bị đánh tới hộc máu.

“Sâu kiến!”, gã xách hải đăng tức giận đem vương lệnh trong tay bóp nát, Thần uy ngập trời không rõ từ đâu kéo tới, thủy đạo chi uy cuồn cuộn, đại trận của Khúc Bạch tan rã, bộ hạ rơi rụng tan tác, đại trận sụp đổ, bản thân hắn trọng thương văng xuống đập nát một góc tòa thành.

“Bại!”, Khúc Bạch ho ra máu.

Gã thiếu niên xách hải đăng đáp xuống, mặt không cảm xúc nhìn Khúc Bạch nói: “Ngàn năm qua bọn ta diệt không biết bao nhiêu môn phái, không ngàn cũng phải hàng trăm, ngươi từ đầu nghe lời, liền không có kết cục như vậy.”

Khúc Bạch nhịn đau, đứng dậy chỉ tay nói: “Man Thành chưa bao giờ phải nghe lời ngoại địch, nhất là lũ cẩu phản bội các ngươi.”

Bạch y thiếu niên đạo tâm thanh tĩnh như gương, vậy mà nghe thấy chữ phản bội tâm tình liền thoáng xao động nổi sát khí, một chưởng ấn tới đầu Khúc Bạch, hơi nước theo bàn tay hắn xèo xèo tỏa ra.

Đột nhiên Tam Đầu Minh Xà từ đâu vồ tới, ba cái đầu phun ra mịt mù chướng khí khiến đất trời tối tăm, cái đuôi khổng lồ quét tới như bão táp, kéo theo tiếng nổ đì đùng.

Bạch y thiếu niên vội vã lái thủ chưởng của mình đánh tới Minh Xà, hai bên va chạm, nhất thời thiếu niên bị văng đi lùi ra xa, hải đăng trên tay gã lung lay, ánh sáng tán loạn phóng bừa bãi ra Man Hoang, vô số nơi bị san phẳng.

Phần Tam Đầu Minh Xà bị một chưởng bài sơn đảo hải đánh trúng, hai chiếc đầu gần như nát bươm, lộ ra xương cốt lẫn mau me đầm đìa, chỉ còn chiến bên phải nguyên vẹn, phần đuôi bị chưởng lực cắt cụt, vết thương vẫn còn hơi nước ăn mòn, Minh Xà gào lên thảm thương.

Đột nhiên từ sâu trong Thập Đại Vạn Sơn, Hang Hao thung lũng cựa mình chuyển động, mặt đất nứt ra một khe lớn, bên dưới hắc khí âm u chui ra một sợi tử xích. Tử xích giống như du Long, leng keng đung đưa hướng thẳng tới vầng mặt trời, vẽ nên một đạo cầu vồng tuyệt đẹp giữa trời đêm.

Bạch y thiếu niên đang đứng trước Khúc Bạch cùng Tam Đầu Minh Xà đột nhiên kinh nghi nhìn lên, tâm thần dao động kịch liệt, hắn cảm thấy có một cỗ lực lượng khủng bố uy hiếp đang kéo tới.

Gã thiếu niên vội vã tung mình, thôi phát ngọn hải đăng lao đi thì bên tai nghe thấy tiếng leng keng vọng tới, một đầu tử xích kéo tới, xuyên qua lớp lớp ánh sáng, điểm tới ngọn hải đăng.

Man Thành cường giả bên dưới ù tai váng mắt, bầu trời sinh ra một vụ nổ bạo tạc xé rách cả không gian, lộ ra vết rách đen kịt chi chít, ba gã Bạch y thiếu niên đã không thấy, Khúc Bạch cũng lịm đi, Tam Đầu Minh Xà đau đơn kéo Khúc Bạch hướng về phủ chủ.