Vì Em Mà Anh Đến

Chương 38



Cô chỉ còn biết khẽ trả lời: “Rơi vỡ rồi.”

Anh lặng thinh rất lâu, Duy An không biết anh đã đi chưa, cho tới mãi khi tới góc rẽ của hành lang vang lên tiếng nói.

Kiều Ngự nói: “Thứ Bảy đến gặp anh, coi như anh cầu xin em được không? Bởi vì, có thể anh phải rời thành phố Lan trước kế hoạch. Trước khi đi anh muốn nói rõ mọi chuyện, sau này sẽ không còn ai tới làm phiền em nữa.”

Nói xong Duy An thấy anh đi xuống cầu thang.

Đây là thiếu niên kiêu ngạo nhất trong trường, mọi người đều biết, mắt của Kiều thiếu mọc trên đỉnh đầu, không ai có thể nhìn vào mắt anh được.

Thiếu niên đó sau này đã biến thành một ma quỷ đáng sợ, nhưng lại hạ giọng thì thầm nói với cô: “Coi như anh cầu xin em.”

Cô không cách nào mở miệng từ chối.

Giống như có người ném một viên sỏi xuống vũng nước, dù rất nhỏ, cũng khiến nó gợn sóng.

Từ sau ngày hôm đó Duy An trở nên yên lặng hơn bình thường, thứ Sáu cô cùng Cố Mộng Mộng ra ngoài vẽ, nhưng tâm trạng rất lơ đễnh.

Ban đầu đã nói sẽ đi vẽ cây ngô đồng, nhưng vì giữa chừng Trịnh Chí Ma chạy tới làm loạn, khiến Cố Mộng Mộng đành phải hứa sẽ vẽ cả anh ta vào tranh, hòng đạt được hiệu quả dùng cảnh để tả tình.

Cố Mộng Mộng đang tạo tư thế cho bạn trai dưới cây ngô đồng: “Này, ngẩng đầu ngẩng đầu, đúng, tập trung một chút, hơi chau mày như thế nhìn nghiêm túc hơn… Duy An? Cậu nhìn anh ấy, như thế này có phải sẽ nghiêm túc hơn không?”

Duy An đang ôm giá vẽ nhưng trong lòng lại nghĩ đi đâu, Cố Mộng Mộng phải gọi hai lần cô mới giật mình quay lại.

“Duy An!”

“Hả?” Cô giật mình nhìn bạn. “Ồ, đẹp lắm, không sao đâu, tự nhiên là được.”

Trịnh Chí Ma bỗng buông tập thơ trong tay xuống, nhảy tới trước mặt Duy An nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó vô cùng khẳng định, nói với Cố Mộng Mộng: “Hỏng rồi! Bạn Duy An của em chắc chắn đã làm việc gì đó sai trái!”

Cố Mộng Mộng cũng căng thẳng, tán đồng đáp: “Em cũng cảm thấy thế, anh xem cô ấy không cười nữa, lúc nào vẻ mặt cũng lo lắng đăm chiêu, tối qua còn lăn tới lăn lui, có phải mất ngủ không?”

Bình thường nghe những lời này Duy An sẽ cùng các bạn bật cười vui vẻ, đùa qua đùa lại, nhưng hôm nay cô ngồi đó nhìn hai người bàn luận về mình không ngớt, vẻ mặt cô trở nên mệt mỏi, cầm đồ lên nói: “Mình không khỏe lắm, về trước đây, cậu cứ vẽ đi.”

Cố Mộng Mộng nghệt mặt ra, nhìn nhìn Trịnh Chí Ma, anh ta cũng không biết phải nói gì, mãi mới hỏi: “Cái đó… Bạn Duy An ơi, có phải bạn giận rồi không?”

Duy An lắc đầu, “Không, em hơi đau đầu.” Khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười, để cho họ biết cô không hề giận, chỉ là trong lòng rối loạn, cô muốn ở một mình để suy nghĩ.

Cô đi đến quán cafe Vui vẻ ngồi, trong đầu vang lên những lời cảnh cáo của Tống Thư Minh và giọng Kiều Ngự, cho tới khi trời tối.

Mặt trời đang lặn ngoài cửa sổ, Duy An vẫn chưa đưa ra được quyết định, cô không biết mình có nên tới gặp Kiều Ngự hay không, dù cô khẳng định những lời cảnh cáo của Tống Thư Minh một trăm phần trăm là muốn tốt cho cô, nhưng trong lòng cô vẫn rất muốn biết nguyên nhân nào khiến Kiều Ngự làm như thế.

Tại sao tất cả tới lúc kết thúc rồi, kẻ làm điều ác trong tấn bi kịch ngược lại còn cảm thấy đau khổ hơn?

Cô cứ ngồi lặng lẽ như thế cho tới khi xe của Tống Thư Minh dừng bên ngoài mới thôi, Duy An cúi đầu đi ra, anh đến đón cô về nhà vào cuối tuần.

Tống Thư Minh nhìn sắc mặt cô thì bật cười: “Sao thế? Cô gái nhỏ với vẻ mặt rất ấm ức.”

Cô cắn cắn môi, cuối cùng nói thật: “Thầy, hôm qua em… vẫn gặp Kiều Ngự.”

Anh vốn đang cho xe quay đầu chạy ra đường cái, đột nhiên phanh gấp dừng xe lại, Duy An không dám nói tiếp, ngập ngừng nhìn biểu hiện của anh.

Tống Thư Minh cầm lại vô lăng, hình như anh vô thức nhìn đồng hồ một cái, sau đó nói: “Cuối tuần muốn đi chơi không?”

Duy An nhất thời không hiểu anh đột nhiên hỏi vậy là có ý gì, cô lại tưởng anh không muốn nghe đề tài vừa rồi nữa nên mới chuyển chủ đề, vậy là đành lắc đầu, “Không ạ.” Nói xong bỗng lo lắng, cô nhớ đến lời của Kiều Ngự, do dự một lát, nhưng vẫn nói: “Nhưng…”

“Vậy thì ở nhà đi, từ khi ở thành phố B về em cũng không nghỉ ngơi mấy, vậy cũng tốt.” Tống Thư Minh giống như sợ cô hối hận, đột nhiên nói tiếp. “Tuần sau anh đưa em đi chơi, em muốn đi đâu? Gần thành phố Lan có chỗ nào hay ho không, anh quên hết rồi.”

Anh nói nghe rất nhẹ nhàng lại như rất tùy tiện, nhưng Duy An càng nghe càng bất an, cô không thể phản đối.

Buổi tối họ ra ngoài ăn cơm, không khí trở nên vô cùng kỳ quái.

Duy An nhìn đĩa thịt bò bít tết trước mặt mà chẳng có chút ngon miệng nào, miễn cưỡng ăn hai miếng, thấy mình không nên giấu anh, vậy là cô nhìn Tống Thư Minh nói: “Thực ra vừa rồi em muốn nói, Kiều Ngự muốn gặp em để nói chuyện, anh ấy muốn cho em biết nguyên nhân của sự việc lần trước.”

Dao dĩa trên tay Tống Thư Minh quẹt qua đĩa, phát ra thứ âm thanh rất khó nghe, anh đặt xuống, mười đầu ngón tay đan vào nhau đặt lên bàn vẻ mặt bất lực, “Anh đã nói rồi, không được gặp lại cậu ta nữa.”

Chuyện này anh không thể nhượng bộ thêm nữa, vì vậy giọng rất nghiêm túc.

“Có thể cho em đi gặp anh ấy một lần không? Hôm qua anh ấy gần như cầu xin em. Em muốn biết tại sao, thầy ơi, bọn em từng ngồi cùng bàn, từng là bạn, em thật sự không hiểu tại sao anh ấy có thể tức giận tới mức làm ra chuyện ấy.” Duy An cố gắng để mình nói thật rõ ràng, thật dễ hiểu. “Em không thích anh ấy nữa, không thể nào được nữa, em chỉ muốn làm rõ chuyện này, em không muốn nói dối thầy.”

Nhưng Tống Thư Minh cương quyết gạt phắt suy nghĩ đó của cô: “Không được.”

Duy An ngược lại rất kỳ lạ trước thái độ kiên quyết của anh, “Anh ấy sắp rời khỏi thành phố Lan rồi, vì vậy muốn cho em biết mọi chuyện, dù anh ấy nói gì, em cũng sẽ không liên quan tới anh ấy nữa.” Cô bày tỏ rõ lập trường, Tống Thư Minh nhìn thức ăn trên bàn hỏi cô, căn bản không muốn bàn tới chuyện kia nữa: “Ăn nữa không?”

Duy An giận dỗi dựa vào thành ghế, lắc đầu ra hiệu mình đã no.

Nhà hàng kiểu Ý mà họ vào có cửa sổ áp đất rất lớn, bên ngoài chính là con đường chạy ngang trung tâm thành phố, Duy An nhìn ra ngoài, tìm kiếm con đường mà cô gặp nạn tối hôm ấy.

Cách đó không xa là tòa nhà với bức tranh sơn dầu của Monet, phía sau chính là KTV Kim Tước.

Nơi bắt đầu của ác mộng.

Nhưng nguyên nhân thì sao? Vì sao Kiều Ngự thuê bọn người đó đến? Tại sao ra tay tàn nhẫn như thế để sau này lại hối hận? Duy An đã không còn tin bất kỳ lời nào mà Kiều Ngự nói nữa, nhưng trên hành lang lớp học ngày hôm ấy, ánh mắt của anh không hề nói dối.

Sự hối hận trong ánh mắt anh khiến Duy An không sao hiểu nổi.

Duy An ủ rũ, trên đường về nhà mấy lần cô muốn nói rõ chuyện này với Tống Thư Minh, nhưng đều bị anh lảng sang chuyện khác. Hai người ai về phòng nấy, Tống Thư Minh vẫn pha cho Duy An món trà sữa mà cô thích, cô cầm trong tay, hơi ấm đó giống như toàn bộ sự ấm áp mà Tống Thư Minh dành cho cô, cô thật sự không thể nói về chuyện ấy nữa.

Suốt đêm lăn qua lộn lại, rõ ràng đã quyết định sẽ quên hết, nhưng cảm thấy chuyện này đã thay đổi cuộc đời cô, Duy An bật người ngồi dậy, mở mắt nhìn lên ánh đèn mơ hồ trên trần nhà.

Cô không thể từ bỏ.

Dù sao chuyện này do cô quyết định, không cần phải bàn với người khác.

Cuối cùng cuốn lịch cũng lật đến ngày mùng 10 tháng 5, cả đêm Duy An không ngủ, dậy rất sớm, thấy trên quyển lịch bị đánh dấu bằng bút đỏ thì ngẩn người.

Tống Thư Minh đặc biệt kỵ ngày này.

Gần trưa cô kéo rèm cửa sổ, thấy bên ngoài mọi việc vẫn hết sức bình thường, thời tiết đẹp, khiến đôi mắt với thị lực giảm sút của cô nhìn mà có chút nhức nhối, vậy là cô đeo kính, ngồi ngắm nhìn trời xanh.

Chẳng có gì bất thường cả, tại sao phải ghi nhớ ngày hôm nay?

Tống Thư Minh mang hai tập tài liệu ra sofa ngồi đọc, thấy Duy An đã dậy thì ra hiệu cho cô đi ăn sáng, trong phòng khách đang mở ti vi, tiếng khóc của nữ chính trong bộ phim đang chiếu vọng ra khiến người ta buồn phiền.

Cô vừa uống sữa vừa nghĩ xem nên nói với anh như thế nào, nhưng cô chưa sắp xếp xong từ ngữ, Tống Thư Minh đã nói trước: “Hôm nay không ra ngoài, ở nhà làm việc với anh được không? Anh muốn bắt đầu lại từ đầu.”

Duy An không hiểu công việc của anh, nghe anh nói vậy, vừa nghĩ được cái cớ để ra ngoài đành nín thinh không nói nữa, cô tiếp tục lặng lẽ ngồi ăn sáng, một lúc sau thấy mắt cá chân đỏ ửng cô cúi người xuống bóp.

Chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng Tống Thư Minh lại nhớ ra chuyện gì đó, đi lại nhìn, “Đúng rồi, lần trước em bị trẹo chân, giờ vẫn đau à?”Anh kéo ống quần cô lên, khẽ chau mày, “Vẫn chưa hết sưng.”

Duy An lắc đầu, “Không đau lắm, hôm qua đứng không vững, lại ngã lần nữa.”

Tống Thư Minh đi tìm thuốc, “Phải dùng thuốc xịt, anh nhớ hình như trong nhà có, sao không tìm thấy nữa, có lẽ dùng hết rồi.”Anh xòe tay tỏ vẻ bất lực, bẹo má cô, nói: “Em chẳng nghĩ ra mà nhắc anh đi mua một lọ xịt giảm sưng, sao lại không chú ý tới bản thân như thế.”

Duy An đang định nói không nghiêm trọng, nhưng đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, vậy là không nói nữa, quả nhiên thấy Tống Thư Minh cầm áo khoác, anh vừa mặc vừa nói: “Anh đi ra hiệu thuốc một lát, em đừng có xoa bóp linh tinh, nếu không sẽ sưng to hơn đấy, đợi anh về.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác tội lỗi trào dâng, thấy Tống Thư Minh đẩy cửa đi ra, cuối cùng cô nói rất khẽ một câu: “Thực ra không sao…”

Bàn tay đặt ở cửa của anh ngập ngừng, anh đột nhiên quay lại nhìn Duy An nói: “Đừng đi đâu, đợi anh về.”

“Vâng, em ăn sáng đã.” Cô vội vàng cúi đầu tiếp tục uống sữa.

Cửa vừa đóng, Duy An chạy ra cửa sổ nhìn xuống, thấy Tống Thư Minh đã lái xe đi, cô mới nhanh nhẹn khoác áo vào.

Đi đến cửa rồi vẫn do dự, Tống Thư Minh nhắc đi nhắc lại, cảnh cáo cô không được ra ngoài ngày hôm nay, nhưng cô không thể khống chế được suy nghĩ của mình. Cảm giác tội lỗi trào dâng mãnh liệt, cuối cùng cô hạ quyết tâm, viết một tờ giấy để lại trên bàn ăn: Em xin lỗi, thầy ơi, em đi gặp anh ấy một lát rồi sẽ về ngay.

Cô cầm cốc sữa còn chưa uống hết đè lên tờ giấy, bỏ ngoài tai sự khuyên can của Tống Thư Minh, cuối cùng cô vẫn đi tìm Kiều Ngự

Cuốn lịch cô độc nằm trên giường, trong phòng nghủ, hôm này là ngày 10 tháng 5 năm 2011, vòng tròn bằng mực đỏ trên đó đột nhiên biến mất