Viễn Khê

Chương 44



Đã xảy ra chuyện như vậy, nói không xấu hổ là điều không thể, đến chính Từ nãi nãi cùng Từ đại gia cũng cảm nhận được sự ngượng ngùng này. Cố Khê cũng không hẳn là phớt lờ Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc, chỉ là, khi hai người kia nhìn cậu chăm chú thì cậu sẽ theo bản năng tránh đi, cũng rất hiếm chủ động nói chuyện với bọn hắn.

Tương phản với sự né tránh của Cố Khê, biểu hiện của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại thật bình tĩnh, không làm thêm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn nữa, hai người kiên nhẫn cấp cho Cố Khê một khoảng thời gian để tiếp nhận, thích ứng với bọn hắn. Ngay buổi tối hôm sau, bọn hắn đã bàn bạc sẽ chuyển đến khách sạn ở. Thứ nhất, là để Cố Khê được thoải mái, cũng để cậu được nghỉ ngơi thật tốt; thứ hai, thừa dịp vào đúng thời điểm cuối năm, hai người phải thương lượng rất nhiều việc với Ngụy Hải Trung, nên ở khách sạn là thuận tiện nhất.

Nhưng dù nói là hai người tới ở khách sạn thì cứ đúng 7 giờ sáng, bọn hắn sẽ có mặt điểm danh trước cửa nhà của Từ nãi nãi, rồi đến đúng 9 giờ tối bọn hắn mới luyến tiếc ra về, kỳ thật lịch trình như thế cũng chẳng khác là bao so với trước khi chuyển đi. Bị ba ba “giáo dục” một phen nên Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không có bất cứ thái độ nào trước hành động ra ở khách sạn của hai thúc thúc, chúng sẽ nghe lời ba ba. Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn ngẫu nhiên cũng phát hiện ra sự ngượng ngập giữa Cố Khê và hai người Nam, Bắc; nhưng bọn họ khéo léo không hỏi, thái độ vẫn bình thường. Từ Mạn Mạn được Trang Phi Phi nhắc nhở trước rồi nên cũng làm bộ không thấy gì.

***

Kết quả thi cử của Dương Dương và Nhạc Nhạc đã có, hai đứa cùng đạt hạng nhất cả năm. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thấy hai con trai cầm giấy khen tới khoe thì rất cao hứng, cứ liên tục la hét đòi phải ra ngoài chúc mừng này nọ nhưng lập tức bị Cố Khê phủ quyết, chẳng qua chỉ là một kỳ thi bình thường, vì nó mà tiêu tiền thì quá lãng phí. Đúng vào thời điềm đang nhạy cảm thế này, hai người Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc nào dám không nghe lời Cố Khê, nhưng bọn hắn vẫn xung phong tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn lớn để chúc mừng hai con trai.

Hai ngày nữa chính là đêm ba mươi, Cố Khê không muốn vì thái độ của mình mà ảnh hưởng đến không khí tết, do đó, hôm nay, sau bữa cơm trưa, cậu đã chủ động nói chuyện với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Tôi muốn đi lên huyện mua một ít thực phẩm cho bữa cơm tất niên, các anh đi cùng tôi nhé.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gần như chết lặng mấy giây, ngay sau đó, hai người liền bật dậy từ trên sofa, thụ sủng nhược kinh nói: “ĐƯỢC! ANH ĐI LẤY XE!” Sau đó, hai bọn hắn cùng chạy vội ra cửa, suýt nữa thì té ngã.

“Ba, con cũng muốn đi!” Nhạc Nhạc giơ tay.

“Con cũng muốn, ba ơi!” Dương Dương cũng giơ tay.

Mấy ngày nay giữa ba ba và thúc thúc cứ căng thẳng, nên nhân cơ hội này bọn chúng muốn được ở bên ba người bọn họ. Cố Khê mặc áo khoác lông vào, nói: “Vậy cùng đi.”

“Con đi lấy áo!” Dương Dương cao hứng kéo Nhạc Nhạc chạy, không nghĩ tới ba ba thế nhưng đồng ý!

Kéo cao khóa áo khoác, Cố Khê liền đi ra ngoài, trong nhà còn có vợ chồng Ngụy Hải Trung và Trang Phi Phi, cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng. Ba người này ngày nào cũng tới nhà nên đã gần như là người một nhà rồi.

Cố Khê vừa đi, Từ Mạn Mạn thè lưỡi, nhỏ giọng thì thầm với Nghê Hồng Nhạn: “Chị Hồng Nhạn, giữa tiểu thúc và hai ông chủ không có chuyện gì đó chứ.”

Nghê Hồng Nhạn cười cười, nói: “Tiểu thúc của em chủ động gọi bọn họ đi chợ cùng thế này, chắc hẳn không có việc gì đâu.”

“Không có chuyện là tốt.” Mấy ngày nay Từ Mạn Mạn phải hành xử rất cẩn trọng nên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại mới thấy, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của hai người kia trước mặt tiểu thúc khiến cô ngầm thích thú lạ thường.

“Mạn Mạn, cùng anh ra ngoài một chuyến.” Trang Phi Phi cầm khóa xe đứng lên, Từ Mạn Mạn khó hiểu hỏi: “Làm gì thế? Ngoài trời rất lạnh, dự báo thời tiết còn nói đêm nay sẽ có tuyết đó.”

“Đi thôi.” Không giải thích nhiều, Trang Phi Phi trực tiếp cầm lấy áo khoác của Từ Mạn Mạn, kéo cô đứng dậy.

“Chuyện gì mà cứ thần thần bí bí.” Mấy ngày nay đã khá thân quen với Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn tuy rất bất mãn nhưng cũng vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác vào rồi cùng đi với Trang Phi Phi.

“Hồng Nhạn, Trang Tử và Mạn Mạn……” Nghẹn mấy ngày trời, hôm nay Từ nãi nãi mới thắc mắc hỏi.

Nghê Hồng Nhạn cười nói: “Tuổi trẻ mà bác, cứ để bọn họ phát triển tự nhiên đi.”

Ánh mắt của Từ nãi nãi nhất thời sáng lên, nói như thế là có hi vọng rồi?! Nghê Hồng Nhạn chỉ cười tủm tỉm, “Mạn Mạn còn nhỏ, chúng ta đừng ép cô bé nhiều. Cứ nôn nóng quá có khi lại khiến cô bé sinh ra tâm lý phản kháng, sẽ không tốt.”

Từ nãi nãi vừa nghe vừa liên tục gật đầu: “Đúng đúng, Tiểu Hà cũng nói với bác thế, thôi vậy, bác không giục nó nữa, kệ nó đi.”

***

Trang Phi Phi lái xe đưa Từ Mạn Mạn đi hóng gió, còn hai ông chủ của hắn thì tay nách xách mang một đống túi đồ, chuẩn một bộ dáng vú em, chuyên phụ trách nhiệm vụ một bên đứng trả tiền cho Cố Khê, một bên chăm chú canh chừng hai cậu nhóc để tránh chúng bị lạc. Ngớ ngẩn, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc đã 11 tuổi rồi, lại còn lớn lên từ nơi đây, sao có thể dễ dàng bị lạc được chứ =.,=. Nhưng thôi, cũng không thể trách bọn hắn được, trong chợ người qua kẻ lại vô cùng tấp nập, hơi vô ý một chút thôi là sẽ bị lạc nhau. Chỉ thấy hai tên cầm thú quần áo chỉnh tề, à không không, hai người đàn ông cao lớn, phong thái bất phàm đứng nổi bật trong đám người chật chội, giúp Cố Khê “tranh đoạt” thực phẩm. Cuối năm mà, nhà nhà đều tập trung hai ngày trước tết đi mua đồ ăn, tuy hơi chật chội nhưng hai người nọ còn toét miệng cười to hơn cả đống đồ trên tay, đến cả hai đứa trẻ đi theo bên cạnh cũng rất sung sướng.

Trước tất niên, Cố Khê cứ đi đi lại lại muốn tranh thủ mua đủ thực phẩm, lần này lại có hai phụ tá dũng mãnh, lại có cả xe nên chỉ mất một buổi sáng, cậu đã mua xong thịt thà rau quả.

Quay về nhà ăn cơm trưa, rồi ngủ trưa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại lái xe đưa Cố Khê cùng lũ trẻ vào thị trấn mua đèn lồng, pháo đốt đầu năm. Đến cả hạt dưa, kẹo lạc còn cả hoa quả, Ngụy Hải Trung cũng đem từ Doanh Hải tới không thiếu thứ gì, ước chừng đủ cho cả nhà Từ gia ăn mấy tháng. Tết năm nay các loại đồ ăn bánh kẹo đều rất mới lạ với Dương Dương và Nhạc Nhạc, chúng thậm chí còn có loại ảo giác là đang cùng với cha mẹ đi sắm sửa đồ tết, đương nhiên đảm đương vai mẹ chính là hai vị thúc thúc rồi =)))))))).

***

Buổi tối vợ chồng Từ Khâu Lâm đến, tuy theo qui định là đúng ngày 30 cuối năm mới được nghỉ nhưng ở thị trấn nhỏ bé này cũng không quản quá nghiêm như vậy nên hai vợ chồng đã nghỉ lễ rồi. Lý Trân Mai chủ yếu là đến tìm Cố Khê để hỏi han chút chuyện về Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi, Cố Khê cũng chỉ nói hai người giờ vẫn là bạn bè, nếu họ quan tâm thái quá thì sẽ khiến cho hai cô cậu này cảm thấy áp lực, cứ để chúng nó phát triển tự nhiên. Cố Khê nhận thấy Trang Phi Phi có tình cảm với Từ Mạn Mạn, giờ phải đợi xem liệu cậu ta có thể làm trái tim Từ Mạn Mạn rung động hay không. Cố Khê tính toán, sang năm sau sẽ cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nói tới việc này, cậu cảm thấy cháu gái mình nếu có thể kết đôi với Trang Phi Phi thì nhất định sẽ hạnh phúc.

Trong lòng Lý Trân Mai rất gấp gáp, nhưng cả nhà Từ gia đã quen là việc lớn nhỏ đều nghe theo ý kiến của Cố Khê nên nếu cậu đã nói thế thì cô cũng không dám trực tiếp đi hỏi con gái mình nữa, sợ lại khiến nó bực bội, hỏng luôn một mối nhân duyên tốt đẹp. Mấy ngày nay, Lý Trân Mai càng nhìn càng thấy ưng Trang Phi Phi, ước gì hai đứa nó có thể nhanh nhanh tiến triển.

Mà người vốn nên mỗi ngày túc trực ở bên đây Quách Nguyệt Nga thì lại ‘mất tích’ từ bữa tiệc sinh nhật ngày đó, thật khiến mọi người vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên, vợ chồng Lý Trân Mai cũng nghe phong thanh được một ít chuyện, chả là hôm sau hôm sinh nhật của Dương Dương Nhạc Nhạc, trong nhà Từ Khâu Thuật cùng Quách Nguyệt Nga đã náo loạn một hồi. Quách Nguyệt Nga còn chạy ra ngoài sân khóc lóc om sòm mắng nhiếc Từ Khâu Thuật, một lát sau thì bị Từ Khâu Thuật lôi xồng xộc về nhà, lúc sau nữa hàng xóm lại nghe thấy Từ Khâu Thuật nói đòi ly hôn gì gì đó.

Chuyện này Lý Trân Mai không nói cho Cố Khê biết, cô chỉ lén lút nói với mẹ chồng mình, Từ nãi nãi nghe xong rất lạnh nhạt nói một câu: “Khâu Thuật nên quản tốt vợ nó.” Từ nãi nãi dặn dò Lý Trân Mai không cần nói chuyện này với những người khác, nhất là Cố Khê. Bà cũng không gọi điện tới hỏi con trai, coi như không có chuyện này. Buổi tối, lúc đi ngủ, Từ nãi nãi nói chuyện với Từ lão gia, ông phản ứng càng đơn giản hơn, chỉ nặng nề hừ một tiếng rồi xoay người ngủ…

***

Dương Dương và Nhạc Nhạc chỉ mất có hai ngày đã hoàn thành hết cả đống bài tập nghỉ đông, rồi sau đó, chúng đi theo Ngụy thúc thúc và anh Trang Tử học vi tính. Vì sao chúng lại cùng học với mấy người đó…là bởi vì Triển thúc thúc và Kiều thúc thúc của bọn nhóc đã vội vàng đi theo đuổi ba ba rồi, tạm thời không rảnh dạy chúng đâu… và tất nhiên, hai cậu nhóc cũng không để ý việc này. Tuy nhiên, cũng phải nói rằng hai vị thúc thúc mua cho hai đứa thật quá nhiều đồ tốt; chúng tính qua tết vẫn theo kế hoạch đã định là đi bán mứt quả, ba đã nói, làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, đã nói là phải làm được…

***

Ngày 30 cuối năm, Cố Khê đã sớm thức dậy, hôm qua tuyết rơi cả đêm, trong sân nhà phủ kín một màu trắng lóa. Mới từ phòng bước ra, Cố Khê đã sững người, rồi bước chân gấp gáp đi nhanh chạy thẳng xuống lầu…

Ngoài cửa, đã thấy bóng dáng hai người đàn ông tự giác đứng đó, đợi chờ Cố Khê ra mở cửa. Cậu vừa mở cửa, Triển Tô Nam liền nhịn không được ngáp một cái, khiến Kiều Thiệu Bắc cũng bị lây theo ngáp ngắn ngáp dài. Vội kéo hai người vào nhà, Cô Khê đóng cửa rồi nhẹ giọng nói: “Các anh không cần mỗi ngày đều đến sớm thế đâu, cứ ngủ thêm một lát nữa cũng được.”

Kiều Thiệu Bắc cười nói: “Bọn anh tỉnh ngủ rồi mà, chỉ là gần đây cai thuốc nên tinh thần không được tỉnh táo cho lắm.”

“Cai thuốc?!!” Nhìn Triển Tô Nam lại ngáp cái nữa, Cố Khê lúc này mới phát hiện đúng là gần đây không thấy hai người này hút thuốc nữa. Đi cùng Cố Khê vào phòng bếp, giọng nói của Triển Tô Nam trầm thấp: “Anh và Thiệu Bắc đã sớm muốn cai thuốc rồi nhưng vẫn chưa quyết tâm được. Giờ có Dương Dương và Nhạc Nhạc, phải cai thuốc thôi. Bọn anh không muốn hai con trai từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi khói thuốc lá.”

Thấy hai người quyết tâm bỏ thuốc như vậy, Cố Khê mỉm cười, quay lưng vào nhà bếp, nói với bọn hắn: “Bỏ cũng tốt, hút thuốc dù sao cũng hại sức khỏe của bản thân. Sáng nay ăn cháo nhé.” Từ sau khi bị Kiều Thiệu Bắc cưỡng hôn, mỗi lần ở cùng một chỗ với hai người nọ, Cố Khê cũng chỉ còn chút căng thẳng chứ không quá khẩn trương như trước nữa.

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đã mặc tạp dề vào người, Kiều Thiệu Bắc nói: “Bữa sáng để anh và Tô Nam làm cho.”

Nghĩ ngợi một lúc, Cố Khê cũng không tranh giành, nói: “Cũng được, tôi đi chuẩn bị đồ ăn tối nay.” Mấy món mặn đã được chuẩn bị từ hôm qua.

Hai người đồng thanh nói: “ Đồ ăn cũng để bọn anh làm, em đi nghỉ một lát đi, hôm qua em cũng mệt rồi.”

“Không việc gì đâu, mình tôi làm là xong ngay.” Nói xong, Cố Khê ra khỏi phòng bếp, tới tủ đựng đồ lấy thực phẩm. Triển Tô Nam ẩy ẩy Kiều Thiệu Bắc, muốn hắn tới giúp đỡ Cố Khê, bữa sáng mình hắn làm là đủ rồi.

Vừa động tay làm thì bên ngoài có người gõ cửa, Kiều Thiệu Bắc ra mở, người đến nhà ngập ngừng chào hắn một tiếng thúc thúc, vừa chuyển đầu đã cười hì hì chạy đến trước mặt Cố Khê: “Tiểu Thúc, chào buổi sáng.”

“Mạn Mạn? Anh cả, chị cả, sao mấy người đến sớm vậy?”

Người đến là nhà Từ Khâu Lâm, còn kiêm thêm một lái xe là Trang Phi Phi. Lý Trân Mai cười nói: “Năm nay trong nhà có nhiều người, bọn chị tới sớm để qua đây phụ giúp.” Phòng trong mở cửa, Từ nãi nãi đi ra. Bà còn chưa kịp lên tiếng thì đã lại có người gõ cửa. Mở cửa thì thấy vợ chồng Ngụy Hải Trung cũng tới đây.

Quân số trong nhà đột nhiên tăng mạnh, tạp dề trên người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngay lập tức bị Lý Trân Mai và Từ Mạn Mạn đoạt mất. Mấy người đàn ông bị đuổi ngay vào trong nhà, Cố Khê vẫn cố thủ trong phòng bếp. Cả Từ gia, không ai có thể so với trù nghệ của Cố Khê, mà cậu cũng không yên tâm để người khác làm cơm tất niên.

Đồng dạng không yên lòng, Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc cũng đành cùng Ngụy Hải Trung và Trang Phi Phi, có cả Từ Khâu Lâm ngồi trong nhà nhặt rau, còn Từ Mạn Mạn, Lý Trân Mai, Nghê Hồng Nhạn và Cố Khê thì bận rộn ở phòng bếp. Dương Dương và Nhạc Nhạc đã rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong cũng ở lại trong bếp giúp ba.

Tầm 10 giờ sáng, Từ Khâu Thuật mang theo vợ, con trai và con dâu tới nhà.

Thái độ của Quách Nguyệt Nga đối với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tuy vẫn vô cùng ân cần nhưng trình độ chuối sến rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều. Từ khi vào nhà, Từ Khâu Thuật không thèm liếc nhìn vợ mình lấy một cái, ngồi yên bên cạnh anh mình trầm lặng nói chuyện. Quách Nguyệt Nga tươi cười cũng có chút cứng ngắc mất tự nhiên, cô ở trong phòng cười nói với Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam một chốc lát rồi cũng lôi kéo con dâu xuống phòng bếp hỗ trợ, còn Từ Hoài Chí thì ở nhà trên bế con.

Đối với việc Quách Nguyệt Nga và Từ Khâu Thuật có điểm khác lạ, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc cũng không hỏi gì, dù sao cũng là việc riêng trong nhà, bọn hắn cảm thấy không nên hỏi nhiều. Một mình Từ Hoài Chí ngồi bế con trên sofa xem TV, không hề cùng mấy chú mấy bác nói chuyện, cũng không tâm tình với ông bà nội. Từ lão gia ngồi bên cửa sổ hút tẩu, còn Từ nãi nãi tiếp tục cắt hình thủ công *. Hai ông bà không thích gần gũi với cháu đích tôn của mình, cho nên cũng không thích cả chắt nội, hơn nữa vạn nhất đứa bé có việc gì có khi còn bị con dâu oán hận mắng mỏ, cho nên chẳng ai trong hai người mở lời bảo Từ Hoài Chí bế chắt lại đây.

***

Giữa trưa, Cố Khê làm mỗi người một bát canh bánh bột * để ăn cho đỡ đói, cũng chính là muốn để dành bụng 6 giờ sẽ ăn cơm tất niên; nếu buổi trưa mà ăn nhiều quá thì buổi tối sẽ chướng bụng ăn không nổi. Mấy vị khách từ Doanh Hải đến lần đầu tiên được nếm thử món này, tất nhiên lại càng là lần đầu tiên được ăn canh bánh bột do Cố Khê làm, nên cảm thấy một chén canh này không bõ dính răng. Thấy bọn hắn một bộ dạng tham ăn, Dương Dương và Nhạc Nhạc che miệng cười trộm, cảm thấy mấy người rất đáng thương, ngay cả món canh bánh bột cũng chưa được nếm qua.

Năm vừa rồi, Quách Nguyệt Nga không đến phụ làm cơm tất niên, nếu có làm thì nhiều nhất cũng chỉ giúp cắt rễ mấy cây rau. Năm nay cô ta lãnh hết trách nhiệm đi rửa đồ, nói thế nào cũng không chịu để người khác động vào, Lý Trân Mai cũng lười tranh với cô ta nên quay ra giúp Cố Khê thái rau, hơn nữa lại có thêm Nghê Hồng Nhạn, Thường Hiểu Mẫn phụ đỡ nên Cố Khê chỉ cần xào nấu là được, so với năm ngoái thì thoải mái không ít.

Mãnh liệt yêu cầu được phụ giúp Cố Khê, Nghê Hồng Nhạn ngưỡng mộ nhìn Cố Khê rán, hấp, luộc mọi thứ đâu vào đấy, trong phòng bếp thơm lừng mùi của các món ăn, cô cảm thấy mình chưa làm tròn hết được trách nhiệm của một người vợ. Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam cùng Ngụy Hải Trung ngay lập tức mò vào phòng bếp, tiện tay ăn vụng một hai miếng thịt bò, mấy thứ linh tinh, bọn hắn không phải lần đầu tiên trải qua ngày tết, nhưng năm nay nó lại có một không khí đầm ấp khác thường….

***

Thấm thoát đã qua 6 giờ tối, một bàn đầy món ăn, một bát canh được đặt giữa bàn, gà vịt thịt cá, chua ngọt nhạt cay đều không thiếu, tất cả trải dài trên bàn lớn. Ngoài cửa lớn, tiếng pháo nổ bôm bốp, tiếng lũ trẻ cười đùa văng vẳng.

Ngụy Hải Trung lấy ra một chai rượu ngon hắn đặc biệt mang từ Doanh Hải tới, Trang Phi Phi lấy camera ra, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng lấy ra camera của chúng; Cố Khê từ chối yêu cầu ngồi cạnh bên Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, cậu ngồi ở góc bàn bên kia, hơn nữa sau khi ngồi xuống vẫn một mực cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cả nhà đều ngồi xuống bàn, Từ lão gia nói với con trai cả: “Khâu Lâm, con là anh cả trong nhà, con hãy đứng lên phát biểu vài câu đi.”

Từ Khâu Lâm cầm chén rượu đứng lên, nói: “Đây là lần đầu tiên nhà ta cùng trải qua năm mới với nhiều người như thế, tôi rất vui sướng. Tô Nam, Thiệu Bắc, Hải Trung, Hồng Nhạn, còn cả Trang Tử nữa, tôi thay mặt cả nhà xin chào mừng các vị đã tới đây.”

“Cám ơn anh.” Mấy người nọ đều nâng chén.

Tiếp, Từ Khâu Lâm nói: “Là anh của Tiểu Hà, tôi xin cảm tạ mọi người vẫn luôn tìm kiếm chú ấy nhiều năm như vậy. Mười mấy năm nay, Tiểu Hà phải chịu rất nhiều khổ, tôi làm anh cả mà sức lực có hạn, cũng không thể giúp được chú ấy nhiều, cho nên, sau này còn xin làm phiền tới các vị hãy giúp đỡ cho chú ấy.”

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đồng loạt đứng dậy, nâng chén: “Anh cả, đây là điều chúng em phải làm, cũng là trách nhiệm tất yếu của tụi em. Đã là người một nhà, đừng khách khí với nhau làm gì.”

“Được, không khách khí.” Từ Khâu Lâm hào sảng cười rồi nâng chén uống một ngụm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng cạn chén, Cố Khê hai tay nắm một cốc nước đã được hâm nóng, cúi đầu không nói lời nào.

Sau đó, Từ Khâu Lâm lại nhìn về phía vợ chồng Ngụy Hải Trung nói: “Tôi là anh của Tiểu Hà, Hải Trung, anh cũng là anh của Tiểu Hà. Có Tô Nam cùng Thiệu Bắc, lại có cả anh, tôi và cha mẹ đều vô cùng yên tâm. Lúc anh và Hồng Nhạn kết hôn nhất định phải nói cho chúng tôi biết, nhà tôi nhất định phải uống chén rượu mừng của hai người.”

“Chắc chắn rồi.” Ngụy Hải Trung nắm tay Nghê Hồng Nhạn đứng lên, đặc biệt kích động, “Người nhà của Tiểu Hà cũng chính là người nhà của chúng em. Anh cả, chị dâu, mười mấy năm nay, cả nhà đã quan tâm tới Tiểu Hà, chúng em cả đời này đều vô cùng cảm kích, nào, em kính anh một chén!”

Từ Khâu Lâm nhấp ngụm rượu, áy náy nói: “Những gì chúng tôi làm cho Tiểu Hà còn kém xa những gì chú ấy làm cho chúng tôi. Nói lại càng khiến tôi hổ thẹn vạn phần.”

“Anh cả.” Cố Khê ngẩng đầu gọi một tiếng, sắc mặt không tốt cho lắm. Từ Khâu Lâm nhanh chóng cười hòa hoãn, nói: “Được rồi, được rồi, cuối năm, sẽ không linh tinh nữa. Năm mới, anh hy vọng bọn nhỏ có thể trưởng thành khỏe mạnh, học hành tiến tới; hy vọng thân thể cha mẹ được mạnh khỏe; hy vọng công việc làm ăn của cả nhà có thể phát đạt. Hy vọng sau này Tô Nam, Thiệu Bắc, Hải Trung cùng Hồng Nhạn, còn cả Trang Tử vẫn có dịp ghé thăm nhà ta. Nào mọi người, CẠN LY!”

“CẠN LY!” Tất cả mọi người đứng lên, chạm cốc.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Từ lão gia trước mặt mọi người, nói trực tiếp với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Tô Nam, Thiệu Bắc, Tiểu Hà đã từng nói, việc đã qua rồi thì cho qua luôn, ông già như bác cũng sẽ không hỏi nhiều nữa, sau này đường đời còn dài, các cháu nhất định phải cẩn trọng. Một mình Tiểu Hà còn phải nuôi thêm hai đứa con cũng không dễ dàng gì; bác và mẹ nuôi nó, còn cả nhà này sẽ không làm liên lụy tới nó.”

Cố Khê lại ngẩng đầu lên, Từ lão gia lắc đầu với cậu, rất nghiêm túc tiếp tục nói: “Thằng bé Tiểu Hà tuy chỉ là con nuôi của hai ông bà già này, nhưng nói về hiếu thuận thì không ai bằng được nó. Trong lòng bác và mẹ nuôi nó, Tiểu Hà chính là con trai ruột của hai bác, Dương Dương và Nhạc Nhạc chính là cháu ruột. Tuổi tác bọn bác cũng đã cao rồi, không giúp được thằng bé cái gì, các cháu nhất định phải quan tâm, giúp đỡ nó nhiều. Hai ông bà già này đã có hai nhà Khâu Lâm, Khâu Thuật lo liệu nên các cháu không phải nhọc lòng nhiều. Con cái chúng nó cũng đều lớn hết rồi, phải quan tâm cũng nên để bọn trẻ đó quan tâm đi. Mười mấy năm nay Tiểu Hà đã vì cái nhà này hy sinh nhiều, cũng nên để nó nghỉ ngơi một chút.”

Từ lão gia vừa dứt lời, Quách Nguyệt Nga liền biến sắc, Từ Hoài Chí cả vợ hắn cũng không vui vẻ cho lắm, những lời này dường như đều cố ý nói cho bọn hắn nghe. Cố Khê lập tức mở lời: “Cha nuôi, cha vừa nói coi con như con ruột, sao giờ đã lại khách khí với con rồi? Con vẫn sẽ ở bên cha và mẹ, sẽ không có gì thay đổi, vợ chồng anh cả và anh hai có bao giờ sơ suất điều gì đâu, còn luôn quan tâm chăm sóc tới con, cha nói thế khiến con còn mặt mũi đâu mà gặp mấy anh chị.”

Cả ngày nay đều rất trầm lặng, Từ Khâu Thuật đột nhiên buông đũa, cất tiếng: “Tiểu Hà, cha nói rất đúng, mười mấy năm nay chú vì cái nhà này hy sinh quá nhiều rồi, chỉ cần là người có lương tâm đều sẽ nhìn ra được. Tiểu Hà, anh hai trước đây khiến chú phải ủy khuất. Chuyện nhà cửa của Hoài Chí đáng nhẽ chẳng can hệ gì tới chú mà cuối cùng anh lại lấy đi số tiền tích góp chú làm lụng vất vả sáng đi tối về bao năm. Từ khi cầm số tiền hai vạn đồng kia, chẳng đêm nào anh được yên giấc. Ngày mai anh sẽ hoàn trả lại chú số tiền này, chú đã gọi anh một tiếng anh hai thì anh không thể “tiếp tục” thế này được.”

Quách Nguyệt Nga buông đũa, Từ Hoài Chí và Thường Hiểu Mẫn cúi đầu không dám ho he điều gì.

“ANH HAI!!” Thanh âm của Cố Khê khàn khàn, sắc mặt so với sáng nay hình như có tái nhợt đi đôi chút, “Sắp sang năm mới rồi sao còn nhắc lại những chuyện này? Hoài Chí và Hiểu Mẫn cũng là cháu trai, cháu gái của em, chúng nó kết hôn, mua nhà cần dùng đến tiền của em thì có sao? Sau này đừng nhắc lại việc này nữa.”

Kiều Thiệu Bắc nhanh nhảu cầm chén rượu cắt ngang câu chuyện: “Anh hai, chuyện trước đây cứ để sau hãy nói. Tiểu Hà nói rất đúng, sắp hết năm rồi, cả nhà chúng ta nên vui vẻ mới phải. Anh hai, em tuy mới ở đây được mấy ngày, nhưng em thấy các anh là thật tâm coi Tiểu Hà như anh em ruột thịt trong nhà. Anh Hai, em kính anh một ly.”

“Anh hai, đừng vì việc nhỏ nhặt này mà làm tổn thương đến hòa khí anh em, nào, anh hai, em cũng xin kính anh một ly.” Triển Tô Nam tiếp lời. Ngụy Hải Trung cũng giơ cao chén rượu, ba người nhất nhất hóa giải bầu không khí căng thẳng ngượng nghịu trên bàn tiệc.

Kế tiếp, Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc cùng Ngụy Hải Trung ra sức khuấy động bầu không khí. Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn và Dương Dương Nhạc Nhạc cũng gia nhập đội quân, chỉ chốc lát sau không khí trên bàn ăn lại bắt đầu trở nên náo nhiệt, chỉ có Cố Khê vẫn dị thường trầm mặc, ăn cũng không được nhiều, luôn chỉ uống nước. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đương nhiên chú ý tới sự khác thường của Cố Khê, định đợi lúc không có ai sẽ hỏi han xem cậu có chuyện gì…

***

Ăn uống chán chê cũng đã gần đến 10 giờ tối, Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc cùng Ngụy Hải Trung lấy từ túi áo ra một xấp hồng bao tiền mừng tuổi nặng trịch, bầu không khí lập tức trở nên nhộn nhịp.

Cả tối vẫn bực dọc, xị mặt, đến lúc thấy bốn người kia phát tiền lì xì cho cháu mình thì Quách Nguyệt Nga ngay lập tức cười như hoa. Thường Hiểu Mẫn một bụng bất mãn cũng sung sướng cười, hồng bao của Trang Phi Phi là 3000 đồng, còn ba người kia thì mỗi người tới tận 6000 đồng, số tiền mừng này bằng thu nhập cả năm của nhà Từ Hoài Chí và Thường Hiểu Mẫn. Kỳ thật lúc xem xét tiền lì xì, bọn hắn định mừng ít đi, nhưng về sau nghĩ tới Cố Khê, còn có tình cảm của bọn trẻ, rồi sau khi đã ‘tham khảo’ mức thu nhập ở huyện Phổ Hà thì  bọn hắn cũng lén lút thương lượng lại và quyết định số tiền này. Mà Từ Hoài Chí vốn đang không vui vì lời nói của ông nội, sau khi được Triển Tô Nam và Từ Thiệu Bắc tặng cho một cái điện thoại di động loại tốt nhất thường dùng trên thành phố, hắn lập tức ôm lấy không thèm quan tâm chuyện gì khác nữa, càng đừng nói cái gì mà bất mãn.

So với cháu của Quách Nguyệt Nga  thu được ‘đại’ hồng bao thì bao lì xì của Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc lại mỏng tới đáng thương. Nhưng bọn chúng một chút cũng không buồn bã, ngược lại chúng còn rất rất căng thẳng. Bởi vì….trong bao lì xì của bọn chúng không có tiền, chỉ có duy nhất một tờ chi phiếu. Trên tờ chi phiếu ghi bao nhiều tiền nhỉ!! Hai cậu nhóc chỉ tò mò một hai giây liền lập tức đưa ngay cho ba ba, để cho ba mình quyết định. Cố Khê cầm mấy tờ chi phiếu đứng lên, không nói gì, ngồi trên sofa bàn bạc với mẹ nuôi và mấy chị dâu về đêm nay.

***

10 giờ, Cố Khê đi vào phòng bếp bắt đầu làm sủi cảo.Mọi năm, cứ đúng 12 giờ đêm ba mươi nhất định phải ăn sủi cảo, đây là phong tục.

Đuổi hết mấy người định vào giúp đỡ, Cố Khê đóng cửa phòng bếp lại, một mình làm sủi cảo. Hô hấp cậu có chút nặng nhọc, mặt hơi nhăn nhó, trên trán thậm chí còn toát đẫm mồ hôi. Từ trưa trên người đã bắt đầu cảm thấy từng trận run rẩy, Cố Khê biết mình bị bệnh, thừa dịp không có người cậu đã lén uống thuốc cảm, nhưng tình trạng chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng thêm phần nghiêm trọng. Thời điểm ăn cơm tất niên, cậu căn bản không có khẩu vị gì cả, đầu óc choáng váng nặng nề, âm thanh tới bên tai cứ ù ù rời rạc gào thét trong đầu cậu. Nếu không phải vì cậu vẫn cúi đầu, lại ngồi trong góc khuất thì nhất định hai người nọ sẽ phát hiện ra ngay. Mặc kín áo khoác lại, Cố Khê uống mấy ngụm nước ấm, sắp qua năm rồi, cậu không thể để bất kỳ ai biết mình sinh bệnh được.

Che miệng ho khan, Cố Khê cảm thấy đầu choáng váng, có người đẩy cửa đi vào, cậu cả kinh mở to mắt nhìn, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ba, ba bị làm sao thế?” Định tới hỏi xem ba ba có muốn mình giúp đỡ không, Cố Triêu Dương nhanh đóng cửa lại, chạy đến trước mặt ba. Vừa thấy sắc mặt Cố Khê, nó lập tức đưa tay sờ trán ba mình, quả nhiên!

“BA! BA BỊ SỐT RỒI!”

“Suỵt, đừng kêu to!”

Che miệng Dương Dương, Cố Khê thấp giọng nói: “Ba không có việc gì, uống thuốc ngủ một giấc là tốt ngay, đừng để người khác biết.”

“Ba, con dìu ba lên lầu.”

“Không cần.” Thở hổn hển, Cố Khê nói: “Con gọi Nhạc Nhạc vào đây, giúp ba ba gói sủi cảo. Trăm ngàn lần đừng để hai thúc thúc vào đây, giờ sắp đến giao thừa, ba không thể phá hủy niềm vui sướng của mọi người được.”  Nếu  hai người kia biết được…… Cố Khê cảm thấy mồ hôi trên người càng lúc càng nhiều.

Không phải lần đầu tiên chăm sóc ba ba bị ốm, Dương Dương lập tức gật gật đầu, xoay người chạy ra khỏi phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, hai anh em quay trở vào. Cố Khê giao phó việc gói sủi cảo cho hai con trai, cậu đi nấu nước.

“Ba, hay ba cứ lên lầu đi, để bọn con nấu sủi cảo là được rồi.” Nhạc Nhạc lo lắng nhìn sắc mặt ba ba càng lúc càng tái nhợt hơn.

“Không có việc gì đâu, nấu xong sủi cảo thì ba ba sẽ đi ngủ.” Trên người toát ra từng trận mồ hôi lạnh, Cố Khê không thể không buông muôi vớt ra, nói: “Nhạc Nhạc, con đi lấy thuốc cảm lại đây cho ba, đừng để ai nhìn thấy.”

“Vâng ạ.”

Nhạc Nhạc ra khỏi phòng bếp, Dương Dương đỡ Cố Khê đột nhiên bủn rủn người, ngồi xuống ghế: “Ba, con và em nấu sủi cảo, ba cứ ngồi xuống.” Trên người rất khó chịu, tứ chi đau nhức vô lực, Cố Khê gật gật đầu, chờ Nhạc Nhạc lấy thuốc lại đây.