Vì Yêu

Chương 1: Như một giấc mơ



Ngoài trời thời tiết khá lạnh.Cái lạnh của mùa đông.Nhưng trong căn phòng là một khung cảnh ấm áp.Người con trai nghiêng người,một tay chống lên đầu ngắm người con gái  trong lòng mình ngủ say. Người con gái như cảm thấy hơi ấm từ bàn tay đang mơn trớn trên da thịt mình,Cô không ngần ngại choàng tay qua ôm lấy thắt lưng anh,đầu thì  dụi dụi vào ngực anh như con mèo nhỏ làm nũng,miệng mỉm cười hạnh phúc.Sau đó ngẩng khuôn mặt xinh đẹp  ngái ngủ lên mở đôi mắt còn lem nhem  nhìn anh mỉm cười.

-" Vũ.Anh về rồi"

-"Ừ.Có nhớ anh không? Hửm."

Nói rồi chưa để cô trả lời anh đã áp xuống hôn cô,nụ hôn anh lúc thì nhẹ lúc mạnh,đê mê làm cô chưa kịp chuẩn bị thì  đã bị cuốn vào lốc xoáy của nụ hôn,không biết từ lúc nào tay cô đã vòng lên cổ anh,đáp lại nụ hôn của anh,hai người môi lưỡi quấn quít quên cả thời gian.Hôn đến khi cả hai thở không nổi anh mới quyến luyến buông môi cô ra.Nhìn khuôn mặt ửng hồng còn đê mê trong nụ hôn của cô,  anh bật cười cắn nhẹ vào mũi cô.

-" Khiết Tâm em đang quyến rũ anh sao?"

Bị cắn tuy nhẹ nhưng cũng hơi đau cô uất ức lên tiếng.

-" Em nào có.Ai hỏi em, không cho em nói còn hôn người ta nữa "

-" À. Lỗi tại anh rồi.Vậy em có nhớ anh không?"

Vừa mới bị anh trêu chọc Khiết Tâm còn đang uất ức nên nói lời trái lòng.

-" Không có "

-" Thật không có "

Nhìn khuôn mặt lém lĩnh của cô đôi mắt Phương Chấn Vũ nheo lại nhếch miệng cười.

-"Ồh Không nhớ sao.Thật sự không nhớ.Vậy anh sẽ làm em nhớ,coi em còn dám nói dối nữa không?"

Nói rồi tay anh bắt đầu cù lét vào eo của cô,đây là điểm nhạy cảm.Khiết Tâm la ầm lên người co rút lại bắt lấy tay anh miệng xin tha thứ.

"-Á.Đừng mà Chấn Vũ.Em...em sai rồi...haha.em rất nhớ...nhớ anh "

-" Tâm Tâm.....Tâm Tâm....tỉnh dậy nào. Cậu sao vậy...Tâm Tâm"

Bị tiếng ồn làm tỉnh Khiết Tâm bật dậy cùng tiếng hét lớn

"Chấn Vũ...."

Bối Như thấy bạn mình như vậy đau lòng khôn xiết ôm chầm cô vào lòng tay vỗ nhẹ sau lưng.

-"Tâm Tâm cậu ổn không?cậu lại nằm mơ sao?"

Thấy cô im lặng Bối Như thở dài đẩy Khiết Tâm ra,giờ cô mới phát hiện mặt Tâm Tâm toàn nước mắt, vừa đau lòng vừa giận, cô lớn tiếng quát nhẹ:

-" Tâm Tâm bảy năm rồi.Cậu có hiểu không? quên anh ta đi."

Biết là chuyện tình cảm không phải muốn là được.Huống chi chuyện tình của Tâm Tâm và Phương Chấn Vũ sâu nặng đến dường nào, khiến cho bao người ngưỡng mộ, cô đến tận cùng cũng không biết hai người họ năm đó yêu nhau như vậy tại sao lại dễ dàng buông tay nhau,năm hai đại học cô phải qua Nhật Bản chịu tang bà, khi cô về nước là chuyện của một tháng sau.Lúc đó Phương Chấn Vũ đã lên máy bay du học ở Mỹ được nữa tháng rồi.Khi gặp lại Tâm Tâm cô xém tí nữa không nhận ra là bạn thân ngày nào của cô nữa, người gầy,xanh xao hẳn không còn chút gì gọi là sức sống, cô cũng nghe các bạn trong trường bàn tán xôn xao nhưng đủ thứ tin trên đời.Tối hôm đó Tâm Tâm uống say ôm cô khóc nức nở,rồi nghẹn ngào kể cô nghe, cô mới biết hai người họ chia tay vì mẹ của Chấn Vũ gặp Tâm Tâm muốn họ chia tay bà còn dắt theo một cô gái sắp sỉ tuổi của bọn cô, cô gái ấy tên là Hạ Băng rất xinh đẹp, bà ta nói cô gái ấy là vợ chưa cưới của Chấn Vũ,hai người họ đã quen biết nhau từ nhỏ, bà đưa ra một album hình từ hồi Chấn Vũ 6 tuổi cho đến khi anh vào đại học, mỗi năm sinh nhật họ luôn chụp hình cùng nhau.Bà ta nói từ nhỏ Chấn Vũ đã muốn cưới Hạ Băng là vợ, năm sinh nhật 20 tuổi của Chấn Vũ  hai người vì có rượu đã xảy ra quan hệ.Phương Gia cũng đã xem cô ta là con dâu.Vài ngày nữa là sinh nhật 19 tuổi của Hạ Băng hai người họ sẽ qua Mỹ du học, bà ta khuyên Tâm Tâm hãy rời xa Chấn Vũ từ bây giờ, vì gia cảnh hai người khác biệt với lại người Chấn Vũ yêu là Hạ Băng, tình cảm đối với cô là mới mẻ vui đùa của tuổi trẻ.

Ba năm yêu nhau mặn nồng không cần nói người có mắt đều biết để vứt bỏ mối tình này, Tâm Tâm đã đau khổ như thế nào, như mất nửa tính mạng, Bối Như còn nhớ nghe bạn học kể, lúc sau ngày hai người họ chia tay thấy tay Chấn Vũ quấn vải trắng như là bị thương rất nặng nhưng đến tột cùng không ai biết chuyện gì xảy ra.Họ còn kể trước ngày Chấn Vũ qua Mỹ tối hôm đó anh đã đứng dưới kí túc xá từ tối cho đến khi trời lờ mờ sáng, nhìn lên phòng nơi mà Tâm Tâm đang ở, hôm đó trời mưa rất lớn.Còn rất nhiều, rất nhiều nữa điều mà cô đến tận bây giờ luôn tin tưởng Chấn Vũ rất yêu Tâm Tâm làm sao anh có thể phản bội Tâm Tâm được, chẳng lẽ có sự hiểu lầm nào ở đây.Cô cũng đã nhiều lần khuyên Tâm Tâm hãy hỏi Chấn Vũ có đúng sự thật như vậy không, nhưng Tâm Tâm luôn trốn tránh, cũng không thể trách Tâm Tâm được mọi thứ bằng chứng quá rõ ràng, nhưng điều quang trọng là gia đình Chấn Vũ không chấp nhận Tâm Tâm.Năm đó để chia tay được Chấn Vũ là cả một quá trình đầy đau khổ, nếu cô không về kịp không biết Tâm Tâm sẽ ra sao.

Đã 7 năm qua đi nhưng những giấc mơ của quá khứ luôn bám lấy,mỗi lần tỉnh dậy là trên khuôn mặt đã nhòe nước mắt.Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn mình Bối Như chỉ biết đau lòng và xót xa, ngày xưa đi học Tâm Tâm là hoa khôi của trường dù Tâm Tâm lớn lên trong cô nhi viện nhưng vẻ ngoài xinh đẹp lại học giỏi,tính tình hiền ngoan,điềm đạm khiến cho biết bao chàng trai thầm thương.Thời gian qua nhanh nhưng vẻ đẹp ấy ngày càng rực rỡ không còn sự ngây thơ mà thay vào đó là sự quyến rũ của người con gái trưởng thành, nhưng nếu nhìn kĩ còn mang theo vẻ buồn được giấu kín,vẻ xinh đẹp mỏng manh lại yếu đuối đó làm cho biết bao người con trai không ngại khổ theo đuổi nhưng điều bị cô từ chối, làm sao Bối Như không biết được nguyên nhân khiến Tâm Tâm không  chấp nhận họ, nhưng thật lòng cô không muốn nhìn Tâm Tâm tự hành hạ chính mình nữa, cô muốn Tâm Tâm quên đi mối tình đau khổ đó.Thu lại những suy nghĩ của mình Bối Như đưa tay vuốt tóc Tâm Tâm.

-" Tâm Tâm cậu nghe mình nói gì không?"

Khiết Tâm lúc này đã lau khô nước mắt, gượng cười nhìn Bối Như

-" Mình không sao cậu đừng lo.À sắp trễ rồi mình phải đi làm."

Bối Như thở dài thấy cô muốn trốn tránh nên cũng không muốn sát muối lên vết thương của bạn mình, lấy tay sỉ vào đầu cô.

-" Gì chứ đầu cậu có vấn đề à.Hôm nay là cuối tuần mà"

Khiết Tâm biết mình bị nhầm cười cười ôm tay Bối Như nhỏ nhẹ lên tiếng

-"Hihi.Mình già thật rồi.Nên không nhớ gì hết, vậy hôm nay cuối tuần cậu muốn làm gì mình sẽ cùng cậu làm"

-" Tha cho cậu đấy còn biết nghĩ đến mình, ngày kia mình dự tiệc,cậu đi trung tâm thương mại mua sắm với mình "

-" Được..được chờ mình rửa mặt thay đồ cái"

Khi hai người họ ra khỏi cửa là chuyện của một giờ sau.Hôm nay là cuối tuần trung tâm thương mại rất đông, hai cô gái nắm tay nhau hăng hái mua sắm.Lên đến tầng bốn dành cho khu bán trang sức cao cấp, hai cô hết hồn với cảnh tượng đang diễn ra, nhà báo tấp nập, đèn last chớp tắt vì rất đông người nên hai cô không thể nhìn những gì đang diễn ra bên trong,Bối Như tò mò thì nghe điện thoại của Tâm Tâm reo lên.

-" Alo..Uông Tổng...à tụi em đang ở trung tâm thương mại, có việc gì không ạ?."

Bối Như nhìn Cô bạn xinh đẹp của mình, làn da trắng mịn,đôi mắt to tròn, lông mi dài, miệng nhỏ chúm chím, khi cười thì lún đồng tiền hiện ra như câu dẫn ngườ đối diện.Mái tóc dài ngang lưng uống xoăn nhẹ càng tăng vẻ quyến rũ.Thân hình mãnh khãnh, tuy Tâm Tâm chỉ cao có 1m67 thôi đứng thua cô nữa cái đầu nhưng dáng rất chuẩn.Trang điểm sơ thôi đã ăn đứt các cô diên viên người mẫu mặt trát đầy phấn.Xinh đẹp là thế mà sao tình cảm lại khổ thế này,

Người vừa gọi điện là anh họ của Bối Như cũng là Tổng Giám Đốc công ty tổ chức sự kiện  quảng cáo nơi Tâm Tâm đang làm, đúng vậy vừa ra trường cô đã xin cho Tâm Tâm vào công ty anh họ cô làm, qua  5 năm nhờ vào năng nổ Tâm Tâm giờ là trưởng phòng của bộ phận thiết kế.

Người ngoài cuộc ai nhìn vào cũng đều biết Uông Tổng của họ đang theo đuổi Lâm trưởng phòng.Chỉ có Tâm Tâm lúc nào cũng làm con rùa rút đầu trốn tránh, nhiều lúc cô cũng cảm thấy đau lòng dùm người anh họ này.Đẹp trai, giàu có,sống rất nguyên tắc, thương ai không thương lại đâm đầu vào khối băng nghìn năm này.

Khi Tâm Tâm kết thúc cuộc gọi thì các nhà báo cùng mọi người đang tản ra cho các nhân vật bên trong đi ra, hỏi ra mới biết hôm nay là ngày khai trương cửa hàng kim cương của Tập đoàn trang sức Word, không ai không biết tập đoàn trang sức này lớn mạnh như thế nào từ châu âu đến châu á.Và sở dĩ vì hôm nay có nhà báo và fan hâm mộ đông như thế là có sự xuất hiện của người mẫu nổi tiếng ở Mỹ mới về tên là Hạ Băng, nhưng đặc biệt là có sự xuất hiện của tổng giám đốc tập đoàn Phương Chấn Vũ, anh điều hành tập đoàn chính ở  Mỹ mới về nước để dự lễ khánh thành của nhãn hàng hôm nay.Nghe mọi người bàn tán rôm rả mà mặt của Khiết Tâm không còn chút máu.Đến khi tiếng hét chói tai của fan hôm mộ và những câu hỏi của các nhà báo mới làm cô choàng tỉnh.

" Phương Tổng anh mới về nước có ý định ở lại đều hành công tay ở đây không?"

-"Phương tổng anh và ngôi sao Hạ Băng có quan hệ với nhau như thế nào?"

-" Có tin anh và cô Hạ Băng sẽ kết hôn đúng không?"

-" Cô Hạ Băng xin cho hỏi cô và Phương Tổng có phải đang hẹn hò không?"

-" Phương tổng...Phương tổng"

-" Cô Hạ Băng..xin cô trả lời chúng tôi ngoài là hợp tác trong công việc hai người còn đang hẹn hò theo thông tin là hai người sắp kết hôn thông tin này có chính xác không?"

Mọi người bị các vệ sĩ dẹp sang hai bên cho hai nhân vật nổi tiếng bên trong bước ra.Anh thì lạnh nhạt với các câu hỏi của nhà báo đặt ra không có ý định trả lời, đi từng bước về phía trước duối sự bảo vệ của các vệ sĩ còn Hạ Băng thì tươi cươi ôm tay anh, thân người dựa sát vào anh như cô gái nhỏ đang rất hạnh phúc.Khiết Tâm như chết lặng khi nhìn người  đàn ông đang sánh bước bên cô người mẫu xinh đẹp,anh khác trước nhiều lắm vóc dáng cao lớn khoác trên mình là bộ vest hàng hiệu màu xanh đậm bên trong là áo sơ mi trắng ,cũng là khuôn mặt góc cạnh điển trai đó nhưng bây giờ trở nên chững chạc cùng sự mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành,cũng đôi mắt đen láy nhưng giờ đây trở nên lạnh lùng,nhưng chỉ làm người ta thêm mê đắm với vẻ ngoài đó,anh bây giờ mọi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý, thì ra bây giờ anh thành công như vậy, bên cạnh anh cô người mẫu xinh đẹp quyến rũ,đó không phải là vợ chưa cưới của anh hay sao,thì ra họ ở bên nhau bao nhiêu năm qua,cô cảm giác tim mình như ai đang bốp nghẹt,thở không nổi nữa vậy.Bối Như nhìn thấy Phương Chấn Vũ cũng không tin vào mắt mình cho đến khi Khiết Tâm bị mọi người chen lấn té ngã Bối Như mới hoàng hồn nhào tới đỡ Khiết Tâm dậy.

-" Tâm Tâm....Tâm Tâm cậu không sao chứ"