Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 40: Nam thần kết hôn rồi



Nam thần kết hôn rồi

.

Viên Thụy hào hứng ngay lập tức gói đồ đạc, Trịnh Thu Dương lại nói: “Em sắp qua Thượng Hải quay phim, chờ em về rồi chuyển đi.”

Viên Thụy nói: “Không sao, em không mệt.”

Trịnh Thu Dương ôm hắn, khoa trương ai oán nói: “Em đi mấy chục ngày, còn không cho anh nhìn em kỹ thêm mấy ngày nữa? Cũng quá nhẫn tâm đi.”

Viên Thụy: “Ha ha ha.”

Trịnh Thu Dương Dương cả giận nói: “Còn cười? Có hiểu chuyện hay không?”

Viên Thụy dừng cười, oan ức nói: “Em cũng không nỡ tách ra lâu như vậy, nhưng là công việc a.”

Trịnh Thu Dương thở dài, nói rằng: “Chờ em đi, anh qua nhà mới bên kia dọn dẹp một chút, tuy nói không cần trang trí, nhưng cũng phải mua thêm thiết bị điện gia cụ vân vân, đến lúc em trở lại, có thể trực tiếp chuyển tới.”

Viên Thụy nghi ngờ nói: “Anh được không?”

Trịnh Thu Dương ngắt eo cậu, xuyên tạc nói: “Em dám nói chồng em được không?”

Viên Thụy: “…”

Cậu vẫn không yên lòng, nói: “Ngày mai anh tan tầm chúng ta cùng đi xem đi, không thể để anh tùy tiện dọn dẹp, đến lúc đó mua một đống đồ quý mà không cần sử dụng, em sẽ bị anh làm tức chết.”

Trịnh Thu Dương cười nói: “Được, tất cả nghe theo em, lúc đó em ghi danh sách cho anh, em muốn mua cái gì anh liền mua cái đó.”

Hai người hôn môi, sau đó cùng đi tắm.

Đệm giường kẽo kẹt kẽo kẹt đến nửa đêm mới dừng lại.

Trịnh Thu Dương hỏi: “Muốn tắm không?”

Viên Thụy nói: “Không được, chân run không đứng lên nổi.”

Trịnh Thu Dương vứt bao đi, vào nhà vệ sinh phao nước tiểu trở về, từ phía sau lưng ôm lấy Viên Thụy chuẩn bị ngủ.

Viên Thụy bỗng nhiên phiền muộn nói: “Nghĩ đến sắp dọn nhà, ngủ không được.”

Trịnh Thu Dương kỳ thực cũng đồng cảm, nói: “Anh cũng không nỡ rời khỏi chỗ này.”

Từ khi quan hệ bọn họ tốt hơn đã ở chỗ này, lần đầu tiên làm, cũng là ở trên cái giường này.

Sau đó lại ở nơi này hơn 100 lần, sờ soạng lẫn nhau nhau làm sao, ở chung thế nào.

Trịnh Thu Dương có chút xúc động, hắn chưa từng có tình cảm với bất kỳ “Nơi ở” nào như vậy.

Viên Thụy khổ sở nói: “Sau khi dọn nhà, em sẽ không thể cùng nam thần Bách Đồ đi dạo siêu thị.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy lật người, đối mặt với Trịnh Thu Dương, nói: “Lúc đó em có thể mời nam thần qua nhà chúng ta chơi không?”

Trịnh Thu Dương nửa ngày mới nghẹn ra một chữ: “Có thể.”

Viên Thụy hun anh một cái bẹp, vui vẻ nói: “Anh tốt quá.”

Trịnh Thu Dương ở trong tình cảm đang lâng lâng lại đột ngột bị sát không khí như vậy, hắn thật sự đã quen rồi.

Ngày hôm sau, Viên Thụy nói cho Bách Đồ việc cậu sắp chuyển nhà, còn biểu đạt không nỡ, Bách Đồ nói: “Đúng lúc trước Tết anh cũng phải chuyển đi.”

Viên Thụy vô cùng bất ngờ, nghĩ thầm nam thần có phải đã suy nghĩ kỹ muốn chia tay với Lương Tỳ nên rời đi không?

Bách Đồ có chút xấu hổ nói: “Tụi anh mua nhà, sắp sửa sang xong rồi, Lương Tỳ dạo này đến xem công nhân làm việc, cho nên lúc trở về bộ dáng lúc nào cũng bẩn thỉu.”

Viên Thụy: “…”

Bách Đồ nói địa chỉ nhà, cười nói: “Hình như cách nhà mới của hai người không xa.”

Viên Thụy ngổn ngang nói: “Anh mới vừa nói “Tụi anh” mua nhà? “Tụi anh”? Anh và Lương ca sao?”

Bách Đồ gật gật đầu, nói: “Lúc tân gia, mời em và bạn trai qua chơi a.”

Viên Thụy nhiều lần xác nhận: “Anh thật sự nói là anh và Lương ca “Cùng nhau” mua nhà? Tiền ai a?”

Bách Đồ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nói: “Tụi anh không phân rõ ràng như vậy.”

Viên Thụy nghĩ thầm, phải báo cảnh sát! Lương Tỳ cái gã lừa gạt này! Không chỉ lừa sắc nam thần còn lừa tiền nam thần!

Bách Đồ nhìn cậu, hỏi: “Em và bạn trai vẫn phân chia tài chính sao?”

Viên Thụy rầu rỉ nói: “Không có a, tụi em cũng muốn sống với nhau hết đời.”

Bách Đồ cười cười, dường như cảm thấy được như vậy thật tốt.

Viên Thụy cảm thấy không thể nhịn được nữa, nói: “Nam thần, em cho anh biết một chuyện, anh tuyệt đối đừng thương tâm nha.”

Bách Đồ: “? ? ?”

Viên Thụy quyết tâm liều mạng, nói: “Anh hồi trước đi quay phim, có một buổi tối em phát hiện Lương ca dẫn theo một nam nhân về, còn ở trong thang máy như vậy như vậy.”

Bách Đồ: “! ! !”

Viên Thụy sợ hắn không tin, dùng sức gật đầu nói: “Thật đó thật đó! Em tận mắt thấy!”

Bách Đồ ngạc nhiên nghi ngờ nói: “Em nói anh ấy và người kia làm gì?”

Viên Thụy khoa tay múa chân hồi lâu, không biết phải nói thế nào, xấu hổ nói: “Nam thần, em bây giờ là Lương ca, anh là gã kia, anh đừng giận nha.”

Bách Đồ: “… Ừ?”

Viên Thụy ôm cổ hắn, rất sống động bắt chước lại hành động Lương Tỳ ngày đó, một bên thận trọng sờ cơ ngực Bách Đồ, một bên ở gần cổ Bách Đồ, vừa nói vừa phà hơi: “Vợ, có phải em xịt nước hoa không? Thơm quá a hắc hắc hắc…”

Bách Đồ: “…”

Viên Thụy buông hắn ra thật nhanh, giơ hai tay lên nói: “Em không phải ăn đậu hủ anh! Lương ca hôm đó chính là sờ mó người kia như vậy!”

Bách Đồ: “…”

Viên Thụy não đại động tố giác nói: “Không phải ngày đó anh còn từ dưới đệm sô pha này phát hiện một cái quần lót sao? Nói không chừng là lúc hai người đó làm cởi ở chỗ này.”

Bách Đồ: “…”

Viên Thụy thành khẩn nói: “Nam thần, anh đừng để bị anh ta lừa nữa!”

Bách Đồ rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, cười đến nước mắt sắp chảy ra.

Viên Thụy bối rối chốc lát, cảm thấy chắc là Bách Đồ không tin cậu, thương tâm nói: “Em không có lừa anh, em nói đều là thật a.”

Bách Đồ vừa cười vừa nói: “Em nói Lương Tỳ dẫn một người về, có phải là một ca sĩ của nhóm nhạc thần tượng?”

Viên Thụy vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Bách Đồ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Anh biết em nói tới ai, cậu ấy là em trai chơi với Lương Tỳ từ nhỏ đến lớn, không phải như em nghĩ, hai người bọn họ không thể… Lương Tỳ hẳn là uống say, nhìn cậu ấy thành anh.”

Viên Thụy đau lòng nói: “Nam thần, anh quá u mê. Bất quá em hiểu, yêu một người chính là sẽ biến ngốc như vậy, nhưng anh vẫn là phân chia tài chính rõ ràng đi, bằng không sau này cả người cả của đều không còn, quá thảm.”

Bách Đồ lại cười một trận, nói: “Cám ơn em, sẽ không.”

Viên Thụy nhìn ánh mắt của hắn như được yêu đến ngu ngốc, tràn đầy đồng tình cùng bất đắc dĩ.

Bách Đồ hết cách rồi, không thể làm gì khác là nói thật: “Viên Thụy, thật ra anh và Lương Tỳ đều vào quốc tịch Thuỵ Điển, luật hôn nhân của Thuỵ Điển, tài sản trước khi cưới và sau khi cưới đều được tính là tài sản chung, Lương Tỳ có tiền hơn anh, em thật sự không cần lo lắng anh ấy gạt anh.”

Viên Thụy há to miệng: “… Cái gì luật hôn nhân?”

Bách Đồ ngồi thẳng lại, trịnh trọng nói: “Anh và Lương Tỳ, tụi anh đã kết hôn rồi.”

Buổi tối Trịnh Thu Dương dẫn Viên Thụy đi xem nhà mới của bọn họ, Viên Thụy dọc đường mặt mày ủ rũ.

Trịnh Thu Dương cho rằng cậu không nỡ rời nhà cũ, liền nói: “Nếu không đừng chuyển, lúc về anh nói với mẹ, anh nói phòng là anh thuê, mẹ cũng chỉ chê anh ở chỗ em.”

Viên Thụy nói: “Không cần, em cũng muốn dọn nhà, có nhà của mình so ra vẫn thoải mái hơn thuê.”

Trịnh Thu Dương nhìn mặt cậu, nói đùa: “Vậy sao em không vui? Nha, anh biết rồi, sắp đi quay, không nỡ xa ông xã đúng không? Vậy đưa ông xã cùng đi, được không?”

Viên Thụy cười, nói: “Anh biết Lương Tỳ ở lầu trên chúng ta không?”

Trịnh Thu Dương nói: “Biết a, lúc Vương Siêu tổ chức sinh nhật anh còn ăn cơm chung bàn với Lương Tỳ, hai người họ quan hệ tốt vô cùng.”

Viên Thụy mở to hai mắt, khóc không ra nước mắt nói: “Thì ra anh biết? Sớm biết vậy em đã bát quái với anh, sẽ không bị mất mặt như hôm nay.”

Trịnh Thu Dương kỳ quái nói: “Bát quái cái gì nha?”

Viên Thụy vẻ mặt đưa đám nói: “Lương Tỳ a, anh ta và nam thần của em là một cặp.”

Trịnh Thu Dương: “… A? !”

Viên Thụy nói: “Là thật a, nam thần còn cho em xem giấy kết hôn của hai người họ… Nam thần em ngay cả trên giấy chứng nhận cũng rất đẹp trai!”

Trịnh Thu Dương: “…”

Vương Siêu tuy rằng cả ngày miệng ném loạn pháo, nhưng chưa bao giờ bát quái chuyện của người khác, cho nên hắn căn bản không biết Lương Tỳ và Bách Đồ có quan hệ gì, hắn cũng giống như Viên Thụy cho rằng Lương Tỳ và Bách Đồ là hàng xóm đều ở tầng 22.

“Em đã sớm biết hai người họ ở cùng nhau, lại không thể nói cho anh, xin lỗi nha.” Viên Thụy có chút áy náy, “Hôm nay nam thần nói bọn họ cũng phải dọn nhà, lúc đó mời em qua chơi, còn nói dẫn anh theo, em thấy anh ấy không ngại anh biết chuyện này, mới dám nói ra.”

Trịnh Thu Dương cũng không phải thích thăm hỏi chuyện X người khác, không để ý nói: “Không sao, anh cũng không phải Phương Sĩ Thanh, một thân bệnh bát quái. Hai người bọn họ kết hôn rồi sao?”

Viên Thụy nói: “Đúng vậy a, em bây giờ mới biết, em còn tưởng Lương Tỳ lừa nam thần, anh ta thoạt nhìn rất giống nam nhân hư hỏng.”

Trịnh Thu Dương suy nghĩ bộ dáng Lương Tỳ, không hiểu cách nhìn của Viên Thụy, nói: “Anh sao lại thấy hai người họ rất xứng đôi.”

Viên Thụy không vui nói: “Anh ta mới không xứng với nam thần của em.”

Trịnh Thu Dương tức giận nói: “Chỉ có em mới xứng, đúng không?”

Viên Thụy giật giật miệng, nhụt chí nói: “Em cũng không xứng.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy ở trong đầu lục soát hồi lâu, đột nhiên nói: “Vương Tề rất tốt.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy liều mạng ghép đôi: “Anh ấy có thể miễn cưỡng xứng với nam thần Bách Đồ của em.”

Trịnh Thu Dương không vui, nói: “Vậy Phương Sĩ Thanh làm sao đây?”

Viên Thụy sững sờ, một lát sau nói: “Vậy em liền cùng Phương Sĩ Thanh đi.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy: “Ha ha ha buồn cười không buồn cười không?”

Trịnh Thu Dương: “… Ha ha ha.” (Đ : … =))) )

Căn nhà này là Trịnh Thu Dương mua hơn 2 năm trước, khi đó mẹ hắn cả ngày hối hắn kết hôn, còn nói muốn đem 1 căn nhà của mình cho hắn, hắn không muốn liền vội vàng mua một căn, 3 năm nay cũng trả gần hết.

Tuy rằng mua vội vàng, nhưng cũng đã nhờ bạn bè tìm hiểu hỗ trợ xem qua, khu dân cư xung quanh rất tốt, chỉ là diện tích hơi nhỏ hơn một chút.

“Không có nhỏ!” Viên Thụy vui vẻ ở trong phòng nhảy tới nhảy lui, nói, “Lớn như vậy là được, tương lai mẹ anh muốn đến ở cũng đủ rồi, lớn quá quét tước lao lực.”

Trịnh Thu Dương nói: “Không cần nghĩ nhiều như thế, mẹ anh phỏng chừng cũng không muốn ở cùng chúng ta.”

Viên Thụy cười nói: “Dù sao cũng có 3 phòng, 1 phòng làm thành thư phòng, 2 phòng khác làm thành phòng ngủ, khi nào dì muốn cũng có sẵn.”

Trịnh Thu Dương cầm sổ ghi lại, “Được, hai cái giường.”

Viên Thụy nhìn mấy lần, bắt đầu kế hoạch, nói: “Chỗ này để bàn ăn, mua sáu cái ghế, có khách đến cũng không chật chội, chỗ này đổi thành tủ rượu, đem rượu của anh bỏ vào đây. Chỗ này là ghế sô pha, mua vải là được, không cần da thật, bảo dưỡng phiền phức, TV mua 46-in, đừng quá lớn, lỡ mẹ anh qua xem lớn quá sẽ choáng đầu, bàn trà phòng khách không cần mua, lấy cái cũ của chúng ta đem tới, cái đó là em mua, còn mới,…”

Cậu ở phía trước nói phải mua cái gì, Trịnh Thu Dương ở phía sau nhất nhất ghi lại, vừa ghi vừa cười, tâm lý rất thỏa mãn.

. : .