Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 27: Nhận cha hay nhận sư phụ, cô nghĩ kỹ đi 2



 

Tần Uyển Uyển nhìn bầu trời. Nàng cảm giác có thứ gì đó đang chộn rộn trong cơ thể, giống như hưởng ứng.

Tô Chẩm Tuyết quay đầu nhìn về phía Nam Phong: “Bóp vỡ bảng tên của ngươi thử xem.”

Nam Phong lấy làm lạ: “Bóp vỡ chẳng phải sẽ ra ngoài sao? Ta…”

“Nam Phong.” Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm bầu trời chậm chạp nứt ra, trầm giọng: “Bóp thử xem.”

Nam Phong nghe vậy bèn móc bảng tên của mình ra bóp, bảng tên vang lên tiếng vỡ, nhưng nó vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nam Phong mù mờ: “Chuyện gì thế này?”

“Đường liên thông Mật cảnh bị lấp rồi.”

Tô Chẩm Tuyết nói ra nguyên nhân, nhíu mày.

Cũng chính lúc này, Kê Vô Ưu kêu “Quang quác” về phía trang viên. Nó đá tung cổng sân, toàn bộ trang viên bừng sáng, ánh sáng lan rộng ra xung quanh. Kê Vô Ưu đứng ở mái nhà, kêu to “Quang Quác!!!”

Đây giống như một tiếng triệu hồi, xung quanh rúng động, tất cả linh thú bắt đầu phóng về phía vòng sáng.

Giản Hành Chi chạy theo Kê Vô Ưu vào trang viên. Kê Vô Ưu gọi linh thú xung quanh xong, quay đầu nhìn nhóm người Giản Hành Chi, nghiêm túc nói: “Bên ngoài xảy ra biến cố, linh khí chống đỡ Mật cảnh đột nhiên bị rút. Mật cảnh sắp sụp đổ rồi, pháp trận của ta chỉ đủ bảo vệ linh thú, muốn sống thì đi nhanh lên.”

Dứt lời, Kê Vô Ưu ngồi xếp chân trên mái nhà, nhắm mắt bắt đầu vận hành pháp trận. Vòng sáng xung quanh chuyển từ trong suốt sang mờ đục. Trời bắt đầu chậm rãi rơi xuống, Tô Chẩm Tuyết quay đầu nhìn về phía mọi người, bất chợt lên tiếng: “Các người đi trước đi.”

“Đi thế nào?” Tần Uyển Uyển nhất thời mờ mịt. Tô Chẩm Tuyết đột ngột lật tay lộ ra một hạt châu: “Ta mở Mật cảnh ra, các người mau chóng ra ngoài.”

“Cô thì sao…”

Lời Tần Uyển Uyển còn chưa dứt, chợt cảm giác tu vi cận kề Hóa Thần đột nhiên tràn ngập xung quanh. Tô Chẩm Tuyết bơm linh lực vào Pháp châu, giơ tay ném lên trời. Hạt châu lập tức tạo thành miệng xoáy nước, giọng nói Tạ Cô Đường phát ra từ miệng Tô Chẩm Tuyết, vang vọng khắp Mật cảnh: “Các vị thí sinh, Mật cảnh sắp sụp đổ, thỉnh chư vị lập tức rút lui.”

Trong lúc nói chuyện, bạch y trên người Tô Chẩm Tuyết hóa thành đạo sam màu tím, thân hình cũng cao lớn hơn.

Giản Hành Chi sững người, sau đó la lên: “Quả nhiên!”

Y đã nói mà!

Tạ Cô Đường không để ý y, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Đi đi.”

Dứt lời, Tạ Cô Đường cầm kiếm, giơ tay vạch một đường giữa lòng bàn tay, vẽ pháp trận bằng máu, cầm kiếm cắm vào giữa pháp trận, ngồi xếp bằng xuống, rót linh lực vào pháp trận. Một luồng sáng giống như cột nhà phóng thẳng từ pháp trận lên trời, có điều phóng tới một nửa thì dường như kiệt sức, khó khăn lắm mới dừng lại tại chỗ.

Giản Hành Chi nhận ra ý đồ của y, cười nói: “Tạ đạo quân cần giúp đỡ không?”

“Không cần.” Tô Chẩm Tuyết nhắm mắt lại: “Đây là chuyện của Thiên Kiếm Tông, các người mau đi đi.”

Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Nàng nhìn thấy bầu trời từ từ hạ thấp xuống, rất nhiều tu sĩ từ trong rừng bay về phía vòng xoáy trên trời, đợi lát nữa hẳn Tô Chẩm Tuyết cũng phải thoát ra từ nơi này. Nhưng lấy chiều cao của cột sáng, lúc Tạ Cô Đường đến đó chưa chắc có thể thuận lời rời đi.

Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, rút trường kiếm bên cạnh, giơ tay cắt một nhát, vẽ pháp trận giữa không trung.

Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu nhìn trận pháp nàng vẽ ra. Mặc dù chỉ mới vẽ phần mở đầu, còn chưa ra hình ra dáng, nhưng y có thể lờ mờ nhận ra đây là pháp thuật Tiên giới.

Lúc trước Giản Hành Chi đã phát hiện Tần Uyển Uyển biết dùng pháp thuật Tiên giới. Y cứ nghĩ nàng tái sinh gặp được kỳ ngộ gì đó, thỉnh thoảng giới tu chân có vài pháp thuật Thiên giới cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện giờ, pháp thuật này cũng là pháp thuật thuộc hàng cấp cao ở Thiên giới.

Hơn nữa đây rõ ràng là lần đầu nàng sử dụng pháp thuật này, pháp trận vẽ rất trúc trắc. Giản Hành Chi nhìn hết nổi, giơ tay nắm lấy tay nàng.



Linh lực truyền vào tay Tần Uyển Uyển, y dẫn dắt nàng: “Vẽ như này.”

Tần Uyển Uyển cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, đau đến nỗi nàng không để ý tay mình đang ở trong tay Giản Hành Chi. Nàng không kịp nghĩ nhiều, dựa vào sức mạnh ý chí vẽ từng nét pháp trận, sau đó ấn xuống đất. Cột sáng của Tạ Cô Đường tức khắc vọt tới chân trời, chống đỡ bầu trời không ngừng rơi xuống.

Tạ Cô Đường mở mắt, cách cột sáng nhìn Tần Uyển Uyển đối diện.

Ánh mắt thiếu nữ sáng ngời thuần khiết giữa hào quang.

“Tạ đạo quân.” Tần Uyển Uyển mở miệng. “Pháp trận này có thể khuếch đại linh lực của ngài. Ta chẳng có cách gì, chỉ có thể giúp ngài đến đây, bảo trọng.”

“Tần đạo hữu…” Bách Tuế Ưu nhìn linh lực Tần Uyển Uyển liên tục rót vào, không nhịn được nhắc nhở nàng: “Lát nữa cô còn phải đến Mộ kiếm…”

Chọn kiếm Mộ Kiếm còn tàn khốc hơn so với Đại hội đấu kiếm. Nếu linh lực kiệt quệ, người đó có khả năng sẽ bị kiếm linh cắn trả.

Tần Uyển Uyển không quan tâm mấy, nàng cúi đầu vẽ xong pháp trận, lảo đảo đứng thẳng dậy, quay đầu gọi Giản Hành Chi: “Đi thôi.”

Giản Hành Chi không nhiều lời, giơ tay lên vẫy, kiếm giữa eo Tần Uyển Uyển bay ra. Y kéo Tần Uyển Uyển bay thẳng lên trời.

Xung quanh, tu sĩ trong rừng bay thẳng lên trời từ bốn phương tám hướng. Giản Hành Chi ngự kiếm mang theo Tần Uyển Uyển, Nam Phong đã biến hóa ngồi lên vai Tần Uyển Uyển. Bách Tuế Ưu đứng trên gậy đại tang hơi lo lắng nói: “Tần đạo hữu, lát nữa vào Mộ kiếm, cô đừng vội tìm kiếm, nghỉ ngơi xong lại tiến hành, tránh kiếm linh cắn trả.”

“Yên tâm.” Giản Hành Chi đứng phía trước nói một cách thờ ơ: “Có ta ở đây.”

Y thật muốn xem trước mặt y, kiếm linh nào dám xằng bậy.

Bách Tuế Ưu sững người. Giản Hành Chi ngự kiếm thuận theo sức gió dẫn Tần Uyển Uyển vào miệng vòng xoáy. Bách Tuế Ưu bước vào trước, Giản Hành Chi lại đứng yên tại chỗ cách vòng xoáy không xa.

“Long Ngạo Thiên?”

Tần Uyển Uyển không hiểu tại sao Giản Hành Chi bỗng nhiên dừng lại. Giản Hành Chi nhìn cột sáng bên cạnh yếu dần, lia mắt nói: “Tần Vãn, cô từ bỏ linh lực cho Tạ Cô Đường, lát nữa vào Mộ kiếm chọn kiếm thì phải làm sao?”

“Chọn không được thì thôi.” Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Chọn kiếm có thể quan trọng hơn mạng người sao?”

“Nói đúng lắm.”

Giản Hành Chi gật đầu. Suy nghĩ chốc lát, y quay đầu nhìn nàng: “Tần Vãn, ta dạy cho cô nhiều thứ như vậy, cô có từng nghĩ phải báo đáp ta thế nào chưa?”

Tần Uyển Uyển đơ người, nháy mắt vô số suy đoán hiện lên trong đầu nàng.

Thông thường, một người đàn ông yêu cầu một người phụ nữ đền đáp có nghĩa là gì?

Trong tiểu thuyết xưa, đền đáp của phụ nữ đối với đàn ông không ngoài kết cỏ ngậm vành, lấy thân báo đáp.

Sao y lại bỗng nhiên nói tới chuyện này?

Lẽ nào…

Nàng vốn là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng y, có khả năng y yêu thầm nàng. Y muốn báo đáp, chẳng lẽ y nhìn ra nàng vốn là Tần Uyển Uyển trên Tiên giới?

Không, không, không, không đúng, nàng chưa từng nói mình là Tần Uyển Uyển, y chắc chắn không biết. Vậy lời này của y lẽ nào bởi vì hiện tại nàng mang gương mặt này, y muốn nàng làm thế thân?!

Chắc không đến mức đó, trông Long Ngạo Thiên chẳng giống có sở thích này. Lẽ nào… y thích nàng hiện giờ?!

Vô số khả năng quanh quẩn trong đầu Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi chờ đợi giây lát, lại nhìn thấy cột sáng lung lay sắp đổ bên cạnh.

“Ta cho cô hai lựa chọn.”

“Chọn… chọn cái gì…” Tim Tần Uyển Uyển đập nhanh hơn, nuốt nước bọt.



Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu muốn làm thế thân, nàng tuyệt đối không đồng ý.

Nếu y muốn một đoạn tình cảm với nàng hiện tại… Chuyện này… có lẽ nàng cũng phải uyển chuyển từ chối, dù sao đầu óc y không tốt lắm, nàng vẫn muốn tìm một người…

Tốt nhất là giống như Giản Hành Chi lúc không đánh nhau vậy…

Anh tuấn, mạnh mẽ, trầm mặc, ít nói, một đại nam thần, đương nhiên đừng đi đánh lộn khắp nơi.

Bản Giản Hành Chi tối ưu đó mới là mục tiêu khiến nàng bằng lòng bước vào hôn nhân.

Tệ lắm thì cũng phải giống như Tạ Cô Đường vậy, còn Long Ngạo Thiên này… trông bộ dạng cứ như chưa học xong tiểu học, nàng tuyệt đối không thể đồng ý.

Tần Uyển Uyển đã quyết định. Nàng vừa chuẩn bị xong lời từ chối, chợt nghe Giản Hành Chi mở miệng: “Nhận cha hay nhận sư phụ…” Y túm lấy cổ tay nàng, Tần Uyển Uyển chấn kinh nhìn y, bất ngờ bị ném vào vòng xoáy: “Cô ở trong Mộ kiếm từ từ suy nghĩ, chờ ta trở về nói cho ta biết!”

“Chủ nhân!”

Cuồng phong ồ ạt thổi tới, Nam Phong bám chặt đầu vai Tần Uyển Uyển, bị ném vào giữa vòng xoáy với nàng giống như boomerang.

Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển bị ném lần thứ ba ý thức được chuyện gì xảy ra, nàng không nhịn được mắng to:

“Nhận cha cái đầu người!!!”

***

【 Vở kịch nhỏ 】

Giản Hành Chi: “Ta vừa ý cô rồi.”

Tần Uyển Uyển: “Cái này… không tốt lắm đâu.”

Giản Hành Chi: “Gọi cha hoặc gọi sư phụ, cô chọn một cái đi.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Về sau.

Nam phụ A: “Tiền bối, ta đối với Uyển Uyển một tấm chân tình… Ngài thấy thế nào?”

Nam phụ B: “Tiền bối, ta và Uyển Uyển duyên trời tác hợp, ngài có thể chủ trì hôn lễ cho chúng ta không?”

Nam phụ C: “Tiền bối, Uyển Uyển nói gọi cha hoặc gọi sư phụ, bảo chúng ta chọn một cái. Ngài thấy cái nào thích hợp?”

Giản Hành Chi: “Gọi ta tiền bối một cái nữa, ta đánh bể đầu các người.”

Nam phụ: “Vậy gọi bằng gì?”

Giản Hành Chi: “Gọi đạo lữ của Tần Uyển Uyển. Năm chữ, gọi cho suôn vào.”

666: “Dạy toán công cốc rồi…”

 

------oOo------