Vị Tầng Vọng Ký

Chương 2



Chuyện tiếp theo sau đó không cần phải nói tỉ mỉ, đều có thể đoán được.

Trương Quý biết Mạc Dực nhất định sẽ trả thù, có lẽ gậy gôn này chính là cây mà trước kia Trương Quý dùng để đánh lén hắn.

Giống như ăn miếng trả miếng.

Nhưng Trương Quý khi đó không biết Mạc Dực lại xuống tay hung ác như thế. Gậy gôn đánh vào người rất đau, cứ nhằm vào đầu mà đánh, giống như cuồng phong mưa rào. Lúc đầu Trương Quý còn đưa tay lên đỡ, nhưng rất nhanh cậu liền gục xuống đất.

Không quan tâm mình cuộn tròn như thế nào, côn vẫn như mưa hạt mà đánh tới. Trương Quý đinh ninh xương cốt hẳn là đã bị đánh gãy, cảm thấy được chính mình bị đánh tới thổ huyết, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tươi. Có lẽ Mạc Dực một chút ý định dừng lại đều không có, hơi thở bình ổn mà tiếp tục, giống như đánh xuống một cái ghế dựa hay một cái bàn không có sinh mệnh.

Trương Quý không biết Mạc Dực dừng lại lúc nào, có lẽ là sau khi đánh cho mình ngất xỉu đi.

Sau lần đó, Trương Quý biết được Mạc Dực xuống tay vô cùng tàn nhẫn.

Về sau, cậu mỗi lần thấy túi gôn ở cửa, lộ ra bên trong một cây gậy gôn mới tinh sạch sẽ, lưng không nhịn được rét lạnh. Cảm giác bị người ta đánh rất đáng sợ, cậu đã tưởng rằng mình sẽ bị đập đến chết mất.

“A Dực luôn thô lỗ như vậy. Cậu muốn đánh cũng đừng đánh vào mặt chứ.” An Lăng ở một bên thản nhiên mà chen vào.

Nhạc Trừng khiêu khích châm chọc “Không nghĩ tới cậu ta bị cậu chỉnh hai tháng, đến bây giờ còn dám ra quyền nha.”

Mộ Dung Duy đã muốn khôi phục lại, đứng thẳng dậy, đi đến sô pha phía trước, túm lấy tóc Trương Quý, theo dõi sắc mặt cậu “Lá gan không nhỏ a.” Hắn biểu tình cũng không đáng sợ như Trương Quý tưởng tượng, khóe miệng ngược lại còn hàm chứa ý cười, chậm rì rì mà nói, lại làm cho người ta không rét mà run.

Trương Quý biết mình không thể trốn thoát, ngược lại trở nên bình tĩnh, không hề giãy giụa nữa.

Không muốn thấy khuôn mặt Mộ Dung Duy, cậu quyết định nhắm mắt lại.

Cùng lắm thì lại là một hồi điên cuồng ẩu đả thôi.

Ngoài ý muốn chính là, khi Mộ Dung Duy muốn động thủ, Nhạc Trừng lại ngăn cản hắn. Nhạc Trừng một bên bắt lấy tay Mộ Dung Duy, một bên nhẹ nhàng cười khuyên “Họ Mộ Dung, phong độ xíu nào.”

An Lăng hỗ trợ, kéo Trương Quý trong tay Mộ Dung Duy lại “Cậu đả thương cậu ta, tối nay chúng ta ngoạn cái gì? Muốn đánh ngày mai đánh không được sao?”

Ngoạn?

Buổi tối hôm nay?

Trương Quý đột nhiên mở to hai mắt, nhìn mấy nam nhân trước mặt.

Biết được hàm ý trong lời nói sẽ phát sinh sự việc nguy hiểm.

Lúc này, Mạc Dực từng bước tiến tới, vươn tay, đem cậu đang đau đến nhíu mày trong lòng An Lăng mà kéo lại, hai tay ôm lấy cậu, tựa như ôm một con gấu bông khổng lồ.

“Ngoạn cái gì?” Mạc Dực không thiện ý quét một vòng “Chuyện tôi cùng cậu ta còn chưa chấm dứt, nghĩ cái gì mà muốn chọc tay xen vào?”

Mạc Dực ngữ khí không hề tốt chút nào.

Ba người còn lại thoáng nhìn qua nhau, mới bắt đầu im lặng ngầm tương thông.

“Đã hai tháng, như thế nào còn chưa chấm dứt? A Dực, không phải cậu đánh mấy gậy là xong rồi đi? Cũng đã đánh hắn gần chết, không phải được rồi sao?”

“Lúc khai giảng, chính là bốn người chúng ta cùng chọn A Quý.”

“A Dực, cho cậu hai tháng độc chiếm hắn, tụi này đã hết sức nhường nhịn rồi.”

Mạc Dực lạnh lùng nói “Các cậu thật sự đói khát như vậy, có thể chọn tân sinh một lần nữa. Trong học viện, rất nhiều người có khuôn mặt đẹp hơn cậu ta, không phải sao? Làm gì cố chấp cùng tôi tranh giành?”

Trong phòng bỗng nhiên một mảnh im lặng.

Ba người còn lại liếc mắt trao đổi, không khí trở nên thật quỷ dị.

“A Dực, ý của cậu là phải độc chiếm?” Nhạc Trừng không còn là ngữ khí lười biếng mà thật sự nghiêm túc nhìn Mạc Dực.

“Tôi không nói như vậy.”

“Ý của cậu chính là như vậy.”

“Ý tôi muốn đổi phương pháp chơi đùa khác.”

“Chơi đùa như thế nào? Sao lại đổi phương pháp?”

Mạc Dực một hồi lâu không lên tiếng.

Hắn nhìn ba người bạn tốt trước mặt. Bọn họ cùng nhau lớn lên, đối với thân phận, hoàn cảnh, tính cách đều thực hiểu biết, không phải là chỗ dễ chơi.

Cho dù là Mạc Dực, cũng không thể một lần mà đem cả ba trêu chọc.

Mạc Dực thả lỏng khẩu khí “Từ trước đều ngoạn kiểu này, cũng chơi mấy học kỳ rồi, không cảm thấy nhàm chán hay sao?”

Nhạc Trừng liếc mắt đánh giá Trương Quý đang bị Mạc Dực giam trong ***g ngực.

Biết Mạc Dực dùng sức khá lớn, Trương Quý bị ghìm thật sự đau, một mực nhíu mi.

“Cậu thấy cách đó có gì không ổn?”

Nhạc Trừng hỏi Mạc Dực.

“Lúc nào cũng bất chấp mọi thứ, luôn là lột quần áo rồi thượng, làm làm và làm, rất nhàm chán.”

“A Dực, rốt cuộc cậu muốn ngoạn như thế nào đây?” Ngay cả Mộ Dung Duy cũng không giữ nổi bình tĩnh mà lên tiếng.

Mạc Dực lại trầm mặc một hồi.

“Ngoạn phải có tình thú.” Hắn nói.

“Cái gì là có tình thú?”

“Làm cho cậu ta chủ động cầu chúng ta thượng.”

“Ha ha ha.” Nhạc Trừng cười ha hả, cổ quái mà nhìn Mạc Dực “A Dực, đầu óc cậu có vấn đề à? Bắt cậu ta cầu chúng ta thượng rất đơn giản. Cậu dùng cách gì khiến cậu ta van xin cậu hủy bỏ đơn khởi tố? Chỉ cần đưa tâm can bảo bối của cậu ta đến, chẳng phải muốn cậu ta cầu là được hay sao?”

Nghe thấy vậy, Trương Quý bị Mạc Dực cưỡng ép giam trong hai cánh tay không khỏi thở dốc thật mạnh.

Nhưng may mắn thay.

Mạc Dực nói “Đồng dạng áp dụng hai lần, không tính là thách thức.”

An Lăng nhíu nhíu mày, sau đó nói “Đem cậu ta giao cho tôi, một tháng sau, bảo đảm dạy dỗ phải cầu cậu thao.”

“An Lăng, cho dù cậu dạy dỗ, sau khi xong, cậu ta thấp hèn ngay cả con chó cái cũng không bằng, thao đứng lên không có ý nghĩa.”

“Vậy cậu muốn như thế nào?” Mộ Dung Duy ngữ khí trầm xuống “A Dực, tôi thế nào cảm thấy cậu hôm nay không thích hợp nhỉ? Cái gì tình thú, cái gì chủ động cầu chúng ta thượng, tôi xem cậu chính xác là không muốn bọn này đụng vào cậu ta.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Nhạc Trừng nói.