Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 35



Edit: Juu_chan

Tôi giữ khoảng cách một mét mà bước theo, dù không muốn, cũng không còn lựa chọn nào khác. Cúi đầu xem di động một chút, vẫn là không tín hiệu.

“Chiều dài chắc cũng không quá trăm mét, nếu có rẽ nhánh, sẽ mất thêm một chút thời gian.” – Lại một câu vô tình giải thích.

“Nếu cuối cùng vẫn không ra được thì sao?” – Chuyện đáng sợ này rất có khả năng.

Bóng dáng cao gầy kia dừng lại, xoay người đứng đối diện tôi từ xa, ánh lửa lóe lên trong mắt anh ta bắn ra ý tứ nào đó – “Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” (Juu: hứ, soái ca đã nói thì phải tin, à quên, trừ cái câu “anh sẽ không ăn em” ra nhớ)

“Anh nắm chắc mấy phần.” – Sự tự tin của anh ta thật nực cười.

“Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” – Lặp lại, trong lời nói bình thản man mác buồn buồn.

Tôi cười nói – “Chính xác, tôi phải đi ra ngoài.” – Dừng một chút – “Tôi nghĩ Tịch tiên sinh anh hẳn phải biết rõ lý do.”  – Tôi không sợ chết, đúng vậy, nhưng mà lúc này, tôi không muốn chết, không muốn chết ở đây…cùng cái người trước mắt này!

Sắc mặt Tịch Si Thần trở nên khá là u ám, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói – “Đi thôi.”

Ánh đuốc phía trước theo hành lang run rẩy, tôi dừng một chút rồi đi tới. Đi được chừng chục mét, bức tường xưa cũ mà ẩm ướt dần mở rộng ra, các loại cây dây leo cũng dần dần tăng thêm.

“Mặt đất trơn lắm, cẩn thận một chút.” – Lúc này giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Còn tưởng rằng anh ta vẫn sẽ im thin thít chứ. Tôi cất bước đi theo cái bóng chảy dài ra dưới ánh lửa kia, nhưng cũng không hề đáp lời. Thực tế là tôi đã có phần đuối sức, thân thể quá mức suy yếu vốn là không thể vận động quá nhiều, mà cả ngày nay chạy tới chạy lui đã khiến tôi tương đối mệt mỏi, lại còn rơi vào cái cảnh này nữa.

Bắt đầu lặng lẽ vịn vào tường hành lang mà đi, hy vọng có thể tiết kiệm được một ít sức lực, trước khi tìm được lối ra không được chật vật ngã xuống trước mặt anh ta.

Vài phút sau, mặt tường hai bên bỗng thẳng ra. Thực tế là chúng tôi đã tiến vào một nền đất hình tròn, trống trải không có gì, vách tường hư hại, trên mặt còn khắc một ít phù điêu, cũng không tính là nghệ thuật chân chính, còn hơi thô cứng, như thể vì không muốn tường quá đơn điệu mà tùy ý khắc lên, trong không khí lan tràn một chút hương rượu, nơi này chắc hẳn là hầm giấu rượu của quý tộc trung cổ rồi.

Tịch Si Thần đã thăm dò toàn bộ địa hình chỗ này, có hai con đường. Tôi bước tới, tùy ý chọn con đường bên trái toan đi vào.

“Chờ một chút.”

Xoay người một cái, con dao găm phòng thân xoẹt qua cánh tay phải đang hướng về phía tôi của anh ta, tôi cười nhìn Tịch Si Thần, tiếng nói rất nhạt cũng rất chậm – “Đừng có chạm vào tôi.”

Trong nháy mắt tất cả như chết hết, Tịch Si Thần nhìn tôi, vẻ mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng mà tăm tối, con mắt đen vừa lạnh lẽo vừa cháy bỏng đanh lại, đôi con ngươi như đêm tối kia từ từ hiện ra một sự đau đớn khôn cùng, nhen lên một ngọn lửa sâu không lường được. Ngay sau đó, cánh tay phải còn chảy máu đột nhiên kéo tôi ôm vào trong lồng ngực, nhanh chóng áp đến một nụ hôn mạnh mẽ, tràn ngập một cảm giác đau khổ, thăm dò và day miết không hề lưu tình. Tôi hoảng hốt, dùng hết sức lực còn lại mà giãy dụa, vô ích, đổi lại chỉ là anh ta càng siết chặt ôm ấp, tôi muốn hét lên nhưng tất cả âm thanh đều đã bị anh ta mạnh mẽ nuốt vào! Cái lưỡi nóng rực xộc thẳng vào trong miệng, quấy động quay cuồng, trong khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng không nhưng dây dưa, tàn khốc hút lấy, mạnh mẽ và bất cần như thế, như thể người lữ hành lạc giữa sa mạc cố níu giữ lấy giọt nước ngọt lành cuối cùng, đấu tranh cố gắng đã trở nên vô ích thậm chí nực cười! Tịch Si Thần như vậy tôi chưa bao giờ gặp qua, có phần khiến người ta kinh hãi!

…Cứng rắn cắn xuống, khoảnh khắc vị tanh ngọt hòa cùng hương bạc hà nhàn nhạt xâm nhập vào các giác quan của tôi, máu cũng từ đôi môi đang dây dưa kia chậm rãi nhỏ xuống, mí mắt hơi nhướng lên, đôi con ngươi phức tạp và cháy bỏng kia nhanh chóng giữ chặt lấy tôi, sự điên cuồng trong đôi mắt đã tan biến, để lại một sự buồn thương lặng lẽ. Tôi cũng nhìn thẳng vào anh ta, hơi mím môi che giấu sự bối rối của bản thân, đúng vậy, bối rối! Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là nó tồn tại, cứ ngỡ rằng mình đã lạnh nhạt cứng cỏi rồi, kết quả là vẫn bị anh ta dễ dàng khuấy động tâm trí!

“An Kiệt…” – Bàn tay tái nhợt thon dài hướng đến hai má tôi, trong lời nói nhàn nhạt ẩn chứa si mê – “Tôi phải làm sao em mới có thể tha thứ cho tôi…mới có thể không hận tôi nữa, không từ chối tôi nữa…?” (Juu: hự, đứt cả ruột:[)

Giọng điệu mềm mỏng như thế, lời nói như thế, ánh mắt thâm thúy như thế, trong lòng như bị ai vụng trộm lay động một chút, khiến trái tim đập loạn!

“Nói cho tôi hay…Đến cùng thì tôi phải làm sao…..” – Những ngón tay thon dài vuốt ve hai má của tôi, mang theo sự lưu luyến và trân trọng.

“Anh…” – Sau một lúc ngây người cảm giác lạnh như băng trên mặt mới khiến tôi bừng tỉnh, cương quyết gạt tay anh ta ra – “Tịch Si Thần! Tôi nói rồi, đừng có chạm vào tôi!” – Dứt khoát xóa sạch hương vị bạc hà trong miệng. (Juu: ta thèm mà không được nè TT^TT)

“An Kiệt, em quá không công bằng với tôi….An Kiệt….Ngay từ đầu em đã hoàn toàn chối bỏ tôi, làm gì tôi cũng đều cảm thấy mình như thằng ngốc, biết rõ không có được chút gì đáp lại…” – Khuôn mặt thanh lịch trở nên thâm trầm phức tạp, con ngươi đen mê người tỏa ra ánh sáng chân thành.

“Tôi không biết anh đang nói gì cả!” – Tôi chợt cảm thấy có chút cáu giận.

“Em biết, em vẫn luôn luôn biết…em biết làm thế nào để quăng Tịch Si Thần luôn ngạo nghễ trên cao xuống mặt đất, khiến cho gần như điên cuồng, em còn biết làm thế nào đẩy hắn ta vào đường cùng, đau không sống nổi….An Kiệt, em biết mà, em vẫn luôn luôn biết mà.” – Vẻ mặt đau đớn tràn ngập khổ sở.

“Anh nói bậy bạ gì đó!” – Phản bác kiểu ấy bản thân mình nghe còn thấy yếu ớt.

“Kể cả tội chết cũng còn có kỳ hạn không phải sao….Thế mà, tôi cũng không được lựa chọn để mà chuộc hết tội……”

“Tịch Si Thần, anh rốt cuộc đang nói linh tinh cái chết tiệt gì thế!” – Trước cái tình hình khó nắm bắt này tôi bắt đầu cảm thấy có chút bất lực, nơi nào đó có dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.

“Tôi không nói bậy, em biết mà, tôi chỉ…….” – Cũng không nói hết câu, Tịch Si Thần dùng sức kéo tôi vào trong lòng, lần này so với lần trước càng cương quyết không để cho phản kháng chút nào, cả người tôi dán vào ngực anh ta, mà bàn tay để sau eo kia cũng gắt gao khóa chặt tôi, không cho tôi mảy may cử động, giây tiếp theo, môi áp vào môi, hơi thở nóng bỏng tràn tới, thân thiết hôn sâu, lưỡi quấn quýt dữ dội làm tôi hơi cảm thấy đau, vị tanh ngọt cay đắng lại một lần nữa tan ra trong miệng, giờ đây thậm chí cũng chẳng biết là máu của ai nữa. Không hề giãy dụa vô ích, hay cầu xin buông tha, cho đến tận lúc cả hai cùng hổn hển mới chấm dứt được cái nụ hôn với vẩn này. (Juu: *lườm* nụ hôn của anh Thần mà vớ vẩn á???)

Nhắm thật chặt mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp rối loạn – “Tịch Si Thần, đừng ép tôi hận anh.”

Tịch Si Thần vẫn không buông ra, tay phải vẫn giữ phía sau tôi – “……Em đã hận rồi không phải sao?” – Cảm giác được như anh ta đang thản nhiên cười, khàn khàn và thân mật, thoải mái và dứt khoát, sau đó, bàn tay tái nhợt nắm lấy tay phải đang cầm dao găm của tôi…đột nhiên đâm vào chính ngực mình! Máu tươi đỏ thẫm từ từ thấm qua lớp áo thuần màu, tạo nên một đóa mẫu đơn kỳ dị………..