Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 25: Tâm ma



Đám người Sở Tử Ngôn đã dần dần tiến sâu vào bên trong lòng núi, nổi bất an ngày càng bành trướng khó hiểu trong trái tim nàng, hơi thở nguy hiểm đang rình rập mọi nơi chỉ cần một chút sơ suất có thể rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Ngân Tu trườn đi phía trước, Sở Tử Ngôn dìu Ngân Phách chầm chậm bước theo sau, càng vào trong không khí càng loãng, ánh sáng cũng mất đi tác dụng của nó, giơ tay không thấy năm ngón, đường phía trước đều do Ngân Tu tinh mắt quan sát chỉ dẫn, Sở Tử Ngôn một mực tập trung nối gót theo sau. 

Lúc này, Ngân Tu bỗng dưng dừng lại, Sở Tử Ngôn không thể cảm nhận tiếng ma sát với mặt đất khi trườn của nó, nàng cảnh giác khom lưng đưa tay lần tìm vị trí Ngân Tu, tai đặc biệt mẫn cảm lắng nghe động tĩnh xung quanh. Ngân Tu sau giây phút khựng lại bắt đầu liên tiếp giãy dụa thân xà kịch liệt, nó là bị làm sao vậy?

-“Nghiệt chủng, hôm nay ta phải giết ngươi”. Khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ cùng thanh âm hung tàn của nam tử hét lên.

-“Không, chàng không thể, nó là con của chàng”. Nữ tử vội đem nam hài giấu sau lưng, nước mắt như lũ tràn đê ào ào rơi xuống, nàng quỳ xuống khàn cả giọng cầu xin nam tử kia.

-“Tứ Nương, nàng còn muốn lừa gạt ta đến khi nào, không phải, vốn dĩ không phải”. Giờ khắc này nam tử tựa như có chút đáng thương, hắn cười nhưng mắt lại đọng lệ quang. Tứ Nương ta yêu nàng như vậy, vì sao lại lừa gạt ta, vì sao? Hắn tiếp tục cười, cười càng lúc càng to cuối cùng biến thành tiếng nấc nghẹn đứt đoạn, ánh mắt ngoan lệ xuyên qua cơ thể nữ tử bắn thẳng đến trên người nam hài, tay hắn vận khí, lam quang chói mắt bay múa trên bàn tay. Nữ tử lắc đầu kịch liệt, nước mắt vẫn thi nhau chảy xuống, đúng vậy nàng thất vọng nhiều hơn là đau lòng, hắn vẫn là không tin nàng, vậy thì kiếp nàychỉ có thể âm dương cách biệt, nàng hi vọng nếu có thể kiếp sau sẽ không bao giờ yêu hắn. Nữ tử hét to một tiếng thật dài, nàng chính là dùng tất cả yêu lực phản ngược phá hủy cơ thể của mình. 

-“Mẫu thân” “Không”. Tiếng gào thét của Ngân Tu cùng nam tử đồng loạt vang lên. Ngân Tu vội vàng cố sức trườn đến bên cạnh nữ tử muốn chạm nàng nhưng lại không thể, thân hình nó trực tiếp xuyên qua người nàng. Hai mắt nhỏ của Ngân Tu ngấn lệ, tim triệt để bị xé toạt máu chảy đầm đìa. Nam tử còn chưa kịp tung chưởng, nhìn một màn này mà sửng sốt, lập tức thu hồi chưởng lực chạy đến đem nữ tử gắt gao ôm chặt, hắn run rẩy kịch liệt, hắn hận nàng nhưng hắn sợ mất nàng nhiều hơn.

-“Ta dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng Tu nhi, còn nữa nếu giết nó chàng nhất định sẽ...hối hận”. Âm thanh nồng đậm thê lương kèm theo chút mệt mỏi của nữ tử càng ngày càng nhỏ cho đến khi cả thân xác của nàng hóa thành tro bụi tan biến theo gió. Ngân Tu nằm đó ánh mắt cay nghiệt như muốn thiên đao vạn quả nam tử kia, nếu lúc này có thể nó thật sự muốn kết liễu tính mạng hắn.

Nam tử điên cuồng níu kéo chút tro bụi còn sót lại, nâng niu từng hạt bụi còn vương trên y phục mình, tâm đau đến chết lặng. Là hắn bất tử nàng, là hắn ngu muội hiểu lầm nàng. Đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn nam hài hai tay siết chặt, mặc nhiên không khóc, cánh môi đỏ bị cắn đến ghê người. Nam tử thở dài miệng lẩm nhẩm sau đó một đoàn lam quang tập trung nam hài mà xoay vòng, khi lam quang tan biến nam hài cũng chẳng thấy đâu chỉ nhìn thấy trên mặt đất một tiểu hắc xà giống hệt với bộ dáng Ngân Tu.

-“Tu nhi, ta phong ấn con, sau này sẽ có người thay ta giúp con giải trừ phong ấn, phụ thân không tốt, ta sẽ đi tìm mẫu thân con tạ tội”. Lời nót thốt ra nhẹ tựa lông hồng lại làm trái tim nam hài nặng nề đau đớn, nó chính mình tận mắt nhìn mẫu thân yêu thương nhất hồn phi phách tán lại nhìn thấy cơ thể nam tử - người nó tôn sùng nhất cũng dần dần từ đó biến mất để lại mình nó nằm im bất động. Sau đó, lại có một lực đẩy cuốn xoáy  Ngân Tu vào bên trong, nó chưa kịp hồi phục tinh thần khung cảnh bỗng dưng chuyển biến, chính là khu rừng ấy hắn nghe thấy được giọng nói châm chọc lạnh lùng của một nam hài tóc trắng.

-“Chưa chết sao, mạng cũng thật lớn, muốn sống hay chết tự mình lựa chọn”. Nam hài tóc trắng vứt xuống bên cạnh tiểu hắc xà hai lọ thuốc một lam một đỏ.

-“Muốn sống thì hãy hảo hảo sống cho tốt còn không ngay lập tức chết đi”. Tiểu hắc xà ngoeo nguẩy đuôi kháng cự, cuối cùng chọn lấy lọ thuốc màu xanh nếm thử. Cảm giác mát lạnh truyền đến cả cơ thể quả thật thoải mái hơn nhiều.

-“Hừ, đi theo ta”. Nam hài tóc trắng hừ một tiếng, xoay người cất tiếng ra lệnh. Tiểu hắc xà do dự trong giây lát cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo nam hài tóc trắng, một trước một sau hướng về phía trước. Ngân Tu chứng kiến một màn trước mặt, miệng bất giác lẩm bẩm “Thánh quân”.

Phát hiện dị thường của Ngân Tu, Sở Tử Ngôn cố gắng dựa vào âm thanh tìm kiếm, giây phút nàng gần như có thể chạm được nó, trước mắt bỗng nhiên quay cuồng, khi nàng ý thức được thì đã đến một không gian khác. Bóng đêm hắc ám được thay thế bởi một không gian trắng toát tang thương, cả một không gian rộng lớn dường như không có giới hạn, một mình cô độc lẻ loi tìm không thấy lối ra, ngoài tiếng hít thở khẩn trương của mình nàng khồng hề nghe thêm bất kỳ âm thanh gì, hơn nữa là nàng nhận thức được nơi này không dành cho người sống. Sở Tử Ngôn cứ vô thức bước đi, đi mãi vẫn chỉ nhìn thấy khoảng không trắng bao trùm hết thảy, nàng mệt mỏi ngồi xổm xuống dang hai tay ôm lấy thân thể kiềm nén sự hụt hẫng khó hiểu dâng tràn. Sở Tử Ngôn cười khổ, thì ra nàng sợ cô đơn, sợ cái cảm giác cả thiên hạ quay lưng với mình, sợ một mình đối mặt với âm mưu nguy hiểm, thì ra nàng vẫn yếu đuối như vậy, suốt nhiều năm qua cô độc sống cuộc sống không phải con người, nàng chỉ là một linh hồn cái gì cũng không có cứ đơn bạc đi như vậy, có người thân cũng không dám đối mặt với sự tàn nhẫn của họ, nàng cứ mãi trốn tránh chẳng mấy chốc đã qua thật nhiều năm. Sở Tử Ngôn chìm đắm trong ký ức của mình, tai nhạy cảm khẽ động, nàng nghe được tiếng bước chân rất khẽ kích động ngước nhìn. Người trước mặt, xuất hiện như một tia sáng cứu rỗi nội tâm Sở Tử Ngôn, môi anh đào khẽ giương, hắn đưa tay về phía nàng, không nói hai lời nàng lập tức dùng đôi tay mình đặt trên đó, nhưng sao lại lạnh như vậy?

-“Tiểu Ngôn, đừng sợ, cho dù không có ta ngươi nhất định phải sống thật tốt”. Sở Tử Ngôn hoảng hốt cố gắng chạy theo bóng dáng xa dần của người kia.

-“Không, không thể nào, A Ngân, ta nhất định cứu được ngươi”. Bóng dáng Ngân Phách cứ xa dần,  mấy lần cố sức vươn tới Sở Tử Ngôn làm cách nào cũng không thể bắt được.

-“Đừng, đừng rời khỏi ta”. Giọng nói pha lẫn sự run rẩy khó có thể kiềm nén được của Sở Tử Ngôn thốt lên.

-“Nhớ kỹ, nhất định phải kiên cường mà sống”. Âm thanh như gần như xa và sau đó đột nhiên biến mất.

Nhạc Phong Hoa nhìn tiểu cô nương nằm trên giường băng mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu lại thật chặt, cả cơ thể giãy dụa kịch liệt luôn miệng gọi tên một người nào đó. Nhạc Phong Hoa ý vị thâm trường nhìn giọt lệ nóng ẩm trượt xuống hòa vào làm một cùng gối băng vuốt vuốt tiêu ngọt, thầm nghĩ: “Định lực kém như vậy, còn muốn đến Xích Huyền sơn”

Hình bóng Ngân Phách hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện, Sở Tử Ngôn hoảng hốt lần tìm mọi ngóc nghách nhưng xung quanh như chỉ có nàng tồn tại, tay nhỏ bé bóp chặt ngực trái, thật đau, Ngân Phách cũng bỏ lại nàng, những ngày tháng sau này nàng sẽ tiếp tục cô độc mà sống. Nhưng chính ngay lúc này, một tia ý niệm còn sót lại, hình ảnh đồi hoa vàng tại Thệ Viễn sơn, Ngân Phách từng hứa không bao giờ rời xa nàng, sao nàng lại có thể không tin tưởng hắn. Sở Tử Ngôn mỉm cười thập phần rạng rỡ, huyễn cảnh a huyễn cảnh, hại ta thảm như vậy, hừ. Trên giường băng, Sở Tử Ngôn đột nhiên mở mắt dọa sợ Nhạc Phong Hoa một trận. Điều đầu tiên sau khi tỉnh dậy, Sở Tử Ngôn liền muốn tìm hai người còn lại thì thấy Ngân Tu vẫn còn đang giằng co trong huyễn cảnh, tăng cường lực đạo trong tay vỗ thật mạnh vào đầu xà, Ngân Tu mơ mơ màng màng tỉnh lại oán khí ngập trời nhìn nàng. Lúc này, Sở Tử Ngôn phát hiện có thêm người thứ ba, lại không tìm thấy Ngân Phách liền lập tức đề cao cảnh giác trừng Nhạc Phong Hoa.

-“Người còn lại ở đâu”. Không nhìn thấy Ngân Phách, Sở Tử Ngôn cũng không có tâm trạng dùng thái độ tốt cho Nhạc Phong Hoa, còn nữa cái huyễn cảnh kia hại nàng thảm như vậy.

-“Chưa chết được”. Nhạc Phong Hoa cười cười không để ý đến khẩu khí không vui của Sở Tử Ngôn.

-“Có ý gì”

-“Hắn chỉ là yêu lực quá lớn không kiềm chế được mới dẫn đến phản nghịch”.

Sở Tử Ngôn âm thầm nghĩ ngợi, nếu người này biết rõ thương thế của Ngân Phách thì rất dễ đoán được mục đích nàng đến, vậy thì không cần vòng vo nữa nhưng như thế nào mới có lấy được thứ mình muốn từ tay hắn.

-“Các người cần Xích Cư thạch”. Nhạc Phong Hoa tưởng như hỏi nhưng thật ra đã nắm chắc đáp án.

-“Đúng vậy”. Sở Tử Ngôn dứt khoát trả lời, cho dù phải trả mọi giá, mạng của Ngân Phách nàng phải mang về.

-“Ngươi cũng biết có rất nhiều người mơ tưởng đến nó nhưng chưa từng có ai toàn mạng trở về”

-“Ta biết”. Đúng, nàng đương nhiên biết nhưng có thể như thế nào, dù cơ hội mỏng manh như sợi tơ nàng cũng chưa từng nghĩ qua sẽ bỏ cuộc.

-“Ngươi lấy gì để trao đổi”. Nhạc Phong Hoa có chút trêu tức nhìn Sở Tử Ngôn.

-“Chỉ dựa vào việc ta có thể bước ra từ trong huyễn cảnh của ngươi”. Nhạc Phong Hoa vuốt vuốt thanh tiêu bên người nhếch môi, khẩu khí thật lớn chả trách ba ngày trước đồi tuyết chấn động bởi tiếng rống của chủ nhân nơi đó, hắn lập tức chạy đến xem xét tình hình cụ thể thì lại được nhờ vả: “Chiếu cố nàng cho tốt”. Nhạc Phong Hoa có chút trầm tư: “Chẳng lẽ đây là...”.

Phía đồi tuyết trắng xóa, từng nhành cây đống đầy tuyết lạnh trơ trụi ngóng nhìn về một hướng, xung quanh mọi thứ từ con đường, dòng nước đều đông thành băng hoàn toàn không có động vật hay thực vật nào khác xuất hiện. Một vật thể to lớn màu trắng đưa ánh mắt lam quang nhìn chằm chằm về phương hướng núi Xích Huyền, hoài niệm: “Chủ nhân, cuối cùng ta đã đợi được rồi”. Tiếng tru vang vọng khắp đồi tuyết, có hưng phấn, có kích động lại nhiều hơn mừng rỡ. Đám người Sở Tử Ngôn cùng Nhạc Phong Hoa đều có thể nghe được tiếng tru khí thế này, nàng có chút khó hiểu nhìn Nhạc Phong Hoa lại nhìn thấy hắn nở nụ cười. Nụ cười này là có ý gì?