Vì Bồ Công Anh, Em Sẽ Chờ...!

Chương 2



“Em là học sinh du học à?” “Dạ” “Em học về nhiếp ảnh, năm nhất.

Thế em học trường nào?” “Dạ là đại học A” “Oh, thế chúng ta học chung trường” “Là tiền bối rồi, nhưng sao em không gặp anh trước đó nhỉ?” “Anh ít ở trường ngoài giờ học.” “Còn anh thì sao?” “Anh sinh cùng nước với em, cho đến năm mười tuổi thì gia đình anh di cư” “Mà sao anh biết em là người thế nào, mà đến bắt chuyện thế? Không sợ bị lừa sao?” “Nhìn cách ăn mặc của em, kể cả những người lừa gạc cũng không như thế, tất oai.

Còn em không nghĩ thế về anh à?” “Em không.

Bởi vì mẹ em là bác sĩ tâm lý, em có đọc chút về sách của bà ấy, từ cách ăn mặc, đến cách nói chuyện như anh, thử nghĩ xem có tên lừa gạc nào như thế không?” “Hay!” anh nói ra với vẻ khâm phục.

Tôi cười đáp lại rồi im cả hai im lặng.

Cho đến lúc về thì anh và tôi share số điện thoại cho nhau.

Sau lần đó ở trường, chúng tôi cũng thường xuyên gặp nhau, ở sân trường, ở nhà ăn,...

Có lúc cũng hẹn nhau đi chụp ảnh.

Dần dần trở nên thân thiết, có gì cũng kể nhau nghe cho đến một ngày.

Tôi nhận được điện thoại của con bạn thân, nó bảo tôi phaiỏi bình tĩnh khi nghe nó nói nó thấy người yêu của tôi, đang đi cùng bạn cùng lớp với tôi năm lớp 12, không những vậy còn nắm tay, mặc đồ đôi.

Tôi không tin cho lắm, tôi bảo nó “mày đâu có bằng chứng, mày lừa tao nữa thì mày chết chắc”.

Nó là con bạn nối khố của tôi, từ nhỏ đã như người một nhà, chuyện của tôi nó biết hết, ngược lại chuyện của nó tôi cũng biết hết.

Rồi chúng tôi tâm sự cho đến khuya, tôi nhận được điện thoại của bạn trai nên nói nó cúp máy, lát nữa tôi sẽ gọi lại.

“Alo! em nghe” tôi vừa cười vừa nói.

“Lyn này, mình chia tay nhé?” “Hửh?” nụ cười của tôi tắt ngấm.

chả lẽ những gì con bạn thân tôi nói là sự thật, về người mà tôi từng yêu hai năm “Anh nói, chúng mình chia tay.

Anh không chờ được em.

Anh xin lỗi” “Thế anh nói, tình cảm hai năm của chúng ta không bằng anh một lần gặp con bạn lớp 12 của em?” “Sao em lại biết?” đúng là vậy rồi.

Thế thì tôi cũng chả muốn níu kéo làm gì.

Với một người đã lừa dối tôi như thế.

“Em hiểu anh mà, không sao.

Nếu không là người yêu thì cũng có thể là bạn mà.” Tôi cũng đâu thể để người khác cứ chờ mình mãi được.

“cảm ơn em” tôi thấy được tiếng cười hạnh phúc của anh qua điện thoại, thì ra tôi khiến anh mệt mỏi đến thế.

Tôi cười nhẹ, rồi cúp máy.

Gọi lại cho nhỏ bạn, kể nó nghe mọi chuyện, tôi im lặng nghe nó rủa anh đến thảm, tôi không ngăn, bởi vì tôi biết nó muốn tôi vui, với một người như thế thì không đáng để nhận tình cảm của tôi.

“Ê! tao nhớ mày” tôi nói nhỏ với nó, nhỏ rất nhỏ.

Nó không nói gì nữa, cho đến khi tôi nghe được tiếng thút thít của nó.

“Tao thất tình, mày khóc dùm à?” “Tao cũng nhớ mày, khi nào thì mày về?” “Tao cũng không biết, mới đi về cái gì?”