Viên Ngọc Kề Bên

Chương 47



Máu chảy ra càng nhiều.

Tất nhiên là rất đau, nhưng Lưu Quang nhờ thế tỉnh táo hơn, trái tim cũng nhẹ nhàng hơn, đôi mắt càng lạnh lẽo, đá văng cánh cửa trước mặt.

Việc bất ngờ, người trong phòng không khỏi giật mình, tiếng âm nhạc du dương cũng lạc điệu.

Lưu Quang liếc mắt nhìn quanh. Dưới ánh nến cháy rực, những thiếu nam thiếu nữ lúc trước đang quấn lấy nhau trên mặt đất, hiển nhiên đang làm những việc kia, ngoài ra còn có mấy người quần áo lơi lả nhịp nhàng múa hoặc đưa rượu giúp vui, loạn không kể được.

Trong phòng náo nhiệt là vậy, Đàm U lại một mình ngồi tựa góc cửa sổ vắng vẻ, tay nâng cằm, mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt không tiêu cự chẳng hề có biểu cảm nào. Dù nghe thấy động tĩnh khác thường, hắn cũng chẳng để tâm, chỉ chậm rãi quay đầu lại.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, đôi con ngươi đen như tỏa sáng, từng đợt sóng trào lan ra, phảng phất như hắn đã ở trong bóng đêm chờ đợi khoảng khắc này ngàn năm vạn năm.

… chờ cậu tới.

Lưu Quang cảm giác như trái tim muốn vọt ra khỏi cổ, mặt nóng rát, lý trí đã biến mất, lập tức vung kiếm quát: “Cút!”

Sát ý độ nhiên sinh ra, gương mặt lạnh lẽo như phủ sương.

Đám thiếu nam thiếu nữ kia vốn tới đây tìm vui theo lệnh nhị điện hạ, lúc này thấy Lưu Quang người đầy những máu xông tới, thanh kiếm trong tay lóe ánh sáng lạnh lẽo, sao lại không kinh hoảng? Cũng chẳng dám nhìn sắc mặt Đàm U, lần lượt trốn ra khỏi cửa.

Lưu Quang đợi bọn họ đi rồi, mới ném thanh kiếm đi, vứt bỏ lệ khí quanh người, từng bước một bước về phía Đàm U.

Đàm U vẫn ngồi yên chỗ cũ, kinh ngạc nhìn cậu, mở miệng hỏi: “Lưu Quang?”

Tiếng hắn rất khẽ khàng tới khó tin, dường như coi cậu là ảo ảnh dưới ánh trăng, chạm vào sẽ tan biến không còn.

Trái tim Lưu Quang tan ra, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã ngồi xuống đất.

“Lưu Quang!” Đàm U hét lên, giờ mới tỉnh ra, cuống quít tiến lên dìu hắn, liên tục hỏi, “Chuyện gì vậy? Em lại bị thương?”

Hắn đã quên đau đớn tận xương, quên đi tuyệt vọng ban nãy, quên hết…

Hắn chỉ nhớ quan tâm vết thương của cậu.

Lưu Quang ngẩng đẩu, cũng không đáp, chỉ ôm chặt thắt lưng Đàm U.

Cậu là kẻ quật cường, chưa từng chịu thua trước mặt người khác, nhưng nếu vì người này thì có ngại gì?

“Tôi phát điên vì điện hạ, điện hạ lại mặc kệ tôi sao?” Lưu Quang vừa nói, vừa kéo tay Đàm U, kéo xuống dưới thân mình.

Đàm U thấy cậu hít thở hổn hển, mặt ửng hổng, lập tức hiểu, nhẹ nhàng ôm lầy thân thể run rẩy trong lòng, cất giọng khàn khàn: “Mở rộng chân một chút.”

“A…”

“Cẩn thận cánh tay em.”

“A a…”

“Ngoan, sẽ ổn ngay thôi.”

“Ưm… Điện hạ…”

Ngón tay Đàm U lọt vào nóng bóng, từng viên ngọc trai tra tấn người kia bị lôi ra.

Thân thể Lưu Quang mềm nhũn, chỉ có thể bám chặt lấy bả vai Đàm U, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Điện hạ, tôi thích người.”

Thân thể Đàm U cứng đờ.

Lưu Quang không quan tâm hắn tin hay không, chỉ liên tục lặp lại: “Tôi thích người tôi thích người tôi thích người…”

Giọng cậu càng lúc càng khản lại, mang theo tiếng nức nở mơ hồ.

Những lời này cậu đã đè chặt trong lòng lâu lắm lâu lắm rồi.

Luẩn quẩn bao lâu như thế, chỉ hận không có cơ hội nói cho hắn nghe.

Mà nay…

Mặc kệ nguyên nhân bất kể hậu quả, chỉ muốn yêu thương mà thôi.

Những viên ngọc vẫn tra tấn Lưu Quang đã không còn trong thân thể, nhưng cảm giác trống rỗng vẫn còn đó, thậm chí càng nghiêm trọng hơn.

Lưu Quang không còn cách nào, chỉ ôm chặt lấy Đàm U, thắt lưng không nhịn được vặn vẹo, cúi đầu nói: “Điện hạ, cứu tôi…”

Sắc mặt Đàm U không hề thay đổi.

Từ khi nghe Lưu Quang nói thích hắn, hắn đã bình tĩnh trở lại, vừa dỗ dành người trong lòng vừa xé áo băng bó vết thương cho cậu.

Đây là người hắn yêu thương.

Hắn làm sao nỡ… tra tấn cậu thành ra thế này?

Đàm U không nói ra cảm giác trong lòng, chỉ hôn lên trán Lưu Quang, đặt cậu xuống đất rồi mới cúi người, thật cẩn thận tiến vào bên trong hắn.

“A…”

Lưu Quang càng kêu lớn, thân thể nóng rực níu chặt lấy Đàm U, đôi mắt ngập nước, đã hoàn toàn mê muội.

Dù nửa tỉnh nửa mê, Lưu Quang như nhớ ra chuyện gì đó, nấc lên nói: “Điện hạ… Bạch Hổ đại nhân…”

“Ta hiểu rồi.” Đàm U dùng miệng bịt miệng cậu lại, không cho cậu nói tiếp, “Em không cần nói nhiều.”

“A…” Lưu Quang thét lên, vẫn ngây ngốc lặp lại: “Tôi thích người…”

Đàm U cười cười, đẩy người về trước, tốc độ nhanh hơn, khiến Lưu Quang run rẩy, không còn sức lực gì.

“A… Điện hạ…”

Âm thanh dâm mĩ vang vọng trong phòng.

Nhưng nụ cười của Đàm U lại dần nhạt đi.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn gò má Lưu Quang, cúi đầu, cẩn thận hôn lên khóe mắt khiến người ta quyến luyến.

Chỉ là một gã Bạch Thất Mộng thôi mà.

Nhưng Lưu Quang lại chịu vì hắn mà hi sinh tới nước này.

Ngoài cửa sổ, trời đang dần sáng.

Đàm U ngẩng đầu, biết mình chỉ cần sử dụng pháp thuật là lại có thể thấy cảnh đó lần nữa – cảnh Lưu Quang ôm chặt Bạch Thất Mộng.

Nhưng hắn bỗng thoáng cười, cảm thấy việc đó chẳng có ý nghĩa gì.

Người trong lòng Lưu Quang là ai, có liên quan gì tới hắn? Hắn chỉ cần hiểu trái tim mình là đủ rồi.

Hắn vốn cao cao tại thương, chỉ vì không cẩn thận thích một người nên ngã trên trên mây xuống. Thậm chí moi tim mình ra cho người ta chà đạp. Hắn đã khốn khổ tới thế rồi, cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không cần, cầu xin Lưu Quang thích hắn?

Đàm U lại cười.

Đau đến không khóc nổi, chỉ có thể cười thôi.

Hắn chôn mình sâu vào trong cơ thể Lưu Quang, thân thể nóng như lửa, lòng lại lạnh lẽo.

Hơn nữa còn hiểu rõ, hơi lạnh này sẽ theo hắn suốt một đời này.

“Lưu Quang, Lưu Quang.”

Hắn nhẹ nhàng gọi cái tên này, chỉ là hai từ đơn giản, nhưng đã dùng sức lực toàn thân. Môi hắn lướt qua khé mắt Lưu Quang, giọng nói nhu tình như nước: “Điều ta muốn, có thể không có được, nhưng nếu là hi vọng của em thì tất nhiên sẽ thành thực.”