Vì Sao Lấp Lánh Nhất

Chương 72



Sau khi Minh Tinh và Đường Hâm Thành làm hòa, hai người lại trở thành một đôi bạn gei ngọt ngào đầm ấm.

Lúc hai người cùng nhau tập thể hình, Minh Tinh vừa xem tivi vừa chạy bộ, không biết thấy cái gì mà cười mắng một câu: “Cái này cũng quá ngang tam rồi!”

Đường Hâm Thành nghe vậy nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Đợi đến khi tập xong về nhà, trên đường hắn mới hỏi từ “ngang tam” Minh Tinh hay nói có nghĩa là gì?

Minh Tinh ngẩn người, nhất thời không tìm được từ ngữ chính xác để hình dung nó, giải thích nó.

Vì vậy hắn nói: “Ngang tam là một loại khí chất, một loại trạng thái rất khó hình dung.”

Lúc này bên đường có một người đàn ông trung niên hút thuốc xong thì ném tàn thuốc xuống đất, dùng đế giày nghiền hai cái rồi đi mất.

Minh Tinh chỉ vào người đó, nói: “Ông ta còn kém ngang tam một chút, bây giờ cùng lắm chỉ có thể chửi ổng thiếu văn hóa, vứt rác lung tung thôi. Em biết một chút ông ta thiếu là gì không?”

“Là…là gì?”

Minh Tinh nghiêm túc giải thích: “Nếu vừa rồi ông ta không phải dùng chân nghiền tàn thuốc mà dùng nước tiểu dập tắt, vậy lúc này em có thể chửi ổng là Thằng cha này sao mà ngang tam quá.” Hắn dùng hai ngón tay tạo thành một khoảng hở nho nhỏ, “Có khi chỉ nhỏ như vầy thôi.”

Đường Hâm Thành: “…”

Hình như hơi hiểu một chút rồi.

Minh Tinh thấy hắn có vẻ vẫn còn lờ mờ, lại nói: “Cái từ này khó dã man ấy, em đợi thầy Minh nghĩ cái ví dụ đã.” Lại qua một lúc, sau khi suy nghĩ đâu đó xong xuôi, hắn lại nói: “Ví dụ như mấy đứa con nít còn đi nhà trẻ, vào mùa hè sau khi nó tắm xong mà còn cảm thấy nóng, thế là nó cởi quần dắt voi con đi khắp bản đôn, mẹ của nó thấy được lập tức tha nó về rồi mắng một câu: Mày ngang tam quá rồi đấy. Mà chữ “ngang tam” trong đây không phải dùng với ý nghiêm túc mà bao gồm dí dỏm và chiều chuộng nhiều hơn.”

“Chỉ cần một người làm ra chuyện khiến người khác vừa nhìn đã muốn đập, không phù hợp thân phận, hoặc là những việc làm người ta xấu hổ, buồn bực, khó khăn, đều có thể dùng từ ngang tam. Từ này là một từ vô cùng dễ dùng, chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể giải thích bằng lời, em phải tự mình lĩnh hội, thầy Minh chỉ dạy em được tới đây thôi.”

Minh Tinh nói xong còn nâng lan hoa chỉ đỡ gọng kính vốn không tồn tại.

Đường Hâm Thành: “Em…em hiểu rồi.”

Minh Tinh diễn tròn vai người thầy tận tụy như cha, mỉm cười hiền hòa nói: “Hiểu nhanh vậy à? Vậy thầy Minh trả bài em nhé, bạn nhỏ Tiểu Đường, bây giờ thầy Minh hỏi em, em dùng từ “ngang tam” đặt cho thầy Minh một câu, để thầy Minh xem có đúng hay không nào.”

Ánh mắt Đường Hâm Thành nhìn hắn thâm tình như nước: “Thằng…thằng cha Tiểu…Tiểu Minh, hở một tí là chọt…chọt cúc người khác. Ngang tam ghê…gh…ghê gớm!”

Đường Hâm Thành nói xong như ngọn gió lao về phía trước, Minh Tinh như chó điên truy sát phía sau, gió và chó gần như nhấc chân cùng một lúc.

Đêm khuya thanh vắng, trên dãy phố nào đó có bóng người chơi trò anh truy em chạy.

“Có giỏi thì đừng chạy!”

“Méo…méo có đâu!”