Viễn Phương

Chương 42: Quân cờ của số phận



“Chiêu, cái gã này thật khó ưa, tôi thật muốn đánh nó một trận.”

“Ngọc Đường, anh không biết sao, tôi đánh hắn rồi.”

“Thật vậy à? Không được thấy thật đáng tiếc.”



Đại khái chỉ chưa tới năm phút sau, Bạch Ngọc Đường đã được gã đàn ông đưa Triển Chiêu lên thuyền ban nãy dẫn vào. Nhìn sơ qua hình như hắn cũng không có bị thương, chẳng qua mơ mơ màng màng, thần trí có chút mơ hồ.

Chân mày Triển Chiêu nhíu chặt, vội bước lên trước, đẩy ra tên đang đỡ Bạch Ngọc Đường, đưa một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt hắn.

“Ngọc Đường, anh tỉnh lại đi, anh bị sao vậy?”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường dần dần tìm được một điểm tiêu cự, mơ hồ quét qua đôi mắt Triển Chiêu.

“Chiêu!” Nhìn thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thất kinh, “Sao em lại tới đây?”

Chỉ nói thì không thành vấn đề, có điều thân thể vẫn còn chưa đứng vững được.

Vẻ mặt nghiêm trọng của Triển Chiêu đến lúc này mới thả lỏng được một chút, nhìn Bạch Ngọc Đường cười cười, rồi sau đó mới quay đầu lạnh lùng nhìn Triệu Trinh. (Em chỉ cười với chồng em thôi)

“Ngươi đã làm gì anh ấy?” Thanh âm lạnh lẽo đến mức có thể đông chết người.

“Ha hả, một chút tấm lòng thôi,” Triệu Trinh cười lạnh một tiếng, “Tôi thật không ngờ hắn lại khó đối phó như thế, cho hắn một chút thuốc mê, cậu yên tâm, hai ba phút nữa là hắn tỉnh lại được rồi.”

Triển Chiêu nhìn thật sâu vào mắt Triệu Trinh, biểu tình bình tĩnh nhìn không ra tâm trạng gì. Xoay người, cậu đưa Bạch Ngọc Đương ngồi xuống một cái ghế, xong xuôi mới quay người đi đến bên cạnh Triệu Trinh.

Triệu Trinh hình như phát hiện ra sát khí trên người Triển Chiêu, không tự chủ được đứng dậy khỏi ghế.

Triển Chiêu cũng không mở miệng, giống như ngày hôm đó trước cửa nhà mình, sử dụng sức mạnh tương tự, chiêu số tương tự, nắm tay siết thật chặt, thoi vào bụng Triệu Trinh. Lần này so với hôm đó còn độc hơn, tuy rằng Triệu Trinh đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn bị cậu đánh trúng.

Triển Chiêu đấm xong một quyền này, trong nháy mắt đã bị gã đàn ông đứng bên cạnh kéo ra, bất quá cậu cũng không giằng co, chỉ là lạnh lùng nhìn Triệu Trinh bị cậu đánh đến nỗi ngồi bệt dưới đất.

“Cậu —— Triển Chiêu, cậu —— không sợ chết sao?” Triệu Trinh nén đau, hung tợn nói, “Thêm nữa cậu cũng không sợ Bạch Ngọc Đường chết luôn sao?”

“Ngọc Đường?” Triển Chiêu lo âu đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lúc quay đầu lại đối mặt với Triệu Trinh, ánh mắt đã tràn đầy giá rét, “Triệu Trinh, ngươi có bản lãnh thì hướng về phía ta, ngươi còn dám động đến anh ấy, ta sẽ giết ngươi!”

“Được, cậu dám đánh tôi,” Triệu Trinh cắn răng nói, “Cậu nghe đây, tôi cho cậu uống thuốc, cũng cho hắn uống rồi. Cậu không muốn hắn chết thì làm việc đàng hoàng cho tôi, một mạng đổi một mạng, không được bày trò kiếm chuyện.”

Triển Chiêu run lên một trận, quả nhiên là tử huyệt, sớm nên nghĩ đến, Triệu Trinh sẽ không đời nào bỏ qua cho Bạch Ngọc Đường, ngay cả mình cũng đã bị hắn bắt uống thuốc độc, làm sao Bạch Ngọc Đường có thể bình an được.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng khôi phục ý thức. Một bước vọt đến bên cạnh Triển Chiêu, túm người đang giữ Triểu Chiêu đẩy ra. Một tay kéo lấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bất chấp cả hai người vẫn còn thân giam trong ngục, hai tay ôm lấy Triển Chiêu rồi, không muốn buông ra.

“Chiêu, bọn chúng không làm khó dễ em chứ.”

“Ngốc quá,” Triển Chiêu nén lệ, cười mắng, “Anh mới là người bị trói kia kìa, lời này tôi hỏi anh mới đúng.”

“Tôi không sao, bọn chúng còn không dám làm gì tôi.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cười một cái, nụ cười này rơi vào trong mắt Triển Chiêu, trong thoáng chốc cảm thấy như thể chính là Bạch Ngũ gia tiếu ngạo giang hồ kia.

“Mấy người đừng có dây dưa nữa, còn việc phải làm đây.” Triệu Trinh nhìn nuốt không trôi cái bộ dạng thân thân thiết thiết của hai người, nghiến răng nói.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai người thập phần ăn ý, đồng thời dùng một ánh mắt khinh thường liếc Triệu Trinh.

“Chiêu, cái gã này thật khó ưa, tôi thật muốn đánh nó một trận.”

“Ngọc Đường, anh không biết sao, tôi đánh hắn rồi.”

“Thật vậy à? Không được thấy thật đáng tiếc.” (Thuận vợ thuận chồng, tát chết nguời cũng được =))))

Triệu Trinh tức đến sùi bọt mép, thế nhưng trong phòng này còn có một người khác thật đang liều mạng nín cười, từ trước đến nay anh ta chưa từng thấy Triệu Trinh bị ai trêu chọc đến mức này.

“Câm miệng!” Triệu Trinh không thể nhịn được nữa, “Tự nghĩ lại xem bọn mày phải làm gì để giữ được cái mạng để sau này còn trở lại đập tao đi.”

Triển Chiêu nhìn hắn một cái, ánh mắt thương hại khiến Triệu Trinh vô cùng khó chịu.

“Còn năm phút nữa buổi đàm phán làm ăn sẽ tiến hành,” Triển Chiêu bình thản nói, “Ta nghĩ ngươi sẽ không ở đây với bọn ta đi. Ngươi còn phải ngăn không cho thúc thúc ngươi lên boong tàu nữa mà, dù sao ngươi cũng không mong ông ta thấy được chúng ta từ phòng này chứ không phải từ trên biển đến nơi đàm phán đi.”

Triệu Trinh hung hăng nhìn hai người Triển Chiêu một cái, xoay người rời khỏi phòng, lúc đi gần đến chỗ người đàn ông dẫn đường kia mới nói một câu.

“Canh chừng bọn chúng, sau năm phút nữa dẫn chúng đến phòng khách.”

Triệu Trinh vừa rời khỏi căn phòng, Bạch Ngọc Đường lại lập tức ôm Triển Chiêu vào lòng.

“Chiêu, nó không làm gì em chứ.”

“Không có,” Triển Chiêu cười nói,” Còn anh, hắn có làm khó dễ anh không?”

“Hừ, nó dám sao? Nó còn phải nhờ tôi diễn trò với nó nữa đây.” Bạch Ngọc Đường cắn răng nói,” Có phải nó muốn em ra tay giết người giúp nó không? Em đáp ứng rồi?”

Triển Chiêu gật đầu, ngay khoảnh khắc gật đầu, ngầm dùng sức nhéo cánh tay Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu rõ Triển Chiêu đã có tính toán khác, liền không nói thêm gì nữa.

“Ngọc Đường, sao anh lại bị bắt?”

Bạch Ngọc Đường chau mày, cắn răng nói rằng: “Cái tên tiểu nhân hèn hạ đó, ngày hôm qua tôi vừa ra khỏi nhà, cũng không biết từ đâu xuất hiện vài người, dùng thứ gì đó không rõ đâm tôi một cái, sau đó tôi liền bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại thì bị giam trong này tới tận bây giờ.”

Triển Chiêu nhíu mày, nói như vậy thì Bạch Ngọc Đường là bị đánh thuốc mê, không biết có độc hay không.

“Bọn chúng có bắt anh uống thuốc độc không?” Triển Chiêu lại hỏi.

“Tôi không rõ nữa, thực sự có uống hay không tôi cũng không biết.”

Triển Chiêu gật đầu, thoạt nhìn Triệu Trinh nói không sai, hắn sẽ không bỏ qua Bạch Ngọc Đường, tuy nhiên cũng sẽ không để anh ấy chết trước khi Triệu Giác bị giết, ít nhất một giờ này Bạch Ngọc Đường chắc là an toàn.

Năm phút rất ngắn, huống hồ bên cạnh còn có một người đang giám sát bọn họ, cho nên hai người cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện, bất quá trước khi ra khỏi phòng, Triển Chiêu vẫn nói một câu.

“Ngọc Đường, vô luận phát sinh chuyện gì, anh nhất định phải bảo vệ chính mình cho tốt.” Thấy Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu lại thêm một câu, “Để tôi cũng bảo vệ bản thân mình như vậy.”

Bạch Ngọc Đường nhìn biể tình trang nghiêm của Triển Chiêu, chân mày đnag nhíu chặt dần dần buông lỏng, bên môi kéo lên một nụ cười nhẹ nhàng, cuối cùng gật đầu.

Đại sảnh của chiếc du thuyền này bày trí vô cùng xa hoa, Triển Chiêu đi vào từ cửa chính, mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Giác đứng sau lưng Triệu Trinh. Ông ta khí định thần nhà, hình như căn bản không hề phát hiện đã có kẻ giao tình mạng ông ta cho mình.

Nói chuyện phiếm đơn giản, theo phép lịch sự chào hỏi, hết thảy đều tiến hành bình thường. Theo thời gian trôi qua, thời hạn một giờ cũng sắp đến gần, thế nhưng Triển Chiêu có vẻ không hề sốt ruột, cậu căn bản không có bất kỳ ý định muốn kết thúc cuộc đàm phán này. Tuy nhiên chỉ cần đàm phán không kết thúc, cậu sẽ không có cơ hội tiếp cận Triệu Giác, càng không thể giết chết người này. Như vậy sau một giờ, độc tính phát tác, Triển Chiêu sẽ chết. Triệu Trinh có chút bối rối, hắn đương nhiên không muốn để Triển Chiêu chết đi, nhưng thứ độc đó là đồ thật, nếu Triển Chiêu không chịu kết thúc đàm phán, cho dù chính mình có muốn cứu cậu ta cũng không có cơ hội.

“Bạch tổng!” Tiếng gọi Bạch tổng này của Triệu Trinh có chút đột ngột, ánh mắt của mọi người trong tích tắc đổ dồn lên người Triệu Trinh.

“Sao vậy, Triểu tổng, ngài có vấn đề gì?” Bạch Ngọc Đường nhà nhạt hỏi.

“Không có gì.” Triệu Trinh cũng phát hiện ra mình vừa thất thố, nhìn lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của Triển Chiêu, âm thầm nghiến răng. Chết tiệt, Triển Chiêu, cậu cho là cậu chết cũng không sao sao? Nằm mơ đi, tôi nhất định không để cho cậu chết.

“Chú,” Triệu Trinh nhìn Triệu Giác mỉm cười, “Cháu thấy bản thỏa thuận này không có vấn đề gì, có thể hẹn một lần khác để chúng ta chính thức ký hợp đồng với Bạch thị.”

“Ừ, nếu Bạch tổng không có câu hỏi hay nghi ngờ gì, chúng ta đương nhiên không có vấn đề.” Triệu Giác nhẹ nhàng cười, không thấy được trong tâm trạng có biến hóa gì.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn Triệu Trinh một cái.

“Triệu tổng nói không sai, xem ra lần hợp tác này của chúng ta sẽ vô cùng vui vẻ.”

“Nếu đã vậy, chúng ta lên boong tàu mở sâm panh ăn mừng một chút đi,” Triệu Trinh cười nói, “Quẩn quanh ở dưới này lâu như vậy, thật đúng là buồn chán.”

Tất cả mọi người đều không phản đối, vì vậy đoàn người theo Triệu Trinh lên boong tàu.

Ra khỏi cabin tàu, Triển Chiêu mới phát hiện ra chiếc du thuyền này đã ở rất xa ngoài khơi.

“A? Triệu Trinh, là cháu bảo bọn họ khởi động thuyền sao?” Triệu Giác hỏi.

“Không phải đâu a,” Triệu Trinh cau mày, không biết là ai hồ đồ đi khởi động thuyền như vậy, chẳng lẽ không biết Giám đốc Bạch và quản lý Triển một lát nữa phải xuống thuyền sao?”

Lúc nói chuyện, Triệu Trinh đánh mắt về phía Triển Chiêu, ý bảo Triển Chiêu ra tay ngay lập tức.

Triển Chiêu mỉm cười, nói với Triệu Trinh rằng, “Giám đốc Triệu, ngài gấp làm gì nha?”

“Triển Chiêu, cậu ——” Triệu Trinh thất kinh, hắn không hiểu Triển Chiêu nói lời này là có ý gì.

“Ngươi thật sự thích giết người như vậy sao?” Triển Chiêu vẫn đang cười, “Tiếc là ta không thích. Hơn nữa, ta càng không thích bị xem như lợi thế để áp chế người khác, nhất là dùng để áp chế Ngọc Đường.”

Triển Chiêu vừa dứt lời, Triệu Trinh tức thì trở nên ngây dại.

“Ta bỏ qua nội dung đặc sắc gì rồi sao?” Triệu Giác đứng bên cạnh giọng nói không hề lo lắng, chẳng qua có thể nghe ra được một loại tâm tình phức tạp trong chất giọng của ông ta. Hiểu thấu, kinh ngạc, thậm chí thất vọng sâu sắc.

Triệu Trinh đã có chút đần ra, căn bản không biết đáp trả câu hỏi của Triệu Giác như thế nào.

Triển Chiêu cười nói: “Phó giám đốc Triệu, thoạt nhìn quyền lực của Thiên Hữu thật sự thập phần mê người, Giám đốc Triệu thậm chí không tiếc lấy thân thử nghiệm bên ngoài lãnh thổ nước Mỹ, cũng phải thử lấy mạng của ông.”

“Thật vậy à? Vậy cậu chính là người mà nó mướn tới để giết ta sao?” Triệu Giác cười nói.

“Đúng vậy.” Triển Chiêu thản nhiên trả lời.

Triệu Giác cười cười đi tới trước mặt Triển Chiêu, hướng về gã đàn ông áo đen đứng bên cạnh Triệu Trinh hỏi rằng: “Tiểu Mã, cậu ta nói thật không?”

Tên đàn ông kia nhìn Triệu Trinh đang ngẩn người một cái, cúi đầu, hạ giọng đáp: “Đúng vậy.”

Triệu Giác nhướng mày, hô hấp cũng có chút tán loạn, đưa mắt nhìn Triệu Trinh thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Cháu quả nhiên hận ta, thế nhưng ta không thể trơ mắt nhìn cháu tiếp tục càn quấy nữa.”

Đời này, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, cũng có rất nhiều chuyện không hề đổi. Tuy nhiên có một việc chắc chắn, đó chính là nếu một quân cờ muốn giữ được mạng mình, thì nhất định phải ở trên bàn cờ của một chủ nhân bất khả chiến bại. Nếu Triệu Trinh đã muốn lật ngửa ván cờ, vậy chỉ có dựa vào Triệu Giác mới có thể bảo vệ được chính mình.

Ngay khi nhận được cú điện thoại uy hiếp của Triệu Trinh, xác nhận Bạch Ngọc Đường mất tích xong, đầu tiên Triển Chiêu báo cáo chuyện này với Bao Chửng. Dưới sự trợ giúp của cục thành phố, cậu liên lạc được với Triệu Giác, chẳng qua Triệu Giác cũng không hẳn tin rằng Triệu Trinh sẽ giết ông ta, cũng không tin Triệu Trinh lại bắt cóc Bạch Ngọc Đường.

Nhưng tất cả mọi chuyện phát sinh sáng hôm nay, bao gồm cả cuộc đối thoại vừa rồi của Triệu Trinh và Triển Chiêu cũng đã nói rõ được, Triển Chiêu không nói dối. Triệu Giác đến đây mới biết, thì ra cậu cháu trai này của mình lại hận mình đến nông nỗi này, thoạt nhìn không thể tin được. Triệu Trinh, cháu thật sự có thể xuống tay.

Triệu Giác đưa mắt nhìn Tiểu Mã, ý bảo anh ta đem tất cả mọi chuyện kể lại cho rõ ràng. Tiểu Mã đại khái nói qua một chút chuyện đã xảy ra, quan trọng nhất, anh ta nói Triển Bạch hai người đều đã uống thuốc độc.

Chân mày Triệu Giác nhăn càng chặt, lạnh lùng nhìn Triệu Trinh, trong ánh mắt là nỗi thất vọng sâu sắc.

“Tiểu Mã, giao thuốc giải cho bọn họ.” Giọng nói hơi mệt mỏi, cuối cùng Triệu Giác nhìn Triệu Trinh một cái, phân phó với người bên cạnh, “Thuyền đã tiếp cận vùng biển quốc tế chưa, đến khu vực quốc tế rồi thì đưa bọn họ rời thuyền. Làm ăn không được, cũng nhờ ơn tổng giám đốc các người ban tặng, sợ rằng đời này Thiên Hữu cũng không thể làm ăn ở Trung Quốc được.”

Nhìn Triệu Trinh vẫn đnag ngây như phỗng, Triển Chiêu cảm thấy mình có chút thương hại hắn. Nhận lấy thuốc giải từ tay Tiểu Mã, lập tức đưa cho Bạch Ngọc Đường.

“Triển Chiêu, cám ơn cậu đã báo cho ta biết chuyện này, hiện tại giao Bạch Ngọc Đường cho cậu, ta cũng phải xử lý việc nhà.” Triệu Giác vẫn tiếp tục mỉm cười, “Ở đây không lưu nhị vị nữa, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp thuyền đưa hai người trở về.”

“Cảm tạ Phó giám đốc Triệu.” Triển Chiêu nhàn nhạt mỉm cười, cũng không nhìn Triệu Trinh lấy một cái, kéo tay Bạch Ngọc Đường đi về phía mép thuyền.

Thế nhưng, ngay chính lúc đó, Triệu Trinh vẫn không ai chú ý tới đột nhiên lại cười phá lên như phát cuồng.

“Triển Chiêu! Cậu giỏi lắm Triển Chiêu! Cậu gạt tôi!” Ánh mắt ngớ ngẩn nhìn Triển Chiêu một cái, sau đó lướt về phía Triệu Giác, “Chú à, tôi đánh không lại ông, ngay cả cậu ta cũng không đánh lại. Tôi không phục! Tôi tuyệt đối không phục!”

Lời còn chưa dứt, Triệu Trinh đã rút từ bên thắt lưng ra một cây súng lục, họng súng nhắm thẳng vào Triển Chiêu.

“Triệu Trinh!” Triệu Giác vốn dĩ bình thản đột ngột hét lớn, “Cháu điên rồi, đây không phải là nước Mỹ, vậy mà cháu vẫn mang súng theo? Mau bỏ xuống! Cháu làm những chuyện kia ta không trách cháu, nhưng trẻ con càn rỡ cũng phải có mức độ, nếu cháu còn tiếp tục phát điên thêm nữa cả ta cũng không thể cứu được cháu!”

“Tôi không càn quấy, tôi muốn cậu ta, không ai cản được tôi!” Triệu Trinh lúc này giống hệt như kẻ điên, trong khoảnh khắc muốn bóp cò.

Triển Chiêu tuy võ công cao cường, nhưng cậu cũng không thể né được đường đạn, ngay lúc đó, Bạch Ngọc Đường bất ngờ vọt tới. Hai người đang đứng ngay mép thuyền, phía sau lưng Triển Chiêu chính là mặt biển, cậu không thể lui về phía sau được, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn cứ chặt chẽ chắn trước mặt cậu, đến cả tình huống của Triệu Trinh cũng không thấy được.

“Ngọc Đường, anh tránh ra!” Triển Chiêu dốc hết toàn lực đẩy Bạch Ngọc Đường qua một bên.

“Đoàng!” Tiếng súng vang lên.

“Triển Chiêu! ——”

Triển Chiêu nghe được một tiếng hét tê tâm liệt phế, thanh âm đó hình như là của Bạch Ngọc Đường, cứ như ngay cạnh mình, nhưng lại như cách thật xa. Mình bị thương rồi, loại cảm giác này lâu lắm rồi chưa gặp, tuy rằng tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng, bất quá Triển Chiêu biết mình trúng thương không nhẹ. Miễn cưỡng duy trì một tia khí lực, Triển Chiêu cắn răng nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc —— Ngọc Đường, tôi —— không sao. Bao đại nhân —— bọn họ ở —— gần đây.”

Bạch Ngọc Đường kê tai vào sát bên mép Triển Chiêu, cẩn thận lắng nghe từng lời của cậu, căn bản không hề lưu ý đến Triệu Trinh đã trở nên cuồng loạn phía sau. Hắn chỉ biết rằng toàn thân Triển Chiêu đều là máu. Hắn cũng sắp điên rồi.

Triệu Trinh nhìn một màn trước mắt, cũng có chút đần ra, Triểu Chiêu bị mình bắn trúng rồi, nhưng mà rõ ràng là mình muốn giết Bạch Ngọc Đường, mình không muốn Triển Chiêu chết a.

Giơ súng, nhắm chuẩn, tay của Triệu Trinh đnag run lên không ngừng, chỉ là hắn biết, hắn muốn giết Bạch Ngọc Đường.

Tất cả mọi người đều tập trung vào thương thế của Triển Chiêu, chỉ có một người chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Triệu Trinh, đó là người đã gần như hôn mê, Triển Chiêu. Cậu biết chuyện này từ lúc bắt đầu đã là tuyên bố cái chết của Bạch Ngọc Đường, cho nên chỉ có một mình cậu biết chuyện gì sắp sửa phát sinh.

“A!”

Một tiếng hét thảm, là giọng của Triệu Trinh. Triển Chiêu không biết dùng súng, bất quá Triệu Trinh đã đưa cho cậu một con dao găm. Phóng dao găm khỏi tay xong, cơ thể Triển Chiêu buông lỏng, ngã vào trong lòng Bạch Ngọc Đường.”

“Đoàng!”

Lại thêm một tiếng súng vang lên, sức mạnh đang ôm lấy mình mạnh mẽ thoát ra, dù rằng vẫn tiếp tục ôm lấy. Bạch Ngọc Đường cúi đầu phát ra một tiếng rên rỉ, không tốt, ai vừa nổ súng, Ngọc Đường trúng đạn rồi soa? Mình không giết được Triệu Trinh sao? Ý thức Triển Chiêu dần dần lịm đi, thân thể không còn gì giữ lại từ từ rơi xuống khỏi mép thuyền. Cậu cảm nhận được Bạch Ngọc Đường ôm lấy cậu, không để cậu rời đi.

Triển Chiêu cảm thấy hai người cùng nhau rơi vào một vùng nước lạnh buốt. Sau đó, cậu không còn biết gì nữa.