Vị Hôn Phu Khát Máu

Chương 7: Hoàng hôn



Trong cơn mơ màng,Hạ Di thấy tiếng bước chân đi tới chỗ căn phòng vệ sinh,sau đó là một tiếng xoẹt,cánh cửa đột nhiên mở toang ra

“Có người….có người rồi…cứu tôi với”

Những suy nghĩ đó chỉ có thể lẩn quẩn trong đầu,cô không thể thốt ra được.Chợt bàn tay ấy bế cô lên,một mùi hương quen thuộc,khiến cô gợi lại những kí ức không đáng nhớ.Người đó vẫn im lặng không nói gì,Hạ Di thở khó nhọc rồi cuối cùng ngất đi

Mùi máu xộc thẳng vào cánh mũi khiến cho Chấn Hưng không kìm chế được bản thân,mắt anh bắt đầu chuyển đỏ rực,những gân máu bắt đầu nổi rõ trên mặt và tay,những giọt máu khiến anh xao nhãng,anh cố gắng bế Hạ Di ra khỏi nhà vệ sinh,cùng lúc đó Hạo Nhiên chạy tới,cậu bất ngờ trước cảnh Hạ Di đang bê bết máu như thế,thấy anh mình đang biểu lộ rõ bản chất ma cà rồng thì cậu nhanh chóng chạy tới giật Hạ Di và bế Hạ Di qua tay mình

,những ngón tay của Chấn Hưng dài ra dị thường,nhận thấy tình hình không ổn Hạo Nhiên bế xốc Hạ Di và chạy thật nhanh với tốc độ ma cà rồng của mình.

Chấn Hưng ngã quỵ xuống sàn nhà và thở khó nhọc,anh bước từng bước về phòng nghỉ riêng của mình ở gần đó.Anh giật mình chiếc két sắt của mình,trong đó là một ngăn lạnh đang chứa những bịch máu tươi,không chần chừ suy nghĩ anh giật lấy một bịch và tu ừng ực,nhưng nó chỉ làm cho anh cảm thấy khá hơn một chút,điều anh muốn làm bây giờ là được cắn phập vào cổ ai đó và được uống máu tươi thật sự,anh thở dài và nhắm mắt để quên đi cảm giác này.Đối với một ma cà rồng thuần chủng như anh việc cưỡng lại cảm giác này thì có lẽ khá đơn giản nhưng phải mất một khoảng thời gian ngắn để cơn khát máu được hạ nhiệt.

“Mày tí nữa là mắc sai lầm rồi,Viên Chấn Hưng”

Hạo Nhiên đặt Hạ Di xuống chiếc giường và lấy các dụng cụ y tế cần thiết ra.Lúc đó có một người con trai xuất hiện

-Cậu chủ cứ để tôi

-Không cần đâu,anh cứ lui ra đi

-Nhưng cậu chủ đang biến đổi thành ma cà rồng rồi kìa ạ,cơn khát máu sẽ kéo đến trong tích tắc mất

-Ta không sao,cậu cứ lui ra đi

Người con trai cảm thấy khá lo sợ cho tình trạng của Hạo Nhiên bây giờ vì mắt của cậu đang đỏ rực cả lên,những gân máu nổi rõ rệt ở cổ và mắt.

Hạo Nhiên lấy chiếc bông băng và lau đi những vết máu một cách điêu luyện,vết thương bị hở khá sâu cho nên cậu không biết làm như thế nào cả.Lúc đó,Chấn Hưng mở cửa bước vào

-Để anh khâu nó lại

-Nhưng…

-Anh ổn rồi,nếu cứ để mùi máu xộc lên thì những ma cà rồng khác sẽ chú ý đấy

Thấy nét nghiêm nghị trên mặt Chấn Hưng,Hạo Nhiên vội lùi ra xa,Chấn Hưng xỏ chỉ vào một cây kim khâu và điêu luyện khâu nó lại.Trong khi đó Hạo Nhiên phải đi uống máu để giảm cơn khát.

“Ông ơi….ba mẹ ơi…con nhớ mọi người quá”

Hạ Di nói trong cơn mơ man,Chấn Hưng dừng tay lại một chút rồi nhìn thấy vết máu loang lổ trên áo,anh cắn phập vào tay mình rồi đưa vào miệng của Hạ Di,với vết thương và máu mất khá nhiều nên phải chờ một thời gian ngắn để vết thương bình phục

Cả hai đều trở lại tình trạng bình thường,cơn khát máu đã được kìm lại,Chấn Hưng nhìn Hạ Di đang nằm mê man trên giường rồi quay sang Hạo Nhiên

-Chẳng phải anh nói em nên tránh xa cô ta ra sao

-Vậy sao anh lại phát hiện ra cô ấy trong tình trạng đó?-nét mặt của Hạo Nhiên nghiêm nghị,không còn nét con nít trong đó nữa

-Ngu ngốc!Anh chỉ làm điều này vì trường ta thôi,nếu mùi máu xộc ra và khiến những ma cà rồng khác biến hình trước mặt học sinh khác thì sao.Anh không quan tâm đến cô ta như thế nào,em cũng không nên quan tâm

-Vậy sao???

Nét mặt của Hạo Nhiên nhăn lại,Chấn Hưng không nói gì nữa mà mở cửa bước ra ngoài

-Thật thú vị

Chàng trai đứng thọc tay vào túi nhìn Chấn Hưng một cách ngạo mạn,chiếc khuyên tai màu đen vẫn lấp lánh

-Tôi nhớ đây là khu nhà nghỉ của bọn tôi mà-Chấn Hưng nói mà không nhìn thẳng vào Khang Kiện

-Ái chà…chẳng qua là mùi máu nồng và thơm quá nên mới hấp dẫn tôi tới đây thôi..lần này ai là nạn nhân vậy,một kẻ khát máu như cậu mà làm bác sĩ thì quả là bất lý nhỉ???-Khang Kiện nói với vẻ khiêu khích

-Đây không phải là việc của cậu

Chấn Hưng bước đi không quan tâm đến sự hiện diện của Khang Kiện

-Tôi sẽ giành được bông hoa đó bằng mọi giá

Câu nói của Khang Kiện khiến Chấn Hưng dừng lại

-Giỏi thì hãy giành được đi

Nói rồi Chấn Hưng quay đi tiếp,Khang Kiện tay nắm thành đấm đứng đó,gia tộc La cũng là một trong những gia tộc nổi tiếng bậc nhất trong giới vampire chỉ sau gia tộc Viên,điều này khiến anh rất khó chịu,vì người ta luôn so sánh anh với Chấn Hưng hay Hạo Nhiên,nhưng anh sẽ không bỏ cuộc,nhất định bông hoa quý giá ấy sẽ rơi vào tay gia tộc họ La của anh.

-----------------------

“Reng”

Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến Hạo Nhiên giật mình tỉnh dậy

“Nghi Dung is calling”

Hạo Nhiên cầm điện thoại vừa dụi dụi mắt

-Alô

-Ơ…cho hỏi Hạ Di đâu ạ???

-À…Hạ Di đang bị thương

-Trời…vậy anh có thể cho tôi biết nó đang ở đâu được không???

-À…cô ấy đang ở trường Viên Kim,dãy lầu B ,tầng 3,phòng cuối hành lang

-Vâng cảm ơn

Hạo Nhiên cúp máy rồi để chiếc điện thoại của Hạ Di xuống chiếc bàn,cậu ngã phịch người xuống tỏ vẻ mệt mỏi.

Một lát sau tiếng gõ cửa vang lên,Hạo Nhiên bước ra mở cửa khiến cho Nghi Dung khá bất ngờ.

-Cho hỏi anh là….

-Cô ấy nằm ở đây,cô vào đi,tôi có việc phải ra ngoài,đây là quần áo thể dục của tôi,phiền cô mặc vào cho cô ấy ^^

Hạo Nhiên vừa nói vừa chìa ra bộ đồ thể dục trên tay cho Nghi Dung,còn Nghi Dung thì ngẩn ngơ trước nụ cười của Hạo Nhiên

-Ơ…vâng ạ

Hạo Nhiên bước đi để lại Nghi Dung đang ngẩn ngơ với vẻ đẹp trai của cậu.Thấy Hạ Di cựa người,Nghi Dung chạy vào xuýt xoa

-Con nhỏ này,sao lại ra nông nỗi này hả

-Nghi…Nghi Dung đấy hả?Tui xin lỗi bà hôm nay tui không đến chỗ hẹn được

-Thôi đi,hẹn hò gì khi bà đang bị như vậy…mà này cậu ta là ai vậy?

Vừa đỡ Hạ Di ngồi dậy Nghi Dung vừa hỏi,đúng là con nhỏ này chỉ toàn hỏi mấy câu vớ vẩn,Hạ Di định thần lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ hoắc

-Cậu nói gì…cậu ta là ai???

-Thì cái cậu con trai trắng trắng đẹp trai với mái tóc undercut í,với đeo cái khuyên tai màu đá mắt mèo đỏ í,nhìn sang trọng vỡi

Nghe Nghi Dung nói thì Hạ Di đã tưởng tượng ra đó là ai.Chỉ có Hạo Nhiên là cắt tóc undercut và đeo khuyên tai màu đỏ thôi

-Thì ra là cậu ta đã cứu mình

-Cứu cái gì???Mà đầu bà bị sao thế???

-Thôi không có gì…do tui bất cẩn thôi à

-Mà này bà phải kể cho tui đầu đuôi câu chuyện à nha

Thế là Hạ Di phải ngồi kể cho Nghi Dung chuyện cô chuyển trường,chuyển nhà nhưng Hạ Di không nhắc gì đến việc được đính hôn và chuyển tới gia tộc họ Viên

-Thì ra là thế…Mà trường này không phải dạng vừa đâu nha,đứng đầu trong những trường cấp 3 với chất lượng quốc tế đó,wahhhh đúng là không thể đùa được,mà bà chuyển nhà luôn rồi à

-Ừm…tui….cũng chuyển nhà luôn rồi

-Bà chuyển tới đâu vậy???

-À….chuyển tới….nơi khác-Hạ Di lấp liếm

-Chỗ khác là chỗ nào….mà thôi…bà không chịu nói thôi…miễn sao vẫn liên lạc với tui là được….ôi mẹ ơi…hôm nay ba mẹ tui từ Anh về…tui phải đi đón 2 người đây…bà ở lại vui vẻ nha…thay đồ này vô đi,tên mới nãy đưa cho tui đó

-Con nhỏ này thật là…..đi cẩn thận nha

Nghi Dung xách cặp lên rồi vội vã chào Hạ Di rồi phóng ngay ra khỏi phòng,tính tình Nghi Dung cứ như con nít vậy.Nghe Nghi Dung nhắc tới bố mẹ,Hạ Di cảm thấy lòng mình thắt lại,ba mẹ ư???Cô đâu còn có thể gặp được họ nữa,chẳng thể cười với họ được nữa,nó sẽ mãi là một điều khó khăn với một người mà bố mẹ họ đã không còn trên cõi đời này nữa.

Hạ Di đưa mắt nhìn ra cửa sổ,ánh nắng buổi chiều đang dần buông xuống,hoàng hôn càng sâu đậm,càng mau mang bóng tối của đêm tới gần hơn.

Hạo Nhiên mở cửa phòng đi vào khiến Hạ Di quay trở lại thực tại

Cậu đi đến bên hông giường rồi quỳ xuống,đưa mảng lưng rộng lớn gần chỗ tôi

-Cậu làm cái gì vậy?

-Leo lên đi,tôi cõng

Lời đề nghị của Hạo Nhiên khiến Hạ Di muốn bật té ra sau

-Tôi đi được mà

-Tình trạng của cô bây giờ mà bước vài bước thế nào cũng ngã quỵ ra đằng sau cho coi

-Nhưng mà…

-Lên đi

Nghe tiếng của cậu quá nghiêm nghị.Hạ Di cũng chẳng thể nào làm khác,cô e dè leo lên lưng cậu,Hạo Nhiên chỉ mỉm cười rồi xốc cô lên khiến Hạ Di nhăn mặt.

“Mặt đồ thể dục mà nhìn cũng dễ thương nữa”-Hạo Nhiên đỏ mặt

Hạo Nhiên bước ra khỏi phòng với vẻ mặt tươi cười,trong khi đó cuối dãy hành lang có một cô gái đang tức điên lên khi thấy cảnh này,một ngày mà thấy được hai cảnh như thế này khiến cho cô phát điên lên

“Có lẽ con nhỏ Âu Tiểu Choi đó chưa mạnh tay lắm thì phải”

Hạo Nhiên cảm nhận được hơi và mùi lạ ở phía sau nhưng cậu không quay lại mà tiếp tục bước.

Hạ Di cứ im lặng,cô cảm nhận được sự ấm áp từ mảng lưng rộng lớn của Hạo Nhiên,bỗng nhiên cô nhớ đến lúc bố cô cõng cô lúc nhỏ(đang lãng mạn mà nhớ tới bố chi vậy trời T.T),Hạ Di khẽ tựa cằm mình vào vai của Hạo Nhiên khiến cậu giật mình nhưng vẫn tươi cười bước tiếp

-Bố tôi cũng từng cõng tôi như thế này đó

“Ặc,cô ấy đang tưởng tượng mình là bố cô ấy sao”-Hạo Nhiên thất vọng nghĩ

-Vậy hả???Vậy bố cô giờ ở đâu???

-Trên kia

Hạ Di chỉ tay lên bầu trời,Hạo Nhiên không tươi cười nữa

-Tôi xin lỗi

-Không sao đâu,bố tôi có mẹ tôi ở chung nên bố sẽ không cô đơn đâu-Hạ Di tươi tỉnh nói

-Có lẽ bố mẹ cô đang ở chung với bố mẹ tôi đấy

-Cái gì cơ???Bố mẹ cậu………tôi xin lỗi

Khung cảnh xung quanh nhuốm màu hoàng hôn,nỗi buồn của Hạo Nhiên càng khiến khung cảnh xung quanh buồn hơn,nỗi buồn ấy khiến cho những cây hoa xung quanh vườn héo rũ xuống.Cả hai đều không nói gì cho tới khi ra xe.

Trên đường đi,Hạo Nhiên cứ hướng mắt ra cửa sổ,ánh mắt phảng phất đượm buồn

-Nè…Hạo Nhiên…đừng buồn mà…cậu cười trông đẹp trai hơn nhiều

Hạ Di tươi cười nói đùa với Hạo Nhiên,câu nói ấy khiến cho gương mặt Hạ Nhiên đỏ rần lên

-Cô….cô nói thật hả???

-Ưm…thật chứ…lúc cậu cười tôi có cảm giác như có ánh nắng chiếu rọi vậy

-Thật….thật hả…e hèm

Hạo Nhiên đưa tay lên che miệng hắng giọng nhưng thật ra là đang mỉm cười,đúng là Hạ Di có thể làm dịu đi nỗi buồn của bất kì ai,không khí trở lại sự vui tươi vốn dĩ.

Xe chạy vào biệt thự cũng là lúc mà Hạo Nhiên và Hạ Di bất ngờ nhất,người hầu trong nhà chạy đôn đáo trong tòa nhà,mùi hương thơm của đồ ăn thoang thoảng bay thơm phức.Cả hai nhìn nhau như khó hiểu,không biết điều gì đang xảy ra

Thì chàng trai-hậu vệ của Hạo Nhiên xuất hiện

-Thưa cậu….lão bà….lão bà đã về rồi

-Cái gì….bà cố về á???