Viên Mãn

Chương 38: Nương tựa để sống



Cõng Lương Ngữ Hinh xuống núi đặt vào trong xe, cô liền cứ mãi đăm đắm nhìn chằm chằm đúng một góc độ, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, hai tay ôm lấy chân giữ ở trước ngực, Lục Hạo rất khó giúp cô thắt dây an toàn, đành phải để kệ vậy, chà xoa lên gò má lạnh băng của cô gái, lái xe.

Người vốn dĩ đã không thể nói chuyện, nhưng bây giờ, cảm giác của Lục Hạo hoàn toàn khác so với trước đây, Lương Ngữ Hinh, em có phải là càng không muốn nói chuyện hơn không, thậm chí không muốn để ý đến anh?

Chiếc xe dừng lại ở khu nhà, Lục Hạo xuống xe, lại khom lưng ngồi xổm xuống ở bên cạnh chiếc xe, để Lương Ngữ Hinh leo lên trên, bắt đầu xóc xóc, giống như cõng con trai đem lòng bàn tay hợp lại đỡ ở trên mông của cô, từng bước từng bước đi vào bên trong.

Lương Ngữ Hinh ôm lấy Lục Hạo, giống như là ôm một chiếc lò ấm áp lớn lớn, cô nhận ra khu nhà này, tuy có chút thay đổi, nhưng cô nhận ra được.

Lục Hạo cõng người đi vào trong phòng đặt lên trên giường, căn phòng này có người đến quét dọn định kì, ngay cả khoảng thời gian anh ở nước ngoài cũng đều như vậy, trong tủ lạnh có thực phẩm làm sẵn có thể ăn, Lục Hạo nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lương Ngữ Hinh hỏi cô: “Tiểu Ngữ, có muốn ăn chút gì không?”

Lương Ngữ Hinh không trả lời, đến gật đầu lắc đầu đơn giản cũng không có, cô thu đầu gối lại trong vòng cánh tay của mình, một khối nhỏ nhỏ, co rúm lại ở đầu giường.

Lục Hạo đứng lên, hai tay nhét vào trong túi quần, quay về Bắc Kinh, anh lại là Lục Hạo tỉ mỉ chu đáo kia, khác ở chỗ, trên chiếc áo sơ mi trắng từ trước đến nay không bao giờ xuất hiện vết nhăn bởi vì vừa rồi cõng Lương Ngữ Hinh mà có chút nhếch nhác, anh khom người xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi của Lương Ngữ hinh, “Đắp chăn nên kẻo lạnh, anh đi làm cơm cho em.”

Đi đến cửa, nhìn thấy người trên giường vẫn không động đậy, cặp mắt nhỏ lóe qua một tia sáng không dễ phát giác ra, điều chỉnh nhiệt độ cao hơn, đóng cửa phòng lại đi ra ngoài.

Nói là đi làm cơm, nhưng cũng chỉ là đem những đồ ăn dì dọn dẹp đã làm cho hâm nóng lên một chút, một tay anh sắp xếp tất cả mọi việc, điều tra toàn bộ sự thực có thể điều tra, còn cả việc không quên dặn dò người ta chuẩn bị bữa tối sau khi tặng một món quà sinh nhật lớn như thế này cho cô gái của mình.

Sau đó, điện thoại vang lên, nhận cuộc gọi thì nghe thấy giọng nói lớn của cậu nhóc đang hét: “Bố ơi! Ông nội cho Hạo Tử ăn thịt! !”

Sau đó, trong điện thoại đồng thời xuất hiện một giọng nói lớn giống hệt: “Tiểu hồ ly đến đây để tiểu cô cô thơm một cái!”

Sau đó, tiếng cười vui mừng của đồng chí Lâm Tịch cũng không dễ phớt lờ được: “Cháu ngoan đến đây, ông nội muốn đưa cháu đi thăm quân giải phóng!”

Sau đó, Hạo Tử nói: “Bố ơi, ở đây có rất nhiều quân giải phóng, Hạo Tử cảm thấy bọn họ rất đẹp trai!”

Sau đó, lão đại trong nhà đồng chí Lục Quang Vinh đi đến nói một câu: “Lục Hạo con làm việc của con đi, bây giờ bố phải đưa Hạo Tử đi đến nhà mấy người bạn chơi.”

Sau đó, điện thoại vội vàng cắt đứt, Lục Hạo nghe thấy tiếng tút tút truyền đến mỉm cười, không cần nhìn cũng có thể biết được khung cảnh bên kia như thế nào: Lâm Tịch dắt tay Hạo Tử xông lên phía trước nhất, nói chuyện lảnh lót cố ý thu hút sự chú ý của các vị lão đầu trong đại viện, Lục Quang Vinh chầm chậm đi phía sau, rất khiêm tốn chuyện phiếm khoe mẽ với các huynh đệ già, chỉ chỉ vào cậu nhóc nhảy nhót trước mặt nói: “Ờ, cháu của tôi, 5 tuổi rồi.”

Lục Hạo nhìn cánh cửa phòng ngủ nghĩ, Lương Ngữ Hinh, bọn anh đều rất tốt, chỉ có em không khỏe, luôn luôn khiến anh lo lắng.

******************************************

Bón cháo cho cô gái, lại vắt khăn ấm lau mặt cho cô, lấy chăn bông đắp lên, ở dưới chăn ôm lấy cô.

Lương Ngữ Hinh vẫn co rúm bản thân mình lại, đầu gối áp lên trước ngực nằm nghiêng trên giường, không phản kháng tiếng nào, hoặc là nói, căn bản không để ý đến sự việc xung quanh, Lục Hạo gập cánh tay lại vòng chặt quanh người cô, duỗi cặp chân dài ra áp lên đôi chân của cô, tư thế phòng ngự kiểu này Lục Hạo không thích, Lương Ngữ Hinh anh đã ở bên cạnh em, em sợ điều gì! !

Lương Ngữ Hinh cũng không cố chấp nữa, thả lỏng chân tay ra, bị Lục Hạo lật lại, rơi vào vòng ôm rộng rãi ấm áp kia.

Lục Hạo vẫn chưa thấy đủ, đem cánh tay của người ta nắm lấy đặt lên trên eo của mình, hài lòng rồi, hôn hôn lên trán cô nói: “Tiểu Ngữ, ngủ ngon.”

Mắt của Lương Ngữ Hinh mở ra to to, nhìn căn phòng đen đen, tường trắng vẫn có chút ánh sáng ùa vào trong đầu óc của cô.

Lục Hạo hơi hơi ngóc người dậy, chống đầu lên phát hiện cô chưa ngoan ngoãn ngủ, liền mở đèn lên một chút, một tia sáng yếu ớt chiếu sáng căn phòng ngủ, anh nói: “Tiểu Ngữ, vậy nói chuyện một chút nhé.”

Thế là, nói chuyện, đơn thuần chỉ là Lục Hạo nói… Lương Ngữ Hinh không biết là có đang nghe hay không.

“Tiểu Ngữ trước đây em cũng chẳng thích nói chuyện gì cả, yên yên tĩnh tĩnh ở bên cạnh anh, anh thấy rất chân thực, khi đó em rất ngoan, khi anh vào phòng thí nghiệm cũng muốn đem em gấp nhỏ lại nhét vào trong túi áo để cùng đưa vào, hàng ngày đều nghĩ phải nhanh chóng hoàn thành tiến độ, lúc từ trong phòng thí nghiệm lạnh băng ra ngoài nhìn thấy em đứng bên cạnh vườn hoa đợi anh, ngước mặt lên vẫy vẫy cuốn sách đọc được một nửa ở trong tay với anh, anh liền rất yên tâm.”

Lục Hạo gắng hết sức không để cho bản thân mình nói quá động tình, Trời biết được vì sao anh có thể nói được những lời này, anh không muốn đợi sau khi cô gái trong lòng này tỉnh dậy cười nhạo sự nhiều lời của anh trong buổi tối hôm nay.

Nhưng mà, chuyện muốn gấp nhỏ cô gái này lại nhét vào trong túi áo này, là sự thật.

Vào lúc đó bản thân Lục Hạo cũng cảm thấy bản thân mình có phải là bị ngốc rồi không, IQ giống như vàng đó vì sao lại nghĩ ra được sự việc chẳng có chút sáng tạo nào như thế này? Lần đầu tiên của anh, gặp được Lương Ngữ Hinh, tình yêu giống như cơn gió nhẹ yên ả, sau khi nhẹ nhàng thổi qua khiến người ta cảm thấy thoải mái.

“Nhưng mà bây giờ em lại khiến anh không yên tâm,” Lục Hạo tiếp tục nói, nói thật lòng dùng lòng bàn tay khe khẽ vỗ lên lưng của Lương Ngữ Hinh từng cái từng cái. “Em không nói chuyện, anh luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, tuy cũng không thiếu gì, nhưng thỉnh thoảng thì sẽ nhớ đến dáng vẻ nói chuyện của em trước kia, em có biết không, khi em nói chuyện rất xinh đẹp, cặp mắt to to nhìn anh, rất chuyên chú nói từ chữ từng chữ, nhìn thấy câu nào đặc sắc sẽ đọc ra chia sẻ với anh, tay còn thích nhẹ khoác lên cánh tay của anh.”

Mắt của Lương Ngữ Hinh chớp chớp, dường như đang chăm chú lắng nghe lời lẩm bẩm của người đàn ông.

“Được rồi, tâm trạng hôm nay chia sẽ đến đây, ngày mai chúng ta tiếp tục.” Lục Hạo nói xong, tắt đèn đi, duỗi tay ra bịt lên mắt của Lương Ngữ Hinh, để cô ngoan ngoan nhắm mắt lại đi ngủ.

Thực ra, anh còn có thể nói nhiều hơn nữa cho em nghe, những chuyện mà 6 năm nay anh vẫn luôn để trong lòng đều muốn nói hết tất cả cho em nghe, nhưng mà, giống như bây giờ anh nói với em những lời này như thế này, trái tim của anh lại rất đau, đau đến khó chịu, hồi ức gì đó của quá khứ, lẽ nào không phải là nên hai chúng ta cùng nhau nhớ nhung sao?

Nửa đêm hôm nay, Lục Hạo ngủ không sâu, bị Lương Ngữ Hinh làm giật mình tỉnh giấc, cô ngọ nguậy trong lòng anh giống như con vật nhỏ, hai tay khua khoắng, mắt nhắm chặt lại lắc đầu, bờ môi cũng cắn lại rất chặt, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào.

Lục Hạo lay cô tỉnh, “Tiểu Ngữ, nằm mơ thấy gì vậy?”

Rõ ràng biết là giấc mơ rất tồi tệ, nhưng Lục Hạo chính là muốn hỏi, Lương Ngữ Hinh giống như không hề nghe thấy lời nói của anh, chậm chạp, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Anh vuốt tóc cho cô, khe khẽ thở dài.

****************************************

Ngày hôm sau, Lục Hạo từ thư phòng cầm ra cuốn sách 6 năm trước Lương Ngữ Hinh để lại ở nơi đây, “Tiểu Ngữ, không có việc gì làm, thì đọc sách đi nhé.”

Lương Ngữ Hinh không trả lời, vẫn cứ ngồi ngây ra ở trên giường, cả một ngày, đến nhà vệ sinh cũng không đi.

Lục Hạo vẫn như cũ cho cô ăn lau mặt rửa tay cho cô, một ngày nữa cứ như vậy trôi qua tối lại ôm cô đi ngủ.

Ngày thứ 3, Lục Hạo xử lý những công việc của mình ở thư phòng, thỉnh thoảng đi đến phòng ngủ nhìn tiểu nha đầu ở bên trong, lần đầu tiên, Lương Ngữ Hinh ngồi ngây ra đó, lần thứ 2, vẫn là ngồi ngây ra đó, lần thứ 3, cuốn sách bên tay có dấu vết đã bị lật qua, lần thứ 4, Lục Hạo suýt chút nữa thì muốn hoan hô, cô gái này đang đọc sách! Cô ấy đang đọc sách! ! Trái tim của anh vui mừng như muốn nhảy ra ngoài! !

Sau đó, đi vào trong, xoa xoa vào bức tường đối diện trước giường kia nói: “Còn tưởng rằng nó sắp bị em nhìn thủng rồi.”

Bàn tay giở sách của Lương Ngữ Hinh có sững lại một giây.

Ngày thứ 4, khóe miệng của Lục Hạo cả một ngày đều nở nụ cười, bởi vì Lương Ngữ Hinh biết tự mình đi đến nhà vệ sinh.

Lục Hạo cảm thấy, anh tuyệt đối không thể để những tên cầm thú kia biết được anh vui mừng như thế này vì một chút chuyện nhỏ như vậy.

Ngày thứ 5, nụ cười của Lục Hạo càng tươi hơn một chút, bởi vì Lương Ngữ Hinh lúc ăn cơm biết chủ động ngồi trước bàn ăn, cầm thìa canh trong tay.

Ngày thứ 6, Lương Ngữ Hinh chuyển địa điểm đọc sách từ chiếc giường lớn trong phòng ngủ đến cửa sổ lồi mà trước đây cô thích nhất, chỗ đó đã từng được Lục Hạo sửa chữa bố trí mới, dựa theo sở thích trước đây của cô, đó là có một lần, cô chỉ vào một chiếc cửa sổ lồi trong một bức hình in trong cuốn sách nói với Lục Hạo: “Em rất thích kiểu này.”

Lục Hạo cẩn thận ghi nhớ lại, chỉ là, vẫn còn chưa bài trí xong cô ấy đã mấy tích rồi, hơn nữa, vữa đi đã 6 năm, cho đến hôm nay, vị trí này mới tìm được chủ nhân.

Ngày thứ 7, Lục Hạo lắc chiếc điện thoại hỏi Lương Ngữ Hinh: “Có muốn nói chuyện với con trai không?” Nhưng không ngờ rằng, Lương Ngữ Hinh lắc đầu, chậm rãi nhưng kiên định.

Lục Hạo cảm thấy, cô ấy nhất định là đang tiến hành tu luyện loại gì đó, đắc đạo thành tiên.

Tuy loại suy nghĩ quá không thực tế, nhưng thực ra anh là đang kì vọng, Lương Ngữ Hinh, em phải tốt lên, anh biết điều đó.

**************************************

Tuy mẹ không muốn gặp con trai, nhưng cậu bé con nhớ mẹ rồi, khóc hu hu gọi điện thoại đến đòi mẹ, Hạo Tử lớn như vậy rồi chưa từng rời xa Lương Ngữ Hinh lâu như thế này, lúc mới đầu bởi vì ông bà nội và tiểu cô cô xúm lấy xung quanh, nên cũng chẳng nhớ đến gì cả, nhưng mà sau khi được ông bà nội ôm trong lòng ngủ một tuần lễ, cậu nhóc không cầm cự được nữa, dỗ dành thế nào cũng vô dụng, chỉ nói một câu: Hạo Tử muốn mẹ! !”

Trong lòng Lâm Tịch rất sốt ruột, nhìn thấy cặp mắt to to của cháu ngoan khóc sưng mọng như trái đào, nửa đêm kéo ông xã dậy mở hội nghị tác chiến, hai người vây quanh một chiếc đèn nhỏ thương lượng gì đó, ngày hôm sau, cười tít mắt hỏi cậu nhóc có muốn ăn Mcdonal không.

Đồng chí Lục Quang Vinh vốn dĩ là kiên quyết khinh thường phương án tác chiến chẳng hề thông minh sáng suốt gì này, nhưng không ngờ rằng, hiệu quả vượt ngoài mong đợi, cậu nhóc cân nhắc một chút, nghiêng chiếc đầu mập nói một câu: “Vậy ăn xong thì phải đưa Hạo Tử đi tìm mẹ ạ!”

“Được thôi được thôi!” Đồng chí Lâm Tịch liên tiếp gật đầu, cười giống như bà ngoại sói, duỗi ta đi ôm lấy cậu nhóc, chụt chụt hôn hai cái, ba người ra khỏi nhà.

Nhìn thấy cháu ngoan lại thân thân thiết thiết rúc vào trong lòng của bà nội, lúc này đồng chí Lục Quang Vinh không bình tĩnh nữa, móc ví tiền ra lắc lắc nói: “Hạo Tử à, đợi lát nữa là ông nội trả tiền, đến cho ông nội hôn một cái!”

Cậu bạn nhỏ Hạo Tử thật thấu hiểu lòng người biết bao, ôm lấy cổ của ông nội hôn hôn rất kêu, thế là đồng chí Lục Quang Vinh khoe khoang luôn với lão đại của nhà Tông Chính vừa khéo đang đi tản bộ trên con đường nhỏ: “Lão Tông à, cháu nội tôi đã sắp 6 tuổi rồi đó! Cậu nhóc rất nặng!”

Bố của Tông Chính Hạo Thần, Tông Chính Quốc Hiên hừ một tiếng, “Cậu nhóc mắt to, nhìn thấy không giống giống của nhà lão Lục các ông mà!”

Vị lãnh đạo quốc gia hàng ngày đều nhìn thấy trong trương trình thời sự trên ti vi, trước đó không lâu mới mừng vì có được cháu vàng, lúc đó đắc ý khoe khoang khiến người của toàn đại viện đều muốn đánh ông ta, nhưng bây giờ, âm thầm ôm ai oán, tuy cháu vàng có rồi, nhưng lão Lục cũng quá không thiếu đạo đức, giữa đường ôm một tiểu tử về, tôi không thừa nhận Lục Tử nhà ông lợi hại hơn Hạo Hạo nhà tôi! !

Trong vấn đề này đồng chí Lục Quang Vinh cũng rất ấu trĩ, ông ôm Hạo Tử đi đến trước mặt Tông Chính Quốc Hiên, “Nhìn cẩn thận đi! ! Không giống thế nào? ! ! Ninh Tử nhà tôi mắt cũng rất to! !”

Sau đó, Hạo Tử thông minh lớn tiếng hét: “Tiểu cô cô cháu rất xinh đẹp! !”

Tông Chính Quốc Hiên bại hoàn toàn, lặng lẽ bỏ đi, Lâm Tịch kề vào bên tai ông xã nói: “Ông lão anh đừng tức giận! ! Ngày mai em đưa Hạo Tử đến nhà bọn họ chơi, hừ, sẽ chọc tức bọn họ!”

Lục Quang Vinh lúc này lạnh nhạt nói một câu: “Đừng có cho rằng như thế này thì anh sẽ bỏ qua, nghe nói ở thành phố L em cướp xe đạp điện của con dâu lái rất vui vẻ nhỉ? Ồ, không đúng, em vui vẻ nhất chắc là lúc Lục Tiểu Hạo chở em ngồi lên chiếc phân phối lớn một lượt.”

“…” Lâm Tịch nữ vương nắm chặt nắm đấm ở sau lưng, Quản Bá Thiên ông là tên tiểu nhân! ! Lại dám nói ra bí mật của lão nương, lần sau lão nương gặp ông tuyệt đối sẽ không tha cho ông! ! !