Vi Nhĩ Lưu Tình

Chương 15



Chuyển cơ

Nhìn thân ảnh tiểu tử kia chạy đi, Tư Mã Dực trong mắt xẹt qua tia tươi cười, có tiến bộ, cư nhiên dám trừng y, nhìn bát cơm của hắn còn đầy thức ăn, y biết được tiểu tử kia uể oải, mệt mỏi cỡ nào, tiểu tử kia đối với cha mẹ hắn thật là ân sâu nghĩa nặng, ít nhất ở nơi này tiểu tử kia có thể trầm tĩnh

“Thật sự là, hài tử này, còn hậu đậu như vậy.” Nguyệt mẫu cười mắng vì Vọng Nguyệt giải vây.

“Cửu Thiên, chúng ta không ở bên Nguyệt Nhi, liền phiền ngươi chiếu cố hắn.”

“Ân.”

“Ai, ngươi nói đứa nhỏ này, đang êm đẹp đột nhiên đòi nghỉ học, khuyên hết lời cũng không nghe.”

“Hắn biết chính mình đang làm cái gì.”

“Hy vọng như thế đi.” Nguyệt mẫu thở dài, sau khi đứa con hết bệnh tỉnh dậy, bọn họ liền hiểu được phát hiện đứa con thay đổi, chính là không nghĩ tới hắn cư nhiên nghĩ muốn tạm nghỉ học, nói là cùng với người trước mặt đi du ngoạn, muốn hiểu biết cả thế giới, lời này vừa nghe chính là lấy cớ, là con của họ sao họ không hiểu được, có khi liền ngay cả ở nhà, A Nguyệt hành động cũng rất kỳ lạ, ở trường học chỉ sợ kỳ lạ hơn, này đột nhiên đâu ra một người bằng hữu, cảm thấy y với A Nguyệt có điểm giống nhau, vừa nãy trong lúc ăn cơm, nghe lời nói của hắn, còn tưởng rằng đang ở trong cung yến hội, cùng hắn cùng một chỗ, không duyên cớ đích cảm thấy được chính mình người lùn một lễ, cái loại cảm giác này, thật sự là khó chịu a.

“Cửu Thiên ngươi ở nơi nào a, như thế nào lại quen biết A Nguyệt nhà chúng ta?” Mẹ của Nguyệt nhi bắt đầu quan tâm tới người bạn hữu, vẫn là lo lắng a, nhất là nhìn đến vừa rồi y còn đối với con mình hiểu biết như vậy, lại lo lắng cho đứa con mình quen biết nhầm bạn.

Nghe được “Nhà của chúng ta” ba chữ này, làm cho long tâm của hòang đế bệ hạ chúng ta có chút hờn giận, chính y không thế nói hắn là “Phụ Thân” của Nguyệt nhi, ít nhất hiện tại không thể nói, thanh âm không khỏi ép xuống, làm cho người ta không hiếu có chút áp lực, “Thanh long, bảy năm trước.”

Năm chữ vô cùng đơn giản, nghe y chỉ nói vậy, Thanh long, cái gì biễu diễn, thần thoại sao, bảy năm trước? Ngô, lúc đó A Nguyệt mới mười ba tuổi, như thế nào nhận thức được, chẳng lẽ là cùng học? Nhìn thấy bề ngoài như mới có vẻ hai mươi, hai người họ liền cho là hợp lý, không có biện pháp a, không khí cứ vẻ trầm thấp, bọn họ muốn hỏi cũng hỏi không ra , thật không rõ, vừa rồi ăn cơm còn nói chuyện vui vẻ, như thế nào một chút liền thay đổi nhiều như vậy.

Tư Mã Dực không muốn nhiều lời, y khinh thường nói dối, nhưng y biết quốc gia của y họ chắc chưa nghe qua, chính mình cùng Nguyệt nhi quen biết, hắn không muốn chia sẻ cùng người khác, cảm giác có người nhìn lén, Tư Mã Dực có chút cảnh giác nhìn qua, vừa thấy thân ảnh đang trốn ở cửa nhìn hắn, tâm tình đột nhiên tốt lên.

Hai phụ mẫu của Vọng Nguyệt thấy không khí có chút tốt lên, hai người nhìn nhau, trong lòng nhịn không được sầu lo, người này hỉ nộ vô thường như vậy, A Nguyệt đi theo y sẽ ổn sao.

Tư Mã Dực thản nhiên nhìn bọn họ một cái, không nói gì, mặc kệ ở đây thân phận của hắn là gì, với tính cách của y mà nói, y không quan tâm, cũng không nghĩ người khác nghĩ gì, cho dù hai người này và y, đều là phụ mẫu của Vọng Nguyệt. Tuy rằng chuyện này làm y phi thường tức giận, hơn nữa hai người này trong lòng Vọng Nguyệt rất có ý nghĩa, y thậm chí còn nghĩ muốn diệt bọn họ, nhưng Vọng Nguyệt cần bọn họ, hắn cũng cần, y mới cùng Vọng Nguyệt diễn vai này, y là phụ thân hắn, y còn hy vọng trở thành tình nhân của hắn, hy vọng mình là người thân duy nhất trở thành tình nhân của y.

Tư Mã Dực không hề phản ứng, hắn vừa rồi so với lúc ăn cơm thật là khác biệt, y hiện tại thầm nghĩ muốn gắt gao ôm tiểu hài tử kia, y cứ vậy ngồi chờ trong hư thông, nhìn người trong bếp mặt đỏ, ánh mắt y nhìn thân ảnh đó không rời càng thêm thâm thúy, tuổi tác quả thật chênh lệch quá lớn, làm cho hắn không khỏi đích đã quên, tuy rằng vẫn là tiểu tử kia, trước mắt y là một tiểu hài tử, ở trong mộng, đã muốn mãn 20, tại thế giới này đây, đã muốn xem như người trưởng thành rồi.

“Nguyệt nhi. . . . . .” Tư Mã Dực hướng hắn vương tay ra.

Vọng Nguyệt xấu hổ nhìn Tư Mã Dực đứng trước cửa, quả thực muốn tìm cái động tiến vào đi, không được, hắn không thể bảo trì bình tĩnh, mặc kệ như thế nào, chính là hoàn toàn làm không được, hắn hoàn toàn không thể khống chế tâm tình rối loạn của mình. Hắn chưa từng thất thố như vậy, nghe âm thanh khàn khàn của y gọi tên thân mật của mình, hướng chính mình vươn tay, Vọng Nguyệt trong lòng khiêu nhanh hơn, nhưng tưởng tượng đến nam nhân kia, cư nhiên tim của mình càng đập loạn, Vọng Nguyệt cảm thấy da gà nổi lên, quả nhiên, trước kia rất bình tĩnh, bình tĩnh đến bình thường, trước đây hành động phụ tử thân mật hắn cho là bình thường, cho nên đối với y cử chỉ thân mật không có cảm giác gì, mà hiện tại, chỉ là nghe giọng nói của y liền không chịu nổi, Vọng Nguyệt thử vươn tay của mình, lại phát hiện, không được, hắn chịu không nổi, chỉ là nghĩ đến để người nam nhân này không vào lòng, hắn liền chịu không nổi.

Tuy rằng hắn không bài xích phụ hoàng thân mật, y tròng lòng hắn tồn tại rất nhiều thân phận như phụ thân, trưởng bối, tri kỷ! Nhưng y thật sự không thể cùng người nam nhân này xin lỗi “Đối, thực xin lỗi!”

Vọng Nguyệt  hô to một tiếng, đột nhiên biến mất trước mắt Tư Mã Dực, Tư Mã Dực sửng sốt, thật không ngờ tiểu tử kia cự tuyệt y tiếp cận, tâm tư trăm chuyển, khơi dậy phá lên cười, đi theo thân ảnh biến mất, rốt cục, rốt cục,  . . . . . .