Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 12



“Diệp Lận.” – Tôi nhướng mày, cánh tay bị nắm lấy đau đớn cực kỳ, nhưng mở miệng vẫn lấy giọng bình tĩnh – “Là chính anh nói muốn chia tay với tôi.”

“Là em bắt anh nói mà! Giản An Kiệt! Em không thèm để ý tới anh, em một chút cũng không để ý tới anh, em nói em muốn đi Pháp mà! Anh sợ hãi! Anh tức giận! Anh nói muốn chia tay! Anh nghĩ em sẽ lo lắng, anh nghĩ em sẽ ở lại! Nhưng, nhưng…” – Câu cuối của Diệp Lận tiếng nhỏ dần đầy thống khổ – “Nhưng em vẫn đi!” – Anh ngẩng đầu nhìn tôi – “Em mãi mãi cứ dứt khoát như thế, rành mạch như thế, rành mạch đến nỗi khiến anh cảm thấy…Em trước giờ vẫn không yêu anh!”

Không quan tâm, không yêu, sẽ không cho phép ai ở bên mình tận sáu năm.

Vậy ra, cho tới nay anh vẫn nghĩ như vậy.

Hiểu lầm như thế, cho dù xa cách sáu năm rồi nghe lại, vẫn cảm thấy khó chịu.

Che dấu ánh mắt. Thản nhiên mở miệng, tôi nói rất chậm, rất nhẹ, nhưng mỗi từ đều rất rõ ràng, rất trong trẻo mà lạnh lùng:

-         “Tôi đã từng yêu anh.

Khi anh chia tay tôi, tôi rất đau lòng, thực sự rất đau lòng, Diệp Lận.

Tôi…bị đuổi khỏi Giản gia.

Tôi tìm đến anh.

Tôi nói tôi sẽ đi Pháp, bị bắt buộc đi đến cái địa phương ngay cả ngôn ngữ bản thân cũng không thể giao tiếp.

Tôi muốn tìm đến anh.

Anh nói ‘Chúng ta chia tay, Giản An Kiệt’

Tôi không biết bản thân lúc ấy đã xoay người rời đi như thế nào, tôi đến bây giờ vẫn không hình dung ra lúc ấy mình xoay người rời đi như thế nào.”

…Giản An Kiệt, con mẹ nó hỗn đản, cô muốn đi Pháp thì đi đi, nói với tôi làm gì, tôi là cái gì của cô chứ, nói trắng ra chả là cái gì cả!…

“Nhưng, cho dù anh nói chia tay. Tôi vẫn nhớ tới anh, vừa tới Pháp, đã muốn tìm anh, không tự chủ được, ngay cả bản thân mình còn thấy khó hiểu, nhưng mà tôi vẫn muốn.

Có một lần, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho anh.

Nhận điện không phải là anh.

Cô ta nói…anh không muốn nhận điện thoại của tôi.

Khi ấy tôi đang ở giữa ngã tư, làm sao cũng không nhớ nổi đường về.

Mà con đường ấy đã đi qua không dưới mười lần.

Tôi định hỏi người ta, lại nhận ra bản thân một câu cũng nghe không hiểu.”

“Diệp Lận, chúng ta ở bên nhau sáu năm, không phải sáu mươi ngày…

…..mấy tháng đầu, tôi hầu như đêm nào cũng mơ thấy anh…….

Có một khoảng thời gian rất dài, tôi thậm chí ngay cả tỉnh cũng không muốn tỉnh lại.

Tuy nhiên, buồn cười ở chỗ, tôi mỗi tối đều phải uống một lượng lớn thuốc ngủ mới ngủ được.”

“Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng tôi gọi điện cho anh.

Thực ra không nên làm vậy.

Nhưng lúc ấy tôi sợ hãi, thực sự rất sợ hãi.

Tôi………bị người ta tiêm cocaine.

Christine đã chết.

Tôi thầm nghĩ…muốn tìm anh.

Từ sau lúc này đây, khiến tôi thực sự quyết định….không tìm anh nữa.”

…… “Diệp Lận, là em.”

“…có việc gì?” – Trầm mặc một lúc lâu sau mới truyền đến một giọng nói lạnh nhạt đến vô tình.

“Em…nhớ anh, Diệp Lận, thật sự, rất nhớ.” – Con người là loài động vật duy nhất có tình cảm, nhất là những lúc yếu đuối, tình cảm đặc biệt phụ thuộc vào một ai đó, một người cực kỳ quan trọng ở sâu thẳm trong lòng.

“Thật sao?” – Giọng nói hỗn loạn mang ý châm chọc rõ ràng – “Giản An Kiệt, nếu cô nghĩ gọi điện thoại tới đây chỉ để nói với tôi mấy cái đó….xin lỗi tôi không tiếp.”

“Diệp Lận….em muốn gặp anh…” – Tử bỏ hết thảy tự tôn và kiêu ngạo, một lần nhún nhường duy nhất trong cuộc đời.

“Nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô, một chút cũng không muốn! Giản An Kiệt, nếu có thể, thật sự muốn quên đi tất cả mọi thứ có liên quan tới cô!”…

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình của Diệp Lận là hoàn toàn kinh khiếp.

Nhẹ buông tay tôi ra, vội lùi bước có phần lảo đảo, phá lên cười, cười khổ sở mà tuyệt vọng – “Giản An Kiệt, em thật tàn nhẫn, em vẫn luôn tàn nhẫn hơn tôi!” – Nói xong xoay người chạy vào trong bóng tối, tiếng bước chân lộn xộn vội vã trên đường tối nghe có vẻ hoang vắng lạ thường.

Tôi ác ư? Có lẽ tôi thật sự tàn nhẫn, một khi đã phủ định rồi thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận nữa, đây là một nỗi ám ảnh, một loại bệnh nghiêm trọng, gây tổn thương nghiêm trọng cho người yêu thương mình. Mà lại thâm căn cố đế khó có thể sửa đổi.

Nhìn bóng dáng dài dài dần xa nơi cuối đường, bàn tay một mực xiết chặt đầy mồ hôi, trong lòng cũng có chút đau đớn không dối được mình.

Quay lại, bất ngờ nhìn thấy Tịch Si Thần đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa!