Vì Đó Là Anh

Chương 30: Ước mơ



Những ngày sau đó là những ngày vô cùng hạnh phúc đối với Lan Anh. Tuy phải nằm viện nhưng nhỏ không hề nhàm chán. Vì lúc nào cũng có Nam ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc và còn cả bọn nó nữa hôm nay cũng không ngoại lệ

-Tao đến rồi đây.-Nó đưa một túi cháo trước mặt Lan Anh

-Cả tao nữa nè! Anh Đăng Dương nữa-Diệp Vi cũng không kém phần ồn ào

-Hai bây không đến thì tốt hơn. -Lan Anh biễu môi

-Bọn mình đến đây làm kì đà cản mũi nên có người không thích kìa.-Diệp Vi trào phúng

-Nằm viện mà có người yêu ở bên chăm sóc thì còn gì bằng. Đôi lúc tao cũng muốn nằm viện giống mày-Nó cũng hùa theo trêu chọc Lan Anh làm cho mặt nhỏ đỏ lên như trái cà chua chín

-Nói năng kiểu gì vậy hả?-Hắn bước vào, lườm nó

-Hứ.-Nó không thèm trả lời hắn

-Nhìn kìa hai người thật giống vợ chồng son nha!- Đăng Dương cười cười

-Người ta là sắp cưới nhau rồi đó anh-Lan Anh tuy là bệnh nhân nhưng cũng không vừa

-Em nhiều chuyện-Nam nhéo nhẹ chóp mũi Lan Anh

-Ganh tị chết mất. Mọi người ở chơi vui nha! Em phải về rồi-Nó nhăn mặt

-Em cũng về đây không chịu nổi-Diệp Vi phối hợp cùng nó

-Diễn sâu thật-Lan Anh xoa cằm

Bọn nó vô tư cười nói vui vẻ. Các cô nàng này hình như lúc nào cũng có chuyện để nói thì phải. Bọn nó cứ nói không ngừng, còn bọn hắn chỉ im lặng, hướng ánh mắt về phía một nữa của mình mà lắng nghe rồi vô thức mỉm cười.

Đến tận khi chiều tối nó mới chịu về nhà.

-Tôi lên phòng trước đây-Nó chạy một mạch về phòng rồi chăm chú viết viết vẽ vẽ cái gì đấy.

*Cốc cốc*

-Vào đi cửa không khoá-Nó biết là hắn nên không ngần ngại cho vào

-Làm gì chăm chú vậy?-Hắn đặt cốc sữa cạnh nó

-Thiết kế-Nó vẫn miệt mài

-Uống sữa đi rồi hẳn làm. Nhưng em biết thiết kế sao?-Hắn có phần ngạc nhiên

-Ừ biết-Nó tiện miệng trả lời

-Thật sao hay buồn không có việc gì làm nên vẽ bậy-Hắn chọc nó

-Anh biết nhà thiết kế Elly Nguyễn chứ?-Nó xoay ghế đối diện hắn

-Ừ. Tôi có một vài mẫu do cô ấy thiết kế nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Cô ấy là người nổi tiếng trong nghành thời trang với những mẫu thiết kế phá cách nhưng tinh tế và chưa một ai trong nghành này biết mặt cô ấy. Cô ấy là nhà thiết kế độc quyền của tập đoàn nhà em, chắc em đã gặp qua rồi. -Hắn chóng hai tay ngã người về phía sau luyên thuyên nói

-Là tôi đó-Nó chỉ tay vào người

-Nói dối trắng trợn-Hắn trề môi

-Không tin thì hỏi ba mẹ tôi hay hỏi Nam cũng được-Nó xoay người lại tiếp tục công việc đang dang dỡ

-Thật sao?-Hắn đứng phía sau nó chóng hai tay xuống bàn nhìn chăn chăm vào mẫu thiết kế của nó. Hiện giờ khoảng cách giữa mặt nó và mặt hắn hầu như không có.

-Lễ phục?-Hắn quay lại, hỏi nó môi gần với môi nó

-Ừ. Nhưng anh có thể nào cách xa tôi được không?-Nó đẩy hắn

-Sao lại thiết kế lễ phục-Hắn quay trở lại giường thoải mái nằm xuống

-Từ lúc tôi bắt đầu cầm bút thiết kế, tôi đã ấp ủ mơ ước sao này sẽ tự tay thiết kế lễ phục cho tôi và người con trai mà tôi yêu thương và gắn bó cả đời. Ước mơ của tôi đã được thực hiện nhưng tôi không ngờ nó lại được thực hiện sớm như thế và càng không ngờ tôi phải gắn bó cả đời với người con trai mà tôi không hề yêu thương.-Nó không ngần ngại chia sẽ cái mơ ước từ bé đến giờ cho hắn nghe

-Không phải em thích hát sao?-Hắn thắc mắc

-Ừ rất thích-Nó vui vẻ khi nhắc đến đều này

-Thích thiết kế giống như thích hát không?

-Lúc đầu tôi rất gét nhưng vì thiết kế là ước mơ của chị ấy, vì tôi mà chị ấy không thể thực hiện được ước mơ của mình. Nên tôi thay chị ấy thực hiện, gắn bó nhiều rồi cũng dần yêu thích-Giọng nó trầm xuống

-Chị ấy?- Hắn tò mò về người con gái trong câu chuyện của nó

-Là người mà tôi yêu thương nhất sau ba mẹ

-Không lẽ em bị........-Hắn đang nghĩ đến khả năng khó có thể xảy ra nhất, nó là less sau. Không thể nào

-Anh nghĩ đi đâu vây? Chị ấy là người mà Nam yêu vì Nam yêu chị ấy nên tôi cũng yêu chị ấy xem chị ấy như chị gái mình-Ánh mắt nó ánh lên niềm hạnh phúc nhưng có chút đau thương khi nhắc đến người con gái đó

-Người Nam yêu?- Hắn không phải là con người nhiều chuyện hay tọc mạch chuyện của người khác nhưng đối với chuyện của nó hắn lại tò mò muốn biết

-Anh không về phòng?- Nó không muốn nhắc đến câu chuyện buồn trong quá khứ nữa

-Muốn ở đây-Hắn lại giỡ trò trẻ con nữa rồi

-Mau về phòng giùm-Nó chỉ tay ra cửa

-Không thích-Hắn cuộn người trong chăn

-Tuỳ anh nhưng làm ơn im lặng để tôi tập trung.-Nó nhắc nhỡ

-Không im-Chỉ với nó hắn mới trẻ con như thế

-Có muốn mặc lễ phục đẹp không?- Nó như bà mẹ trẻ đang dỗ dành con mình bằng những lời lẽ dịu ngọt. Hắn như hiểu ý, im lặng ngắm nhìn nó làm việc. Những lúc nó chú tâm như thế này trong nó quyến rủ đến nhường nào. Hắn cứ ngắm nhìn nó cho đến khi thiếp đi mới thôi. Cuối cùng bộ lễ phục cũng đã xong nó mệt mỏi nằm xuống giường. Nhìn người con trai đang cuộn tròn trong chăn

-Ngủ ngon đến vậy. Không đành lòng đánh thức anh.- Nó đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu nâu đồng đã che gần hết khuôn mặt điển trai kia

-Ngủ ngon-Nó thơm vào má hắn

Hai con người, hai trái tim đang đập lệch nhịp vì nhau đang dần chìm vào giấc ngủ.