Viên Mãn

Chương 14: Tạm thời giữ bí mật



Muốn Lương Ngữ Hinh nói thế nào là thần kì? Cô cảm thấy bây giờ chính là thần kì.

Rõ ràng người đàn ông này nói muốn dỗ con ngủ, thế nhưng chính mình lại ngủ mất tiêu, anh nằm trên giường của cô, mắt kính lệch qua một bên, trong lòng anh đang ôm một bạn nhỏ, bên thì hấp háy đôi mắt có lông mi thật dài đánh giá người đàn ông đang ôm mình ngủ, một bên thì quay sang nhìn lén mẹ.

Ngữ Hinh xác định Lục Hạo đã ngủ say rồi, bèn đi qua, nhẹ nhàng thổi phù trên mặt con trai, cậu nhóc không nhịn nổi cười, cái bụng nhỏ nhấp nhô, đưa tay chạm vào mặt cô, bình thường nói chuyện ầm ĩ là thế, thế mà bây giờ lại thỏ thẻ nói :" Mẹ ơi, chú đang ngủ, chúng ta đừng làm ồn."

Nhưng mà anh ngủ trên giường của cô, làm sao bây giờ?

Buổi tối đồ ăn bọn họ ăn rất ngon, Hạo Tử thấy đùi gà liền quên sạch cánh gà chiên McDonal mà cậu nhóc tưởng rằng là đùi gà chiên, cắn mấy miếng đùi gà thơm ngào ngạt, sau khi ăn no ợ một cái liền được Lục Hạo bế lên lầu, lúc đó anh nói với cô :" Để anh dỗ con ngủ, em đi tắm đi, cả ngày hôm nay đã mệt mỏi rồi."

Giọng nói của anh rất dịu dàng, bầu không khí hình như có chút gì không đúng, nên Ngữ Hinh nhanh chóng chạy biến đi, ôm quần áo đi tắm.

Nhưng mà người vừa nói muốn dỗ con ngủ, lại ngủ mất tiêu trước rồi, hẳn là anh rất mệt, từ Bắc Kinh vội tới đây mà.

Bức họa trước mặt tựa như một miếng bọt biển, chậm rãi thấm ướt hơi nước, rồi thấm vào lòng cô, tràn đầy – đây chính là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.

Hạo Tử rõ ràng rất muốn nằm ngủ trong lòng Lục Hạo, thấy mẹ sững sờ đứng đó, cậu nhóc liền vươn bàn tay nhỏ bé ra, vỗ vỗ vào mặt giường, nói :" Mẹ, ngủ thôi!"

Thiếu chút nữa là Ngữ Hinh đã nhảy dựng lên rồi, cô cố gắng áp chế máu trong người đang sôi trào không ngừng, ôm một cái gối ra phòng khách ngủ.

Cậu nhóc Hạo Tử không hiều vì sao mẹ lại muốn chạy đi, rõ ràng bên cạnh cậu nhóc vẫn còn chỗ cơ mà, sao mẹ lại ra sô pha nằm ngủ? Cậu nhóc muốn đứng lên kéo mẹ về phòng ngủ, thế nhưng giây tiếp theo, lại bị Lục Hạo ôm chặt hơn, Lục Hạo nghiêng người, bàn tay to lớn phủ lên cái bụng tròn lẳn của cậu nhóc, rất ấm áp, có chút không giống với tay mẹ, nhưng lại có chút giống bàn tay của ba Tiểu Mị.

Dường như cậu nhóc không muốn ngọ nguậy nữa, Hạo Tử cảm thấy hương thơm trên người chú rất dễ chịu, không giống với mùi hương của mẹ, nhưng cậu nhóc rất thích.

Cậu nhóc dịch dịch vị trí, tiến sát hơn vào lòng Lục Hạo, chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi khẽ nhếch lên, an ổn chìm vào giấc ngủ.

Lục Hạo ngủ rất ngon, cảm thấy trong lòng anh có gì đó rất mềm mại, còn có mùi thơm của sữa.

Sáng hôm sau, khi anh mở mắt tỉnh dậy, thì cậu nhóc trong lòng anh giật mình một cái, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm một câu gì đó, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu, bàn chân nhỏ bé gác trên eo anh, không hề an phận một chút nào.

Lục Hạo không khỏi nhớ lại chuyện xưa, thằng bé này chẳng giống mẹ nó chút nào, ngày đó cô nằm trong lòng anh, rất ngoan, không động đậy, mà cũng chả dám ngọ nguậy.

Anh theo thói quen đưa tay lên đẩy gọng kính, lại phát hiện ra kính của mình đã được đặt ngay ngắn trên đầu giường, Lục Hạo cười nhẹ, hôn chụt một cái lên mắt củ cải nhỏ.

Dậy thôi con, anh nói thầm trong lòng.

" Ư. Buồn ngủ, Hạo Tử muốn ngủ!" Cậu nhóc ngủ trong lòng Lục Hạo vẫn còn thói quen làm nũng mỗi sáng, cũng quên béng mất là đêm qua nằm trong lòng ai ngủ, còn lè nhè nói :" Mẹ, Hạo Tử nằm mơ thấy chú đấy!"

Lục Hạo cúi gần lại củ cải nhỏ, nhẹ giọng hỏi :" Mơ thấy chú thế nào?"

Hạo Tử lười biếng nhíu chặt mắt, ý thức còn chưa trở lại, hỏi cái gì thì nói liền cái đó :" Chú nói thích Hạo Tử!"

Tuy rằng mới sáng sớm nghe con trai gọi mình là chú, thật là khiến người ta chẳng biết làm sao, thế nhưng Lục Hạo cảm thấy, mấy cái nhỏ nhặt này nên cho qua, con trai anh đây mới sáng sớm mà đã đáng yêu thế này rồi sao? ! !

Anh hôn nhẹ lên mắt Hạo Tử, từ bên trái sang bên phải, sau đó hôn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn, dụi dụi vào hai má tròn thơm mùi sữa ngọt ngào của cậu nhóc, cuối cùng dừng trên chóp mũi của Hạo Tử, sau đó ôm lấy cậu nhóc đứng bật dậy vào nhà vệ sinh, khắp phòng là tiếng hét chói tai.

Lương Ngữ Hinh vội vàng chạy từ phòng bếp vào xem, thấy con đang ôm cổ Lục Hạo cười to, khuôn mặt nhỏ nhắn còn tươi tắn hơn hoa cỏ mùa xuân, Lục Hạo cũng quay đầu nhìn, cả hai đôi mắt đều nhìn thằng vào cô.

" Mẹ, Hạo Tử muốn đi tè cùng chú! Chú có thể nhấc Hạo Tử lên cao ơi là cao đó, Hạo Tử vui lắm ý! !"

Lục Hạo buổi sớm còn chưa đeo mắt kính, ánh mắt sâu thẳm, cặp mắt dài nhỏ híp lại, khiến Ngữ Hinh nhìn tới mất hồn mất, ánh mắt như vậy, sáu năm rồi, cô mới lại nhìn thấy.

Ngữ Hinh yên lặng rời khỏi phòng, cô cảm thấy bản thân mình không bình thường rồi, sao mặt lại đỏ như này?

Lục Hạo bế cậu nhóc vào nhà vệ sinh, sau đó tiếng nước róc rách truyền ra, sau đó là tiếng cười giòn của Hạo Tử, mặt Ngữ Hinh lại càng đỏ hơn, lắc đầu vài cái rồi chạy nhanh vào nhà bếp.

Lúc ăn sáng, Hạo Tử hỏi Lục Hạo :" Lục Hạo ơi, hôm nay Lục Hạo có chơi với Hạo Tử không?"

Lúc đánh răng, Lục Hạo lại giáo dục cậu nhóc một lần nữa về vấn đề xưng hô, bây giờ Hạo Tử đã nhớ rất rõ ràng, nhìn thấy Lục Hạo thì phải gọi là Lục Hạo.

Lục Hạo chưa trả lời vội, anh nhìn qua Ngữ Hinh.

Ngữ Hinh không thể tránh được, bèn nhẹ nhàng gật đầu, bỏ chén trên tay xuống, Lục Hạo liền xoa đầu Hạo Tử :" Đương nhiên rồi, hôm nay vẫn chơi cùng cháu." Cái gì gọi là chơi cùng nhau, chính là sau khi ăn sáng xong, đưa củ cải nhỏ đi học, sau đó đợi cậu nhóc tan học thì đón về, trong lúc ấy Lục Hạo có mời Ngữ Hinh đi cùng hai người, nhưng cô không chịu.

Ngữ Hinh viết lên giấy: Em đi mở tiệm đây, phiền anh rồi.

" Không có gì, cám ơn em đã chuẩn bị bàn chải đánh răng cho anh." Lục Hạo nói với cô.

Ngữ Hinh đang mở cửa đi ra ngoài, hai lỗ tai đều đỏ bừng lên, đúng vậy, sáng nãy cô chạy xuống lầu mua bàn chải và khăn mặt cho anh, sao đây, như vậy tốt hay không tốt? ! ?

**********************************

Sáng sớm mùa thu chan hòa ánh nắng mặt trời, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con, từng bước đi về phía trước, hai bàn chân một lớn một nhỏ giẫm trên mặt đất, Lục Hạo đi một bước thì Hạo Tử phải đi hai bước, tuy rằng phải rất cố gắng nhưng cậu nhóc không hề mở miệng đòi bế, cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng liến thoắng :" Tuần sau nhà trẻ của Hạo Tử có tổ chức đại hội thể dục thể thao, Lục Hạo có tới không? Đại hội thể thao lần trước Hạo Tử không tham gia đi bộ nhanh, bởi vì phải đi cùng tham gia với bố và mẹ, nhưng Hạo Tử chỉ có mẹ, Lục Hạo có thể đăng kí chung với Hạo Tử không?"

Đột nhiên Lục Hạo dừng lại, nhìn khuôn mặt của cậu nhóc, không hề buồn bã hay mất mát, chỉ đơn giản như kể một câu chuyện mà thôi – Hạo Tử chỉ có mẹ.

Bây giờ cậu nhóc còn nhỏ, nói câu nói này chắc hẳn cũng chưa hiểu hết ý nghĩa, thế nhưng nhìn thấy ba mẹ Tiểu Mị ở lầu trên tham gia đại hội cùng với nhau, cậu nhóc rất hâm mộ, nhưng mà chưa bao giờ nói ra, bây giờ mới dám bày tỏ với Lục Hạo những lời giữ đã giữ trong lòng.

Lục Hạo mở miệng muốn nói gì đó, anh cảm thấy hình như anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, con của anh đây sao có thể chưa từng tham gia đi bộ nhanh? ! ! Con trai anh đây phải đứng nhất, đứng thứ nhất! ! !

Nhưng có rất nhiều chuyện, nghẹn ở trong cổ họng không thể thoát ra được, Lục Hạo muốn nói, Lục Hạo chính là bố con, gọi bố đi con! !

Vẫn là Hạo Tử nói tiếp, cậu nhóc cười hì hì ôm lấy đùi Lục Hạo, ngẩng đầu lên nói :" Lục Hạo, điện thoại của Lục Hạo kêu kìa!"

Lục Hạo đeo cặp của cậu nhóc lên vai, sau đó nhận điện thoại, Hạo Tử chạy ở phía trước.

" Mẹ."

" Không về nhà mấy ngày rồi, Lục Hạo mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Ở đâu? ! !"

Lục Hạo đau đầu, mẫu hậu tức giận xem ra chuyện rất nghiêm trọng.

" Con..."

" Đừng có nói với mẹ bây giờ mày vẫn đang ở Bắc Kinh! ! ! Mẹ biết tỏng mày đang đi đâu đấy! Về ngay cho mẹ! Mày lớn thế rồi mà sao suốt ngày chạy theo đám Tiểu Nhị với Hạo Hạo ăn chơi lêu lổng suốt ngày thế hả, nhìn thấy người ta có vợ có con rồi mày còn chưa cảm thấy xấu hổ sao? ! !"

Lục Hạo cảm thấy, buổi sáng sớm như thế này, anh không nên nói thì tốt hơn, vì thế mới nói bình thường anh ít nói là cũng có nguyên nhân, vì thế mới nói cái giọng như hét vào tai người ta của Lục Ninh đúng là di truyền mà, vì thế mới nói, Lục Hạo nhìn con mình chạy nhảy phía trước, thật đúng là di truyền mà! !

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạo Tử đỏ hồng, cậu nhóc hét lớn với Lục Hạo đang đi phía sau :" Nhanh nào, hai chúng ta thi chạy đi! ! Hạo Tử chạy giỏi lắm! !"

" Lục Hạo mày có đang nghe mẹ nói không đấy! ! Nếu như mày có vợ con đàng hoàng đặt trước mặt mẹ, mày muốn đi đâu thì đi, mẹ không thèm quản mày! ! Nhanh về ngay cho mẹ! ! !"

" Con có việc rồi."

" Mẹ mặc xác."

Lục Hạo nghĩ nghĩ, vợ con chẳng phải anh đây cũng sắp có rồi sao, vội cái gì chứ? ! Mẫu hậu người không thể chờ con sao? ! Thiếu kiên nhẫn quá đó! Hôm nào con đem vợ với con đến trước mặt, mẹ đừng có mà hoảng sợ quá đấy nhé! !

" Mấy cái việc xem mắt gì gì đó con sẽ không đi đâu."

"..." Bà Lâm Tịch có tiếng tăm trong khu nhà bỗng nhiên im bặt, " Con gái nhà ai con cũng không có hứng thú đâu." Lục Hạo bổ sung thêm.

" Khụ khụ, gần đây mẹ không khỏe, mày về thăm mẹ."

" Được rồi, con sẽ gọi điện cho Ninh Tử, bảo nó mua đồ bổ cho mẹ."

"... Lục Hạo! !! " Mẹ anh rít lên.

" Con đang nghe đây, mẹ ho như thế thì đừng nói chuyện to." Lục Hạo cố nén cười,"Mẹ, chờ con xong việc rồi sẽ về thăm mẹ ngay, con cúp trước đây."

Hạo Tử chạy lại từ đằng xa, dụi đầu vào đùi Lục Hạo, cười hì hì, giọng nói vang dội :" Lục Hạo, Hạo Tử sắp muộn rồi! !"

Lục Hạo nhìn xung quanh, mấy củ cải nhỏ mặc đồng phục giống Hạo Tử lúc nãy đã nhìn không thấy đâu, anh bỏ điện thoại vào túi, vỗ tay Hạo Tử một cái, rồi bế Hạo Tử lên, cậu nhóc liền leo lên trên, ôm sát cổ của Lục Hạo :" Xông lên! !"

Mắt kính đã được tháo xuống, Lục Hạo chạy như điên, chủ yếu là Lục Hạo không biết đến nhà trẻ muộn thì sẽ nghiêm trọng như thế nào, uầy, nhưng vẫn không giữ hình tượng nữa mà chạy thôi!

Cậu nhóc được Hạo Tử ôm ở trong lòng cười khanh khách, cảm thấy rất vui vẻ, hôn chụt lên mặt Lục Hạo, sau đó lại cảm thấy xấu hổ, liền vùi đầu vào hõm vai Lục Hạo.

Khi Lục Hạo đưa Hạo Tử vào lớp, thì cô giáo đã bắt đầu giảng bài, Hạo Tử ôm cặp ngồi xuống chỗ của mình xong, thì cô giáo đi tới chào hỏi với Lục Hạo.

" Chào anh, tôi là cô giáo của Hạo Tử, tôi họ Điền."

Lục Hạo chưa kịp đeo kính, mắt anh bây giờ vẫn mơ hồ, anh đưa tay :" Chào cô Điền."

Cô Điền mắt bỗng nhiên đầy sao :" Cho hỏi anh là gì của Hạo Tử thế ạ?"

" Chuyện này, tạm thời xin giữ bí mật."