Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 18



Thân thế của Tịch Si Thần, An Kiệt nghe bản thân của anh nói qua một chút, cha mẹ cũng là người làm ăn, khi anh còn bé, họ đã qua đời trong một tai nạn xe lúc đến Sanya[1] du lịch, anh nói rất đơn giản, nhưng lúc ấy An Kiệt nghe không khỏi một trận chua xót, đang muốn cảm khái thì đối phương liền nói một câu, anh thích xem em lộ vẻ xúc động vì anh, trong nháy mắt, tâm tình gì cũng bị mất. Nhưng nói thật ra cũng nhiều năm như vậy, đau khổ cũng sẽ đi qua, huống chi là Tịch Si Thần độc lập kiên cường, hai từ này là lúc sau An Kiệt vỗ vỗ đầu của người nào đó rồi ban cho.

Nhưng trên thực tế Tịch Si Thần vô cùng "Kiên cường" cũng là giả vờ, đây là sau này An Kiệt từng chút từng chút khai quật. Giống như, Tịch Si Thần cực ghét con gián, anh thấy con vật này luôn nổi da gà lên, nhưng, biểu hiện bên ngoài của anh cũng là: tao nhã xoay người, gió êm sóng lặng đối với bà xã cười một tiếng, "An Kiệt, có con gián." Sau đó dùng tốc độ bình thường nhất tránh ra, sau khi An Kiệt cầm thuốc sát trùng tiêu diệt hết, mỗi lần đều muốn cười nhạo người đang chà xát cánh tay ở ngoài của một chút, bất quá cũng mất đi sự sạch sẽ trong nhà, loại chuyện này một năm sẽ không phát sinh quá một hai lần, nếu không đoán chừng anh sẽ phát điên, càng về sau từ điều này suy ra An Kiệt cũng biết được vì sao Tịch Si Thần tích cực mời người đến dọn dẹp vệ sinh như thế.

Nhưng so với bệnh sợ độ cao của Tịch Si Thần thì không hơn, bệnh sợ độ cao của hắn rất khác so với người ta, người bình thường chỉ sợ khi đứng ở chỗ cao nhìn xuống, hắn lại là đứng ở dưới nhìn lên chỗ cao sẽ bị choáng váng.

Một cái so sánh tốt hơn nữa là, Tịch Si Thần nghe thấy được mùi dầu mè mặt liền xám như tro, năm giây sau liền rời đi bàn cơm...

Nói thật, An Kiệt đã xem việc thu thập nhược điểm của người nào đó là một niềm vui nho nhỏ.

Ngày hôm đó Tịch Si Thần đi vào thư phòng lấy hai quyển sách, lúc đang muốn đi ra ngoài lại lui về chiếc bàn gỗ lim nhìn vào màn hình chiếc máy tính đang mở, "Lại là phim kịnh dị?"

Người đang cuộn tròn trong chỗ ngồi thở dài một tiếng, "Thời khắc mấu chốt, hắn lập tức sẽ phải bỏ qua mười hai giờ, sau đó --" mang theo cổ hưng phấn quỷ dị.

Si Thần không khỏi nghiêng đầu đi, "Em không phải nói hôm nay muốn đi chợ mua đồ?"

"Uh, xem xong thì đi ."

"Anh thuận đường, chở em đi qua."

"Vâng." Hiếm khi không có cự tuyệt.

Tịch Si Thần vốn là muốn đi, nhưng lại không nhịn được nói một câu, "Em không thể ít xem mấy loại này một chút sao."

"Huh? Tại sao?"

Người khác không đáp mà đề nghị, "Em có thể xem phim giải trí."

An Kiệt dùng con chuột bấm tạm dừng, hiếm khi đang xem phim mà vẫn chú ý những người bên cạnh, "Anh -- "

Tịch Si Thần cười nhạt, "Anh chỉ là đơn thuần đề nghị, em có thể không chấp nhận."

An Kiệt lắc đầu, "Không đúng, Tịch Si Thần, anh có phải hay không -- "

Người khác bình tĩnh xoay người đi ra ngoài, "Anh ở dưới lầu chờ em, em xem xong thì đi xuống."

An Kiệt như có điều suy nghĩ nhìn cửa phòng, đột nhiên sau đó xoay người từ phía sau rút ra một quyển bút ký trên giá sách, cầm bút viết xuống: Elvis sợ phim kịnh dị? Dấu hỏi, còn chờ khảo chứng.

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====

Tịch Si Thần hôm nay vừa đi đến cửa công ty liền có người tới nói chúc mừng sinh nhật, một đường đi vào đã nhận được chừng hai mươi câu chúc mừng.

Thành thật mà nói anh thật là có chút không muốn thừa nhận mình đã già đi một tuổi. Đi vào phòng làm việc thấy trên bàn không ít quà tặng không khỏi lắc đầu, xem ra ông chủ như anh coi như rất được lòng người.

Niên Ngật đẩy cửa đi vào, cầm trên tay một hộp chocolate lớn, "Đừng suy nghĩ nhiều, lúc đi làm có một nhân viên nữ cầu: van xin tôi thay họ đưa quà cho cậu." Thấy quà tặng trên bàn liền thở dài hai tiếng, "Chưa từng thấy người đàn ông nào đã kết hôn, còn được hoan nghênh như vậy."

Tịch Si Thần đã dùng điện thoại nội tuyến (chỉ liên lạc trong công ty) bảo thư ký đi vào xử lý sạch sẽ.

"Buổi tối nếu như anh không có chuyện gì khác, đến nhà tôi ăn bữa cơm?"

Niên Ngật gật đầu, cũng có chút nhớ lại năm đó, "Trước kia cậu ngay cả sinh nhật cũng không để ý (ý là không bận tâm làm gì cả), bây giờ lại còn có thể mời người khác đến nhà ăn cơm."

Tịch Si Thần cười ngồi xuống lật văn kiện xem, "Con người luôn thay đổi." Thấy Niên Ngật không có ý muốn đi liền hỏi, "Sao vậy?"

"Nói thật, làm một người đàn ông không tới ba mươi lăm tuổi, cậu thật rất thành công." Niên Ngật ngồi vào đối diện anh, hôm nay đặc biệt còn nói chuyện phiếm hăng hái, "Trẻ tuổi anh tuấn, giàu có khiêm tốn, không có chuyện xấu."

"Anh từ đâu có nhiều từ hình dung như vậy?"

"Cậu nên xem báo cáo của mình nhiều chút, tôi đã giảm bớt rất nhiều." Sau đó rất có cảm khái (cảm động) lắc đầu, "Nhưng việc này không phải chuyện xấu -- đoạn thời gian trước cậu cùng MS Lâm Mẫn xảy ra chuyện gì? Một mình đi ra ngoài ăn cơm với người ta, còn bị người chụp hình, đây không phải là tác phong của cậu."

"Coi như là quen biết cũ."

"Không biết bà xã của cậu có xem những tin tức bát quái này không."

"Cô rất ít khi xem tin tức, mặc dù thấy, cũng chỉ cười một tiếng."

"Hai người thật tin tưởng nhau."

Tịch Si Thần ý vị thâm trường cười cười, đây là hình thức chung đụng giữa vợ chồng anh, tình yêu của anh -- âm hiểm và ngọt ngào.

Lúc này có người gõ cửa đi vào, dĩ nhiên là tiệm bán hoa mang hoa đến, một bó hoa hồng trắng to, Tịch Si Thần cau mày, nhân viên ở tiệm bán hoa do dự đi lên để cho nam chính ký nhận, thành thật mà nói Si Thần có chút mệt mỏi, dùng điện thoại nội tuyến hỏi thăm thư ký xem chuyện gì xảy ra (sao lại tùy tiện cho người tôi đi vào).

"Xin lỗi Tịch Tổng, đó là -- "

Tịch Si Thần không có nghe câu nói kế tiếp, bởi vì hắn thấy được tờ giấy màu trắng kẹp giữa bó hồng.

[Sinh nhật vui vẻ.] Những dòng chữ xinh đẹp quen thuộc.

Tịch Si Thần cúp điện thoại, nhận lấy bó hoa kia ký tên.

Lúc nữ nhân viên đi ra ngoài không khỏi có chút đỏ mặt, đàn ông chín chắn cười lên cũng gợi cảm như vậy sao?

"Người nào tặng, to gan như vậy, hoa hồng cũng dám tặng?" Niên Ngật nhìn hắn đem tờ giấy trắng gấp vào bản ghi chép thì có chút hiểu rõ.

Tịch Si Thần đã đem hoa cắm vào trong bình hoa.

Buổi trưa hôm nay Si Thần họp được một nửa, đến thời gian nghỉ ngơi thì nhận được một tin nhắn ngắn.

[Có muốn cùng nhau ăn cơm trưa không?]

Tịch Si Thần cười dựa vào trên ghế, [Anh rất bận rộn.]

Đối phương lập tức trả lại, [Vậy quên đi, em mấy ngày nay cũng rất bận.]

Si Thần cau mày, [Em bận rộn cái gì?] nguyên bản anh nghĩ muốn trả lời là chỉ là một trợ lý luật sư thì có gì bận rộn? Nhưng nghĩ lại thì loại giải thích này không phù hợp khí chất cao quý của anh.

Kết quả đối phương tựa hồ không có ý định trả lời nữa, Si Thần đợi thật lâu, cuối cùng nghiêng người nói với trợ lý bên cạnh mấy câu, liền đứng dậy rời phòng họp. Lúc xuống lầu lại nghĩ đến cái gì liền trở lại phòng làm việc lấy đồ, sau đó không nhanh không chậm đi xuống lầu. Hai người bọn họ đến tột cùng người nào âm hiểm hơn một chút? Nghĩ đến chỉ có người đang ở trong đó là rõ ràng nhất, hơn nữa -- thần phục lời nói mật ngọt của người kia.