Vì Đó Là Anh

Chương 18: Xem mắt



Thấm thoát một tháng đã trôi qua. Mọi người trở về thành phố, tạm biệt biển tình thơ mộng. Nó lao vào nhà, nhanh như tên lửa.

-Nhớ ba mẹ quá! Nhớ nhà quá đi!- Nó ôm chầm ba mẹ nó

-Chỉ giỏi nịnh-Mẹ nó đánh yêu nó

-Ba mẹ có con gái dẻo miệng thì quên mất con trai rồi.- Nam giọng oán trách

-Chỉ có anh chị là quên hai người già chúng tôi thôi-Ba nó lên tiếng

-Hai đứa nghĩ ngơi đi. Chiều chúng ta dùng cơm ở nhà hàng-Mẹ nó cười dịu hiền

-Sao hôm nay mẹ hào phóng vậy ta?-Nó nghi hoặc

-Dùng cơm cùng bạn của ba mẹ-Ba nó

-Ba mẹ dùng cơm với bạn tại sao lại cho bọn con đi cùng?- Nam khó hiểu hỏi

-Tiện thể xem mắt con bé Hân luôn-Mẹ nó xoa đầu nó

-Xem mắt-Nó và Nam bất ngờ đồng thanh

Ba mẹ nó chỉ nhẹ nhàng gật đầu

-Con chỉ mới 17 tuổi thôi. Không được đâu ba mẹ, còn công việc của con nữa. Không được tuyệt đối không được-Nó khóc không ra nước mắt

-Con cũng không đồng ý-Nam bên vực nó

-Con không có quyền phản đối cả con nữa Nam. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra-Ba nó đi lên phòng

-Nhất định chiều nay con phải đi-Mẹ nó cũng đi theo ba nó

-Nam làm sau đây? Em không thể lấy chồng và càng không thể làm vợ người mà em không yêu-Nó uất ức, ôm Nam khóc nức nỡ.

-Lên phòng nghĩ đi-Một khi ba mẹ nó đã quyết thì không ai ngăn được, Nam cũng không ngoại lệ. Nó ngoan ngoãn đi lên phòng không nói tiếng nào.

*Biệt thự nhà họ Vũ*

-Con sẽ không từ bỏ đâu nên ba đừng phí công-Hắn từ ngoài đi vào, ngồi đối diện ba hắn.

-Ta sẽ không phản đối việc của con nữa- Ba hắn mân mê tách trà thưởng thức

-Ba nói thật-Hắn không thể tin là ba hắn có thể từ bỏ dễ dàng như vậy

-Thật. Nhưng với điều kiện-Ba hắn nghiêm giọng

-Ba nói đi. -Hắn thẳng thắng

-Đi xem mắt

-Sao? Đi xem mắt. Con không đồng ý-

-Mẹ tin là con sẽ thích con bé ấy-Mẹ hắn luôn là người xoa dịu căng thẳng giữa ba và hắn.

-Nói như thế nào thì con cũng không đồng ý-Hắn đi ra cửa không màng đến ba mẹ

-Chiều nay 5h con phải có mặt tại nhà hàng nếu không muốn ta kêu người mang con đến-Ba hắn cảnh cáo.

Hiện bây giờ, trước cửa nhà hàng sang trọng có cô gái nhỏ nào đấy đang phụng phịu

-Con không vào được không?-Nó biết đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất của nó

-Không thể. Vào trong nào con gái-Mẹ nó ngọt giọng, kéo nó vào bên trong.

-Mẹ định chôn vùi thah xuân của con bằng cuộc hôn nhân này hả?-Nó muốn khóc lắm nhưng nơi đây đông người, nó phải giữ hình tượng.

-Cười lên nào con gái.-

Nó đã đến nơi cần đến, trước mặt nó bây giờ là một người đàn ông trung niên nét mặt có hơi nghiêm nghị Và một người phụ nữ khuôn mặt nhân từ, phúc hậu đang tươi cười nhìn nó. Nhưng mà người nó cần xem mắt đâu nhỉ? Hi vọng cái tên đấy không đến. Hắn từ đâu bước vào làm nó có hơi ngở ngàng

-Là anh/cô sao?-Nam, nó và hắn có phần hơi bất ngờ

-Nam biết Phong thì đúng nhưng Hân biết Phong sao?-Mẹ nó ngớ người

-Mẹ sao vậy? Hắn ta.... à không anh Phong là đàn anh của con trong công ty. Với lại sản phẩm mới của công ty chúng ta là do bọn con làm đại diện mà.-Nó giải thích

-Vậy thì tốt quá còn gì-Mẹ hắn vui mừng

-Bọn con ngồi đi. Đây là bác Lâm và cô Nguyệt kia là Phong bọn con chào hỏi đi-Ba nó chỉ tay vào mọi người. Nó và Nam cuối chào lịch sự

-Còn đây là bác Bảo và cô Nghi kia là Nam và Hân-Ba hắn giới thiệu. Hắn cũng lịch sự cuối chào.

Bữa án diễn ra thật ngượng nghịu và gò bó

-Con xin phép ra ngoài một lát ạ!-Nó lên tiếng phá tan bầu không khí

-Con đi đi-Nhận được sự đồng ý của mọi người nó bước ra ngoài

-Con cũng xin phép-Hắn đứng dậy bước theo nó.