Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 28: Trò đùa của anh



Khi tiếng nói kia đã im bặt sau cánh cửa, anh bắt đầu thấy lo sợ. Vội vàng mở cửa, anh thấy nó đang nằm sõng soài dưới sàn nhà lạnh lẽo. Ôm lấy nó vào lòng, anh gọi tên nó:

-An! An!

Không động đậy.

Từ khóe mắt nó chảy dài một vệt nước mắt.

Môi nó mấp máy:

-Kiên, cứu em.

Sao nó lại gọi tên anh ngay cả trong cơn mê?

Chẳng phải nó hận anh sao?

Lẽ ra nó phải gọi hắn chứ không phải anh chứ?

Thế thì là tại sao?

Vì nó yêu anh, yêu anh vô cùng?

*

Cơ thể nó mỏi nhừ, mi mắt nặng trĩu.

Mở mắt ra, nó nhận ra được nó đang ở đâu. Một lần nữa, anh lại đưa nó tới căn phòng nó từng ở suốt sáu năm trong căn biệt thự này.

-Tỉnh rồi sao? Em đã ngủ suốt một ngày đấy.

-Hả?- Anh đang nằm ngay cạnh nó.- Anh…- Nó vùng dậy nhưng rồi nhận ra tình hình của mình hiện nay, nó quơ quàng chụp lấy chiếc chăn nó và anh đang đắp.- Sao…sao tôi lại thế này hả?- Nó đỏ mặt. Chuyện gì xảy ra thế này? Sao đồ đạc của nó lại xộc xệch? Tại sao trên cổ nó có chi chít những dấu hôn?

-Thế em nghĩ là chuyện gì?- Anh nâng một lọn tóc nó lên, hôn nhẹ. Trông anh giờ giống như mấy anh chàng hào hoa lãnh tử lắm tiền trong mấy câu chuyện tiểu thuyết tình yêu chứ không phải là một Kiên lạnh lùng của bình thường nữa.

Nó chỉnh lại bộ đồ của mình, mặt càng lúc càng đỏ lựng lên, nó nói:

-Không, chẳng nghĩ gì cả.

-Nói dối.

Nó vừa bước xuống giường thì bị anh giữ lại.

-Em định đi đâu?

-Về nhà.

-Ai cho phép?

-Tôi.

-Anh không có quyền.

-Sao không? Em là người của tôi kia mà.

Nó nín thinh.

-Tối qua…cảm ơn em.- Anh thì thào vào tai nó khiến nó chỉ muốn tìm một cái lỗ sâu hun hút nào mà chui xuống.

Rốt cuộc tối qua đã có chuyện gì chứ?

*

Suốt mười lăm phút giữ nguyên cái tư thế nó một chân trên giường một chân dưới giường, tay bị anh đang nằm thoải mái túm lại. Nó đầu hàng, bất lực bèn chui vào chăn nằm co ro, không dám ló mặt ra nhìn anh.

Ngượng khủng khiếp.

*

Anh cười khúc khích, nụ cười hiền lành chân thành có một không hai của anh.

Thực ra, tối qua chẳng có chuyện gì cả. tất cả chỉ là một trò đùa.

Tối qua, anh đưa nó về căn phòng thuộc về nó. Nhìn nó nằm trên giường, anh đã tự hỏi rằng nếu nó nghĩ giữa anh và nó lại xảy ra chuyện gì thì sao. Và anh đã thực hiện trò đùa của mình, anh có ý khiến đồ nó trở nên nhàu nhĩ, hơn nhẹ lên môi nó và cổ nó rồi năm ôm lấy nó cả đêm. Không có chuyện gì xảy ra nhưng nó lại nghĩ khác.

Chỉ có một điều anh không ngờ là nó cư xử dễ thương thế này.

Ôi trời ơi.

Anh không kiềm lòng được mất.

Truyện này được copy từ website: Truyen186.com

Người quen cũ.

-Được, tôi tới ngay.- Có tiếng anh, và sau đó là tiếng đóng cửa.

Không còn ai cả.

Nó giở mền ra, nhìn khắp căn phòng với chút hoài niệm. Nhìn vào mình trong gương, nó thấy có gì đó quá quen, quá mật thiết khi nó ở đây, trong cái nơi mà nó từng coi là xa lạ để cầm tù nó. Mọi thứ vẫn như trước, như thể nó chưa bao giờ rời khỏi đây. Mở tủ để lấy cho mình một bộ đồ, nó không muốn mình phải đi ngoài đường với bộ dạng không ra gì thế này. Chợt nó nhận ra mình đã rời khỏi đây quá lâu, đủ lâu để người trong nhà này vứt bỏ đồ của nó vào sọt rác nhưng nó vẫn mở tủ. Trong nó nuôi một chút lòng tin gì đó với nơi này chăng? Những bộ đồ ngày trước của nó vẫn còn nguyên, chúng chưa từng được ai mặc nữa, thậm chí còn được giặt giũ cẩn thận. Lấy ra một bộ váy dài quá đầu gối xòe ra màu lục, nó hồi tưởng. Kí ức lại ùa tới.

Nhưng nó hiểu đây không phải là lúc để cho kí ức trở về, nó phải đi khỏi nơi này. Nó không biết có nên nói với hắn tìm cách để ra nước ngoài hay không. Nhưng ra nước ngoài thì sao? Có trốn được anh không? Mà chạy trốn liệu có phải là giải pháp tốt nhất cho nó?

Mang trong lòng bao suy nghĩ, nó vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Một giọt nước trong suốt tựa pha lê rơi xuống, rạch ngang giữa không gian, đọng lại trên sàn như một phép lạ, phép lạ của một tình yêu đau thương, của một tâm hồn yếu ớt đang lẩn khuất.

*

Dưới nhà không có ai. Nó bước từng bước nhẹ nhàng xuống dưới nhà không một tiếng động.

-Tiểu thư…- Tiếng nói vang lên làm nó giật thót mình nhưng…sao nghe quen quá?!

Nó quay lại nhìn, mắt mở to, miệng há hốc.

-Hoa? Là em sao Hoa?

-Chị An?

-Sao em lại ở đây?

-Em làm ở đây mà.- Cố bé mới 14 tuổi có gương mặt hơi thô nhưng thông mình nói.

-Chị cứ ngỡ…sau khi cô nhi viện bị…chị tưởng…- Nó gần như khóc nấc lên.

-Em cũng nghĩ vậy, may mà anh Kiên tìm thấy rồi đưa em về đây đó.- Hoa cười nói.

-Kiên sao?

-Dạ, là anh ấy tìm thấy em khi em lang thang ngoài phố.

-Cái gì? Em lang thang ngoài phố?

-Dạ, tại em không muốn phải sống với những người xa lạ một chút nào cả.

Nó nhìn Hoa một chút rồi ôm lấy cô bé vào lòng.

-Chị…

-Để thế này một chút thôi.- Nó nói.

Liệu nó có nên nói cho Hoa biết không? Có nên kể rằng cái người cứu Hoa thực ra chính là kẻ hại cô nhi viện ra thế không? Nhưng…sao anh lại cứu Hoa?

-Kiên đưa em về từ khi nào vậy?

-Khoảng hai ba tuần trước.- Hoa nói.- Sao vậy chị?

Hai ba tuần trước, đó là khi anh nhớ lại mọi chuyện. Anh vì nó sao? Hay là vì… thấy tội lỗi?

-Trước khi có việc đó, cô viện trưởng có…nói gì?

-Không chị, nhưng mà trước khi có vụ cháy…

-Thôi, đừng kể nữa, chị không muốn nghe.- Nó sợ nó sẽ lại khóc, lại đau khổ, lại hận anh hơn nữa. Hơn nữa nếu cô viện trưởng oán trách nó đã làm gì để anh giận nên mới gây ra chuyện đó thì sao? Nó biết cô không phải người như thế nhưng nó cũng không thể không nghĩ vậy. Cuộc đời nó đã có quá nhiều điều không ngờ rồi, nó không ngờ người phụ nữ đó bỏ rơi nó, nó không ngờ cuộc đời nó lại có anh, nó không ngờ anh sẽ đối xử thế với nó, nó không ngờ sẽ có khi nó tàn nhẫn thế với anh, và nó cũng đã không ngờ sẽ có ngày hôm nay.

-Dạ.- hoa cảm thấy có điều kì lạ ở nó nhưng không gặn hỏi vì cô bé biết, nếu nó đã muốn giấu thì khơi gợi lại sẽ chỉ còn nỗi đau.

-Giờ chị phải đi.

-Không được, anh Kiên nói không được để chị đi. Mà sao chị phải đi chớ?

Nó không biết nên trả lời thế nào đây.

-Em định đi đâu?- Giọng anh vang lên mồn một phía cửa.

-Ơ?- Nó liếc mắt, lảng tránh ánh nhìn của anh.

-Lên phòng.

-Nhưng…

-Thấy chứ?- Anh đưa ra trước mặt nó chiếc điện thoại đắt tiền bật nhất của mình.- Trong này có hình của em tối qua đấy.- Anh thì thào vào tai nó.

Dĩ nhiên đó chỉ là nói dối.

-Anh…anh…- Nó nghẹn họng, mặt đỏ bừng.

-Lên chứ?- Anh mỉm cười đáng sợ với nó.

-Tôi lên anh sẽ xóa hình chứ?

-Đương nhiên.

-Vậy thì…lên.- Nó cúi gằm mặt, vội bước lên cầu thang.

-Chị An…- Hoa gọi.- Có một chuyện…

-Gì cơ?

-Không, không có gì.- Hoa tự nhủ rằng có lẽ đây chưa phải là lúc thích hợp.

---

Xin hãy ở bên tôi…

Tiếng cửa đóng lại khô rốc, anh nằm dài trên giường, cuộn mình lại như con mèo nhỏ ngái ngủ.

-Sao em lại đứng đó?- Anh nói.

Nó đứng im.

-Hello…-Anh vung vẩy trân tay chiếc điện thoại, khóe miệng nhếch lên.

Nó bước từng bước lại gần, nằm tựa vào anh như một con mèo nhỏ khác yếu ớt cần chở che, không phải vì chiếc điện thoại kia mà là vì nó muốn vậy.

-Xóa hình đi.- Tuy nhiên nó không quên nhắc.

-Tôi có quyền độc chiếm con búp bê này nhỉ?- Anh vòng tay ôm lấy nó.

-Xóa đi.- Nó nói.

-Làm gì có hình mà xóa.

-Hả?

-Vốn đâu có chuyện gì.

-Anh lừa tôi!- Nó vùng dậy nhưng cả thân hình đã bị anh ôm gọn.

-Yên nào, tôi không muốn làm em đau đâu đấy.- Như để chứng tỏ, anh siết chặt vòng tay hơn một chút khiến nó bật lên tiếng rên đau xiết.

Im lặng.

Chỉ có tiếng gió thổi.

*

-Em có nghĩ mỗi người đều quá cô đơn giữa thế giới này không?

-Có lẽ.

-Điều hạnh phúc nhất của ai đó liệu chăng là có được người mình yêu?

-Biết đâu.

-Ừ.- Anh cũng chỉ ỡm ờ cho có.- An này…

-Gì?

-Xin em, xin em hãy ở cạnh tôi nhé.- Giọng anh khẩn thiết.- Nếu em muốn, tôi cũng sẽ quỳ xuống dưới chân em chỉ cần em đồng ý.

Quỳ xuống sao? Anh lại sẵn sang quỳ xuống trước nó lần thứ hai sao?

-Hay là tôi chết để chứng minh điều đó.

-Không.- Nó vội nói.

-Em sẽ ở bên tôi?

-Không. Anh phải hiểu, tôi đã không đủ can đảm để tha thứ cho những lỗi lầm của anh, Kiên à.

-An.

-Quá trễ rồi.

-Không,không bao giờ trễ cả. Nghe tôi đi An!

-Không.- Nó gỡ nhẹ từng ngón tay anh ra.- Thật sự là không.

Anh bất ngờ hôn nó. Nụ hôn vội vã, thô bạo, có chút gượng ép.

*

Nó nhìn anh nằm ngủ ngon lành, đắp chăn cho anh, nó lấy chiếc điện thoại anh quăng dưới sàn ban nãy.

Gọi ai đây?

Hắn ư? Không.

Nhóc? Nó không điên.

Lóe lên một tia suy nghĩ, nó nhanh tay gọi tới một dãy số. Số của gã.

*

-Tôi đến đón cô thì cô phải giúp tôi chứ?- Đầu dây bên kia lên tiếng.

-Tôi không muốn có cái chuyện điên rồ đó xảy ra.

-Tùy cô, chờ đó, nửa tiếng nữa tôi tới.

-Mau đi!!!

*

Gã khoác áo khoác, nhìn cô đang nằm đọc sách trên trường kỉ.

-Tôi đi một lát rồi về.

-Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.

-Với tôi cô ra sao ư? Để tôi xem đã.

-Tùy anh.

Bước ra ngoài, gã thấy lạnh khi một cơn gió bất ngờ thổi qua. Bất giác, gã suy nghĩ về lời cô nói ban nãy.

Cô là gì với gã?

Là tình yêu như nó từng nói sao?

Gã vẫn suy nghĩ.

Thế còn với nó? Đó chỉ là hứng thú sao?

Gã đang cần gì? Một chuyến đi xa để suy ngẫm về đời gã.