Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 26: Bị bắt cóc. Thật sự!!!



-Bảo.- Nó đóng cửa lại, gọi tên hắn.

-Em về sớm vậy.

-Có tí chuyện thôi.

-Vậy để anh đi nấu cơm.- Hắn tắt ti vi rồi đi vào bếp.

-Cảm ơn anh, em đi tắm trước vậy.

*

Lau mái tóc ướt sũng nước của mình, nó bước xuống bếp.

-Thơm quá.- Nó hít hà.

-Cảm ơn lời khen.- Hắn nói như thể một đầu bếp được nhận khen khiến nó bật cười.- Ngồi xuống đi.

-Dạ.

Và hắn đã thấy.

*

Một vết hôn còn mới, ửng hồng nổi bật trên làn da nó. Kẻ làm thế mà nó không thể nói với hắn thì ngoài anh ra còn ai chứ? Có vẻ nó chưa nhận ra hắn đã phát giác chuyện này nên vẫn cười cười nói nói một cách giả tạo để che giấu việc nó đã gặp anh, thậm chí…

Nhưng thế thì đã sao?

Nếu nó muốn quay lại bên anh dù có thể nào chăng nữa thì sao?

Hắn có quyền cản nó lại không?

Hay rồi hắn phải buông tay nó ra?

Hắn phải làm thế nào chứ?

*

-Hôm nay anh không đưa em đến phim trường được.

-Sao thế?

-Mẹ gọi về nói anh về ăn cơm với hai người.- Hắn nói. Đó thực ra chỉ là cái cớ, hắn muốn tìm một người để giải đáp mọi khúc mắc trong lòng hắn, chỉ có thể là mẹ hắn thôi.

-Vậy tối em tự ăn vậy.

-Nấu ăn đàng hoàn, không ăn mì tôm đó.

-Em biết mà. Chúc anh vui vẻ nhé!- Nó nháy mắt.

*

Nó không đi taxi mà chọn cách đi bộ. Như thế thoải mái hơn nhiều so với việc giam mình vào trong những chiếc xe hơi thiếu thoải mái, còn không tốt với môi trường nữa chứ.

Thế nhưng đó chính là sai lầm tại hại của nó để rồi dẫn tới những điều thay đổi cuộc sống của nó hiện nay, quay về cuộc sống như của sáu năm trước kia.

*

Màn đen bao phủ khiến nó không còn nhận thấy gì cả.

Mê man.

*

Nó bị bắt cóc?

Là Kiên?

Không, nếu thế anh sẽ không trùm kín mặt nó lại bằng vải đen thế này. Anh cũng không có bàn tay to bè ám mùi thuốc lá như kẻ đã dùng khăn thuốc mê bịt mũi nó lại ban nãy.

Rốt cuộc thì nó đã bị đưa tới đâu thế này.

*

-Bảo công tử.- Một giọng ồm ồm trầm đục đến ghê người vang lên. Tên đó nói tên hắn. Hắn đang ở đây sao? Không, hình như hắn đang gọi điện thoại.- Tôi thông báo cậu biết, cô bạn gái của cậu đang ở trong tay tôi. Nếu cậu muốn cô ta sống sót thì hãy mang 10.000 đô la đến nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.- Cúp máy.

*

-Bá Đình, chúng tôi đang giữ Witch, nếu muốn cô ta toàn mạng, mang 500.000.000 đồng tới nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.- Chấm dứt cuộc gọi.

*

-Thiếu gia Kiên, tôi đang giữ người con gái cách đây mấy ngày vừa bước ra từ nhà cậu đấy.- Giọng tên đàn ông đó có vẻ hí hửng nhưng có gì đó tàn độc hơn khi gọi cho anh.

-Các người muốn gì?- Lần trước, tên đó nói một tràng rồi cúp máy nhưng lần này anh đã ngắt được lời tên bắt cóc.

-Một cái giá xứng đáng mà hẳn cậu phải tự biết.

-Được. Địa điểm?

-Nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.

-Tôi sẽ tới đó gặp ông, giám đốc Trần.

Im lặng.

Bại lộ danh tính.

Tiếng gác máy khô khốc vang lên và sau đó là tiếng hét điên tiết bùng nổ.

*

-Bắt được con nhỏ này là vớ bở rồi, không uổng công chúng ta theo dõi nó mấy ngày nay.- Giọng một kẻ khác lên tiếng.

-Nhưng tao đã bị lộ với thằng Kiên đó rồi.- Giám đốc Trần đay nghiến.

-Xong việc chuồn ra nước ngoài là ok.- Một tên khác nói.

-Phải đó, chia tiền xong mỗi đứa một ngả.- Vậy là ít nhất có bốn tên.

*

“Soạt”

Miếng bịt mắt màu đen bị tháo ra.

Ánh mắt đột ngột chiếu vào mắt khiến tuyến lệ hoạt động nhẹ. Một giọt nước chảy ra từ khóe mắt.

-Sợ sao?- Một người đàn ông tầm bốn mươi, gương mặt gân guốc với đôi mắt ti hí không chút thiện cảm, chính là kẻ cầm đầu, giám đốc Trần.

Nó không nói gì.

-Một trong ba chàng hoàng tử của cô tới rồi kìa.- Ông ta chỉ tay ra cửa.

Là anh.

Trên tay còn cầm một chiếc valise cực kì lớn.

---

Bản chất.

-Cậu là người tới sớm nhất.- Giám đốc Trần thuyên bố.

-Cô ấy đâu?- Anh không quan tâm, hỏi thẳng.

-Kia.- Giám đốc Trần chỉ về phía nó đang bị trói trên một chiếc ghế.

-Thả cô ấy ra.

-Chưa tới lúc.

-Tôi mang tới rồi.- Anh chỉ vào cái valise bên cạnh mình.

-Nhưng trước đó tôi muốn cậu làm một việc.

-Việc gì?

-Quỳ xuống.

-Ông quá đáng quá rồi đấy.- Nó bỗng hét lên. Nó thừa hiểu với tính khí cao ngạo của anh sẽ không thể cam chịu làm việc gì khiến danh dự của mình bị bôi nhọ.

-Im đi. Sao, quỳ xuống hay cô ta sẽ bị vài đường rạch trên mặt?- Giám đốc Trần hếch mặt lên nhìn anh.- Cô ta mới mười bảy tuổi đúng không? Cái tuổi này mà nhan sắc bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.- Lão ta cười hềnh hệch.

-Không!- Nó hét lớn.

Anh nhìn nó, nhìn lão già kia rồi nhìn xuống chiếc valise.

*

Anh quỳ xuống.

Một người có lòng tự tôn lớn như anh, từ khi sinh ra đã đứng trên người khác đã quỳ xuống.

Lần đầu tiên anh hạ mình, từ bỏ lòng tự trọng là vì nó. Và lần thứ hai, cũng là vì nó.

*

Tiếng cười khả ố của lão già kia vang vọng trong nhà kho khiến nó tức nghẹn.

Anh đã quỳ xuống dưới chân người khác, chỉ vì nó, một đứa con gái đã từ chối anh.

Nó khóc.

Thế nhưng sao ánh mắt anh lại hướng về nó, xoát sâu vào tâm trí nó.

Đôi mắt màu hổ phách.

Đôi mắt màu thạch anh tím.

Anh đang quỳ trước nó.

Phải, anh quỳ trước nó chứ không phải trước lão già đê hèn kia.

*

-Mọi chuyện là do tôi vừa phá sập công ty ông phải không?

-Phải, một cái thích đáng chứ nhỉ?

-Là do ông chuốc lấy kết cục đó cơ mà.

-Nếu không phải do cậu cố ý thì hả thiếu gia?- Lão hỏi mỉa mai cay đắng.

-Chứ không phải do ông nhập lậu hàng trái phép để lừa công ty tôi à?- Anh nhếch mép.

-Câm đi! Giờ thì mở valise ra cho tôi kiểm tra xem bao nhiêu tiền.- Lão nhìn chiếc valise bằng ánh mắt thèm thuồng.

-Đó là thứ vô cùng giá trị với ông đấy.- Anh thoáng cười lạnh giá.

*

“Cạch”

Chiếc valise mở toang.

Một tiếng rên rỉ nhỏ vọng ra.

Ánh bạc lóe lên của lưỡi dao lạnh.

*

Ở trong valise là một cô bé tầm mười tuổi, miệng bị buộc lại bởi một chiếc khăng màu trắng, tay chân bị trói tới thâm tím, mắt tràn trề nước mắt. Mái tóc cô bé rối bù bị giựt ngược lên bởi tay anh, tay còn lại anh cầm con dao bạc sáng lóe, lướt nhẹ lưỡi dao trên gương mặt cô bé.

Giám đốc Trần tái mặt.

Con gái lão…sao nó lại ở đây trong tình trạng đó chứ?

-Sao…

-Con gái ông đúng không? Cô bé mới mười hai tuổi. Cái tuổi này mà nhan sắc bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.- Anh dùng lại chính câu lão vừa nói.

-Khoan đã…- Gương mặt lão lấm tấm mồ hôi, nước da tái mét, mặt cắt không còn một giọt máu.- Bĩnh tĩnh…đừng…- Chợt nhận ra, lão bỗng mỉm cười ranh ma.- Cậu đừng quên cô ta đang trong tay tôi.- Lão chỉ về phía nó.- Cậu mà đụng tới con gái tôi thì đừng mơ cô ta yên ổn.

Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt tự tin đó.

-Vậy sao? Nếu các người động tới cô ấy dù chỉ là một sợi tóc thôi thì tôi sẽ cho tất cả các người và gia đình các người sống không bằng chết.

-Bây giờ mà cậu còn đe dọa được thế sao thiếu gia?

-Thử đi, tôi sẽ cho con ông sống khốn khổ suốt quãng đời còn lại bởi gương mặt biến dạng của nó.- Ánh mắt anh lé lên tia giết người. Ánh mắt đó khiến ai nhìn cũng thấy run sợ, ngay cả nó bị trói cứng trên ghế mà còn phải run bần bật.

Bản chất thật của anh.

Tàn nhẫn.

Lạnh lùng.

Và không từ thủ đoạn để có được điều mình muốn.

---

Hồi ức.

Không khí như bị nhấn chìm vào biển yên lặng.

Không một tiếng động.

Hai kẻ đối đầu nhau.

Người có gương mặt bảnh bao tựa như thiên thần nhưng lại mang bản tính ác quỷ, đôi mắt màu hổ phách càng khiến gương mặt thêm sắt đá tới nổi người ta tự hỏi liệu gương mặt không cảm xúc kia có khi nào là một cái mặt nạ thôi không.

Một già đời hơn nhưng tái dại vì hoảng sợ, cả người run rẩy, đôi mắt bối rối, tự thâm tâm biết mình không bao giờ thắng nổi kẻ kia.

Mặt đối mặt với nhau.

*

“Rầm”

Không gian bị kìm nén đột ngột bị phá vỡ.

Từ bên ngoài, hai bóng người bước vào.

Hắn và gã.

Khi bước vào, gã còn tặc lưỡi:

-Mãi mới năn nỉ được Mỹ đó nhá, thế mà lại bị gọi. Hừ…

Hắn không nói gì, chỉ nhìn anh đang gí dao trên mặt cô bé kia.

Giờ đây giết người anh cũng dám đấy chứ.

*

-Thả cô ấy ra đi.- Hắn nói.- Nếu ông không muốn con gái không bị gì- hắn chỉ về phía anh- và muốn có tiền.- Hắn mở toang valise nhỏ trên tay, từng xấp tiền được buộc lại rớt xuống tung tóe trên sàn khiến lũ bắt cóc trố mắt. Cùng với đó, gã cũng mở valise bọc da, làm tất cả số tiền trong đó rớt xuống cùng với tiền của hắn.

Giám đốc Trần ngỡ ngàng, đúng là ba người giàu có bậc nhất hiện nay, số tiền đó mà xem như không. Lúc trước, còn công ty ông cũng không dám vứt số tiền đó như vứt rác thế này. Ba tên này chỉ đáng tuổi con lão mà đã…chỉ vì nó.

Cúi xuống từ từ nhận xấp tiền gần với mình nhất, lão bất ngờ nhận được một cước từ hắn. Lão ta bị trượt về phía sau khoảng hai mét.

-Làm…gì…v…ậy….hả? Mà…y…

-Đừng nghĩ tôi tha ông dễ như vậy.-Hắn nói.

-Tụi mày còn ở đó hả…lên đi!!!- Lão hét toáng với lũ đèn em của mình.

*

Gã cúi xuống nói với anh:

-Giao cho tôi cô bé này đi, nếu không sẽ phiền phức cho anh khi đánh đấm đấy.

Anh liếc nhìn gã sắc lẻm rồi đẩy cô bé trong tay về phía gã một cách thô bạo.

-Tùy anh.- Anh đứng phắt dậy, cởi chiếc áo khoác phẳng phiu không một nếp nhắn quẳng sang một bên, xắn hai ông tay áo sơ mi lên tới khuỷu tay.

Gã đặt cô bé tựa vào bức tường ẩm mốc, cười nhẹ đúng chất lãng tử nói:

-Đừng lo gì, cô bé sẽ ổn thôi, chỉ có điều- gã quay sang nhìn hắn và anh- cha cô bé thì không chắc.- Gã nháy mắt.

*

Hắn đánh nhau giỏi không nói làm gì, gã cũng không cần nhắc tới nhưng anh thì thật đáng ngạc nhiên. Trông anh như một công tử nhà giàu yếu đuối nhưng bàn tay đó đang vung lên những nấm đấm với sức mạnh kinh hồn. Một tên, hai tên, ba tên lần lượt bị anh đánh ngã. Giờ thì nó mới nhận ra không chỉ có bốn tên bao gồm giám đốc Trần nhưng không ngờ lại tới gần hai mươi tên.

Ba người trẻ tuổi.

Ba gương mặt thiên thần nhưng khi nổi giận thì là hiện thân của ác quỷ.

Hình ảnh những tên mặt mày băm trợn lần lượt đổ rạp xuống chân ba chàng trai kia trông như như bãi chiến trường chỉ còn ba người anh hung còn đứng đó.

-Đứng yên!

*

Nó không bị trói nữa, nó đứng lên hay đúng hơn là bị túm cổ đứng lên, một bàn tay thô ráp bóp chặt lấy cổ nó.

-Không được manh động, không tao giết con này.- Giám đốc Trần nãy giờ đã đứng dậy được sau cú đá của hắn, nhận thấy rõ đám thuộc hạ bất tài khó mà đấu được với ba thằng nhóc không biết có phải người hay không bèn cởi dây cho nó, bóp cổ nó lôi lên.

Ba đôi mắt kia lạnh lùng trong suốt đầy u ám.

“Soạt”

*

Một mũi dao chạm nhẹ vào vùng da ở giữa thái dương giám đốc Trần, là lưỡi dao của anh. Chỉ cần dùng một lực cực kì nhẹ nhấn vào vào, lão có thể chết.

Lưỡi dao của anh được rút ra nhanh gọt cũng đã yên vị ngay cạnh cổ lão.

Còn gã đã vòng ra phía sau, bật nhẹ con dao nhíp trong túi quần, kề lưỡi dao cách đỉnh đầu lão khoảng bảy centimet về phía dưới.

-Buông ra.- Anh nói, giọng hoàn toàn bình thường nhưng bên trong có sức ép khổng lồ khiến lão lập tức buông tay ra.

*

-Em ổn chứ?- Hắn cởi áo khoác ra, quàng lên người nó.

-Em không sao.- Nó nói.

Bỗng chiếc áo bị giật tung ra, một chiếc áo khác mềm mại hơn, mịn hơn và có gì đó lành lạnh phủ lên người nó. Áo của anh.

-Mà này, thiếu gia Kiên nhà ta tiếc tiền hay sao thế hả?- Gã châm ngòi để làm một cuộc chiến nào đó bùng nổ.

-Không.- Anh nói, đôi mắt bắt gặp ánh nhìn của nó.- Dù bao nhiêu tiền cũng không thể bằng được với cô ấy.

Tim nó đập thình thịch.

Mặt đỏ ửng lên.

“Dù bao nhiêu tiền cũng không thể bằng được với cô ấy.”

“Dù bao nhiêu tiền cũng không thể bằng được với cô ấy.”

“Dù bao nhiêu tiền cũng không thể bằng được với cô ấy.”

Đột nhiên lão giám đốc hét lên:

-Đi chết đi!!!

*

Một cây gậy sắt bằng kim loại được vung lên, nhắm thẳng vào nó.

Nó nhắm mắt lại, hứng chịu sự trả thù cuối cùng của lão già kia.

Thế nhưng cơn đau không tới với nó mà tới với người khác.

Anh.

Máu.

Tiếng cây gậy rơi xuống nền khô khốc.

Nó không nhớ sau đó đã chuyện gì tiếp theo nữa.

Hình như có vài người áo đen tới giúp bốn người tụi nó.

Có tiếng xe cấp cứu.

Tiếng la hét chói tai.

Hỗn độn quá.

Màn đen lại tới.

*

Cảm giác khi tử thần đang chuẩn bị vung lưỡi hái tử thần để kết thúc sinh mạng bản thân rồi lại có người khác giúp mình đỡ lấy nhát cắt sinh tử đó sao quen đến thế.

Một mớ bòng bong màu sắc khó nhìn làm ta không thể xác định nổi chúng có màu gì.

Hư vô.

Không có gì cả, ngoài nó.

Một luồng sáng màu vàng chói lọi chợt xé tan không gian đó.

Bên kia ánh sáng, những hồi ức nó đánh mất lại trở về.

*

Năm ngày trôi qua.

Anh còn nằm trên giường bệnh của phòng sang trọng bậc nhất trong bệnh viện do chấn động vết thương.

Nó hôn mê, bác sĩ kết luận do vấn đề tâm lí.

Hắn ngày nào cũng vào bệnh viện, đôi lúc còn ngủ lại đó.

Gã khoảng vài ngày lại vào thăm vì kẹt đóng phim, còn mang cả hoa do Thánh Mỹ gửi tới và cô cấm hắn nói với ai.

Nhóc cũng tới thăm nhưng mỗi lần thấy hắn là nhảy bổ vô đòi đấu khiến bệnh viện ồn ào hơn hẳn ngày thường.

*

Nó mở mặt.

Mùi thuốc tẩy rửa trong y tế nồng nặc.

-Em tỉnh rồi à?- Giọng nói này không phải của hắn, là của anh.

Nó mở to đoi mắt nhìn anh, nỗi sơ hiện hữu trong đôi đồng tử tím.

Nó đã hồi tỉnh, đã nhớ lại cuộc đời nó trong sáu năm đó.

Đau.

Rất đau nhưng sự thật thì mãi là sự thật.

*

Anh nhìn nó, nhận ra đã có điều khác lạ nơi nó.

Anh nhếch mép cười, khẽ cúi xuống trao nó nụ hôn.

*

Cửa mở.

Hắn đã thấy cảnh đó.