Vì Gió Ở Nơi Ấy

Chương 25



Âm thanh nhạc rock cuộn trào theo từng nhịp sóng. Lạc Dịch lao về phòng, vừa vào cửa đã đột ngột ngừng lại. Đèn phòng vẫn bật nhưng không có một ai, im lìm lặng ngắt. Anh đứng dưới ánh đèn, thở hổn hển dồn dập.

Chu Dao không có ở đây, ga giường có dấu vết lộn xộn; nhưng đối phương không thể nào bắt cóc người trong khoảng thời gian ngắn như thế được. Lẽ nào anh đã tính sai, hoặc là Chu Dao không đợi được, chạy ra ngoài chơi rồi?

Lạc Dịch lấy điện thoại ra định gọi cho Khương Bằng, bỗng phát hiện một thoáng khác thường. Không đúng, đèn không tắt, Chu Dao không rời đi, cô đang ở trong căn phòng này. Mặt thảm loáng qua chiếc bóng, ánh sáng phía sau chợt thay đổi, tiếng nhạc nhỏ đu. Có người lặng lẽ đóng cửa lại. Hắn ta núp sau cánh cửa!

Lạc Dịch quay ngoắt lại, có hai tên cầm mã tấu đâm về phía anh. Tốc độ của tên gầy còm rất nhanh, Lạc Dịch không tránh kịp, đành ngã xuống giường lộn một vòng. Ánh mắt anh cấp tốc lướt qua tủ quần áo bên vách. Chu Dao đã núp rồi!

Anh lăn đến phía đối diện rồi bật dậy. Tên gầy còm giẫm lên giường đuổi theo, vung mã tấu chém thẳng đến cổ họng Lạc Dịch. Lạc Dịch kéo chiếc áo khoác treo trên giá kế bên giường, chiếc giá đổ xuống, lưỡi dao đâm rách áo khoác, chĩa thẳng vào mũi anh.

Lạc Dịch nhanh chóng quấn áo khoác bao lấy lưỡi dao và cánh tay đối phương. Nhân cơ hội đó, anb đạp một cú thật mạnh vào ngực làm hắn ngã ngửa xuống giường. Chiếc giá vẫn còn mắc vào áo khoác, cùng đổ xuống theo.

Bên kia, tên to con đã vung mã tấu lao đến. Không gian bên giường chật hẹp, Lạc Dịch không tài nào phát huy, vất vả lắm mới chụp được chiếc giá treo đồ chặn lại đường chém này. Lưỡi dao sượt qua giá sắt, phát ra tiếng ken két chói tai.

Tên gầy trên giường kéo lấy đầu kia của giá treo đồ, ra sức giật lại, dẹp sạch chướng ngại vật giúp tên to con. Lạc Dịch không còn nơi để nấp, đón lưỡi dao đẩy về phía ngực đối phương. Mũi mã tấu sượt qua cổ, anh nắm chặt cánh tay tên to con, hất gã tới lối đi bên giường, làm hắn va rầm vào góc tường. 

Trán Lạc Dịch nổi gân xanh, gọi với về phía tường bên kia: “Lục Tự!”.

Lạc Dịch chế ngự cổ tay gã to con, muốn nới lỏng mã tấu trong tay gã. Thế nhưng đối phương quá khoẻ, hai người nóng lòng đối chọi, không ai chiếm thế thượng phong.

“Lục Tự!” Lạc Dịch gào lên.

Nhưng bên kia tường vẫn im thin thít, người của Khương Bằng đều ở ngôi làng cách đây mấy trăm mét, bên ngoài tiếng nhạc rock and roll rền trời. Tất cả đang quay cuồng trong âm nhạc, không ai biết nơi đây đang sảy ra chuyện gì.

Tên gầy nhom xé quần áo quấn quanh tay, cầm mã tấu nhảy xuống giường. Hai tay Lạc Dịch bị gã to con kiềm chế, thình lình quay người né tráng lưỡi dao của tên gầy, lại nhanh trí đạp hắn một cú ngã về phía giường. Không ngờ gã to con lại thừa dịp sơ hở, húc đầu gối vào lưng Lạc Dịch. Anh túa mồ hôi lạnh, ra sức ép gã to con trở về vách tường, áp chế gắt gao.

“Lục Tự!

Không ai trả lời. Lạc Dịch thầm kêu không ổn. Chu Dao còn chưa chạy kịp, đang núp trong tủ quần áo kia.

Tên gầy thấy ánh mắt anh liền tấn công về phía tủ áo.

“Chu Dao!” Lạc Dịch buông thõng gã to con, đuổi theo tên gầy.

Nhưng đã không còn kịp, tốc độ của hắn quá nhanh, thoăn thoắt như khỉ, chiếc mã tấu dài đâm thẳng vào tủ.

“Chu Dao!!!”

Lòng Lạc Dịch trùng xuống, quên chú ý phía sau, bị gã to con đuổi theo chém vào lưng túa máu. Anh hoàn toàn không để tâm, tóm lấy chiếc giá treo đồ vung xuống tên gầy.

Tên gầy ngã xuống, còn gã to con phía sau đã chém nhát dao thứ hai vào hông Lạc Dịch. Anh cắn răng, quay người ném giá treo đồ đi, nhào đến mở cánh cửa tủ thủng lỗ.

“Chu Dao!”

Quần áo trong tủ lắc lư. Không có ai ở đó. Lòng anh vừa nhẹ nhõm thì lại đột ngột thấp thỏm, lẽ nào Chu Dao đã bị bắt rồi?

Tên gầy bò dậy khỏi mặt đất, nhảy lên tấn công lần nữa. Lạc Dịch đang tức tối, bèn chụp lấy tay hắn, chặt xuống một chưởng, thanh mã tấu rơi xuống đất. Bên này đang khó phân thắng bại, gã to con lại đánh tới. Lạc Dịch đá mạnh một cú vào vai tên gầy, đồng thời bắt lấy cánh tay hắn bẻ ngoặt ra sau khiến bả vai vang lên tiếng trật khớp răng rắc. Tên gầy kêu la thảm thiết.

Lạc Dịch quăng hắn đi, chuyển sang đối đầu với gã to con, trong lúc quay người lại bị gã ra tay quật ngã xuống đất, lưỡi dao nhọn đâm thẳng về phía mắt anh. Lạc Dịch nắm chặt lưỡi dao, máu tuôn ra từ chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái. Gã to con đè ngực anh, cố hết sức đâm xuống, mũi dao hạ xuống từng tấc, tiến gần lông mi Lạc Dịch.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay nhỏ bỗng thò ra từ dưới gầm giường, nắm lấy cẳng chân gã to con, kéo ngược về phía đó. Mũi dao lập tức đâm rách quần và da gã.

“Aaaa!” Gã to con buông tay kêu gào thảm thiết.

Lạc Dịch lập tức co chân lên, đạp thẳng vào ngực gã. Cú đá này ẩn chứa sức mạnh đáng gờm, gã hét lên một tiếng mới ngã xuống đất.

Gầm giường sột sà sột soạt, Chu Dao nhanh chóng bò ra từ bên kia, đầu tóc đầy bụi, mặt vẫn đỏ ửng: “Ông chủ Lạc, anh không sao chứ?”.

Lạc Dịch nhìn cô chằm chằm, thở hổn hển từng hơi.

Chu Dao vẫn chưa tỉnh rượu, đầu ngất ngư nói: “Vừa rồi anh cuống gì chứ? Sao em có thể trốn trong tủ được? Kéo cửa ra là hết chỗ chạy, dưới gầm giường ít ra còn có ba mặt đấy!”.

Lạc Dịch lo lắng cho cô suốt, giờ lại bị cô chặn họng, sắc mặt sa sầm. Thấy tên gầy xông đến, anh liền quay người quét chân quật ngã hắn rồi quay đầu nhìn Chu Dao, lớn tiếng trách móc: “Có người đột nhập thì phải chạy ra ngoài, em trốn dưới gầm giường làm gì?”.

Chu Dao vô cùng oan ức, lập tức nạt lại anh: “Em phải thấy rõ đối phương định làm gì chứ? Người ta đến giết anh, anh cứ mơ mơ màng màng, lần sau lại hồ đồ bị giết đấy, đồ ngốc!”.

Mày Lạc Dịch cau lại.

“Lườm em làm gì? Nếu lúc nãy em không trốn dưới gầm giường thì mắt anh đã bị chột rồi.”

Lạc Dịch nghiến răng, suy nghĩ của hai người họ thật đúng là lệch pha mà. Đang định lên tiếng thì gã to con lại bò dậy, Lạc Dịch vô cùng phiền não, không đợi gã đứng dậy đã nhấc chân giẫm lên mặt gã rồi đá văng ra xa vài mét.

“Sao anh đá về phía em? Chu Dao sợ đến mức thét lên, cuống cuồng nhảy lên giường rồi chạy bình bịch núp phía sau anh, ló đầu ra nhìn. Khí thế ngang ngạnh khi nãy mất tăm mất tích.

Thấy cô hớt hơ hớt hải núp sau lưng mình, lửa giận trong lòng Lạc Dịch cũng vơi bớt.

Chu Dao đưa cho anh một chiếc mã tấu, chính là cái mà tên gầy đã cầm: “Khi nãy rơi xuống đất, em nhanh tay cướp được. Đây, cho anh vũ khí này. Hai người họ đánh một mình anh còn cầm mã tấu nữa, anh thiệt quá rồi”.

Trên cán mã tấu còn quấn vỏ bim bim, chắc hẳn sơ bị dính vân tay. Lạc Dịch nhận lấy mã tấu, liếc nhìn cô, tâm trạng quả thật phức tạp khôn tả. Cô gái này rất nhanh trí, cũng không định ngừng tay.

Đúng lúc này có người gõ cửa. Bốn người trong nhà đồng thời sửng sốt, Lạc Dịch và Chu Dao ở gần cửa sổ, hai tên còn lại ở gần cửa hiên.

Chu Dao chợt nghĩ đến Yến Lâm, lập tức kéo tay Lạc Dịch. Anh vừa thấy ánh mắt cô đã hiểu, lập tực gọi vọng ra cửa: “Có ăn cướp!”.

Nhưng hai tên kia đã bước đến kéo cửa phòng ra, Lạc Dịch chạy như bay đến đó. Yến Lâm đứng ở cửa, nhìn thấy người lao ra, hai mắt trợn to. 

Gã to con chuẩn bị bóp cổ Yến Lân thì đột ngột vang lên tiếng quát: “Tránh ra!”.

Yến Lâm lập tức né sang bên, Lạc Dịch nhảy lên tung một cú đá vào gáy gã, gã liền ngã sấp xuống hành lang. Tên gầy cũng bị Lạc Dịch đấm một cú vào mặt bay đi.

Lạc Dịch thở phào một hơi, liếc nhìn Yến Lâm cạnh cửa. Cô ta cười khúc khích, nói như tranh công: “Em phản ứng rất nhanh đúng không?”.

Chu Dao đờ đẫn nhìn hai người họ, Yến Lâm chỉ nhẹ nhàng tránh qua một bên lại như phối hợp rất ăn ý với Lạc Dịch.

Lạc Dịch không có tâm tư để ý đến Yến Lâm, anh phải bắt sống hai tên này giao cho Lục Tự. Nếu để chúng bắt được con tin làm tấm chắn thuận lợi chạy trốn, anh sẽ thất bại trong gang tấc.

“Anh vội vàng cứu em như vậy, cảm ơn nhé!” Yến Lâm vừa định đi vào phòng thì Lạc Dịch đã lạnh giọng: “Về phòng của em đi”.

Anh lạnh lùng gằn từng câu từng chữ: “Bây giờ, tôi không có hơi sức đâu dây dưa với em”.

Yến Lâm nhìn anh với vẻ khó tin, bỗng chốc nhìn thấy Chu Dao đứng trong phòng.

Lạc Dịch quay lại bảo Chu Dao: “Lấy dây đến đây”.

Chu Dao: “Dây á?”

“Dưới bàn sách.”

Chu Dao đi đến bên bàn, quả nhiên có một bó dây, là Lạc Dịch chuẩn bị từ trước. Chu Dao vội vàng ôm đến cho anb trói người, nhưng cô còn chưa chạy ra cửa thì đầu kia hành lang đã xuất hiện sáu, bảy gã vạm vỡ.

Lạc Dịch giật mình, thầm mắng mẹ kiếp còn chưa xong nữa. Anh không còn tâm tư giải quyết hai tên bên ngoài, liền kéo Yến Lâm vào phòng, nhanh tay khoá cửa lại.

Chu Dao ôm bó dây đụng mặt hai người họ, Lạc Dịch một tay kéo cánh tay Chu Dao, một tay nắm tay áo Yến Lâm, sầm mặt chạy nhanh đến trước cửa sổ, ra lệnh: “Leo ra!”.

“Ok!” Chu Dao không hỏi nguyên nhân liền trèo ngay lên cửa sổ. Lạc Dịch vịn eo và nâng đùi cô, Chu Dao nhẹ nhàng leo lên bệ cửa, không khống chế được lực quán tính, hơi chúi về phía trước.

“Cẩn thận!” Lời Lạc Dịch còn chưa dứt, Chu Dao đã ngã bịchh xuống chân tường. Cô vội vã bò dậy, ngửa đầu nhìn anh, mắt sáng lấp lánh: “Không đau!”.

Lạc Dịch nhảy ra bên cửa sổ, vừa ấn điện thoại di động vừa khom lưng kéo cổ tay Yến Lâm. Yến Lâm  rụt tay lại, nắm chặt bàn tay anh. Cửa vang lên tiếng đạp uỳnh uỳnh, Lạc Dịch lập tức nâng Yến Lân qua bệ cửa, nhảy xuống.

“Đi ra sau núi.” Anh không thể về khách sạn, anh nhất định phải bắt được một, hai tên trong đám người kia để vặn hỏi mới được.

Lạc Dịch nan giải bội phần, nếu giờ phút này chỉ có một mình, anh còn có thể liều mạng với đối phương, nhưng bên cạnh lại có hai người phụ nữ, thật là vướng tay vướng chân.

Ba người vừa chạy lên núi, đám người kia liền nhảy qua cửa sổ đuổi theo.

Lạc Dịch biết rõ cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng bị đuổi kịp, chi bằng liều một phen. Anh nắm rất rõ địa hình nơi đây, thừa lúc đối thủ chưa kịp đuổi theo liền giấu hai người phụ nữ vào trong bụi cỏ.

Hai người phụ nữ vừa núp xong, đám người phía sau đã cầm mã tấu đuổi đến. May mà Chu Dap cướp được chiếc mã tấu kia cho anh, Lạc Dịch mới miễn cưỡng ứng phó được đường dao đối phương chém tới. Thế nhưng địch đông ta yếu, kẻ nào kẻ ấy đều vác vũ khí, Lạc Dịch có ba đầu sáu tay đi nữa cũng chỉ có thể gắng gượng phòng thân. Thêm phần anh đã trải qua một trận đánh vất vả, trên người lại có vết thương, dần dần rơi vào thế yếu, thình lình tay anh bị đối phương chém một dao.

Chu Dao thầm kinh hoảng, giơ tay lên bịt miệng để bản thân khỏi hét lên, toàn thân run rẩy. Nhưng cô lập tức quan sát địa hình xung quanh. Đến thời điểm này, Yến Lâm cũng không còn bình tĩnh được nữa, chung quy vẫn lo lắng, mặt mày trắng bệch, lại vô thức bỏ điếu thuốc vào miệng.

Chu Dao nghe thấy động tĩnh bên cạnh, quay lại nhìn thấy bèn tút phắt điếu thuốc ra khỏi miệng cô ta. Yến Lâm lạnh nhạt nhìn sang, không ngờ Chu Dao lại trừng mắt với mình, khẽ trách mắng: “Cô muốn dẫn người ta đến đây à?”.

Yến Lâm đuối lý,  chỉ biết mím chặt môi.

Trăng trên núi sáng vằng vặc, cả khách sạn cách đó không xa đang quay cuồng. Ngoài trời rét buốt nhưng Chu Dao cuống đến mức ướt đẫm mồ hôi, tiếp tục như vậy e rằng Lạc Dịch sẽ thêm phần nguy hiểm.

Từng tiếng mã tấu chém vào nhau lanh lảnh như muốn rạch đứt thần kinh cô. Chu Dao đứng dậy định chạy ra ngoài, bị Yến Lâm lạnh lùng ngăn lại: “Đừng gây thêm loạn nữa”.

“Cô mới gây thêm loạn thì có.” Chu Dao đã bất mãn với Yến Lâm từ lâu, nay được dịp nổi giận. “Từ đầu đến chân cô đều là một mớ phiền phức. Nếu không phải tại cô chạy đến thì đã sớm giải quyết xong hai tên kia rồi”.

Sắc mặt Yến Lâm trở lên khó coi, hình như không ngờ rằng Chu Dao lại dám xỉa xói mình. Cô ta cười khẩy: “Cô bé đừng làm chuyện ngu xuẩn, làm anh ấy phân tâm tình hình sẽ càng tệ hơn. Tôi xin cô đừng có cản trở. Lúc này, tốt nhất cô nên bình tĩnh, tin tưởng anh ấy có thể xử lý đi”.

“Bình tĩnh?” Chu Dao nổi giận trước lời quở mắng của cô ta, bật cười hỏi ngược lại: “Bình tĩnh có thể biến thành thiên binh vạn tướng đến giúp anh ấy sao? Thậm chí chẳng biến ra nổi một con dao kia kìa”.

Chu Dao lườm cô ta, ôm dây chạy đi.

Khoé môi Yến Lâm giật giật, tay vô thức bóp vụn điếu thuốc. Cô ta thờ ơ ngồi xem Chu Dao sẽ khiến tình hình thêm rối ren bết bát đến đâu. Tuy nhiên, không biết Chu Dao đã chạy đi chỗ nào rồi.

Chỉ chốc lát sau, tiếng Chu Dao ở đâu bỗng truyền đến: “Ông chủ Lạc, cẩn thận bên trái!”.

Yến Lâm kinh ngạc nhìn sang, liền thấy Chu Dao đứng ở sau bụi cây thấp dưới sườn núi, hay tay khum lại thành cái loa đặt trước miệng: “Ông chủ Lạc, coi chừng phía sau!”.

Yến Lâm hết biết nói sao, thầm mắng Chu Dao ngu ngốc, sợ rằng Lạc Dịch sẽ phân tâm, nhưng mà Lạc Dịch như thể không  thể nghe thấy.

Ba tên cầm mã tấu nhìn thấy Chu Dao bèn lao về phía cô. Lạc Dịch lại không hề lo lắng chút nào.

“Cứu mạng với...” Chu Dao la hét ầm ĩ, nhanh chân bỏ chạy. Ba tên cầm mã tấu đuổi theo.

Nhưng khi còn cách Chu Dao bảy, tám mét, “ầm” một tiếng bụi cây lay động, ba người bọn chúng đồng thời biến mất như rơi xuống hầm sâu. “Gốc cây” đung đưa, lúc này Yến Lâm mới thấy rõ đấy không phải bụi cây mà là ngọn cây bạch đàn. Nhìn hình dáng và kích cỡ có thể thấy cây đã trưởng thành. Đúng thế, cây bạch đàn trưởng thành làm sao thấp như vậy được, trừ phi bên dưới có một hố sâu.

Chu Dao chạy trở lại, đứng bên cạnh hố ló đầu nhìn xuống người bên dưới ngã không hề nhẹ.

Những tên còn lại trố mắt líu lưỡi, không khỏi phân tâm. Lạc Dịch nhắm trúng thời cơ, chém một dao vào bả vai một kẻ trong đó, đối phương che vết thương lùi sang một bên. Đán sát thủ bị chọc giận, thêm một tên cầm mã tấu chạy đến chỗ Chu Dao. Hắn đã nhìn thấy vị trí chiếc hố trước đó, liền tránh qua đuổi theo cô.

Chu Dao lập tức chạy biến, vòng ra sau một thân cây, nhặt sợi dây trên mặt đất, một chân đạp vào thân cây, hai tay nắm chặt sợi dây, ngả trọng tâm ra sau. Một sợi dây căng lên khỏi mặt đất, Chu Dao dốc hết sức kéo sợi dây căng chặt. Tên đuổi giết chạy đến liền bị vấp dây, chiếc mã tấu trong tay tự rạch vào mặt mình, mà bên dưới là sườn dốc cheo leo. Hắn ta lăn xuống núi cùng chiếc mã tấu.

Chu Dao thở hổn hển buông sợi dây ra, hai tay bị mài xước. Cô đã dùng hết mọi chiêu trò rồi, vội vàng tìm bụi cây ẩn núp, lúc này mới phát hiện bản thân đã sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy không sao dừng được. Cô khẩn trương quan sát tình hình của Lạc Dịch, dù người anh mang đầy thương tích nhưng vẫn dư sức ứng phó hai tên còn lại. Anh nhanh chóng chiếm lại ưu thế.

Nhưng đao kiếm không có mắt, Chu Dao vẫn sợ đến độ hai chân run cầm cập, cây cối xung quanh như thể cũng run rẩy theo cô.

Run ư? Không có gió nhưng trong bụi cây lại vang lên tiếng sột soạt. Chu Dao nín thở, cảm thấy da đầu rờn rợn, quay ngoắt lại.

Tên vừa bị vấp ngã mặt đầm đìa máu tươi đang cầm mã tấu xông đến.

“Ông chủ Lạc!” Chu Dao gào lên, nhảy ra khỏi lùm cây chạy về phía anh.

Lần này, Lạc Dịch nhìn về phía có tiếng gọi, tức tốc ngăn lại hai kẻ trước mặt. Chu Dao lao đến như một cơn gió cuộn xuống sườn núi, Lạc Dịch nắm lấy tay cô, lập tức che chở sau lưng mình. Anh đặt tay lên áo khoác mình, nhét chéo áo vào lòng bàn tay cô.

Mồ hôu và máu trên trán Lạc Dịch hoà lẫn vào nhau, anh chịu đựng thở hồng hộc, căn dặn: “Đứng sau lưng anh, đừng có chạy lung tung. Không thì anh không che được cho em đâu”.

“Ừm.” Chu Dao nắm chặt góc áo anh, run giọng. “Em không chạy”.

Mắt Lạc Dịch rực sáng trong đêm. Anh nhìn chằm chằm đối thủ trước mặt, trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn bất chấp hết thảy.

Một tên vọt đến, Lạc Dịch nghênh địch chặn lưỡi dao, đá văng đối phương.

Hai bên đánh giáp lá cà, lưỡi dao va vào nhau leng keng. Chu Dao giữ chặt góc áo anh, di chuyển nhanh chóng theo chuyển động của anh. Coi bám sau anh, để lại cho anh khoảng cách nhưng không dám chạy xa. Còn anh trước sau vẫn che chở cho cô, không để bất cứ ai tiến sát khoảng lưng anb một bước.

Anh bị đối thủ đá vào bụng, liên tiếp lùi về sau. Chu Dao cũng lùi theo anh, tim đập như sấm dậy.

Kẻ bên phải bắt được khe hở, giơ mã tấu chém về phía Chu Dao. Chu Dao giật thót nhưng vẫn nắm chặt áo anh không bỏ chạy. “Keng” một tiếng, thanh mã tấu trong tay anh ngăn trở lưỡi dao đang chém xuống. Còn kẻ phía bên trái lại lập tức ta tay với Lạc Dịch. 

Chu Dao thất thanh: “Cẩn thận!”.

Dao kia bổ về phía đầu Lạc Dịch, anh dùng tay không chắn lưỡi dao, siết lại, tay nổi gân xanh, máu chảy đầm đìa.

Mắt Chu Dao đỏ hoe. Lạc Dịch chẳng mảy may lơ là, đá một cú thật mạnh văng tên bên phải, rồi vung dao chém cánh tay kẻ bên trái. Đối phương lập tức rút dao, không ngờ Lạc Dịch lại cầm chặt lưỡi dao không buông. Hắn không ngờ anh cứng cỏi đến mức này, đột ngột bị Lạc Dịch chém trúng cánh tay, buông mã tấu ra lùi về sau.

Kẻ bên phải dốc hết sức lực định tấn công tiếp thì bỗng nhiên xuất hiện vài bóng người, cả đám cầm mã tấu đồng loạt bị đánh úp.

Anh em của Khương Bằng đã đến, cục diện đảo chiều, giải quyết dứt điểm.

Lạc Dịch thở dồn dập, mặt sa sầm quay đầu nhìn Khương Bằng, cười lạnh: “Mẹ kiếp, anh tới đúng lúc thật”.

Khương Bằng cười cợt: “Chưa toi mạng là được rồi. Dù sao tôi cũng đã làm thuyết khách giúp cậu đấy”. Khương Bằng hất cằm chỉ phía sau. “Gặp phải vị này ở trên đường”.

Lục Tự đi đến, vẻ mặt bình thản, nói với Lạc Dịch: “Tôi nghĩ rồi, Khương Bằng nói rất đúng, cho dù anh và Đan Sơn cùng một phe, hiện tại cũng có thể để cho tôi lợi dụng”.

Lạc Dịch nhếch môi với anh ta, đột nhiên mặt biến sắc, bước đến đấm anh ta một cú. Lục Tự ôm chiếc cằm đau nhức, ngẩng đầu nhìn nhưng không đánh trả. Vừa rồi, anh ta chỉ đứng ngoài không ra tay giúp đỡ vì muốn nhìn rõ xem Lạc Dịch có thật sự là không đội trời chung với Đan Sơn không, hay chỉ đang đóng kịch. Lạc Dịch vô cùng khôn khéo, đã nhìn ra được tính toán của Lục Tự. Cú đấm này là thứ anh ta đáng phải nhận.

Đám anh em Khương Bằng lấy dây trói lũ cầm mã tấu rồi đi đến hố lôi mấy tên còn lại lên.

Lục Tự xoa mặt,nói: “Tôi đã liên lạc với cảnh sát ở đây, lập tức bắt chúng về điều tra, nhất định sẽ tra được kẻ chủ mưu phía sau”. Anh ta ngập ngừng chốc lát. “Kể từ hôm qua đã mất liên lạc với Ngô Minh, A Tang bị giám sát rồi”.

Lạc Dịch lau vết máu nơi khoé miệng, không nói gì.

Cuối cùng, Chu Dao cũng có cơ hội để xen lời, nhỏ giọng sau lưng anh: “Đến bệnh viện xử lý vết thương đi. Em vừa mới xem qua, không sâu lắm, nhưng tay anh...”.

“Không sao.” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người bị chế ngự, tâm tư không ở nơi này.

“Làm sao mà không...” Chu Dao còn chưa dứt câu, đám tay chân đã trói hết lũ kia lại, ném đến trước mặt Khương Bằng.

Lạc Dịch nhìn lướt qua đám người trên mặt đất, bỗng nói: “Thiếu một tên rồi”.

Lúc Chu Dao dụ ba kẻ rơi xuống hố, tên bị anh chém trúng bả vai không thấy đâu cả. Lạc Dịch cau mày giây lát, đột nhiên giật mình, lập tức chạy đến chỗ Chu Dao và Yến Lâm ẩn núp khi nãy. Bụi cây trống rỗng.

“Chu Dao!” Lạc Dịch quay đầu nhìn cô. “Yến Lâm đâu?”.

Chu Dao hốt hoảng: “Lúc... Lúc em đi ra, cô ta còn ở đó mà”.

Lạc Dịch gọi điện thoại cho Yến Lâm, kết quả, màn hình di động trong bụi cỏ sáng lên, hiển thị tên người gọi là “Người đàn ông của tôi”.

Chu Dao thoáng mím môi, không nói tiếng nào.

Lục Tự hỏi: “Người kia bị bắt đi rồi à?”.

Lạc Dịch ngắt cuộc gọi, quay đầu nhìn Lục Tự: “Chắc vẫn còn ở trong núi. Lập tức gọi người đến kiếm đi. Ngô Minh biết quan hệ của tôi và Yến Lâm. Bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm”.

“Được, tôi lập tức gọi cho đồng nghiệp.” Lục Tự đi sang một bên gọi điện.

Lạc Dịch đứng yên đấy, màu cau chặt, im lặng rất lâu. Chu Dao đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong lòng chợt cảm thấy một nỗi cô đơn lạnh lẽo.

Tuy biết lo lắng của anh là chuyện thường tình, nhưng cô không tài nào giả bộ như không quan tâm được. Tim cô thắt lại từng cơn, đau như lúc nhìn thấy anh chạy như bay ra cửa, Yến Lâm nghe anh la tránh ra liền nhanh chóng né đi; và như lúc anh cúi người bên cửa sổ, Yến Lâm nắn tay anh vậy.

Lục Tự gọi điện xong quay lại, nói đã thông báo cho một cảnh sát chạy đến đây trước. Mặc dù hiện giờ Yến Lâm mất tích nhưng có thể moi tin từ miệng đám người kia.

Lạc Dịch: “Tôi ở lại với anh...”, đang nói thì Chu Dao quay người đi xuống núi, Lạc Dịch gọi cô: “Em định đi đâu?”.

Giọng nói Chu Dao bình thản một cách bất thường: “Về khách sạn”.

“Em đợi một chút, lát cùng đi!”

“Thôi, không thuận đường.” Chu Dao lạnh nhạt từ chối.

Lạc Dịch im lặng một giây rồi tiến về mấy bước nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại bên cạnh. Chu Dao ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh đến bất ngờ. Lạc Dịch lẳng lặng nhìn cô chốc lát, dịu giọng nói: “Anh đưa em về”.

“Anh đang bận, không cần đâu.” Chu Dao gọn gàng tránh khỏi tay anh, quay đầu thấy Khương Bằng để hiện trường lại cho đám anh em, một mình đi xuống núi thì nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Đại ca Khương!”.

Lạc Dịch nghe thấy tiếng gọi của cô, mày khẽ nhăn lại.

“Dẫn em đi với!” Cô ríu rít như chim non chạy đến. “Đường núi tối quá, em hơi sợ”.

Ánh mắt Khương Bằng rất tinh tường, vừa nhìn đã thấy ngau đầu mối. Anh ta rất vui khi thấy Lạc Dịch khó xử, mỉm cười với Chu Dao, ra vẻ quyến rũ, hào phóng nói: “Đi thôi, cô em!”.

“Đúng rồi, đại ca Khương, tối nay khách sạn quẩy tới bến luôn. Vừa rồi nhờ có anh cứu, để cảm ơn, em mời anh uống rượu nhé!”

“Uống rượu? Hay đấy, có rượu gì?”

“Bom Chìm.”

“Ha ha, tuyệt, đi thôi, uống vài ly.”

Lạc Dịch nhìn hai người kẻ hát người bè, cắn răng nén nhịn: “Chu Dao!”.

Nhưng cô phớt lờ anh, bỏ xuống núi.

“Chu Dao!”

Chu Dao dừng lại, quay đầu nhìn anh, giọng điệu lạnh lẽo: “Cái gì?”.

Lạc Dịch mím môi thật chặt, liếm răng, chậm rãi nói: “Anh gọi em, mà em không nghe  à?.

“Nghe thấy chứ!” Chu Dao hất cằm. “Nhưng em không muốn để ý đến anh!”.

Đôi mắt Lạc Dịch sáng quắc trong đêm tối, ánh mắt tạo áp lực cho cô, nhưng lần này vô hiệu. Chu Dao quay đầu rời đi, Lạc Dịch đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng cô.

Kết quả, cô đi được vài bước thì dừng lại. Không ngoài dự đoán của anh, anh không cản thì cô sẽ không tiến bước. Trong mắt anh hiện nên nét cười đắc thắng.

Chu Dao quay lại. Lần này, cô không giả bộ điềm nhiên nữa. Cô liếc anh bằng nửa con mắt, tức giận, phẫn nộ. Lạc Dịch cong mối sắp vẽ thành nụ cười, định nói gì đó lain thấy trong biểu cảm của cô thoáng vẻ buồn bã. Đầu óc anh trống rỗng, nhất thời nghẹn lời. Mà nỗi buồn kia thoáng chốc hoá thành căm phẫn.

Chu Dao không khống chế được tâm trạng, lồng ngực lên xuống dồn dập, tức tối nhìn anh tuyên án: “Tên họ Lạc kia! Sau này, không cho phép anh gọi tên tôi. Anh có gọi tôi cũng sẽ bơ anh”.

Nửa giây sau vẫn chưa hết giận, cô còn bổ sung một câu: “Còn nữa, lần sau anh còn tuỳ tiện hôn tôi thì anh chính là ngựa đực, không đúng, là lợn giống mới phải”.

Lạc Dịch: “...”.

“Hôn tôi nữa thì anh chính là lợn giống.” Cô nhấn mạnh lần nữa. Lời nói này như một câu thần chú, vì sau đó, anh không d đến gần cô nữa.

Lục Tự nén cười, mặt đỏ bừng. Còn Khương Bằng thì không hề nể tình, ôm bụng cười phá lên ha hả.

“...”

Lạc Dịch nhăn mặt, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Chu Dao đăm đăm, không nói lấy một lời. Làm sao anh lại rung động với một con bé đến mắng chửi người cũng chỉ biêtd lôi heo giống ra thôi chứ? Thế nhưng... anh đúng là tức giận thật rồi!