Vị Gió Hè

Chương 14: Món quà sinh nhật



Khoảnh khắc tiến vào cơ thể nàng, linh hồn Chu Lạc chìm xuống, chìm vào nơi sâu thẳm ấm mềm nhất dưới đáy lòng nàng, dịu dàng như một vòng ôm êm ái.

Cậu thoáng thảng thốt, rốt cuộc cậu cũng có được nàng.

Sau ngày đó, Nam Nhã không nhắc lại về chuyện chia tách với Chu Lạc lần nào nữa, đối với yêu cầu của cậu, miễn là không quá phận, nàng đều thỏa mãn.

Tuy nhiên, đối với thiếu niên không nên cưng chiều, nếu không thể nào cũng sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Đêm đó Nam Nhã đang ngủ, nửa đêm chợt bị tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ đánh thức, chưa cần mở mắt cũng biết con “côn trùng” đó là tên nào.

Thuật ngụy trang ấy vậy mà lại càng học càng giỏi nhỉ.

Nam Nhã không muốn cho cậu trèo vào cửa sổ, lại sợ cái tên không biết xấu hổ này sẽ kêu khóc om sòm đánh thức hàng xóm, đành phải mở cửa cho cậu.

Chu Lạc chui vào, lanh lẹ đóng chặt cửa sổ rồi kéo kín rèm, cởi quần áo, ôm lấy Nam Nhã lăn lên giường, một loạt động tác liền mạch lưu loát.

“Hôm nay em sẽ ngủ ở đây.”

Nam Nhã không đủ sức cự lại, hờn dỗi thấp giọng mắng cậu, cậu cũng chẳng tức giận, chỉ cần được chạm vào nàng là tâm tình tự động sẽ vui vẻ, móng vuốt cách lớp áo ngủ mỏng manh của nàng sờ loạn một hồi, kết quả lại động vào bầu vú non mềm của nàng, lòng dạ không khỏi rạo rực, nhịn không được reo lên: “Cửa sổ nhà quả phụ bé quả nhiên là đáng trèo…”

Nam Nhã một cước đá phăng cậu xuống giường.

Chu Lạc xốc lại quần, bò lên giường, ôm cơ thể mềm mại của nàng sờ nắn thêm lúc nữa. Nam Nhã bị cậu trêu chọc đến toàn thân bủn rủn, tên này trước nhìn không ra, ở chung lâu mới càng ngày càng rõ, một trăm phần trăm là lưu manh.

Nam Nhã không nhịn được nữa: “Lần sau còn mở cửa sổ cho cậu vào thì tôi đổi sang họ cậu!”

Chu Lạc im lặng một chốc, khẽ hỏi: “Đổi sang họ em? Nhanh vậy đã muốn gả cho em rồi à?”

Nam Nhã vừa định nổi nóng, cậu thấy vậy lập tức không lộn xộn nữa, nghiêm chỉnh nói: “Không sờ thì không sờ nữa, ôm ngủ thôi được chưa.”

Nam Nhã trở mình: “Đừng có quấy rầy tôi.”

“Không ầm ĩ nữa không ầm ĩ nữa.” Chu Lạc ngoan ngoãn vòng tay qua lưng nàng, thỏa mãn mà im lặng nhoẻn cười.

Bình an vô sự rồi.

Nam Nhã đang thiu thiu ngủ, chợt cảm giác được cánh tay nọ đang lần mò trên người mình, len lén tháo nút buộc trên áo ngủ của nàng. Nam Nhã bừng tỉnh lại, thấy phong cảnh trước ngực đã lộ ra hơn nửa, cậu thiếu niên đang chôn mặt trước ngực nàng hít hà, chỉ thiếu điều chưa há mồm ra gặm.

Đây là mùi sữa của nàng đó sao?

Nam Nhã vung tay cho cậu một cái tát, giọng cảnh cáo: “Chu Lạc!”

Thế mà Chu Lạc còn tỏ ra ấm ức hơn cả nàng: “Cũng đâu phải chưa từng nhìn qua! Sao giờ lại không được nhìn chứ?!”

“Cậu…” Nam Nhã lúc này mới nhớ ra chuyện bơi đông ở suối, nhất thời thẹn đến hai tai đỏ bừng. Nàng chẳng thèm tìm lý lẽ gì nữa, đạp cho Chu Lạc một phát, chỉ là lần này không đạp được xuống giường nữa.

Chu Lạc không sứt mẻ miếng nào, còn cười một cái: “Mới nãy là em hùa theo chị, chứ với cái sức yếu xìu đó của chị mà nghĩ đạp ngã được em sao?”

Nam Nhã: “Chu Lạc, tôi cảnh cáo cậu lần cuối, còn lộn xộn nữa thì sau này khỏi tới!”

Lời này có chút sức uy hiếp.

Chu Lạc trầm mặc đôi lát, thôi ngả ngớn. Cậu sán lại gần, dụi dụi vào người nàng, thủ thỉ: “Không lộn xộn thì không lộn xộn, sau này đằng nào chẳng là của em hết.”

Nam Nhã thiếu chút nữa bị cậu chọc tức đến bất tỉnh.

Cậu còn lấy ngón tay chọc lên mặt nàng, lên ngực rồi xuống bụng, xuống chân nàng: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này, chỗ này, đều là của em.”

Nói rồi không đợi nàng giơ tay lên đã xoạt một tiếng chui vào chăn.

Nam Nhã tức đến độ phải hít sâu liền mấy hơi mới có thể ngủ tiếp được.

Tình cảm của hai người ngày một thắm thiết, vậy nhưng trong trấn phong vân vẫn chưa ngừng.

Vụ án của Từ Nghị tuy đã sớm khép lại, nhưng nghi vấn đối với Trần Linh vẫn tiếp tục lên men. Hiềm nghi của Trần Linh rất lớn, vậy mà lại thoát khỏi chế tài pháp luật. Pháp lý có thể bỏ qua, nhưng lòng người lại không chịu buông xuôi. Gần đây trong trấn bốn phía nổi lên lời đồn đại. Rượu là do Trần Linh chuẩn bị, ả và Từ Nghị tư thông đã nhiều năm, sao lại không biết chuyện Từ Nghị có thói quen dùng thuốc an thần? Dần dần, có người nói cảnh sát đã tìm ra hộp thuốc cạnh bồn rửa tay nhà Từ Nghị, Trần Linh là y tá sao lại không nhận ra là thuốc gì? Tuy cảnh sát đã bác bỏ tin đồn về hộp thuốc, nhưng không ai tin, thậm chí còn ghé tai nhau xì xào rằng là bố Trần Linh động tay động chân, chôn vùi chứng cứ.

Cảnh sát minh oan cho Trần Linh, không muốn bị chụp mũ là công tư không phân minh, bị dân chúng nhiếc móc rầm trời. Trần Linh hết lần này tới lần khác nói rằng các nhân chứng vu oan cho ả, rằng ngày đó ả không mặc bộ váy đỏ, còn thề là sẽ tìm ra người hại ả.

Nhưng chuyện cho tới giờ, những người từng nín nhịn ả trong quá khứ đã chẳng còn e sợ gì ả nữa, trước đây ả ngang ngược châm chọc người ta ra sao thì giờ đều tự ứng ngược về thân mình, tình cảnh còn không bằng chuột chạy cùng sào.

Chu Lạc ban đầu đối với việc này chẳng quan tâm chút nào, chỉ chuyên tâm đọc sách và hẹn hò với Nam Nhã. Trong trấn chướng khí mù mịt, cậu lại chỉ cắm cọc ở nhà mình, nhà Nam Nhã và trường học ba chỗ, hoàn toàn thanh tịnh tự tại.

Thẳng đến khi trong chợ xảy ra chuyện lớn. Trần Linh không biết từ đâu biết được thân phận thật của các nhân chứng, lao thẳng ra chợ đối chất với người ta, hùng hùng hổ hổ, Giang Trí không sao ngăn lại được. Kết quả là bị mọi người xúm vào vây chặt, quở mắng Trần Linh là kẻ giết người còn giả bộ oan uổng, hủy chứng cứ lại còn cắn ngược lại nhân chứng, đạo mạo giả tạo, không biết xấu hổ mà hãm hại Nam Nhã, cả đám anh một câu tôi một câu trùng trùng điệp điệp bôi một lèo ra những hơn mười tội.

Lúc đầu chỉ là mắng chửi lẫn nhau, về sau lại thành quần ẩu.

Cả khu chợ đang yên đang lành lại gà bay chó sủa nháo nhào hết cả lên, mắng mỏ chửi bới, xé quần xé áo, giật tóc đấm đá… Bao nhiêu lễ nghĩa liêm sỉ đều mất sạch.

Kết quả, đêm đó, Trần Linh uống thuốc độc tự sát.

Là muốn chứng minh mình trong sạch hay là do sợ tội, cũng chỉ mình ả mới biết.

Giang Trí khai rằng mình ngủ ngoài sôpha, đến chiều ngày hôm sau mới phát hiện ra trong phòng, cơ thể vợ mình nằm trên giường đã cứng đờ, hai mắt trợn ngược, bên khóe miệng là vệt máu đã khô.

Biết được Giang Trí cùng ngày đó có ầm ĩ một trận với Trần Linh, cảnh sát đã mang Giang Trí đi điều tra, cuối cùng lại thả về. Bệnh viện lấy lý do tác phong có vấn đề mà khai trừ Giang Trí, Giang Trí không thể chịu nổi lời gièm pha, không những nói vợ gã ngoại tình mà còn khinh bỉ gã là loại tiểu nhân đội lốt quân tử, còn nghi ngờ là gã bỏ thuốc độc giết chết Trần Linh. Giang Trí kham không nổi áp lực, tinh thần trở nên thất thường, cả ngày ngây dại, nhanh chóng bị thân thích đón về quê.

Cái trấn bé xíu mà liên tiếp xảy ra mấy chuyện xui xẻo, bầu không khí không khỏi tản mát một cảm giác quái gở.

Chu Lạc đến thăm Trần Quân, ngồi trong phòng cậu bạn xem cậu ta chơi trò chơi rất lâu. Cậu không nói gì, cũng hiểu rằng hiện giờ mọi lời an ủi đều là sáo rỗng. Lúc chuẩn bị rời đi, Trần Quân lại khóc rống: “Chị tao là chết oan. Bọn họ muốn đổ oan cho chị tao, lời dối trá nào cũng nói được! Tao hận họ, tao hận tất cả mọi người trong trấn này.”

Chu Lạc sớm đã chẳng còn nhận ra những người xung quanh nữa rồi, chẳng thể hiểu được mỗi lời họ nói rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì, muốn thu được kết quả gì, hay có lường trước được sẽ gây ra hậu quả gì hay không.

Không thể hiểu nổi, cậu nghĩ không thông.

Hôm ấy Trần Quân khóc rất lâu, Chu Lạc cũng cảm thấy khó chịu, sau đó kể lại chuyện cho Nam Nhã nghe, Nam Nhã chỉ nhàn nhạt thở dài một tiếng: “Trước đây mẹ tôi nói, sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật là ở chỗ, tiếng nói của con người là để biểu đạt tình yêu thương. Tôi lại cảm thấy, đó là để thương tổn thì đúng hơn.”

Khi một người chết đi, họ thật sự không còn trên cõi đời này nữa. Rất nhanh đã bị người trong trấn quên lãng.

Chu Lạc từng rất hoang mang về cái chết của Trần Linh, ả vì sao lại ăn nói quàng xiên như vậy, vì sao phải bịa ra một lời nói dối dễ bị vạch trần như Nam Nhã muốn níu kéo Từ Nghị, vì sao rõ ràng là đi vụng trộm mà lại mặc bộ váy đỏ nổi bật như thế?

Hơn nữa, quan trọng nhất, và cũng bị tất cả mọi người bỏ sót, là: Động cơ giết Từ Nghị của ả là gì?

Nhưng theo cái chết của ả, Giang Trí hóa điên, mọi chuyện đều chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Đảo mắt đã đến thượng tuần tháng Sáu, chỉ còn cách kỳ thi đại học một tháng, tiết trời nóng bức khiến người ta không sao tĩnh tâm nổi để mà làm bất cứ chuyện gì. Lâm Quế Hương lo lắng cho trạng thái của con trai, gấp gáp lắp một cái điều hòa trong phòng Chu Lạc để cậu có thể thoải mái ôn tập nghỉ ngơi.

Chu Lạc tận dụng hết cỡ, buổi tối học bài rất yên ổn, ngủ nghê cũng yên ổn. Tuy mỗi đêm đều muốn gặp Nam Nhã, nhưng cậu cũng tự hiểu rất rõ ràng. Kỳ thi đại học này nếu như thi hỏng, mọi lời cậu nói với Nam Nhã đều là rắm chó, cậu không muốn làm chó, càng không muốn khiến Nam Nhã thất vọng, cậu quyết tâm muốn đưa Nam Nhã đi.

Chỉ là thỉnh thoảng vẫn nhịn không được, cứ vài ngày lại lén lút leo cây trèo vào phòng ngủ của Nam Nhã. Nam Nhã cũng không đuổi cậu đi nữa, nhưng trong lòng không khỏi ngay ngáy về kỳ thi của cậu.

Có một đêm Nam Nhã mở cửa sổ cho Chu Lạc vào, hơi do dự giây lát, thấy cậu lăn lên giường lại không nhịn được lên giọng dạy bảo: “Cứ chốc chốc lại chạy sang chỗ tôi, cậu có còn đang học không đấy hả?”

Chu Lạc nghiêng người nhìn sang, ra vẻ tự tin chắc thắng chống trán: “Vẫn đang đứng nhất nhé, chị còn muốn nói gì nữa không?”

Nam Nhã tất nhiên là chẳng còn gì để nói.

Chu Lạc thấy thế, đắc ý nở nụ cười, cậu vươn tay kéo nàng ngồi xuống giường, mặt mày hớn hở: “Cái chuyện học tập này phải dựa vào chỉ số IQ, về sau con của chúng ta nhất định sẽ rất thông minh, mặt này cứ để em lo.”

Nam Nhã véo lên người cậu một cái, Chu Lạc quay đầu chôn miệng vào gối, kêu thảm một tiếng.

Nam Nhã phì cười: “Cái đồ ranh con lưu manh, sách còn chưa đọc xong đã nghĩ đến con với cái rồi.”

Chu Lạc quay đầu, cãi lại: “Nghĩ thôi cũng không được à? Người ta gọi đây là kế hoạch năm năm nhé, có mục tiêu mới có động lực phấn đấu chứ.”

Nam Nhã khinh khỉnh: “Lại còn kế hoạch năm năm cơ đấy. Cậu muốn phấn đấu làm gì hả?”

Chu Lạc nói: “Đương nhiên là phấn đấu lấy chị rồi. Chị tính thử xem, năm năm nữa là em tốt nghiệp đại học, có phải nên sinh con rồi không? Bất quá với năng lực của em mà nói, khẳng định không cần đến năm năm. Chị yên tâm, em lên đại học nhất định sẽ học thật giỏi, tuyệt không bạc đãi chị và…”

Nam Nhã: “Cút ngay!”

Chu Lạc bật người ngồi dậy: “Ấy đừng, tên em cũng nghĩ xong rồi, gọi là Chu Nam nhé. Tên này hay lắm đấy, trai gái gì cũng đều đặt được, mấu chốt là…” Cậu cực kỳ hưng phấn, hai mắt sáng rỡ như đèn pha nhìn Nam Nhã chằm chằm, “Chị thích thơ như vậy, chắc chắn biết nhỉ, thiên đầu tiên của phần ‘Quốc phong’ trong ‘Kinh Thi’ là ‘Chu Nam’ đó.”

Nam Nhã trừng mắt nhìn cậu: “Còn không thôi đi, ăn nói khùng điên vậy chưa đủ hả.”

Chu Lạc còn chưa tận hứng, “Ấy, tên chị cũng lấy từ ‘Kinh Thi’, bài ‘Dĩ nhã dĩ nam’, nhỉ.”

Nam Nhã ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

Chu Lạc ngẩng đầu: “Chuyện của chị có gì mà em không biết chứ? Hơn nữa chị là Tiểu Nhã của em, con chúng ta là Chu Nam, rất xứng nhé. Mà, chị thật sự không cảm thấy cái tên Chu Nam…”

“Câm miệng, ngủ!” Nam Nhã trèo lên giường, cố tình đạp cho Chu Lạc một cước, không mạnh lắm, vậy nhưng tên kia vẫn cứ khoa trương oa oa kêu tướng lên lăn lộn khắp giường.

Nam Nhã nằm xuống, nghiêng người xây lưng về phía cậu, chậm rãi thả lỏng nắm tay, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, lại sờ lên ngực, trái tim đang nảy lên loạn xạ.

Đêm hè hầm hập, quạt điện thổi vù vù, nhưng Chu Lạc cảm thấy luồng gió quạt kia chỉ có thể làm dịu được cái nóng ngoài da chứ không sao xua tan được ngọn lửa phừng phừng trong lòng cậu.

Ý đồ xấu xa trong bụng cậu càng ngày càng đâm chồi nảy lộc, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đời nào nhịn được, nằm trên giường xoay tới xoay lui. Lăn lộn một hồi, cậu chậm rãi quay đầu, nhìn bóng lưng nàng, bộ đồ ngủ màu trắng phủ lên cơ thể lả lướt của nàng, phấp phới theo gió quạt, khi thì dính sát vào người lúc lại bay bổng phiêu diêu.

Trong lòng Chu Lạc tựa như có kiến bò, lặng lẽ định xoay người sang.

“Còn lộn xộn nữa tôi sẽ đạp cậu xuống đấy.” Giọng Nam Nhã nhàn nhạt truyền tới.

Chu Lạc sửng sốt, bỗng cười hì hì: “Chị có con mắt sau gáy hả? Cho em xem chút.” Nói đoạn, móng vuốt luồn vào mái đầu nàng, da đầu Nam Nhã tê rần, quay lại trợn mắt tức tối nhìn cậu.

Chu Lạc chẳng thèm sợ nàng, lấy chân cọ cọ vào gót chân nàng, nhỏ giọng nói: “Đàn chị, em gần đây học hành rất chăm chỉ đó.”

“…” Nam Nhã cố đoán xem cậu lại đang muốn giở trò quỷ gì, cậu vốn đâu phải là người thích đàm luận về việc học tập trên giường đâu.

“Chị cứ đợi xem, kỳ thi này em sẽ thi thật tốt. So với kỳ thi thử lần trước nhất định sẽ cao hơn mười lăm điểm.”

“Cho nên?”

“Chị có phải là nên thưởng cho em cái gì không?” Tay cậu luồn vào áo ngủ của nàng, chạm vào làn da mềm mại. Nam Nhã vặn ngón tay cậu bẻ ngược ra ngoài, Chu Lạc la oai oái không thôi, hai cánh tay như mái chèo khua loạn xạ.

Nam Nhã giáo huấn: “Còn gây chuyện thì đừng hòng tới, cũng sắp đến kỳ thi rồi, cậu ở nhà ngủ cho ngoan đi, đừng tới đây nháo nữa.”

Chu Lạc lập tức im lặng, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Yên tĩnh được một lúc, đột nhiên, quạt điện ngừng bặt.

Chu Lạc ló đầu ngó ra ngoài cửa sổ một cái, nói: “Bị cúp điện rồi.”

Nam Nhã không để ý tới cậu, tên thiếu niên này một khi được đáp lời sẽ không nói không ngừng được.

Nhưng công lực tự lảm nhảm của cậu hẳn là đã thâm hậu hơn rồi.

Chu Lạc trở mình, nói: “Em nóng quá, chị có nóng không, để em thổi cho chị…” Nói đoạn ghé miệng sát vào cổ áo nàng thổi phù phù.

Nam Nhã gắt: “Cậu dám!”

Chu Lạc “bép” một tiếng đập “muỗi”, rất ra vẻ thong thả mà nằm lại xuống, trong bóng đêm thầm cười một cái: “Ừm, là chị nghĩ bậy nhé.”

Nam Nhã nói: “Tôi nghĩ bậy? Tĩnh tâm khắc sẽ mát. Trong đầu cậu toàn mấy chuyện gian giảo, không nóng mới lạ.”

Chu Lạc cười ha ha: “Trong đầu em toàn là chị thôi.”

Nam Nhã lười nhiều lời với cậu, nói: “Ngại nóng thì biến về nhà mà ngủ.”

Chu Lạc liền xoay người sang phía khác: “Em mệt rồi, không đi được.”

Nam Nhã biết đấu võ mồm với cậu nhất định sẽ không chiếm được chút ưu thế nào, bèn mặc kệ, nhưng dần dần, lại phát hiện ra quả thật là hơi nóng.

Bỗng có một làn gió mát thổi qua, Chu Lạc cầm quạt hương bồ quạt gió cho nàng. Nam Nhã không quay lại nhìn cậu, cũng không ngăn cản, để mặc cậu chậm rãi quạt.

Cây quạt trong tay cậu tản ra từng trận gió nhẹ, tuy được hóng mát, vậy nhưng nàng vẫn không ngủ được.

Đêm dần sâu, đến cuối cùng, tốc độ phe phẩy của quạt hương bồ chậm dần, chậm dần, cánh tay cậu thiếu niên từ từ rũ xuống, khoác ngang hông nàng, bất động một giây, lại như phản xạ có điều kiện mà phất quạt.

Nam Nhã kìm lòng không đậu mà nhoẻn miệng, không phát ra tiếng.

Nàng rón rén rút cây quạt trong tay cậu ra, chậm rãi xoay người sang, ôm lấy cậu thiếu niên đang say ngủ.

Nhắm mắt lại, đáy lòng an nhiên mà kiên định.

Tháng Bảy, kỳ thi đại học cuối cùng cũng tới. Chu Lạc xưa nay thành tích vẫn luôn tốt, Lâm Quế Hương cũng không căng thẳng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, cũng may là hai ngày thi trôi qua rất nhanh.

Thi xong môn cuối, Lâm Quế Hương mới hỏi Chu Lạc cảm giác ra sao, Chu Lạc nói: “Mẹ cứ chờ đến ngày bái tạ tổ tiên đi!”

Không lâu sau, Chu Lạc đối chiếu bài làm với đáp án đề thi, phát hiện ra mình phát huy còn tốt hơn cả so với tưởng tượng. Đến lúc nộp nguyện vọng, cậu liền điền khoa vật lý kỹ thuật của trường đại học tổng hợp tốt nhất toàn quốc.

Lâm Quế Hương biết được mà đổ mồ hôi lạnh: “Điền vào đó thật?”

Chu Lạc gật đầu: “Nữ sĩ Lâm Quế Hương, ngài chuẩn bị mở tiệc mừng đi là vừa.”

Lâm Quế Hương đập cho cậu một cái vào đầu: “Kể cả tính được điểm không tệ thì cũng phải chọn chỗ nào an toàn một chút chứ! Lỡ như điểm không cao được đến vậy thì sao?”

Chu Lạc xoa xoa đầu, sáp lại ôm bà: “Vậy học lại một năm là được, con cũng không nỡ bỏ mẹ già ở lại nhà nha.”

Lâm Quế Hương làm gì có tinh thần đùa giỡn với cậu, vung chổi lên đánh: “Biến nhanh đi cho khuất mắt mẹ mày!”

Tin tức nhanh chóng được truyền ra.

Nam Nhã nghe cậu cười ha hả kể lại cuộc nói chuyện với Lâm Quế Hương, chẳng cảm thấy buồn cười chút nào: “Học lại một năm? Cậu cho là đang đùa hả?”

“Dù sao chị ở đâu thì em ở đó thôi.” Chu Lạc cưỡi ghế đu qua đu lại, nói, “Chị yên tâm đi, em nắm chắc rồi. Chỉ một hai tháng nữa thôi, chị cũng nên thu dọn đồ đạc theo em đi là vừa.”

Trái tim Nam Nhã run lên.

Nàng đổi chủ đề: “Cậu nói sao để mẹ cậu không đánh?”

“Một đứa con ngoan ngoãn học giỏi như em, mẹ em đời nào nỡ đánh chứ? Còn vui đến mức suýt nữa thì vồ lấy em hôn lấy hôn để cơ.” Chu Lạc ghé mặt lại sát vào nàng, “Chị cũng nên hôn em một cái đi chứ nhỉ?”

Nam Nhã vỗ vỗ mặt cậu: “Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến hôn hít, không nghĩ cái khác được hả?”

Chu Lạc: “Có, còn ngủ nữa đấy.”

Nam Nhã: “Biến. Toàn mấy chuyện xấu xa.”

Chu Lạc không vui: “Toàn chuyện thiên kinh địa nghĩa chứ xấu xa gì?”

Nam Nhã: “Kệ cậu.”

Vừa xoay người định đi, Chu Lạc đã bắt tay nàng giữ lại: “Nói cho chị biết nhé, bạn cùng lớp của em Dương Tiểu Xuyên và Sử Giai Lệ, bọn họ đã có con luôn rồi đấy. Năm ngoái hai đứa nó đã lên giường với nhau rồi.”

Chu Lạc đứng dậy áp sát sau lưng nàng, từ phía sau ôm lấy nàng, cọ tới cọ lui, vẫn chưa thấy thỏa mãn mà làm nũng: “Em không còn là học sinh cấp ba nữa, còn phải chờ tới khi nào? Em nghẹn muốn điên lên rồi. Chuyện này không tốt cho sự phát dục của cơ thể em đâu chị biết không?”

Nam Nhã bị lời cậu nói làm tai nóng lên, vội vàng nói: “Cậu còn nhỏ.”

Chu Lạc nhíu mày: “Chỗ đó của em không nhỏ. Chị còn muốn nuôi lớn đến chừng nào thì mới dùng?”

Mặt Nam Nhã bừng lửa: “Ai nói cái đó chứ!”

Nói rồi muốn giãy khỏi vòng tay của cậu, Chu Lạc không thả nàng ra, bắt lấy tay nàng bỏ vào quần mình: “Thực sự không nhỏ đâu, chị sờ thử xem.”

Tay Nam Nhã tức thì chạm phải một vật nóng hổi mềm mềm, vừa đụng một cái, lập tức cứng rắn cương lên, giống hệt một sinh vật sống nhét trong quần, nháy mắt chọc vào mông nàng.

Nam Nhã lập tức đẩy cậu ra, liếc nhìn cái lều dựng dưới đũng quần cậu, trừng mắt với cậu: “Tự dập lửa đi!”

Chu Lạc mặt dày mày dạn, vẫy vẫy tay phải, nói: “Có muốn xem chút bản lĩnh của em không?”

Nam Nhã ném một mớ vải lên đầu cậu, đứng dậy vén rèm vào gian trong.



Được nghỉ hè, Chu Lạc vậy mà lại có chút không thích ứng được, không phải học nữa, thời gian dư ra một khoảng lớn. Nam Nhã phải trông tiệm, về cơ bản là ban ngày không thể ở cùng cậu, gặp mặt nhau rất ít; ngược lại việc chung đụng với những người bạn học không quá quen thuộc suốt kỳ nghỉ lại chậm rãi thay đổi mối quan hệ giữa cậu và bọn họ. Sắp chia tay, tình cảm giữa đám bạn học đột nhiên trở nên khăng khít hơn, chỉ tiếc là, không biết sự gắn kết này còn có thể duy trì được bao lâu nữa.

Trần Quân cũng dần dần gia nhập, lại một lần nữa hòa mình cùng mọi người. Nhưng cậu ta cũng đã thay đổi, không còn cởi mở như trước đây mà đa số thời gian vẫn thích ở một mình hơn.

Trương Thanh Lý thường hẹn Chu Lạc tới thăm cậu ta.

Trần Quân chơi điện tử ở nhà, trên chiếu bày đầy đồ ăn vặt và nước ngọt, quạt trần trên đầu thổi vù vù, cậu ta vẫn chiến đấu đến mồ hôi ròng ròng.

Thấy Chu Lạc và Trương Thanh Lý tới, Trần Quân chào một tiếng: “Chu Lạc, làm ván không?”

Chu Lạc nhận lấy tay cầm chơi mấy ván với cậu bạn, cậu vốn không mặn mà mấy với trò chơi điện tử, chiều theo để Trần Quân thắng. Trần Quân cũng cảm thấy vô nghĩa, “Ài, mày yếu quá rồi đó!”

“Phòng mày sao nóng vậy?” Chu Lạc bỏ tay cầm xuống, nhìn một vòng, “Cửa sổ cũng không chịu mở.”

Trương Thanh Lý nghe vậy liền đi mở cửa sổ, bỗng nhiên có chút bùi ngùi, ngồi trở lại chiếu, nói: “Chớp mắt đã giữa hè rồi. Thời gian trôi nhanh thật.”

Trần Quân cũng thở dài, ngã ra chiếu, nói: “Đúng vậy, cậu xem, kỳ nghỉ hè đã trôi qua một nửa rồi. Chu Lạc, hôm nào đi đánh bóng đi!”

Chu Lạc nói: “Được.”

Trần Quân nói: “Mày thi tốt như vậy, hẳn là sẽ vào được trường tốt nhất rồi.”

Chu Lạc cười cười: “Mới điền nguyện vọng thôi mà, còn chưa có điểm đâu.”

“Toàn trấn đều đang nhìn mày đó, đừng có trượt mất.” Trần Quân cười một tiếng, lại nói, “Có điều mày làm việc gì cũng đều nắm chắc được, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Sau này chỉ sợ không còn cơ hội chơi bóng với nhau nữa. Có khi gặp nhau trên đường cũng chẳng nhận ra.”

Chu Lạc nói: “Đại học nghỉ hè vẫn về thôi mà.” Nói xong lại chột dạ, nghỉ hè cậu còn phải kiếm tiền nuôi vợ mà. Nghĩ đến đây không khỏi khoái trá.

“Có về cũng không còn thân nữa.” Trương Thanh Lý nói, miễn cưỡng cười gượng, “Đến lúc đó đều có bạn mới cả rồi.”

Chu Lạc gãi đầu, cười khan hai tiếng. Mãi mãi là bạn tốt, những lời như vậy cậu nói không nổi. Bởi cậu hiểu rất rõ lời đó là giả tạo. Cậu cũng hơi bùi ngùi, cậu không có nhiều bạn lắm, Trương Thanh Lý và Trần Quân tạm coi là hai trong số ít đó, giờ này ngồi trên cùng một manh chiếu, cậu còn luyến tiếc, hoài niệm họ, có thể sau khi rời đi còn viết thư, gọi điện cho họ, nhưng sau nữa thì sao?

Mỗi đoạn đường đời đều sẽ thay đổi và khác biệt, những lời thề về tương lai làm sao có thể chắc chắn được.

Cậu thở một hơi thật dài.

“Đúng rồi Chu Lạc, hôm nay là sinh nhật cậu hả?” Trương Thanh Lý nói.

“Ừ.”

“Buổi tối cùng đi chơi đi! Làm một bữa chúc mừng cho cậu.”

Chu Lạc có dự tính khác, vội nói: “Nhà tôi mời khách, chắc không thoát được, để ngày mai đi!”

Trần Quân đồng ý, Trương Thanh Lý lại tỏ ra không vui, nhân cơ hội có nhiều người, bèn nửa thật nửa đùa hỏi: “Cô bạn cậu thích đâu? Không đi cùng cậu sao?”

Chu Lạc có chút đắc ý, cười: “Có chứ.”

Có mặt Trương Thanh Lý ở đây, Trần Quân chỉ có thể giả vờ không biết nội tình, đấm một cái lên vai Chu Lạc: “Sướng gớm nhỉ!”

Chu Lạc liếc cậu bạn một cái, vẫn cười.

Trương Thanh Lý hỏi: “Thành tích của bạn ấy tốt chứ?”

Chu Lạc từ chối trả lời, chỉ cười.

Trương Thanh Lý phát hờn: “Cậu giữ bí mật cũng kín quá đi, rốt cuộc là ai vậy? Nói cho bọn này biết với chứ!”

Chu Lạc nói: “Đến đúng thời điểm thì tự nhiên sẽ biết thôi.”

Đúng lúc này, có mấy người bạn học ở dưới nhà gọi vọng lên: “Chu Lạc, thầy đang tìm cậu đó, mau về nhà đi! Đã có điểm rồi! 693 điểm!”

Chu Lạc sửng sốt: “Vãi mòe?”

Cậu lập tức phóng ra cửa sổ, Trần Quân và Trương Thanh Lý cũng kích động nhảy dựng lên, ba cái đầu chen chúc thò ra ngoài, trăm miệng một lời: “Thật hả?!”

“Thật đó!” Mấy đứa bạn ở dưới nhà rối rít, “Trạng nguyên toàn trấn toàn huyện toàn thành phố đều là cậu! Thị trưởng huyện trưởng trấn trưởng đều qua nhà cậu hết rồi!”

Trần Quân và Trương Thanh Lý đồng thanh thét chói tai: “Á!!!”

Chu Lạc lòng mừng như điên, xoay người chạy vội xuống.

Một đám thiếu niên cũng hò reo vui sướng, vù vù lao như phát cuồng trong con ngõ lát đá mùa hè.

“Thanh Hoa! Thanh Hoa!” (*)

(*) Ở đây chỉ Đại học Thanh Hoa, một trường đại học tổng hợp ở Bắc Kinh, Trung Quốc, được đánh giá là một trong những trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc và châu Á.

“Chu Lạc! Chu Lạc!”

“Chu Lạc trấn Thanh Thủy!”

Cả đám la hét inh ỏi, cười đùa, náo loạn, muốn cả thế giới đều biết đến sự hăm hở phấn khích của mình. Dọc đường đi ai nghe tin cũng nở nụ cười, nhìn đám thiếu niên lao nhanh như gió.

Lúc sắp chạy tới con hẻm đi vào nhà Nam Nhã, Chu Lạc đột nhiên tỉnh ra, cái gì cũng không muốn quản nữa. Dù có là ông giời đến nhà cậu cũng không muốn gặp! Cậu ra sức cắt đuôi đám bạn học phía sau, nhân lúc không ai chú ý bèn quẹo vào ngõ, biến mất trong rừng cây.

Nam Nhã đang quét dọn trong phòng khách, nghe thấy đám học sinh cấp ba la lối ngoài đường, đã có dự cảm, đang định ra cửa nghe ngóng chút tin tức, tiếng hò hét đã đi xa. Tim nàng mất khống chế đập thình thình như trống dồn, ôm ngực quay vào thì lại nhác thấy một bóng người trong rừng cây sau nhà.

Nam Nhã lập tức chạy ra cửa sau. Cửa vừa mở ra, Chu Lạc đã nhào vào đóng cửa lại, áp nàng lên ván cửa, hai tay ôm lấy mặt nàng hôn thật sâu.

Cả người cậu đầy mồ hôi nóng rẫy, lồng ngực trập trùng lên xuống, áp lên ngực nàng khiến lồng ngực nàng cũng run rẩy theo. Nụ hôn của cậu vừa thô bạo vừa mãnh liệt, nàng gần như không thở nổi, nghiêng đầu sang chỗ khác, khó khăn gọi một tiếng: “Chu Lạc, cậu buông ra trước đã.”

Cậu không buông, vừa cúi đầu đuổi theo gặm cắn vành tai và cần cổ của nàng, liếm láp không ngừng, vừa bế nàng lên tầng đè xuống giường

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây phượng hoàng, ấm áp rải lên người nàng, nàng đầu váng mắt hoa, hít thở không thông; lúc bị cậu hôn, ý thức của nàng chìm vào sương mù, toàn thân nổi lửa, cảm nhận được cơ thể mình đang nhạy cảm run lên, nàng sợ, gắng giữ lại một tia lý trí cuối cùng đẩy cậu ra.

“Chu Lạc…” Nàng bật thốt.

Chu Lạc nghe không vào, sốt ruột gấp gáp cởi nút áo nàng, xường xám tuột tới hông, cơ thể nàng trắng đến lóa mắt, cậu cẩn thận vuốt ve làn da mềm mịn, toàn thân nàng đều rất mềm.

“Cậu đừng…” Nàng ngăn lại, Chu Lạc bắt được tay nàng, ấn xuống giường, “Đàn chị, hôm nay là sinh nhật em.”

Ánh mắt Nam Nhã ướt át, mông lung trong giây lát: “Tôi không biết. Tôi không chuẩn bị quà tặng rồi.”

“Cho em.” Cậu dường như đang nhoẻn cười, cúi đầu cắn lên nụ hoa hồng thắm. Nàng khẽ thở hắt ra một tiếng, cậu muốn dồn hết tất cả, muốn chuyển mình trên người nàng.

“Không được… Thế này không được.” Nàng nhẹ nhàng nói, quay đầu đi chỗ khác. Chuyện này không hợp với đạo đức.

Cậu xoay khuôn mặt nàng lại, nụ cười trên mặt từng tấc từng tấc mở rộng: “Đồ ngốc, không biết sao? Em đủ tuổi rồi.”

Xường xám rơi xuống, da trắng như tuyết.

Nàng đẹp tựa một bài thơ.

Lời tôi thủ thỉ, tựa cơn mưa rào, rơi xuống người em, âu yếm ve vuốt.

Bấy lâu nay tôi vẫn mê đắm cơ thể em, ngọc ngà như ánh dương rạng rỡ.

Giờ phút này tôi thật sự tin rằng trong em hàm chứa cả thế gian.

Tôi sẽ trao em niềm lạc thú đến từ đỉnh núi cao, nhành hoa chuông này

Cành phỉ đen nhánh, và nụ hôn thắm đượm màu rừng xanh.

Tôi muốn cùng em sóng cuộn mưa rền

Trên tán anh đào hồng rực sắc xuân.

Nàng đẹp đến không sao cưỡng nổi.

Khoảnh khắc tiến vào cơ thể nàng, linh hồn Chu Lạc như chìm xuống, chìm vào nơi sâu thẳm ấm mềm nhất dưới đáy lòng nàng, dịu dàng như một vòng ôm êm ái.

Cậu thoáng thảng thốt, rốt cuộc cậu cũng có được nàng.

Cậu không ngừng run rẩy, không thể khống chế mà điên cuồng tiến công. Nam Nhã không chịu nổi, rên một tiếng.

Chu Lạc dừng lại, ít nhiều có chút không biết làm sao cùng không nỡ, thở gấp hỏi: “Đau sao?”

“Cậu nhẹ chút.” Nam Nhã thấp giọng nói một câu, quay mặt sang chỗ khác, xấu hổ đến độ ngay cả bộ ngực cũng đỏ bừng. Chu Lạc thả chậm nhịp điệu, dùng môi mơn trớn thân thể nàng, hỏi dò: “Thoải mái không?”. Nam Nhã cắn môi, không lên tiếng.

“Thoải mái không?” Cậu ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng.

Gò má Nam Nhã nóng hổi, đưa tay lên che mắt, trong lòng xấu hổ như muốn vỡ tan. Nàng sao lại có thể làm chuyện này cùng một tên nhóc chứ?

“Thoải mái không?” Cậu tiếp tục hỏi, cứ như đang làm bài thi vấn đáp.

“Đừng nói nữa!” Nàng thẹn quá hóa giận.

“Sao lại không được nói?” Cậu đẩy tay nàng ra.

Dưới động tác lỗ mãng của cậu, thân thể trắng ngần của nàng nhấp nhô rung động, mái tóc đen như tảo biển xõa tung. Đau nhức, tê dại, nóng bỏng khó nhịn, từng loại cảm giác vồ lấy trái tim nàng, thần trí nàng cơ hồ tan rã, liên tục nỉ non: “Chu Lạc… Chu Lạc…”

“Ừ. Em đây.” Chu Lạc thở hổn hển, siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, càng lúc dùng sức càng mạnh.

Nàng không chịu nổi, vừa đau vừa nhanh, vùng vẫy đẩy tay cậu, gần như khóc lên: “Không được… Buông ra… Không được…”

Nhưng Chu Lạc làm sao còn khống chế nổi, con thú điên cuồng bị hãm nhốt suốt một năm dưới đáy lòng đã hoàn toàn xổ lồng, tất cả những mơ mòng, hoang mang, xấu hổ, trẻ trung, thèm khát vào giờ khắc này đều phun trào dữ dội.

Gió giục mây vần, mạnh mẽ chuyển mình.

Vầng dương chói lòa dời khỏi nhành hoa phượng, ngọn gió mát lành theo chiều buông thổi tới.

Chu Lạc nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên môi Nam Nhã, nói: “Anh yêu em, Nam Nhã. Anh yêu em muốn chết.”