Vẽ Mắt

Chương 5



“Anh yên tâm!về sau sẽ có”

“Thật không?” cho rằng cô đang an ủi. Khấu Quân Khiêm cầm quyển sách trên bàn bắt đầu đọc. Khúc Hải Tần cũng rất nghĩa khí rút ra một quyển khác xemtrước một lần rồi giúp anh đánh dấu trọng điểm không nhàn hạ ngồi mộtbên hóng mát như mọi khi.

“Tôi…”

“Sao vậy?” cô vẫn dùng bút huỳnh quang đánh dấu trọng điểm đầu không buồn ngẩng lên.

“Không có gì! Tôi chỉ muốn nói thực sự cảm ơn cô” anh cảm nhận được cô thànhtâm thành ý giúp anh cho dù có theo đuổi được hay không anh đều cảm kích tự đáy lòng.

Quyển thứ nhất còn chưa đọc hết một nửa đã đến ngày anh phải đưa cún con đến bác sĩ khám lại. Trên đường không ngờ gặp được Diệp Dung Hoa vừa tan làm.

“Hi ! hai ngày nay không thấy anh đi mua đồ ăn sáng nhỉ, bận rộn lắm phải không?”

Không nghĩ tới cô lại chủ động bắt chuyện với mình, anh hơi thụ sủng nhược kinh. Sau khi hoàn hồn mới vội vàng trả lời.

“Đúng vậy! tôi có mấy bản vẽ đến hạn nộp nhưng bây giờ cũng coi như xongrồi”.Trong lúc làm việc anh không bận tâm đến bất kì việc gì khác,đếnchân cũng không buồn ra khỏi cửa. Thực trạch! Đương nhiên còn có mộtnguyên nhân khác. Từ khi có Khúc Hải Tần, hằng ngày cô đều đặt đồ ănngon đưa đến tận nhà, anh cũng không cần phải ra ngoài mua đồ nữa.

“Cún con có khỏe không?” cô dịu dàng vuốt ve con cún đang được anh ôm tronglòng. Anh rất cẩn thận còn dùng áo khoác chắn gió cho nó.

“Bác sĩ nói miệng vết thương không quá nghiêm trọng, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”

Có lẽ cũng do anh chăm sóc tốt. Diệp Dung Hoa hơi nở nụ cười đánh giángười đàn ông cao lớn trước mặt. Tuy anh cao to nhưng mỗi lần nhìn thấycô thì chân tay đều luống cuống giống như học sinh vậy.

“Chờ nókhỏi rồi anh định thế nào?” tiếp tục để nó làm chó hoang. Nhìn nó ngâyngô như vậy quả thực một chút năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có.

“Tôi sẽ nuôi nó.” Khấu Quân Khiêm không chút suy nghĩ. Cứu thì cứu cho trót, không có lý nào lại bỏ mặc giữa chừng.

Cô kinh ngạc “Tôi còn tưởng anh không thích chó?”

“Không thích nhưng cũng không ghét” hơn nữa Khúc Hải Tần rất thích nó. Lúc anh đang thiết kế một người một chó thường xuyên ở trên giường anh làmloạn. Mỗi lần thấy cô nằm ngửa bụng lên trên nó cũng rất phối hợp đổngười bắt chước y hệt .Cô thấy vậy thì rất thích thú. Tuy rằng cảm thấytrò này thật ấu trĩ nhưng nếu thiếu nó chắc cô cũng không còn cười nhiều như bây giờ.

”Vậy sao?” Diệp Dung Hoa trầm ngâm “ Trước kia tôichưa từng thấy anh lại gần chúng bao giờ, mỗi lần đi qua nhà trẻ đều cốtình tránh đi rất xa” chẳng lẽ đây không phải biểu hiện chán ghét.

Nhà trẻ có nuôi rất nhiều động vật nhỏ chúng đều rất ngoan,rất quý ngườinhưng anh mỗi lần đi ngang qua đều cau mày né tránh,cho dù là mèo,chóhay trẻ nhỏ.

“Cô không biết sao, mấy loại động vật nhỏ nhỏ nàyrất yếu ớt, chỉ cần dùng sức chút thôi đã có thể khiến nó bị gãy xươngngay? Mà tôi chân tay lại vụng về như vậy…” bất kể là trẻ con có lớnđến như nào thì xương cốt so với cây tăm cũng không khác gì.

“Cho nên anh sợ làm chúng bị thương chứ không phải…” chán ghét?

“Đúng vậy” sau đó anh kể cho cô hồi học tiểu học anh có nuôi một con tằm. Mỗi ngày nhìn nó ngày càng dài ra cũng có cảm giác thành tựu. Sau đó có một lần đang dọn phân cho tằm, anh bốc nó lên nhưng lại hơi mạnh tay khôngcẩn thận bóp chết nó. Nuôi hơn hai tuần cũng có chút cảm tình. Anh vìtằm cưng chết oan uổng mà rớt nước mắt. Anh bỏ tằm cưng vào hộp mangsang khu đất trống gần nhà đau lòng an tang. Mẹ anh lúc đó còn trêu trọc “Con ngoan! có nên lập thêm bia mộ cho nó hay không?”. Anh không thểhiểu nổi sao mẹ anh có thể vô tâm cười nhạo mình như vậy. Chuyện này itnhiều cũng để lại trong tâm hồn anh một bóng ma.Từ đó trở đi mỗi khi gặp động vật nhỏ nhỏ yếu ớt anh không tránh khỏi sợ hãi, cảm thấy chínhmình không cẩn thận sẽ làm chúng bị thương. Nhưng mỗi lần anh nói chongười khác biết nguyên nhân họ đều cười ha hả, lâu dần anh cũng lườigiải thích. Nghe xong, Diệp Dung Hoa vô cùng kinh ngạc rồi bật cười.

Rất nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá. Mọi người hiểu lầmanh rất nhiều. Cô không khỏi nhìn anh với con mắt khác. Người đàn ôngnày không giống với những gì cô vẫn nghĩ. Ít nhất không giống trướcđây.Bề ngoài có vẻ lưu manh nhưng thực ra tâm địa không xấu, có chút dịu dàng ôn nhu.

Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện. Tuy không cóquá nhiều đề tài nhưng cũng không nhàm chán. Đến tận khi đói bụng vì thế cô đương nhiên mời anh ăn cơm. Cô vốn muốn đến nhà hàng ở phía ngã tưkia ăn nhưng anh đã ăn ở đó rồi, thực sự rất khó nuốt nhưng vẫn chiềutheo ý cô. Chỉ có điều đồ ăn đã gọi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy đâu.Anh thành tâm đề nghị cả hai đổi địa điểm sang tiệm ăn cách con ngõ nàymột chút .Tiệc buffe ở đó rất ngon, bà chủ cũng rất tốt. Lần nào cũngthân thiết lây thêm đồ ăn cho anh, sợ anh ăn không đủ no. Cô kinh ngạcnhìn anh một lúc lâu sau đó nhếch môi khoái trá cười.

“Được! vậy chúng ta đến đó ăn đi.”