Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 41



Có điều nhìn thấy Thanh Dao bất cẩn như thế, hắn vẫn là cảm thấy có chút lo lắng, nói: "Nhặt cái gì, ta nhặt giúp ngươi."

Thanh Dao một tay chỉ chỉ trống bỏi lăn ở dưới bàn gỗ, một tay đẩy đẩy lồng ngực trước mắt, lại không có nửa phần thúc đẩy.

Phó Vọng Niên bế y lên đi đến bên giường, sau đó thả y trên giường, nói: "Chờ, ta nhặt giúp ngươi."

Đi đến nhìn trống bỏi dưới bàn, không cần nói cũng biết đây là đồ chơi mua cho con, thật là, không nói cúi người, này còn ở dưới bàn, chẳng lẽ y còn muốn bò vào dưới bàn sao.

Hắn cảm thấy hắn vẫn là phải nói với Thanh Dao chuyện dựng phu nên chú ý, nếu không thì, nói không chừng hôm nào còn sẽ nhìn thấy Thanh Dao đứng trên ghế đẩu.

Đặt trống bỏi trong tay Thanh Dao, nói: "Tiểu Dao, về sau nếu rớt đồ, ngươi liền chờ ta về, hoặc là nhờ cha nhặt giúp."

"Này lại không phải chuyện lớn gì, huống hồ em bé hiện tại cũng ổn định nhiều rồi." Thanh Dao bĩu môi, không phải chỉ nhặt đồ sao?

Phó Vọng Niên thấy y không để ý gì, nghiêm túc nói: "Ta nói với ngươi a, lúc trước chỗ bọn ta có một dựng phu cũng bởi vì rớt đồ muốn cúi người nhặt lên, nhưng ai biết bất cẩn trượt chân ngồi thẳng trên đất, sau đó em bé tròn ba tháng kia cứ vậy mất luôn, dựng phu đó khóc ngất xỉu tại chỗ."

Sắc mặt Thanh Dao trắng bệt nhìn Phó Vọng Niên, run người hỏi: "Thật ư?"

"Đương nhiên là thật, mấy chuyện này nhìn thì là chút chuyện nhỏ, có câu nói không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, bất cứ chuyện gì đều có khả năng, chúng ta không thể xem thường chuyện nhìn như đơn giản đó." Tuy có chút chột dạ Thanh Dao như vậy, nhưng Phó Vọng Niên cũng cảm thấy vẫn là nên cho Thanh Dao biết hậu quả của không cẩn thận mới được.

Thanh Dao đột nhiên nhào vào trong lòng Phó Vọng Niên, người mặc áo dày mà có vẻ tròn vo khảm vào trong lòng ấm áp.

"Ta không dám nữa, phu quân, ta thật không dám nữa, ta sẽ hảo hảo bảo vệ con." Giọng nói mang theo run rẩy, còn mang theo âm mũi nức nở.

"Chỉ cần tiểu Dao chú ý, thì sẽ không có chuyện, ta cũng sẽ hảo hảo bảo hộ tiểu Dao và con." Phó Vọng Niên nhẹ nhàng vỗ phu lang trong lòng.

Tuy hắn nói có chút khoa trương, nhưng không nói như vậy thì sợ Thanh Dao không biết hậu quả nguy hiểm, huống hồ mấy chuyện này thật là rất khó nói rõ.

Phó Vọng Niên nâng phu lang vùi trong lòng lên, trên mắt phượng còn mang theo giọt nước óng ánh, không cần nói cũng biết Thanh Dao vừa rơi lệ. Thương tiếc hôn lên lông mi óng ánh, giọt nước như bị hút liền rơi vào trong khoang miệng ấm áp của hắn, trên môi có vị mặn nhàn nhạt.

Thẳng đến môi hai người dán lấy nhau, Thanh Dao mới e thẹn nhắm mắt tùy ý nam nhân tìm lấy y, hai tay tự giác vòng lên sau cổ nam nhân.

Phó Vọng Niên cúi đầu nhìn mắt phượng đang nhắm, cũng nhắm mắt từ từ hưởng thụ ấm áp trong lòng, tuy nói là cách một tầng y phục dày, hắn vẫn nhớ rõ ràng cơ thể mềm mại của người trong lòng.

Hai tay lặng lẽ rơi đến trên vạt áo của áo ngoài của Thanh Dao, cửa vào lúc này mở ra, hai người bị giật mình vội vàng tách đôi môi triền miên ra. Thanh Dao thẹn đỏ mặt vùi vào trong lòng nam nhân, Phó Vọng Niên xoay đầu nhìn người đến, là Phượng Liên.

Phượng Liên lúng túng nhìn con trai và con rể, y vừa nãy là thật không ngờ con rể đã về, hơn nữa còn ôn tồn với con trai ở trong phòng. Vốn là muốn đến kêu Thanh Dao uống chút canh nóng, không ngờ lại đụng phải chuyện tốt của hai người, tuy nói y đã là người làm gia gia, nhưng lúc này vẫn thật cảm thấy lúng túng.

"Ách, không sao, các con tiếp tục, không quấy rầy các con nữa." Phượng Liên nói rồi, liền đóng cửa phòng.

Trong phòng yên lặng nửa buổi, sau đó nghe thấy một giọng nói khàn khàn oán trách: "Đều là ngươi, lại bị cha nhìn thấy, ta lát nữa sao ra ngoài gặp người."

"Không sao, này đều là ta không tốt, cha sẽ không cười tiểu Dao, muốn cười cũng là cười ta." Nam nhân miệng đều là ý cười không che đậy được.

"Cười ngươi còn không phải cười ta, ngươi còn cười, ngươi cười ta liền tức giận." Người oán trách vẫn là có chút cảm thấy mất mặt.

"Được được, không cười nữa, chúng ta ra ngoài trước đi, có thể cha là có chuyện gì muốn nói với chúng ta."

"Ừm, lát nữa gặp cha không được nói nhiều."

"Tuân lệnh, phu nhân."

"Ai là phu nhân của ngươi, mồm mép láu lỉnh."

"Không phải ngươi thì là ai, trong bụng ngươi là có chứng minh tình yêu của chúng ta, trước khi ra ngoài, hôn cái nữa trước."

"Ưm....." Lời muốn cự tuyệt sớm đã bị người nuốt vào trong bụng, chỉ có thể đành chịu tiếp nhận hôn môi của nam nhân.

Thanh Dao và Phó Vọng Niên sau khi ra ngoài, nhìn thấy Lan Hiên đã ngồi bên bàn, mặt bàn đặt canh cá chép sa nhân nóng hổi, nói đến canh, Phó Vọng Niên hẳn biết rất rất nhiều, nhưng nói đến canh hợp với dựng phu, thật là không có rõ bằng Phượng Liên.

Có điều hắn dạo này cũng có gặm sách, nhưng sách về dựng phu ở nơi này rất ít, nào nhiều vô số như kiếp trước, trong nhà có một người từng trải thật là chuyện tốt.

Lan Hiên nhìn thấy Phó Vọng Niên vừa về liền đi tìm Thanh Dao, cười nói: "Đệ phu về rồi à."

Phó Vọng Niên gật đầu, sau đó dìu Thanh Dao ngồi xuống, Thanh Dao da mặt mỏng, nhìn thấy bộ dáng như cười như không của Lan Hiên không khỏi có chút đỏ mặt, hỏi: "Tiểu Trúc và tiểu Yên đâu?"

"Ồ, chúng nó đã chơi cả ngày, vừa ngủ rồi, thật là, lại ngủ lúc này, đồ ngon không ăn được." Phượng Liên nói đến hai đứa cháu kia liền cảm thấy có chút buồn cười.

Lúc trước có đồ ngon, lần nào ăn trước tiên không phải chúng nó, nhưng hôm nay chơi quá cao hứng, vừa ngừng lại chưa bao lâu liền ngủ.

Phượng Liên múc cho Thanh Dao và Lan Hiên mỗi người một chén canh cá, sau đó đưa cho hai người, nói: "Nào, uống cẩn thận, uống nhiều canh cá tốt cho em bé."

Thanh Dao và Lan Hiên cùng lúc gật đầu một cái, sau đó bắt đầu uống canh, Phượng Liên nhìn Phó Vọng Niên, nói: "Tiểu Phó, con về sớm, qua xem thúc thúc giúp ta, kêu y về ở y cứ không về, đều là người một nhà sao phân chia rõ như thế, hơn nữa y hiện tại cũng nên nhàn hạ mà hưởng phúc mới được."

Phó Vọng Niên nghĩ đến Phượng Điệp đã từng nói với hắn y từng điều tra chuyện hỏa hoạn năm đó, chẳng lẽ thúc thúc lên làm cha của Lương Phượng lâu cũng là vì chuyện đó? Nếu thật là như vậy, vậy y chẳng phải đều là vì cả nhà cha.

"Vâng, con đi xem thúc thúc, cha, nếu có thể khuyên thúc về, việc của Lương Phượng lâu kia sau này làm sao?"

"Đương nhiên là để người kế tiếp phụ trách a, hơn nữa y cũng không thể luôn quản cái lâu kia a!"

Thanh Dao và Lan Hiên nhìn hai người, sau đó nói: "Nếu không bọn con cũng đi khuyên thúc, thúc nhìn thấy hai người bụng lớn bọn con đi khuyên thúc, nói không chừng thúc không nỡ lòng sẽ theo bọn con về."

Phượng Liên còn chưa nói gì, Phó Vọng Niên lại mở miệng: "Hai dựng phu các ngươi ở nhà cho tốt là được, ta sẽ cố gắng khuyên thúc, chuyện này đều đặt trên người ta là được."

Chưa từng thấy dựng phu không tự giác như thế, còn muốn ưỡn bụng lớn ra ngoài khuyên người, này đều thành chuyện gì.

Hai dựng phu có chút như ai oán nhìn một cái, họ hiện tại là bị cấm đoán rất nhiều việc a, nhưng vì em bé trong bụng, đành phải đành chịu nói: "Bọn ta biết rồi."

Thanh Dao lại kéo tay áo Phó Vọng Niên nói: "Vậy phu quân ngươi nhất định phải cố gắng a, chuyện này toàn bộ giao cho ngươi."

Phó Vọng Niên cười, nói: "Yên tâm đi, vi phu ra tay, nhất định sẽ thành công."

Lúc này Lương Phượng lâu đã bắt đầu kinh doanh, Phó Vọng Niên là từ cửa sau đi vào, người canh cửa thấy hắn là người quen của Phượng cha cũng không ngăn cản.

Phó Vọng Niên không tìm thấy Phượng Điệp ở sân sau, thầm nghĩ y hẳn là đến sân trước, liền đi thẳng đến sân trước.

Bởi vì chút gợi ý lúc đó hắn cho Phượng Điệp, trò vui của Lương Phượng lâu hiện tại thêm rất nhiều, ngày càng có xu thế của phố giải trí, lúc Phó Vọng Niên đến sân trước lại nghe thấy tiếng ồn ào.

Đi vào trong lâu mới phát hiện mọi người túm tụm một chỗ, Phó Vọng Niên không rõ đó là vì cái gì, chỉ có thể tìm một tiểu công tử bên cạnh hỏi: "Đây là làm sao?"

Tiểu công tử tùy ý nhìn hắn một cái, nói: "Là Phượng Liễu chơi cờ với cha, nếu cha thua, Lương Phượng lâu này về sau sẽ giao cho Phượng Liễu."

Phó Vọng Niên có chút kinh ngạc, Lương Phượng lâu này có thể dựa vào phương thức như vậy quyết định người phụ trách sao? Tiểu công tử thấy hắn khó hiểu, lại nói: "Quy củ trong lâu là, nếu cha có người chọn lựa thích hợp, cha có thể quyết định người đó phụ trách, có điều nếu có người cảm thấy bản thân có bản lĩnh, cũng có thể khiêu chiến, nếu thành công, vậy chính là người phụ trách."

Phó Vọng Niên thật là không ngờ, Lương Phượng lâu này lại thần kỳ như vậy, lúc trước tuy cảm thấy Lương Phượng lâu này như một nơi vui chơi giải trí bình thường, có chút khác với mấy quan lâu kia, nhưng theo tình huống hiện tại, này thật là nơi vui chơi giải trí chính thức mới phải.

Bởi vì phía trước đã vây đầy người, Phó Vọng Niên đành phải ở phía sau từ từ chờ tình huống chiến đấu, nhưng mà sao họ đều yên lặng như thế, xem ra chuyện quân tử thật xem cờ không nói thật là có.

Chờ lúc hắn đứng đến chân mỏi nhừ, cuối cùng kết thúc, mấy người xem qua chiến cuộc bắt đầu thảo luận sôi nổi, mà Phó Vọng Niên thì đi đến bên cạnh Phượng Điệp, nhìn ván cờ trên bàn, thúc thúc thắng, hơn nữa thắng rất đẹp.

Phượng Điệp nhìn thấy Phó Vọng Niên, nói: "Tiểu Phó, sao ngươi ở đây?"

"Ồ, ta có chuyện muốn tìm thúc, thúc hiện tại còn có chuyện khác không?"

"Hết rồi, đến sân sau trước đi!" Phượng Điệp nhìn Phượng Liễu vì thua mà thất thần một cái, nói: "Lát nữa đến sân sau tìm ta."

Phượng Liễu không biết Phượng Điệp vì sao tìm cậu, có điều vẫn gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn ván cờ trên bàn, Phó Vọng Niên nhìn ván cờ, tay chỉ chỉ một quân cờ nói: "Kỳ thật, nếu quân cờ này đặt ở vị trí này, vậy có lẽ có thể cải tử hoàn sinh."

Phượng Điệp và Phượng Liễu không khỏi nhìn theo hướng chỉ của hắn, sau đó ngớ ra nhìn hắn, Phó Vọng Niên cười cười: "Ta lúc trước cũng chơi cờ vây, ừm, biết một chút."

Phượng Điệp và Phượng Liễu không tin này thật sự chỉ là biết một chút mà thôi, chỉ nhìn mấy cái liền biết thế chiến của ván cờ, còn có thể biết bước nào đi sai, cộng với mấy trò chơi bài lúc trước, không khỏi hoài nghi Phó Vọng Niên này rốt cuộc là nhân sĩ phương nào.

Phó Vọng Niên bị họ nhìn đến hoảng sợ trong lòng, nói: "Thúc thúc, chúng ta vẫn là nói chính sự trước đi!"

Phượng Điệp nhìn Phượng Liễu một cái, nói: "Được."

Sau khi Phó Vọng Niên và Phượng Điệp đi, Phượng Liễu nhìn ván cờ, hồi lâu không hồi thần, cậu tưởng cậu có thể thắng được cha, xem ra cậu vẫn là quá đánh giá mình quá cao.

Phượng Điệp nhẹ nhàng xoay ly trà trong tay một cái, suy nghĩ hồi lâu, nói: "Kỳ thật ta vốn đã có dự định giao Lương Phượng lâu cho người khác."

"Vậy thúc thúc vì sao không nguyện ý về Thanh phủ?"

"Chuyện này rất khó nói a, dẫu sao ta với ca ca chỉ là huynh đệ kết nghĩa mà thôi, ta dù sao không thể chiếm thân phận này liền yên tâm thoải mái tiếp nhận ý tốt của ca ca!"

"Thúc ở Lương Phượng lâu này lâu như thế, kỳ thật là vì tìm manh mối của trận hỏa hoạn năm đó đi, đã như vậy, thúc còn cho rằng hai người chỉ là huynh đệ kết nghĩa sao?"

Phượng Điệp không dám tin nhìn hắn, nói: "Ngươi biết?"

"Nếu không phải, thúc sao sẽ vào lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thanh Dao liền có thể nhớ ra Thanh Dao, này có thể nói rõ thúc luôn đặt chuyện của cả nhà cha trong lòng, hiện giờ không dễ dàng cả nhà đoàn viên, không phải nên cùng nhau sống tốt những ngày trong tương lai sao?"

Phượng Điệp suy nghĩ rất lâu cũng không trả lời Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên cũng im lặng chờ y suy nghĩ, thẳng đến tiếng gõ cửa vang lên, Phượng Điệp gật đầu với Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên liền tiến lên mở cửa.

Phượng Liễu sau khi đi vào im lặng nhìn Phượng Điệp, Phượng Điệp nói: "Phượng Liễu, chuyện trong lâu liền giao cho ngươi."

Phượng Liễu mở to mắt, cậu còn tưởng cha sẽ nói cậu, không ngờ lại nói muốn giao chuyện trong lâu cho cậu, "Cha, này....."

"Ta vốn dự định giao chuyện trong lâu cho ngươi, nhưng ngươi có lúc quá mức đánh giá cao bản thân, mà ván cờ vừa nãy ta đáp ứng ngươi, chính là vì để ngươi biết trên người ngươi có những chỗ nào là thiếu, dẫu sao là đứa nhỏ ta nhìn nhiều năm như thế, giao chuyện trong lâu cho ngươi, ta cũng yên tâm."

"Cha, xin lỗi, ta....."

"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, ngày mai ta sẽ nói rõ chuyện này với mọi người, ngươi đó, nếu về sau có chuyện gì không biết, thì đến chỗ ca ca ta tìm ta."

Phó VọngNiên ngạc nhiên nhìn Phượng Điệp, Phượng Điệp lại cười nhạt với hắn, nói: "Caca đối xử ta như đệ đệ ruột, ta đương nhiên cũng phải đối xử y như ca ca ruột mớiđược.