Viễn Cổ Y Điện

Chương 43



Mộc Thanh phát giác tay mình vốn có một số chỗ vốn thô ráp nứt nẻ từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỗ bắp chân vì lạnh và trời khô xuất hiện từng mảng da chết như vảy cá cũng biến mất, cô hoài nghi là do tác dụng của nước Suối nước nóng, dù sao cũng không còn việc gì làm, nên dứt khoát ba ngày hai bận đi ngâm, ngâm xong còn chưa đủ, cô gọi Ly Mang mang nước về mỗi ngày dùng rửa mặt, mát xa. Cũng không biết là có tác dụng thật sự hay là tại lòng tin, từ từ cô cảm thấy da toàn thân so sánh với lúc trước còn bóng loáng mịn màng hơn. Điều duy nhất làm cô có chút buồn bực là so sánh với trước kia đã mập lên một chút, đoán chừng nguyên nhân là do ngày ngày ăn thịt lại không vận động, nên mỡ chồng chất lên nhau. Chính cũng cô có chút bất mãn, nhưng mà Ly Mang tựa hồ rất mê muội, đem tinh lực không có chỗ dùng đặt trên người cô, vừa ôm lại hôn lại sờ mó dù thế nào cũng không đủ, cô liền bình thường trở lại. Dù sao hắn cũng không chê.

Mùa đông nơi này dường như kéo dài đến không có điểm cuối. Suối nước nóng tốt hơn nữa, cảnh tuyết đẹp hơn nữa, đều biến thành một loại sinh hoạt bình thường hàng ngày, cũng lộ ra vẻ có chút khô khan nhàm chán.

Sinh hoạt của Mộc Thanh quả thật nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi). Trừ ngâm Suối nước nóng, vui chơi giải trí, thỏa mãn Ly Mang tùy thời tùy chỗ thân thể ** ( DD: nguyên bản nó đã thế này, mn tự tưởng tượng, tùy độ trong sáng của đầu óc), thời gian còn lại của cô là dùng dạy hắn tính toán, dạy hắn nói”I love you”, dùng một loại đá trắng mền vẽ ở trên vách động cho hắn xem hình xe hơi, máy bay, cùng đủ loại đồ dùng hiện đại khác, và không sợ phiền khi giải thích cho hắn, thậm chí đem những chuyện lúc mình làm hướng dẫn du lịch gặp phải nói cho hắn nghe, đương nhiên là khoa trương vô số . Thấy hắn bị sửng sốt, cô mới có cảm giác như đang sống.

Thật ra cô chẳng qua là cần tìm một chút chuyện để làm, như vậy để tiêu thời gian.

Khi cô nghiêm trang nói cho hắn biết, tương lai có một ngày, người ta lao lực làm được máy móc, ngồi trên một loại công cụ có thể bay lên trời bay đến trên mặt trăng, phát hiện nơi đó trừ bề mặt gồ ghề cát đá, ngoài ra không có vật khác , Ly Mang vui vẻ cười lên ha hả, dùng sức vò rối tóc cô. Hắn nói trong đầu cô sao ngay cả ý nghĩ cổ quái như thế cũng nghĩ được. Nhưng mà rất thú vị. Hắn vô cùng thích nghe cô nói bừa như vậy. Cô bĩu môi phản bác hắn, anh không tin, vậy anh cảm thấy cái đồ có thể nhìn thấy được rất xa em mang tới là thế nào? Còn có thanh dao sắc bén kia, đèn pin phơi ở dưới mặt trời liền có thể sáng lên. . . . . . Anh không phải đã hỏi em là từ đâu tới đây sao? Em hiện tại nói cho anh biết, thật ra em đến từ cái thế giới có thể bay đến trên mặt trăng kia, vì không cẩn thận bị sét đánh đến nơi này, vừa lúc rớt vào trong cạm bẫy của anh. Nói không chừng có một ngày sét đánh xuống nữa, em liền đi trở về đó, lúc đó em sẽ không bao giờ … trở về nữa.

Cô cười hì hì nói xong lời này, lập tức liền hối hận. Bởi vì cô nhìn thấy ánh cười trong mắt Ly Mang từ từ đọng lại và đông lạnh lên, trên mặt xẹt qua một tia bóng ma thoạt nhìn có chút thương cảm.

Cô vô cùng hối hận, cho nên hôm đó ngậm miệng không có nhắc lại nửa phần về quá khứ của cô nữa. Buổi tối trong ánh sáng có chút u ám của cây đuốc chiếu rọi, cô rất dịu ngoan mà đem thân thể của mình dán ở bên người hắn, hi vọng để cho hắn quên mất lời vô ý của mình lúc ban ngày. Bởi vì từ khi cô nói lời kia, hắn liền mang xẻng đi xúc tuyết đến trời tối và vẫn trầm mặc cho tới bây giờ.

Hắn cảm nhận được cô cẩn thận lấy lòng, vẫn đưa tay sờ lên hông của cô, thăm dò xuống phía dưới, nhưng lực đạo mang theo chút trừng phạt.

Mộc Thanh khẽ bị đau, đập xuống vai hắn. Hắn chợt thò người ra giật tấm da hổ trên vách động bên cạnh xuống, một nửa phủ lên giường đá chỗ bọn họ ngủ, một nửa phủ trên đất, hai tay nắm eo cô đem cô khiêng đến bên giường đá, làm cho cô đứng trên mặt da hổ, làm cô khẽ cong người rồi đem hai tay cô đặt dọc theo giường.

Mộc Thanh quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhưng hắn lập tức đem đầu cô đặt trên da hổ, một ngón tay đã từ sau dò vào nơi mềm mại trơn trượt giữa hai chân cô.

So với lúc trước, hiện tại hắn thân mật giống như mang theo tia lành lạnh, điều này làm cho Mộc Thanh có chút không quen, hơi bất an vặn vẹo thân thể, muốn cho hắn lui ra ngoài.

Hắn quả nhiên lui ra ngoài, có điều gần như đồng thời, hắn đã cứng rắn hướng đến chỗ mới vừa rồi bị kéo ra, từng đợt từng đợt trơn trượt mà đi vào, vừa vội vã lại mãnh liệt.

Mộc Thanh đứng yên không được, bị đụng đến cả người quỳ úp sấp trên da hổ.

Da hổ dày mềm mại chịu cô đụng phải, tay chân đầu gối của cô cũng không bị thương, nhưng chỗ kia bị hắn đụng đến có chút bị đau, hai chân không nhịn được khẽ run lên, trong cổ họng phát ra một tiếng giống như là cầu xin thương xót.

Ly Mang cúi người hôn lên phần gáy cô, bàn tay đưa đến trước cầm lấy nơi đẫy đà của cô, thân thể khẽ dừng lại.

Mộc Thanh dần dần động tình, không nhịn được lại vặn vẹo. Hắn rốt cục thu tay về, cầm thật chặt hông của cô, rời đi một chút rồi lại hung hăng tiến vào.

Mộc Thanh chui ở trên da hổ, cả khuôn mặt cơ hồ là lông hổ bị bao phủ, chẳng qua tiếng rên rỉ nhỏ vụnlại từng chút vang lên như nước nhỏ xuống. Đợi khi cả người cô gần như mềm nhũn nằm trên da hổ, Ly Mang vẫn ở trong cơ thể cô liền đảo tư thế, đem cô một lần nữa chặn ngang bế lên, làm cho cô ngồi ở trên bắp đùi của mình, hắn ngồi trên da hổ dưới đất, dựa lưng vào giường đá.

Mộc Thanh không còn sức nằm trong lòng ngực của hắn, mặt mày hàm xuân, thiên kiều bá mị, có chút ngấn lệ.

“Rời đi ta sao? Ừ?”

Hắn nhìn mắt cô, cúi đầu hỏi một câu, chợt nhéo eocô, từ dưới đi lên hung hăng đâm tới.

Mộc Thanh hét lên một tiếng, ngửa đầu nhắm mắt liều mạng lắc đầu, thừa nhận va chạm phảng phất như chìm ngập, nước mắt không khống chế được mà rớt xuống.

Ly Mang ôm cổ cô, hôn lên môi cô.

Cây đuốc chiếu sáng trên tường lóe mấy cáicuối cùng,rồi dập tắt. Trừng phạt trên da hổ vẫn đang tiếp tục.

Ngày thứ hai nhìn đến chỗ da hổ bị hắn ép tới dấu vết loang lổ lông rối tinh rối mù trên mặt đất, cô đau lòng vô cùng. Lấy khối tuyết cọ qua cọ lại, lại dùng lược của mình chải cho suôn lại, thật khó khăn lắm mới khôi phục ngăn nắp.

Ly Mang không thích cô nói rời đi, cho dù hắn biết rõ cô chẳng qua là đang nói đùa mà thôi.

Hắn là người không biết nói đùa, chỉ biết nhận thức cố chấpnhư đầu gỗ.

Trải qua lần trừng phạt này, cho dù cô cảm thấy bị đè nén nhàm chánhơn nữa, cô cũng không dám cùng hắn nói giỡn như vậy nữa. Ngược lại cô bảohắn kể chuyện xưa cho cô nghe.

Lúc này cô mới biết, thế giới của hắn thì ra cũng tràn đầy sắc thái mĩ lệ.

Hắn nói khi còn bé lần đầu tiên hắn theo cha đi ra ngoài săn thú, hắn đã biết cách làm thế nào để phân rõ đủ loại quả dại sinh trưởng trong rừng rậm. Chỉ nhìn qua một cái, thì chúng khá là giống trứng chim. Nhưng thật ra thì các loại đủ hình dáng, màu sắc rất khác biệt. Có đôi khi hắn nghịch ngợm giẫm lên chúng, ép thịt quả từ vỏ quả bị vỡ ra, lúc sờ tay vào sẽ bị dính chặt, bỏ không ra. Có khi ăn xong, miệng biến thành màu xanh lam,nhiều ngày không phai. Hắn phát hiện có một loại lạ nhất, trên đỉnh có một lỗ tròn, dùng đầu ngón tay sờ phía dưới, sẽ có một đám khói trắng từ lỗ tròn phun ra. Cho nên hắn liền len lén hái một túi lớn về, đợi đến khi tâm trạng không tốt hoặc khi đói, sẽ làm chúng thoát hơi nước, cho đến khi co lại thành hình mặt nhăn lại. Nhưng sau đó vì sơ ý bị cha bắt được, đánh cho một trận, bởi vì đây không phải là hành động của một thằng con trai.

Hắn còn nói cái khe họ đang ở, thật ra hắn đã tới một lần lúc thiếu niên. Đó là khi hắn và Dĩ Gia giấu diếm tộc nhân đi dò đường về phía đông, dọc theo con sông lớn mà vô tình phát hiện ra. Bọn họ muốn tìm ra điểm cuối của con sông. Kết quả lại phát hiện một mảnh thảo nguyên, đi qua thảo nguyên là đến núi, đi qua núi sẽ gặp biển lớn mênh mông, về phần hết biển lớn lại xuất hiện nơi nào, thì không có ai biết rồi. Trải qua lần đó, hắn hiểu được thì ra là thế giới này cũng không chỉ có khi rừng rậm này, chẳng qua là hắn chỉ luôn ở đây mà thôi. Sông lớn vĩnh viễn không có cuối, biển bên kia cũng không có cuối.

Sau đó hắn và Dĩ Gia trở lại làng, trong lòng như có lửa đốt. Khi bị người lớn đánh vào mông, hắn và Dĩ Gia đều tranh nhau nói là mình khuyến khích đối phương rời bộ tộc đi ra ngoài, kết quả hai người cùng bị phạt ba ngày không được ăn gì, sau đó đói đến không chịu nổi, phải len lén bắt sâu nướng ăn, hắn nở nụ cười ha ha, giống như đó là chuyện vô cùng thú vị.

Mộc Thanh nghe rất say mê, nghe hắn nói đủ loại động vật cùng thực vật kỳ dị trong rừng rậm, không đến mấy ngày, buổi tối nghe hắn kể chuyện xưa đã thành một bước không thể thiếu trước khi ngủ của cô.

Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả sự chú ý của cô đã bị một chuyện khác thu hút.

Lúc mới tới nơi đây, cô có thói quen tính ngày, đếm xem đây là ngày bao nhiêu mình đến nơi này. Nhưng mà từ lâu cô không còn tính nữa. Biết đây là ngày bao nhiêu cô rời khỏi thế giới hiện đại đã không còn ý nghĩa gì với cô nữa. Giam mình trong sơn cốc qua mùa đông, thậm chí ngay cả kinh nguyệt của mình cô cũng chẳng rõ. Cho đến sáng nay thức dậy ra ngoài động rửa mặt, ngửi thấy mùi canh thịt mà Ly Mang dậy sớm nấu, đột nhiên cô cảm thấy khó chịu, nôn khan không ngừng, đến lúc ngừng lại được, mới mơ mơ hồ hồ nhớ khoảng cách lần kinh nguyệt trước khá xa.

Cô lập tức nghĩ tới việc mang thai.

Ly Mang đang ở bên ngoài xúc tuyết. Tuyết bị hất sang hai bên đường sắp cao ngang cửa động. Nghe được tiếng động bên trong, hắn vội vàng đi vào xem chuyện gì.

Sắc mặt cô xám trắng khiến hắn nhảy lên, vội vàng ôm cô trở vào trong động đặt lên trên giường, dùng da hổ bọc chặt cô lại, xoa xoa gương mặt của cô, hy vọng có thể khôi phục khí huyết bình thường.

Mộc Thanh cười túm tay hắn lại, khiến hắn yên tâm.

Cô rất muốn lập tức đem nghi ngờ của mình nói với hắn. Nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn xuống.

Hay là chờ thêm một chút, đợi đến khi cô có thể hoàn toàn xác định rồi hãy nói với hắn, tránh nhầm lẫm lại làm hắn không vui.