Viễn Phương

Chương 30: Kỳ nghỉ phép cuối tuần trên bờ biển



Bạch Ngọc Đường không biết Triển Chiêu có chuyện gì, nhưng hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, sự chú ý của hắn lập tức bị màu đỏ gai mắt trên cánh tay Triển Chiêu chiếm hết.

“Cậu bị thương!”



Cuối tuần, Triệu Trinh của Thiên Hữu tổ chức buổi họp bàn kinh doanh, tuy nhiên cho dù hắn gọi cho Triển Chiêu rất nhiều cuộc điện thoại, đầu bên kia vẫn luôn tắt máy. Gọi thẳng tới công ty, thư ký của Bạch Ngọc Đường – Chu tiểu thư chỉ đáp một câu, Giám đốc Bạch thời gian gần đây không lên công ty, ngoại trừ vấn đề liên quan đến công việc, hết thảy đều không đề cập tới.

Triệu Trinh có điểm tức giận, cũng có chút ngoài ý muốn. Tức giận là do không ngờ bản thân là một giám đốc của công ty lớn như Thiên Hữu mà lại có thể gặp phải loại đối đãi như vậy. Mà ngoài ý muốn thì lại là không ngờ Triển Chiêu là thể hiện tâm tình chán ghét mình rõ ràng đến như vậy, thêm nữa rõ ràng thái độ của Bạch Ngọc Đường là do Triển Chiêu ảnh hưởng. Không hiểu tại sao, bọn họ chỉ mới gặp mặt 2 lần, ấn tượng của bản thân mình với Triển Chiêu cũng tốt, vậy đắc tội với cậu ấy ở chỗ nào chứ.

Bạch Ngọc Đường từng nói, chuyện vui chơi nhất định phải có tâm trạng tốt, cho nên chỉ có người thích hợp mới có thể du ngoạn cùng nhau. Nếu nói họp bàn chuyện buôn bán, đối với nguời như hắn mà nói căn bản cũng không phải vui vẻ thư nhàn mà là công việc. Cuối tuần tốt đẹp như vậy, cần gì phải dây vào mấy người đó để chuốc lấy phiền muộn. Cho nên Bạch Ngọc Đường căn bản không hề để ý đến lời mời của Triệu Trinh, mà đưa vị tân thị dân của thành phố D đến nơi mà hắn cho là địa điểm vui chơi tốt nhất của thành phố D này —— hải đảo.

Chỉ có điều lần này không chỉ có hai người hắn và Triển Chiêu mà còn có thêm 2 người theo cùng. Đinh Triệu Huệ hiếm thấy được một lần về nhà, vậy mà cũng tình cờ đụng được Bạch đại ca mời khách ra ngoài chơi. Cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua được đây. Đương nhiên, một nơi lãng mạn như hải đảo, không đưa bạn gái tới chẳng phải rất uổng phí sao. Cho nên bạn gái Tiểu Khiết vừa chạy tới nơi cũng được kéo theo luôn.

Bạch Ngọc Đường vốn không muốn dẫn tụi nhỏ này theo, dưới sự khuyên bảo của Triển Chiêu mới miễn cưỡng đồng ý. Đinh Triệu Huệ không khỏi cảm thán, vị anh trai vừa mới nhận về này, quả thực khiến người ta yêu không hết mà.

Thành phố D ba mặt giáp biển, trong khu vực có không ít hải đảo lớn nhỏ, phần lớn đều là hoang tàn vắng vẻ, căn bản không có biện pháp tiếp cậm, hải đảo mà Bạch Ngọc Đường nói đương nhiên không phải những nơi đó. Tuy rằng cũng gọi là hải đảo, nhưng trên thực tế vẫn có một mặt tiếp giáo với lục địa, chỉ là bất quá không có xe bus thông đến đây, nếu nói không có xe cũng thật bất tiện. Xe của Bạch Ngọc Đường là được phân quyền để hắn sử dụng cho việc làm ăn, kết quả bị hắn đem đi dùng cho chuyện riêng, may mắn thay bốn ông anh của hắn không biết chuyện này.

Nhóm bốn người lên tới đảo, liền tự động chia là hai nhóm. Nhìn bộ dạng Đinh Triệu Huệ ở bên cạnh Tiểu Khiết khoa tay múa chân, Triển Chiêu không nhịn cười được, cái tính tình này so với người ngày xưa đúng là không thay đổi chút nào cả.

Rời khỏi D thành 3 năm, Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu quên mất dáng vẻ của hải đảo như thế nào. Nước biển xanh thẳm cùng với bầu trời xanh biếc, cùng một màu xanh, lại rực rỡ lấp lánh khác biệt hoàn toàn. Bạch Ngọc Đường nhìn sang bên cạnh, Triển Chiêu đang cười, trong ngực tựa như được một cơn gió hiu hiu thổi nhẹ trên mặt biển, thoải mái không diễn tả được thành lời.

“Lúc tôi còn nhỏ thường đến bờ biển chơi, lúc lớn rồi ít khi tới nữa.” Ánh mắt Bạch Ngọc Đường chuyển hướng phóng ra biển rộng, nhẹ nhàng nói.

Chân mày Triển Chiêu nhướng lên, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhắc tới chuyện lúc nhỏ, cậu cảm thấy rất hứng thú.

“Ngọc Đường, anh đến bờ biển thường làm gì?”

“Ừm,” Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày một chút, “Tản bộ.”

“A?” Triển Chiêu sửng sốt, “Ra bờ biển tản bộ?”

Nói như vậy nghĩ thế nào cũng thấy không giống việc một đứa trẻ sẽ làm, ngược lại như chuyện một người trưởng thành bụng đầy tâm sự thường làm hơn.

“Anh tôi nói từ nhỏ tôi đã không giống với những đứa trẻ khác, tuy rằng chính tôi chưa từng cảm thấy như thế. Tôi vô cùng thích đại dương, bất quả chỉ là thích nhìn nó, đến giờ cũng chưa từng muốn xuống dưới biển xem thử như thế nào.” Giọng của Bạch Ngọc Đường vẫn cứ nhàn nhạt, có chút tịch mịch.

“Ngọc Đường —— ”

Trong lòng Triển Chiêu đột nhiên có chút chua xót, nếu ngay lúc này Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn cậu, hẳn sẽ có thể phát hiện ra vành mắt cậu đã ửng đỏ.

“Tôi không sao, chỉ có điều không thích nước mà thôi, cho nên tôi không biết bơi a.” Bạch Ngọc Đường nhìn biển, cười hì hì nói.

“Tôi biết.” Triển Chiêu cũng cười, con chuột sợ nước, có ai mà không biết.

“Cậu biết sao?” Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đem lực chú ý đang đặt vào nơi nào đó ngoài khơi kia tập trung về Triển Chiêu, “Cậu vừa mới nói cậu biết cái gì?”

Triển Chiêu bị câu hỏi của hắn khiến cho sửng sốt, há hốc mồm, không biết phải trả lời như thế nào. Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy không đúng lắm, muốn tiếp tục hỏi cho rõ.

“Ừ thì, tôi biết cảm giác không thích nước là như thế nào, tôi cũng không thích.” Triển Chiêu nhăn mặt, không nên ép mình nói ra cả chuyện mình sợ nước chứ.

Bạch Ngọc Đường cười, trong lòng dường như lấy lại được một chút thăng bằng.

“Trước kia cậu sống ở nơi nào tôi không biết, nhưng tôi là một người sinh ra ở cạnh biển, không biết bơi thật ra rất mất mặt đó.”

Triển Chiêu gật đầu, nhưng trong lòng cười thầm, trước kia ngươi cũng lớn lên trên đảo, cũng sợ nước đấy thôi.

Thấy Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường cau mày, chẳng lẽ tên nhóc này cũng cho rằng chuyện mình không biết bơi là mất mặt sao, tình tự khó chịu bất ngờ dâng lên.

“Quên đi, dù sao đi nữa trời lạnh như thế này cũng không thể xuống nước, chúng ta leo núi thôi.”

Bạch Ngọc Đường lôi Triển Chiêu đi đến một ngọn núi không mấy cao ở ngay gần đó. Dường như chưa từng tham gia vận động với Triển Chiêu thì phải, cậu nhóc này thân thủ lưu loát như vậy, phỏng chừng thần kinh vận động cũng rất phát triển đây, tỷ thí với cậu một chút hẳn là rất vui đi.

Núi này không cao, bất quá có một chút trắc trở, mặt đất cũng có hơi trơn trượt. Bạch Ngọc Đường vừa leo lên đỉnh núi, vừa tập trung lưu ý Triển Chiêu bám theo phía sau lưng mình. Nhìn qua cậu ấy có chút căng thẳng, dường như lực chú ý hoàn toàn không đặt vào mặt đất trơn trượt đầy đá vụn dưới chân, một bộ dạng không yên lòng, một đôi mắt xinh đẹp cứ luôn chú tâm nhìn vào mình.

Bạch Ngọc Đường có hơi buồn bực, chỉ là cũng không quá để ý, cậu Triển Chiêu này tâm tư rất sâu, tâm sự của cậu hẳn là rất khó mà hỏi rõ được. Cứ đoán tới đoán lui về cậu chỉ tổ lãng phí thời gian, còn không bằng lưu ý đường đi nước bước của mình, tránh việc phân tâm không tập trung lại tự mình trượt té.

Tâm tình của Triển Chiêu hôm nay vốn đang tốt, vậy mà lúc này theo sau Bạch Ngọc Đường, vừa nhấc mắt liền có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, bóng lưng trắng thuần, cao ngất. Đã rất lâu rồi Triển Chiêu chưa từng trở về tình trạng hoảng loạn như vậy.

Cậu biết rất rõ ràng, người đi trước mặt mình lúc này đây không phải là Bạch Ngọc Đường đã tuyệt đối mất đi kia, cậu rõ ràng biết rằng mặc dù nơi này không có bất cứ vết tích nào của thế giới hiện đại, nhưng hoàn toàn không phải Đại Tống ngày xưa. Vậy mà tim vẫn cứ không thể khống chế được mà siết chặt, nhãn thần không cách nào rời khỏi bóng lưng của Bạch Ngọc Đường, hàm răng trắng như sứ không tự chủ mà cắn chặt lấy môi.

Tâm đau dữ dội, Triển Chiêu không cách nào giữ được bình tĩnh. Để giảm bớt tâm trạng căng thẳng, cậu bước nhanh vượt lên trước Bạch Ngọc Đường, bất tri bất giác, theo bản năng vận dụng một chút khinh công.

Cho dù ở quá khứ, khinh công của Bạch Ngọc Đường cũng đã thua kém Triển Chiêu một bậc, huống chi giờ là thế giới hiện đại. Cho nên không cần mất bao lâu, Triển Chiêu đã thành công bỏ lại Bạch Ngọc Đường phía sau, tốc độ nhanh tới mức Bạch Ngọc Đường còn không kịp gọi Triển Chiêu lại.

Bởi vì còn hơi buồn bực chuyện sợ nước vừa nãy, bây giờ lại bị Triển Chiêu dễ dàng bỏ xa lại như vậy, lòng háo thắng của Bạch Ngọc Đường vừa khởi động đã bị đả kích không nhỏ, vì vậy cũng bướng bỉnh hẳn lên. Căn bản không thèm gọi Triển Chiêu nữa, hắn cũng bước nhanh hơn. Thế nhưng dù gì không có công phu như Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lại còn tức giận, động tác bị ảnh hưởng, trên địa hình gồ ghề như thế này rất dễ té ngã thậm chí bị thương. Huống chi nơi hai người đang đi lại là vị trí nguy hiểm nhất giữa sườn núi, một con đường mòn lên núi rất hẹp, hai bên đường đều là dốc núi đầy cỏ dại, rất dễ ngã xuống.

Đang khi Bạch Ngọc Đường tức giận tiến tới, không để ý dưới chân trượt một cái, thân thể không khống chế kịp quả nhiên té xuống sườn dốc bên cạnh. Tuy rằng núi không cao, nhưng té một trận như vậy cũng không phải là chuyện đơn giản. Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà la nhỏ một tiếng.

“Ai da!”

Một tiếng này hắn kêu rất nhỏ, vậy mà khiến Triển Chiêu quay phắt lại. Thấy thân hình Bạch Ngọc Đường ngã xuống, Triển Chiêu vô cùng sợ hãi, lập tức phi đến chỗ Bạch Ngọc Đường, hướng về phía bóng trắng đó mà vọt tới.

Núi quả thực không cao, lúc Bạch Ngọc Đường rơi chạm đất hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Cảm thấy trên người vừa ấm áp lại thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác khinh khủng như vừa té xuống từ núi cao. Tuy nhiên chỉ một giây sau, một quyền mạnh bạo đập lên vai hắn, đau đến mức hắn kêu to một tiếng.

“Ai da! Triển Chiêu, cậu điên rồi sao?”

“Anh  ——” Triển Chiêu đang ôm chặt hắn, trong mắt ngập đầy nước mắt chuẩn bị tràn khỏi mi, rõ ràng vừa đánh hắn, nhưng cứ như thể cậu mới người đau đến chết đi được.

“Anh, Bạch Ngọc Đường, anh  ——”

Bạch Ngọc Đường không biết Triển Chiêu có chuyện gì, nhưng hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, sự chú ý của hắn lập tức bị màu đỏ gai mắt trên cánh tay Triển Chiêu chiếm hết.

“Cậu bị thương!”