Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 44



Edit: Liệt Tuyết(Juukapup)

Đến Phần Lan một tuần, thích nghi tốt, ngôn ngữ cũng tàm tạm, thông tin cơ bản đều có thể trao đổi được, dì nói không cần phải kiếm lớp học tiếng, và Helsinki một tuần có bảy tiết, cũng khá thoải mái, về phần ký túc xá cũng không tính ở đó nữa, phần vì không muốn chật vật ở chung với người khác, phần vì căn hộ của dì cũng gần trường, tính ra chỉ có trăm mét, khi nào có giờ học chỉ cần đạp xe qua, rất thuận tiện, thực ra lúc trước chọn trường này chủ yếu cũng vì vị trí của nó.

Buổi chiều học ba tiết pháp luật, hơi khó nghe, vị giáo sư người Thụy Sĩ kia phát âm đặc sệt giọng địa phương, tôi thậm chí nửa từ cũng không hiểu được, hơi buồn bực, thất thểu một mình dắt xe về trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường.

“Hey, hey, em gái! Em gái xinh đẹp, chờ chút nào!” – Tiếng nói kích động vang lên từ cách đó không xa.

Tôi dừng lại, nhìn thấy một chàng trai tóc nâu chạy lại, hé ra khuôn mặt đáng yêu thuần chất phương Tây – “Có việc gì sao?” – Đáp lại cũng là tiếng Anh.

Chàng trai hơi ngại ngùng cúi cúi đầu – “À à, tôi là sinh viên mỹ thuật mới vào, có thể phiền cô làm người mẫu cho tôi không?”

“Người mẫu?” – Chú ý tới bảng vẽ sau lưng anh ta.

“Đúng đúng, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu, chỉ là một phác thảo rất đơn giản.” – Ánh mắt vô cùng thành khẩn.

Tôi đương nghĩ ngợi, toan mở miệng thì di động vang lên, xem số gọi tới, gật đầu xin phép người đối diện rồi dắt xe đi trước vài bước, nhận điện, bên kia tiếng nói trầm thấp dịu dàng truyền tới – “Muốn gọi từ sáng sớm, chỉ ngại em còn đang ngủ.”

“Ừm.”

“Có bận gì không? Bây giờ ấy.” – Tiếng nói dịu dàng mang vài phần dụ dỗ.

“Vừa mới hết tiết, đang định về chỗ dì.”

Bên kia, trầm mặc một lúc mới nhỏ nhẹ lên tiếng – “An Kiệt, anh lại bắt đầu nhớ em rồi.”

Tôi giật mình, tuy không phải lần đầu nghe anh nói những lời ngọt ngọt ngào ngào, nhưng vẫn có chút không tự nhiên, thản nhiên chuyển đề tài – “Anh bên đó hẳn đang là buổi tối.”

Rõ ràng nghe được một tiếng than nhẹ – “Ừ, gần rạng sáng …” – Sau đó là tiếng cười trầm thấp – “…đại loại thế.”

Không chú ý lắm tới lời anh nói, nhìn nhìn chàng trai vẫn đứng phái sau mình, tôi cười nói – “Có người nhờ em làm người mẫu tạo hình.” – Đối với hết thảy những gì liên quan đến hội họa và mỹ thuật, ít nhiều tôi vẫn luôn để ý và ưu ái.

Bên kia trầm mặc một lúc lâu – “Là…bạn học?” – Lên tiếng rất bình thản.

“Ừ, không rõ lắm, nói là sinh viên mới vào.”

“Sinh viên mới, tuổi hẳn là không lớn.”

“Đàn ông ngoại quốc, nhưng thực ra nhìn khó đoán ra tuổi.” – Tôi nói cũng không để ý mấy.

“Đàn ông à…học hội họa à, cũng hiếm thấy.”

“Ừm.” – Đúng thật là hiếm thấy, học hội họa phải có tính cẩn thận và nhẫn nại.

Tôi nghiêng người nhìn anh chàng phía sau, để anh ta chờ như vậy cũng thật ngại ngùng, bèn mở miệng dùng tiếng Anh nói – “Bây giờ e là tôi không rảnh, nếu được, anh có thể để hôm khác không?”

Anh ta vừa nghe vậy, lập tức bước đến gần tôi mấy bước, cười thật xán lạn – “Có thể, có thể, tôi tất nhiên lúc nào cũng có thể.”

Tôi bị nụ cười xán lạn như ánh mặt trời này cuốn hút, cũng thả lỏng tâm tình, cười nói – “Anh có thể tới Khoa Luật tìm tôi, sáng thứ tư nào tôi cũng ở đó.”

“Cám ơn, vô cùng cám ơn! Tôi là Oliver Davis, người Anh.” – Nói xong lại ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, lại còn hơi hơi đỏ mặt – “À…còn nữa, cô rất đẹp, thật đó!” – Nói đoạn liền lập tức xoay người chạy đi.

Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười – “Nhưng hình như quên hỏi tên tôi thì phải.” – Cũng không biết đến thứ tư có tìm được tôi không nữa.

Lạo xạo tiếng nói lại chậm rãi vang lên – “Xem ra là một người Anh sáng sủa.” – Thản nhiên mà còn như mang theo ý cười.

Tôi đem di động để sát vào tai – “Vâng?”

“An Kiệt, anh nghĩ bây giờ anh sắp gặp được em rồi,…hơn nữa, hẳn là luôn đây thôi…” – Giọng điệu bình tĩnh, sau đó đó là tiếng điện thoại bị ngắt rất nhỏ.

Câu trả lời ngắn gọn mà hơi hơi lạnh nhạt này cùng với ngắt điện thoại khiến tôi không khỏi ngây người ngẩn ngơ.

“Này, chàng châu Á đẹp trai…Chàng châu Á…” – Tiếng trầm trồ xuýt xoa hơi ồn ào truyền đến bên tai, theo phản xạ quay sang nhìn theo tầm mắt của bọn họ …. Là Tịch Si Thần!

Áo sơ mi màu đen tuyền, quần vải màu cà phê, ôm lấy cơ thể thanh mảnh vô cùng tao nhã, hơi thở lạnh nhạt, thần thái bình tĩnh, hai tay nhét trong túi quần, chậm rãi bước tới gần tôi, tướng mạo đẹp đẽ cùng khí chất cao nhã đi giữa người người qua lại có vẻ rất nổi bật.

Tịch Si Thần vẫn nhìn tôi, khóe miệng còn mang một mạt cười nhàn nhạt khó hiểu.

Thu hồi sự kinh ngạc vừa rồi, tôi đứng yên một chỗ chờ anh bước lại.

“Thật là đau đầu…” – Tịch Si Thần đứng thắng trước mặt tôi, sau đó nhẹ nhàng nói, giây tiếp theo bước rất nhanh tới, đem tôi ôm vào trong lòng, thở dài một tiếng, đôi môi lạnh như băng đã áp lên môi tôi.

Nụ hôn này thật nhẹ, tôi nghĩ, hẳn là anh đang kiềm chế.

“Không phải nói một tháng sao?” – Tôi chầm chậm điều hòa hơi thở.

“Ừ, đến sớm.” – Tịch Si Thần ôm tôi – “Nhớ em…”

Chỉ nói đơn giản bằng tiếng Trung, cũng không ngượng ngùng, mà có ngượng ngùng hơn thì anh cũng đã làm rồi, ngại gì một chút như vậy, hơn nữa anh vẫn luôn chẳng để ý hoàn cảnh gì cả.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đi cùng anh.” – Tịch Si Thần nói như thể chuyện thường tình, biểu tình có chút…bí hiểm, cuối cùng cười nghiêng người dựa vào tôi, ghé môi bên tai tôi nỉ non nói – “Anh nghĩ ngày mai, cũng chính là thứ tư, em sẽ bề bộn nhiều việc.”