Viễn Khê

Chương 12



edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

_____

“Chào thầy Cố.”

“Chào các trò.”

“Chào thầy Cố.”

….

Tan học, trên đường đi từ phòng học đến văn phòng, các học sinh nhiệt tình chào hỏi Cố Khê, Cố Khê cũng mang vẻ tươi cười hòa nhã đáp lại lũ học trò nhỏ hồn nhiên khả ái này. Bốn năm trước, Cố Khê được Sính Vi Huyền mời làm thầy dạy tiếng anh cho cấp tiểu học, từ lớp ba cho đến lớp năm, vào mỗi buổi sáng thứ hai đến sáng thứ năm dạy ba tiết học.

Lúc đầu, bậc tiểu học không có môn tiếng anh, trường học cũng không có giáo viên dạy tiếng anh. Nhưng, ở các thành phố lớn thì tiếng anh lại trở nên thông dụng hơn, cho nên trên huyện yêu cầu từ lớp ba cấp tiểu học trở lên bắt đầu phải có thêm chương trình học tiếng anh. Huyện Phổ Nguyên không lớn, nhân khẩu cũng không tính là nhiều, vài năm gần đây, theo đà kinh tế phát triển, cuộc sống sinh hoạt của các hộ gia đình cũng đã khá lên nhiều nhưng muốn tìm một giáo viên dạy giỏi tiếng anh cũng không dễ dàng……

Những người có năng lực, học hành tốt, thi đỗ được các trường ngoài thì đều lưu lại nơi đó làm việc. Giáo viên tiểu học ở đây đại bộ phận đều tốt nghiệp trung cấp sư phạm ở huyện này, mỗi người phát âm tiếng anh đều mang đặc giọng địa phương thì làm sao có thể đi dạy các học trò? Hiệu trưởng cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc mời giáo viên tiếng anh, nhưng phàm là những người vừa nghe điều kiện làm việc mà trường có thể đưa ra đều không nguyện ý đến đây. Cũng bởi vậy, giáo viên dạy tiếng anh đã thành một khối tâm bệnh nhức nhối trong lòng hiệu trưởng.

Cố Khê có thể trở thành thầy giáo tới trường dạy cũng thật trùng hợp. Căn nguyên của việc này phải bắt nguồn từ người cháu gái Từ Mạn Mạn. Mười hai năm trước, lúc cậu tới nơi này, khi đó huyện Phổ Nguyên vẫn là một phần tàn tích của thành phố, cũng chính là chỗ mà gia đình Từ nãi nãi ở đến bây giờ. Đưa tay gõ cửa nhà Từ nãi nãi vốn không hề quen biết, định xin chút nước ấm để pha sữa bột cho hai hài tử đang khóc nháo, nhưng khi Từ nãi nãi vừa nghe cậu là người vùng khác tới đây, hỏi cậu có chỗ ở hay không đã hảo tâm cho cậu vào trong nhà. Hai người con của Từ nãi nãi đã thành thân, đều tách ra sống riêng bên ngoài, Từ Mạn Mạn 13 tuổi bởi vì cha mẹ công tác bận rộn, nên mới gửi nhờ ở chỗ Từ nãi nãi.

Từ Mạn Mạn rất thích hai anh em Triêu Dương, Triêu Nhạc, lúc nào rảnh đều giúp Cố Khê trông nom hai thằng bé. Sau, biết được Từ Mạn Mạn rất muốn học đại học, mà ở Phổ Nguyên một năm nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn người có thể thi đỗ đại học, Cố Khê liền thường xuyên dành thời gian dạy thêm cho Từ Mạn Mạn. Ước mơ học đại học của cậu đã hoàn toàn vỡ tan nhưng Từ Mạn Mạn còn có vô vàn hy vọng. Cố Khê từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ưu tú, tuy cậu chỉ học đại học được một năm, nhưng với kiến thức của cậu ở cái địa phương nhỏ bé này cũng thừa để ‘trổ tài’. Lúc được Cố Khê dạy dỗ, thành tích của Từ Mạn Mạn đột nhiên tăng mạnh, tốt nghiệp sơ trung cô bé trực tiếp đỗ thẳng vào trường trung học trọng điểm, rồi đạt được thành tích cao nhất trong kỳ thi vào trường đại học Doanh Hải.

Việc này gây trấn động, huyện Phổ Nguyên có một nữ Trạng Nguyên. Đại học Doanh Hải là trường đại học trong nước tốt nhất, đó là niềm khát khao của biết bao người mà khó thành. Ngày lấy được giấy trúng tuyển, Từ Mạn Mạn kích động, trực tiếp quỳ xuống dập đầu lạy tiểu thúc thúc của nàng ba cái, cảm tạ tiểu thúc nhiều năm qua luôn dạy dỗ nàng. Cố Khê cũng bởi vậy mà thanh danh lan truyền đi rất xa, vị thầy trẻ tuổi bí ẩn này đến từ vùng ngoài đã được mệnh danh là “Khổng phu tử”!

Sau khi Từ Mạn Mạn đỗ đại học xong, rất nhiều người, nhiều nhà hy vọng Cố Khê có thể dạy học thêm cho con cái họ. Cố Khê đều nguyện ý giúp, nhưng suy xét đến vấn đề thực tế, cậu đành từ chối. Phí dạy thêm rất thấp, cậu còn phải nuôi hai con nhỏ, phải chu cấp cho tương lai hai đứa lên đại học, cậu không thể không mở quán ăn.

Sau đó, hiệu trường trường tiểu học ở trong huyện tìm đến cha của Từ Mạn Mạn, hy vọng Cố Khê có thể đến trường dạy học, lấy cách thứ tiến cử nhân tài để giúp cho Cố Khê trở thành thầy dạy chính thức. Vì Cố Khê không có bằng cấp, không có hộ tịch, mà cậu lại rất kiêng dè vấn đề này, nên thân phận của cậu không thể theo con đường chính quy để trở thành giáo viên và cũng không được hưởng đầy đủ các chính sách đại ngộ của ngành. Nhưng, hiệu trưởng thật sự hy vọng Cố Khê có thể đi dạy học, hơn nữa tiếng anh của Cố Khê rất tốt, bởi vì Từ Mạn Mạn thi vào trường đại học với thành tích điểm tiếng Anh rất cao, chính Từ Mạn Mạn cũng nói tất cả đều do tiểu thúc của nàng dạy dỗ tốt.

Cuối cùng, hai bên thương lượng, Cố Khê nhận lời mời đi dạy học với tư cách là giáo viên của trường, trường học mỗi tháng trả cậu 300 đồng. Bởi vì tiền lương của Cố Khê không phải do ngành giáo dục trực tiếp chi trả mà là do cá nhân trường gánh vác nên hiệu trưởng cũng không lấy được nhiều tiền.

Lần này Cố Khê không từ chối, cậu đồng ý, dù sao đây cũng là một chuyện để tích đức, cậu nguyện ý. Để trang trải cho sinh hoạt của gia đình mình, dù sao 300 đồng quả thật không nhiều lắm, nên hiệu trưởng liền cố gắng sắp xếp những tiết dạy của Cố Khê vào hết các buổi sáng, như vậy giữa trưa cùng buổi Cố Khê còn có thời gian mở quán. Nhoáng một cái đã là chuyện của bốn năm trước, giờ đây tiền lương của Cố Khê đã tăng lên mỗi tháng 500 đồng, hơn nữa thu nhập của quán ăn cũng rất khá.

Tại trường học, Cố Khê chủ yếu dạy tiếng Anh, có đôi khi giúp đỡ các giáo viên khác dạy ngữ văn. Cậu hiểu biết nhiều, giảng bài cũng rất hay, thường kể cho các học trò nghe một số các kiệt tác, các điển cố mà bọn chúng chưa từng được nghe qua, hơn nữa bề ngoài cậu thanh tú, tính cách lại tốt, hai đứa con trai lại là những nhân vật ‘gây sóng gió’ trong trường nên ở trường học từ hiệu trưởng cho đến các giáo viên đều rất quý mến cậu.

Đi vào văn phòng, chào hỏi mấy giáo viên trong phòng, Cố Khê pha cho mình một chén trà ấm. Nói liền ba tiết học làm cậu rất khát. Đang ngồi yên, Cố Khê đem cất giáo trình cẩn thận, uống thêm mấy ngụm nước liền đứng lên.

“Thầy Cố, phải đi rồi à?”

“Vâng.”

Một vị đồng nghiệp nữ đi tới, đặt một hộp đựng trước mặt Cố Khê, nói “Tôi tối hôm qua làm ít thịt kho tàu, cậu mang về cho Dương Dương và Nhạc Nhạc ăn.”

“Chị Lý, chị lại làm đồ ăn cho bọn nhỏ. Thật làm phiền chị quá, tôi rất áy náy.”

Cố Khê mở hộp ra, mùi thịt thơm lừng. Cô giáo Lý đã hơn bốn mươi cả giận nói “Tôi đây là làm cho Dương Dương, Nhạc Nhạc ăn, sao lại phiền toái? Bọn chúng đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng không thể mỗi ngày đều ăn mì sợi cùng sủi cảo được.”

Cố Khê nở nụ cười, cất hộp đựng “Tôi không khách khí nữa, cám ơn chị Lý.”

“Thế mới đúng.”

Mọi người đều biết Cố Khê một mình nuôi hai đứa con nhỏ thật không dễ dàng gì, mười mấy năm nay ai cũng đều biết cậu đã cố gắng thế nào. Cho nên, thường ngày mọi người đều làm đồ ăn ngon cho cha con ba người bọn họ. Cũng chỉ là một chút đồ ăn gia đình, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Huống chi, Cố Khê lại còn thường dạy thêm miễn phí cho con cái bọn họ.

Đến lúc đi, Cố Khê chào tạm biệt mọi người, cầm theo túi nhựa đựng hộp thịt kho bước đi nhanh chóng. Trên tầng bốn, khu học của lớp sáu có hai hài tử có thói quen đứng tại đây tính giờ nhìn về phía cổng trường, chỉ thấy cha hai đứa đạp xe vội vàng ly khai trường học. Tiếng chuông lên lớp reo vang, hai đứa trẻ tách ra trở lại phòng học của mình ổn định vào chỗ ngồi.

Giáo viên vào lớp, hai đứa nhỏ khác lớp nhau, một lớn một nhỏ đứng lên hô “Đứng dậy!”

“Chào các em.”

“Chào thầy (cô) giáo.”

“Ngồi đi.”

Lại một tiết học bắt đầu……



Đem ghế, bàn dọn ra, mặc thêm tạp dề, Cố Khê cầm bát đến gần bếp lửa, rồi đổ nước vào. Với mấy thùng nước sạch, một cái thớt lớn cùng một chậu nhân bánh thịt thập cẩm, công việc quan trọng của Cố Khê mỗi ngày là mở quán ăn. Mùa đông, cậu bán sủi cảo; mùa hè, cậu bán mì sợi (thủ diện). Chính là dựa vào việc làm này mỗi ngày mỗi đêm, đi sớm về muộn nên Cố Khê mới nuôi lớn được hai đứa con trai, giúp đỡ cha mẹ nuôi xây thêm một phòng mới, làm cho chính mình một chỗ nương thân tại địa phương xa lạ này.

Thời điểm vừa tới đây, hài tử còn quá nhỏ, cậu cũng không có cách nào bày hàng quán. Cậu đành đi trong thôn, mua khoai lang để rồi bày bán khoai nướng. Sau còn bán thêm cả bánh ngô nướng và màn thầu. Sau nữa, cậu bê theo một cái nồi hấp sủi cảo bốc khói nghi ngút đến từng nhà bán hàng. Mọi người thấy cậu bồng theo hai hài tử đáng thương, cuối cùng cũng chiếu cố tới sinh ý của cậu. Dần dần, cậu kiếm được nhiều tiền hơn. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không cần địu trên lưng nữa, cầu liền mở quán hàng ăn ven đường. Thấm thoát đã mười năm qua…

Về sau, vùng này di dời đến đây, cậu cũng mang sạp hàng chuyển tới đây bán. Buổi tối đóng quán, cậu cất xe hàng ở chỗ của đại ca rồi mới đạp xe về nhà. Đường đi cũng không tốt, mùa đông tuyết rơi lạnh đến nỗi người cậu thâm tím hết cả, một thời gian sau được tu sửa lại thì về nhà cũng thuận tiện hơn, cậu cũng không vất vả như vậy nữa.

Đại ca đại tẩu là là người rất tốt, lúc đường xá vẫn chưa được tu sửa thì Dương Dương và Nhạc Nhạc thường ở lại nhà của họ. Cha nuôi và mẹ nuôi thân thể không tốt, cho nên tuy chạy qua chạy lại cũng khá vất vả nhưng cậu vẫn kiên trì mỗi ngày đều trở về nhà. Suốt mười hai năm nay, cha mẹ nuôi ít nhiều cũng đã giúp đỡ cậu, cũng đã giúp cậu chăm nom hai hài tử rất mệt nhọc. Phần ân tình này, cả đời cậu có lẽ cũng không thể hồi đáp hết.

Nước đã nhanh chóng sôi, Cố Khê nhào bột cẩn thận. Làm chút sủi cảo đơn giản để chờ người đến ăn. Đem hộp đồ ăn của cô giáo Lý đặt gần thành bếp đất nung để hâm nóng, Cố Khê ngồi nghỉ tạm, thỉ thoảng lại ho khan. Mười hai năm vất vả, thân thể cậu dĩ nhiên kém đi rất nhiều, càng đừng nói sau khi cậu sinh hài tử xong phải chăm sóc tới tận hai đứa nhỏ, lại phải lẩn tránh, căn bản không có biện pháp nào có thể chăm sóc chính bản thân mình. Mùa đông vừa đến là Cố Khê lại ho khan, chân tay cùng các đốt ngón tay liền trở nên tê nhức đau đớn.

Cố Khê thực gầy, đã mười hai năm trôi qua, hai gò má cậu đều trở nên hốc hác, ánh mắt cũng đặc biệt lớn. Hiện tại là mùa đông, trên người cậu mặc năm sáu cái áo lông đều là do cha của Từ Mạn Mạn cho. Lúc Cố Khê đứng lên, cả người nhìn qua đều cao gầy, áo lông trên người đều không thể giúp cậu thoạt nhìn trông đầy đặn hơn được.

Oán sao? Cuộc đời cậu vốn không nên thế này. Nếu mười hai năm trước có người hỏi Cố Khê có oán hận hay không, chắc chắn cậu sẽ nói là có. Oán hai người kia đến một cơ hội để cậu giải thích cũng không cho, oán hai người kia đã hiểu lầm cậu, nghĩ oan uổng cho cậu. Nhưng mười hai năm đã qua đi, những oán giận trong lòng Cố Khê sớm đã mờ nhạt, chỉ đơn thuần ngẫu nhiên cảm khái, lưu luyến về một đoạn tình duyên đã mất đi mà thôi. Diện mạo của hai người kia, cậu cũng chỉ còn nhớ mang máng, dù vậy Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn là hài tử của một trong hai người bọn họ.

Cha của hai đứa đến tột cùng là ai, Cố Khê chưa bao giờ muốn biết rõ. Hai đứa nhỏ cơ hồ là giống nhau như đúc, từ những đường nét trên khuôn mặt non nớt của bọn chúng, Cố Khê có thể nhìn ra bóng dáng một người, nhưng cậu sẽ không nhìn hài tử mà tưởng niệm bọn họ. Hai người kia, cùng cả cái thành phố kia đã cách cậu rất xa rất xa. Mục tiêu cuộc sống hiện nay của cậu rất đơn giản, chính là có thể nuôi dưỡng hai đứa con trai trưởng thành, tận lực kiếm tiền để hai đứa con không phải suy nghĩ gì về việc lên đại học, thành gia, lập nghiệp. Cậu còn muốn mua nhà ở nơi đây, một căn nhà thật sự của mình để sau này Dương Dương và Nhạc Nhạc có thể chân chính “về nhà”.

Từ xa, tiếng chuống báo hiệu tan giờ ở trường học vang đến, Cố Khê thu hồi tâm tư, ‘nên làm việc rồi’. Mặt mũi tươi tỉnh hơn, Cố Khê động tác làm mì rất nhanh, nhào bột, tán đều, rồi làm thêm sủi cảo. Người trên đường cùng dần dần đông hơn, người lớn thì tan tầm, bọn nhỏ thì tan học…

Có người đi đến bên cạnh quán của Cố Khê, gọi “Tiểu Hà.”

Cố Khê quay đầu, cười đáp “Nhị tẩu.”

Nhìn thấy trong tay đối phương cầm một hộp đựng, cậu cũng hiểu ra, hỏi “Vẫn là bốn phần sủi cáo.”

“Một phần thôi, hôm nay chỉ có một mình chị ăn cơm, anh hai chú giữa trưa có việc không về ăn cơm.”

“Vâng.”

Cố Khê rất nhanh gói kỹ một phần, rồi mới tiếp tục làm thêm sủi cảo. Quách Nguyệt Nga, con dâu hai của Từ nãi nãi đứng đợi sủi cảo, hai mắt vẫn nhìn vào Cố Khê đang làm việc.

“Ba.”

Đang muốn nói cái gì đó, Quách Nguyệt Nga đành đem lời nói nuốt trở vào, xoay người, chỉ thấy hai hài tử từ trên xe của bạn học nhảy xuống rồi chạy tới hướng này. Quách Nguyệt Nga rất hòa ái gọi “Dương Dương, Nhạc Nhạc, tuyết rơi rồi———–.”

“Dì hai.”

Thanh âm đáp lời lễ phép nhưng cũng không quá nồng nhiệt, hai đứa nhỏ nhanh nhẹn xắn tay áo lên đi đến bên người phụ thân, Dương Dương vớt sủi cảo trong nồi ra, thuần thục múc một gáo nước từ trong thùng, đổ thêm chút nước lạnh vào trong nồi.

Chỉ một lát sau, Cố Khê cũng đã làm thêm được hơn mười cái sủi cảo, cậu không quay đầu, nói với con trai “Cô giáo Lý làm cho các con thịt kho tàu, ở gần bếp kìa, các con ăn cơm trước đi.”

“Dạ———.”

Hai hài tử động tác cũng rất nhanh, Dương Dương trông sủi cảo trong nồi, Nhạc Nhạc từ trong túi của mình lấy ra hộp cơm của ba cha con. Hộp thịt nướng vẫn đặt gần bếp, rất nóng hổi. Đem hộp cơm của ba ba đặt gần bếp, Nhạc Nhạc mở hộp cơm của mình ra chính mình tự ăn cơm trước. Dương Dương mở hộp thịt kho, gắp cho Nhạc Nhạc mấy miếng. Cơn trưa của cha con ba người đều chuẩn bị từ nhà, trước kia Cố Khê bán cái gì thì ba người đều ăn cái đó, Từ nãi nãi sợ ba cha con bọn họ không đủ chất dinh dưỡng, nhất là hai đứa nhỏ nên sau này buổi tối mỗi ngày bà đều làm sẵn cơm trưa hôm sau mang đi ăn cho bọn họ…. Vốn dĩ Cố Khê không đồng ý, nhưng không lay chuyển được cha mẹ nuôi mà cũng nghĩ tới mấy đứa nhỏ quả thực cần dinh dưỡng cân đối nên cậu tiếp nhận….

Nhìn trong hộp cơm của Nhạc Nhạc có trứng gà, có thịt, có rau xanh, rất là phong phú, Quách Nguyệt Nga ánh mắt lóe lên, thừa dịp không có người tới đây, cô ta đến gần Cố Khê vài bước, hạ giọng nói “Tiểu Hà à, nhị tẩu nói với chú chuyện này.”

“Chị nói đi.” Ngẩng đầu nhìn thoáng Quách Nguyệt Nga, Cố Khê tiếp tục làm sủi cảo.

“Cái kia, nhà chị có thân thích, năm trước vừa ly hôn, so với chú nhỏ hơn ba tuổi. Bộ dáng cũng được, cũng là giáo viên, thu nhập không tệ. Lúc ly hôn, gia đình nhà chồng cho cô ấy một căn nhà còn bồi thường thêm mười vạn đồng. Chị nói với cô ấy về hoàn cảnh của chú, người nhà nói muốn cùng gặp mặt, chú thấy thế nào? ”

Cố Khê đang làm sủi cảo, động tác dừng lại, cậu ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. Nhạc Nhạc dừng đũa, Dương Dương cũng nhìn lại đây. Quách Nguyệt Nga tiếp tục nói “Tiểu Hà, nhiều năm như thế, chú một mình nuôi Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng rất vất vả, chú xem chú bày hàng bán, Dương Dương và Nhạc Nhạc còn phải hỗ trợ, lại không có người phụ nữ nào chăm sóc ba cha con. Họ hàng của chị tuy cũng có điểm không thích hợp là có một đứa con gái sắp hai tuổi, nhưng thường ngày đều gửi ở nhà mẹ đẻ, cũng không cần chú phải nhọc lòng. Chú xem, hai người nếu có thể thành, chú liền thật sự có cả trai lẫn gái, thật vẹn toàn.” (ta phỉ nhổ vào!! Hừ, ta ghét con mụ Quách Nguyệt Nga này….)

Kinh ngạc phút chốc qua đi, Cố Khê bật cười, đây cũng là lần đầu tiên có người giới thiệu đối tượng cho cậu. Đang muốn từ chối, có người so với cậu lên tiếng còn nhanh hơn “Dì hai, cháu và anh cháu không cần có mẹ kế.” Cố Triêu Nhạc vẻ mặt không muốn.

Cố Khê nhìn về phía nhi tử, Quách Nguyệt Nga không đồng ý nói “Ba cháu vất vả như thế, cũng nên có một người phụ nữ chăm sóc chứ. Chẳng nhẽ, cháu cả đời để ba cháu lẻ loi một người? ”

“Cháu không cần mẹ kế.” Cố Triêu Nhạc vẫn là câu kia, tiếp đến giận dỗi nói một cậu “…cũng không muốn em gái kế.”

“Cháu cũng không cần mẹ kế.” Cố Triêu Dương nói theo “Trong sách đều viết, hài tử mà có mẹ kế đều rất đáng thương, cháu và Nhạc Nhạc sẽ chăm sóc ba ba, hiếu thuận với ba ba.”

“Đứa nhỏ này———.”

Quách Nguyệt Nga không thể lý giải nổi, hai đứa trẻ này bình thường đều rất hiểu chuyện sao hôm nay lại ngang bướng đến vậy. Cố Triêu Dương lấy hộp đựng trong tay Quách Nguyệt Nga, múc sủi cáo vừa nấu vào trong, đưa cho đối phương, càng thêm nhấn mạnh “Dì hai, dì nói với người kia là cháu và Nhạc Nhạc không đồng ý.”

Mất hứng nhận lấy hộp đựng, Quách Nguyệt Nga lấy ra ba đồng đưa cho Cố Khê “Tiểu Hà, việc này là việc của chú, đừng nghe hai đứa nhóc này nói.”

Cố Khê trả lại Quách Nguyệt Nga tiền, nói “Nhị tẩu, người trong nhà, tính toán làm gì.”

“Không nên không nên, chú kiếm tiền vất vả như vậy, nhị tẩu không thể lấy không của chú được” Quách Nguyệt Nga lại đứa tiền, Cố Khê vẫn đẩy trở lại. Quách Nguyệt Nga cũng không miễn cưỡng, cất tiền đi. “Tiểu Hà, chú bán hàng đi nhé.”

“Vâng.”

Gật đầu với hai thằng nhóc mặt không chút thay đổi đang nhăn nhó, Quách Nguyệt Nga đi. Cô ta vừa đi, Cố Triêu Nhạc thầm thì bên tai anh trai “Rõ ràng không chịu trả tiền lại còn ra vẻ làm trò. Họ hàng nhà mụ ta thì làm gì có chỗ nào tốt đẹp được chứ.”

“Hừ –” Vụng trộm liếc nhìn sắc mặt của ba ba, thấy ba ba đang chuyên tâm làm sủi cảo, Cố Triêu Dương nhỏ giọng nói với em trai “Cái này gọi là của đi thay người, cũng chỉ là một ít tiền, mụ ta tham thì cứ kệ mụ.”

Cố Triêu Nhạc mất hứng quệt quệt mồm, chưa từng quên dì hai lấy của ba ba hai vạn đồng. Mỗi một phân tiền của ba ba đều vô cùng cực khổ mới kiếm được, vậy mà….. Biết được nó suy nghĩ cái gì, Cố Triêu Dương kéo kéo tay áo của em trai, nháy nháy mắt, Cố Triêu Nhạc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Lúc đó bọn chúng còn nhỏ nhưng hiện giờ bọn chúng đã lớn nhất quyết sẽ không để dì hai bắt nạt ba ba.

“Thầy Cố, cho tôi một phần sủi cảo.”

“Vâng.”

Khách hàng tới, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhanh chóng tỉnh táo. Nhanh nhẹn ăn xong nốt phần cơm của mình, Cố Triêu Nhạc đổi chỗ cho anh trai ăn cơm, nó đi giúp ba ba tiếp đón khách.

Bận việc đến qua trưa, Cố Khê mới có thời gian nghỉ ngơi ăn cơm. Dương Dương và Nhạc Nhạc hai giờ phải lên lớp, Cố Khê đã để cho hai đứa chúng nó về trường nghỉ ngơi, không thì buổi chiều lên lớp lại không có tinh thần. Muốn hỏi Cố Khê đời này kiêu ngạo nhất về việc gì thì chính là việc cậu đã sinh ra được hai đứa con. Hai đứa đem lại cho cậu hạnh phúc cùng sự mãn nguyện đã giúp cậu vượt qua được mười hai năm vất vả. Từ lúc hai đứa nhỏ hiểu chuyện thì hầu như cậu không bao giờ còn phải phiền lòng về chúng nữa. Lúc trước còn bé, hài tử cũng không tùy hứng khóc nháo. Nhưng ngược lại là chính hai bọn chúng phải đi theo cậu chịu không ít khổ cực.

Khi vừa mới đến nơi này, cậu mỗi ngày đều phải ẵm theo hai đứa con đi bán khoai lang, trời mưa, gió bão, hai hài tử cũng phải đi theo cậu chịu gió lạnh, có đôi khi cậu bận rộn quá đến nỗi quên pha sữa bột cho bọn chúng khiến hai đứa phải chịu đói bụng. Con cái nhà người khác được ăn cái này, cái kia, con trai cậu thì cái gì cũng không có, cũng chưa bao giờ từng được người cha là cậu tổ chức tiệc đầy tháng. Con cái nhà khác ngày nghỉ được cha mẹ dẫn đi du lịch, đi chơi nhưng hai đứa con nhà cậu cùng lắm chỉ đi loanh quanh trong vùng này mà thôi.

Cố Khê vừa ăn cơm trong lòng vừa tính toán. Mấy năm trước, cha em nuôi sửa nhà, cậu đã bỏ ra hơn hai vạn đồng tiền tích góp. Sau đấy, Mạn Mạn đỗ đại học, cậu lại cho con bé năm ngàn. Bởi vì chuyện nhà cửa mà Nhị tẩu đã cãi vã cùng cha mẹ nuôi, cậu lại bỏ ra hai vạn đồng tiền, hiện giờ trong người chắc còn tầm hai vạn đồng. Ngày 13 tháng 2 là sinh nhật hai nhi tử, qua kỳ học này chúng nó sẽ lên trung học, cậu muốn tặng hai đứa con một món quà thật to. Năm nay tiền chưa đủ, nên sang năm cậu muốn dẫn nhi tử đi du lịch đâu đó, để chúng nó được nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Ăn xong cơm, Cố Khê dọn dẹp sạch sẽ, bát đũa của Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng được rửa gọn gàng. Cố Khê thu dọn hàng quán, đạp xe tới trường học. Thừa dịp buổi chiều, cậu muốn xem bài tập của các học trò. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng sắp thi rồi, đêm nay phải tận lực sớm về nhà một chút, để cho bọn nó được nghỉ ngơi sớm hơn.

_______

Trong bản raw viết là 擀面皮– thủ diện (mỳ sợi) nhờ aka gg thấy rất nhiều món mỳ sợi nhưng đây là hình ảnh chuẩn cho món ăn được tác giảđề cập đến (nhìn ngon lắm ≧▽≦)