Vì Đó Là Anh

Chương 8: Công viên giải trí



Nó vừa về đến nhà đã thấy anh nó ngồi trên sofa xem tivi

-Nam ngày mai đi chơi nha! Lâu rồi Nam không đi chơi với em-Nó lay lay cánh tay anh nó

-Đi đâu nhóc con-Nam yêu chiều nhìn đứa em gái nhỏ của mình

-Đi công viên giải trí nha!Em rất muốn đến đó.Rủ cả anh Đăng Dương nữa. -Nó lại làm nủng

-Không được ở đó có rất nhiều người! Nếu như fan của bọn anh nhìn thấy thì sẽ không hay đâu.

-Nam không thích thì thôi vậy. Hân đi một mình. Nó đứng dậy dâm chân đi lên lầu, nhưng vừa bước được vài bước, nó quay lại bởi câu nói của Nam

-Giận sao? Anh sẽ đi, được chưa

-Dạ được, Nam là nhất-Nó chạy lại hôn chụt vào má Nam một cái rõ kêu, sau đó chạy lên phòng.

[ Ngày mai bọn mình sẽ đi công viên giải trí. Gặp nhau tại cổng lúc 8h nha! ]. Nó cười tủm tỉm khi gửi tin nhắn cho hai đứa bạn thân yêu.

Sáng hôm sau, đúng 8h cả bọn đã có mặt tại công viên. Trước cổng công viên là ba cô nàng với trang phục dạo phố thật thoải mái và ba chàng trai trùm kín mít nào là khẩu trang, kính, nón đủ kiểu

-Mọi người làm gì vậy? Bây giờ đang là mùa hè đó!-Nó cười sặc sụa

-Cô thử nổi tiếng như bọn tôi đi rồi biết-Hắn vênh mặt lên nói

-Khoang đã, sau cái tên nhỏ mọn này lại có mặt ở đây-Nó

-Công viên của nhà cô chắc-Hắn găng cổ lên cải lại

-Sau mỗi lần hai người gặp nhau thì lại cải nhau chứ. Là do anh rủ cậu ấy đi cùng cho vui đó mà-Đăng Dương gãy đầu

-Anh thật là....-Nó tức nói không nên lời

-Tao tưởng chỉ có ba người bọn mình thôi chứ-Diệp Vi kéo nó ra nói nhỏ, Lan Anh ở bên cạnh cũng gật gù

-Tao là đang tạo cơ hội cho bọn mày đó. Cố gắng nắm bắt-Nó cười ma mãnh

-Mọi người Let go- Nó hét lớn

Vào đến nơi hắn đã chọn ngay cái trò mà nó sợ nhất “nhà ma”

-Chơi trò này đi-hắn nói

-Không....không chơi được không-Nó lấp bâp

-Cô sợ sao?-Hắn thích thú

-Ai nói, chỉ là.... chỉ là tôi thấy trò này nhàm chán quá thôi!-Nó rất sợ nhưng nó vẫn mạnh miệng

-Vậy thì vào-Nói xong hắn tiếng đến quầy bán vé mua vé cho sáu người.

Lần lượt từng người bước vào, đầu tiên là Đăng Dương, Diệp Vi, Nam, Lan Anh, hắn và người cuối cùng là nó. Nó vốn dĩ từ nhỏ đã sợ bóng tối rồi vậy mà ở trong này lại chẳng có cái đèn nào cả. Nó kéo áo hắn

-Cho tôi lên trên được không?.Không đợi hắn trả lời nó nhanh chóng tiếng lên phía trước. Trước mắt nó bây giờ, là cái đầu đầy máu cứ treo lơ lững trong rất đáng sợ. Nó đưa tay tìm Lan Anh vì nhớ nhỏ đi trước nó. Nhưng nó đâu ngờ Lan Anh đang sợ hãi bán chặt vào người anh nó. Bỗng dưng từ phía sau phát ra thanh âm lành lạnh

-Cô đang rất sợ thì phải-Đó là hắn, như tìm được cứu tinh nó ôm chặt hắn

-Làm ơn đi tôi đi không được nữa rồi. Tôi rất sợ-Nó khóc

-Tôi cõng cô-Hắn cuối người xuống chờ nó leo lên lưng

-Cảm ơn-Nó nói lí nhí, đây là lần đầu tiên nó nói cảm ơn với hắn thì phải

Ở chổ nó là như vậy còn ở chổ Diệp Vi thì

-Anh Đăng Dương mình đi ra được không?-Diệp Vi bấu chặt cánh tay anh

-Trong đây chỉ có một lối ra thôi! Nếu muốn ra thì em phải đi tiếp-Anh ấm áp nói với cô

-Nhưng em sợ lắm!-Cô chẳng khác gì nó, cô khóc thật rồi

-Vi nhìn anh này-Anh xoay người cô lại

Cô đưa đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh

-Tin anh không

*gật gật*

-Mọi thứ ở nơi này đều là giả hết không có cái gì là thật cả-Anh chân thành nhìn cô. Nghe anh nói như vậy thì cô thôi khóc cùng anh đi tiếp

Từ khi vào đến giờ chỉ có mỗi Lan Anh là im lặng. Nhỏ cũng đang rất sợ, lúc nào cũng bấu chặt vào góc áo của Nam. Lan Anh thằm nghĩ người con trai đi bên cạnh cô sau có thể lạnh lùng đến vậy. Nếu so về độ lạnh lùng thì Nam còn lạnh lùng hơn cả Đình Phong. Nam biết là Lan Anh sợ nhưng vẫn ung dung mà đi về phía trước không hề để ý đến.

Khi ra được bên ngoài cả Lan Anh và Diệp Vi đều vui mừng chỉ có mỗi nó là đang nhắm tịt mắt ở trên lưng hắn

-Nè tiểu yêu, có xuống không thì bảo. Tôi mỏi lắm rồi đó, cô có biết cô nặng lắm không hả-Hắn lạnh giọng nói với nó. Nghe hắn nói như vậy thì nó phóng xuống đi trước. Đi đến chỗ tàu lượng siêu tốc thì dừng lại.

-Chơi trò này nha! Nó nhìn mọi người, chỉ tay về phía tàu lượng

-Không được-Hắn lớn tiếng

-Tôi không có bị lãng tay, nói nhỏ dùm cái-Nó bực trước thái độ của hắn

-Nhưng sau lại không được?-Nó nghiêng đầu hỏi

-Anh Phong bị hạ đường huyết không thể chơi những trò như vậy được-Nam trả lời thay hắn

-Ai nói là không được-Hắn sợ bị nó trêu nên lên tiếng

-Cậu chắc chứ-Đăng Dương có phần hơi lo

-Nếu anh chơi không được thì thôi không chơi trò này nữa-Nó nói

-Ai bảo cô là không được-Hắn bước lên tàu lượng, bọn nó bước lên theo

Tàu vừa mới duy chuyển thì hắn đã hét toáng lên thật mất hình tượng. Sau màng tàu lượng thì

-Anh ổn chứ-Nó có phần hơi lo lắng hỏi. Khi thấy mặt hắn xanh như tàu lá chuối, môi tái nhợt.

-Không ổn chút nào. Tôi chóng mặt lắm!- Hắn ôm cái cây ở gần đó

-Giờ sau Nam?-Nó nghe hắn nói vậy càng lo hơn nhất thời không biết phải làm gì

-Hậu quả của em gây ra thì em tự mà gánh lấy-Nam bỏ mặt nó

-Nam có phải là anh của em không vậy?Anh Đăng Dương sau bây giờ- Nó quay sang cầu cứu anh. Vừa nói xong thì hắn đã ngất đi, mai mà nó đỡ kịp sau đó đưa hắn vào bệnh viện.