Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 34: Đoàn tụ



Mấy người lớn trong phòng nhìn thấy dáng thèm ăn của hai đứa nhỏ, lục tục ngồi xuống bên bàn. Phượng Điệp nhìn món ngon đầy bàn, liền nói với Phượng Liên: "Ca ca, tay nghề của tiểu Phó quả thật là không tệ, mấy ngày trước trong lâu của ta bởi vì món hắn làm kiếm được không ít bạc!"

Phượng Liên vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Thật sao? Vậy ta thật là phải hảo hảo ăn mới được."

Y biết có thể được Phượng Điệp khen ngợi là một chuyện khó, dẫu sao Phượng Điệp là kén ăn có tiếng, cả món ăn của Phẩm Thanh Uyển y cũng xoi mói ra chỗ không ngon. Gắp cho hai đứa cháu nhỏ mỗi đứa một cái đùi gà, liền thấy hai tiểu quỷ này cầm đùi gà lên bắt đầu ăn, đầy miệng đều là dầu mỡ.

Lan Hiên quát khẽ một tiếng: "Ăn chậm chút, lại không ai giành với hai đứa." Trên mặt lại là mang theo dịu dàng của người làm cha. Phượng Liên từ ái nhìn hai đứa cháu, sau đó nói: "Trẻ con đều như vậy, năm đó Dực nhi và tiểu Dao cũng như vậy. Nào, tiểu Hiên cũng ăn nhiều chút, có em bé thì phải bồi bổ nhiều." Nói xong vươn tay gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong chén Lan Hiên.

"Cảm ơn cha."

Phượng Liên lại gắp miếng thịt gà cho Thanh Dao, nói: "Tiểu Dao cũng ăn, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau!"

Thanh Dao nói tiếng cảm ơn, y hiện tại khẩu vị rất tốt, trên cơ bản là món Phó Vọng Niên làm y đều thích, hơn nữa nhìn món ăn trên bàn, y cũng biết phần lớn đều là làm theo khẩu vị của y, trong lòng càng cảm thấy ngọt ngào.

Thanh Linh Phong lần nữa nhìn thấy che chở của Phó Vọng Niên với Thanh Dao, trong lòng càng hài lòng, lại nhìn Thanh Dực đang gắp thức ăn cho Lan Hiên, trong lòng rất là an ủi.

Không ngờ ông những năm này tuy không thể tự thân nhìn thấy nhi tử cưới vợ hoặc gả chồng, nhưng hai nhi tử đều tìm được một nửa còn lại tốt như thế, lo lắng mấy năm này cũng đều có chỗ trông cậy.

Lại nhìn Phượng Liên lúc này lại đỏ hốc mắt, có lẽ là phụ tử tình thân ảnh hưởng đến Thanh Dao, Thanh Dao nhìn Phượng Liên, vừa nhìn liền làm mấy người trong phòng đều nhìn hướng Phượng Liên, đương nhiên hai tiểu quỷ kia còn đang tiếp tục gặm đùi gà.

Thanh Linh Phong nhìn phu lang làm bạn nhiều năm bên cạnh, dịu giọng nói: "Sao khóc rồi, lúc này không phải nên vui vẻ mới phải sao?"

Phượng Liên muốn cười, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, nức nở nói: "Không ngờ qua nhiều năm như vậy, cả nhà chúng ta cuối cùng là đoàn tụ, hơn nữa Dực nhi và tiểu Dao đã thành thân."

"Vậy chúng ta càng nên cao hứng mới phải, còn có hai đứa cháu nhỏ, hiện giờ cũng xem như cả nhà đoàn viên." Thanh Linh Phong vỗ tay Liên nhi, trong mắt đầy nhu tình.

Mấy người trong phòng thấy màn này cũng có tâm tình tương tự, Thanh Dực và Phó Vọng Niên hai đại nam nhân trái lại đỡ, nhưng mấy á nam lại là đỏ hốc mắt, có điều lại không rơi lệ.

Phó Vọng Niên im lặng nhìn cảnh này, hắn lúc này không cảm thấy nam tử khóc có gì không ổn, dẫu sao kiếp trước hoàn cảnh kia cũng không tránh được chuyện nam nhân khóc. Huống hồ lúc này, xác thực là lúc đáng để thỏa thích khóc một lần, này dẫu sao là nỗi buồn đã cất giấu gần 20 năm.

Tiểu Trúc tiểu Yên trong tay cầm đùi gà, nhìn thấy gia gia luôn rất thương chúng không ngừng rơi lệ, tuy không hiểu gì, lại cũng bắt đầu khóc lớn theo. Tiếng khóc này liền làm người cả phòng hồi thần, Thanh Dực và Lan Hiên vội vàng an ủi hai tiểu quỷ của mình.

Thanh Linh Phong thì cười vui vẻ nói với Phượng Liên: "Ngươi xem, tiểu Trúc tiểu Yên đều khóc theo ngươi, hai tiểu quỷ này thật giống ngươi."

Phượng Liên tuy nói là đã lớn tuổi, khuôn mặt lại thanh tú không kém năm đó, nhiều hơn chút ý vị thành thục, khóe mắt chỉ là mang theo nếp nhăn nhàn nhạt, đầu tóc cũng chỉ thêm vài sợi bạc, lúc này càng là ngại ngùng nói: "Ta lại không phải cố ý."

"Phải phải phải, ngươi không phải cố ý, ngươi là quá cảm động." Thanh Linh Phong cười nói.

Lời này làm mấy người trong phòng đều khẽ cười ra tiếng, hai tiểu quỷ không biết mấy người lớn trong nhà đang cười gì, thấy gia gia cũng cười, liền tiếp tục gặm đùi gà của chúng, người lớn sao đều kỳ lạ vậy!

Cả nhà nhiều năm không gặp sau bữa cơm liền ở trong sân trò chuyện tình cảnh mấy năm này, nói ra nhớ thương mấy năm này, thẳng đến trăng lên cao, hai vị dựng phu buồn ngủ ngã trong lòng phu quân nhà mình.

Thanh Linh Phong và Liên nhi thăng chức làm tổ phụ và gia gia này mới đuổi nhi tử và con rể mang phu lang nhà mình về phòng nghỉ ngơi.

Phó Vọng Niên lễ phép gật đầu với hai người, sau đó ôm Thanh Dao đang ngủ sải bước đi đến phòng đã chuẩn bị xong.

Hai phu phu Thanh Linh Phong nhìn hướng Phó Vọng Niên rời đi, nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời lộ ra nụ cười vui vẻ.

Phó Vọng Niên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, động tác nhẹ nhàng đánh thức Thanh Dao còn chưa ngủ say, Thanh Dao mơ hồ mở hé mắt ra. Nhìn thấy khuôn mặt làm y an tâm kia liền lại nhắm mắt, chỉ là cảm giác hơi lắc lư này lại làm cơn buồn ngủ của y thanh tỉnh hơn nửa.

Phó Vọng Niên thả Thanh Dao trên giường, cẩn thận cởi áo ngoài và giày vớ giúp Thanh Dao, lúc này mới cởi áo ngoài và giày vớ của bản thân. Liền muốn nằm ngửa trên giường, lại đụng đến vết thương ban ngày, không khỏi đau rên một tiếng.

Thanh Dao vội vàng lo sợ bò dậy, có chút luống cuống nói: "Phu quân, ta thoa thuốc cho ngươi." Đều tại y luôn chỉ lo trò chuyện với người nhà, đều quên mất chuyện phu quân bị thương.

"Ta làm được!" Phó Vọng Niên muốn ngăn động tác của Thanh Dao lại chẳng thấm vào đâu, chỉ có thể nhìn Thanh Dao cầm thuốc mỡ đến.

Phó Vọng Niên cởi y phục trên người, lộ ra vết thương xanh tím, cả lồng ngực vì mấy vết thương này mà có vẻ có chút nhếch nhác, Thanh Dao nhíu mày nhìn mấy vết thương này, tuy biết đây chỉ là thương ngoài da, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

"Thương nghiêm trọng như thế, đều là lỗi của ta." Thanh Dao cẩn thận thoa thuốc, trong lòng không ngừng thầm mắng chính mình.

"Được rồi, tiểu Dao, ta da thô thịt dày, mấy ngày nữa liền khôi phục nguyên dạng, đừng lo lắng nữa." Phó Vọng Niên biết Thanh Dao sẽ trách bản thân muốn hắn giúp đỡ, nhưng lúc đó không phải Thanh Dao muốn hắn giúp, nói không chừng hắn cũng sẽ giúp, dẫu sao có những lúc hắn đúng là nhìn không quen mấy chuyện bắt nạt kẻ yếu kia xảy ra trước mắt hắn.

Thanh Dao không lên tiếng, im lặng thoa thuốc cho hắn xong, sau đó lại cất thuốc đi, lúc trở lại Phó Vọng Niên đã mặc xong áo, Phó Vọng Niên kéo tay Thanh Dao để y lên giường nằm, Thanh Dao vốn muốn dựa gần chút, lại nhớ đến vết thương trên người Phó Vọng Niên, sau đó lại lặng lẽ nhích vào bên trong.

Phó Vọng Niên cảm giác được động tác nho nhỏ này của y, buồn cười nói: "Tiểu Dao, này chỉ là vết thương nhỏ, chạm chút không sao."

"Không muốn, vừa nãy ngươi chạm đến ván giường còn kêu một tiếng, ta ngủ bên trong một chút là được." Thanh Dao lắc đầu, không có động thân.

Phó Vọng Niên nhìn ánh mắt kiên định của y, cũng biết không thuyết phục được y, đành phải miễn cưỡng ngủ như vậy, trong lòng thầm nghĩ cách xa một chút dù sao cũng tốt hơn tách giường.

"Phu quân, ta không ngờ lại còn có thể nhìn thấy cha và a cha." Thanh Dao chờ sau khi Phó Vọng Niên nằm xong, lẳng lặng nói.

"Có thể nhìn thấy thì tốt, ta còn chưa từng thấy cha ta, ách, phụ thân và cha!" Phó Vọng Niên vươn tay phải vuốt tóc lộn xộn của Thanh Dao lại.

Thanh Dao nhìn đường nét nghiêm khắc kia, y tuy biết Phó Vọng Niên đến từ một thế giới khác, nhưng Phó Vọng Niên lúc đó không có nói quá nhiều chuyện trước kia với y.

Phó Vọng Niên hai mắt nhìn màn trướng ở đỉnh đầu, lẳng lặng nói: "Ta từ nhỏ đã là một cô nhi, từ khi có ký ức đến nay thì chưa từng thấy phụ thân và cha."

Hắn nói rất bình thản, dẫu sao hắn đã không phải đứa trẻ năm đó nữa, hiện tại hắn không những là một người chồng, còn chuẩn bị làm phụ thân, mấy cái kia đối với hắn mà nói đã không quan trọng bằng tất cả những thứ hiện tại có bên người.

Thanh Dao nhìn thấy Phó Vọng Niên có chút thất thần, luôn cảm thấy hắn như là sẽ tùy thời biến mất, ý thức được trong lòng có một tia bất an, y đã yêu Phó Vọng Niên này, vậy thì y phải nắm chặt hắn, không cho hắn rời đi.

Nhẹ nhàng nhích người đến gần bên người Phó Vọng Niên, vươn hai tay ra ôm chặt thắt lưng cường trắng, đầu cẩn thận tựa bên ngực trái của Phó Vọng Niên, lắng nghe nhịp tim bình ổn kia.

Mỗi tối nghe thấy nhịp tim trầm ổn này, y liền cảm thấy an tâm, cho dù y không quen biết mọi người, chỉ cần có thể luôn ở bên người phu quân, thì y đã thỏa mãn.

"Phu quân, chúng ta luôn bên nhau, về sau còn có bảo bảo của chúng ta, phu quân muốn mấy đứa, ta liền sinh mấy đứa." Thanh Dao nhỏ giọng nói, y chỉ hi vọng hai người có thể luôn làm bạn đến già.

Phó Vọng Niên cúi đầu im lặng nhìn cái đầu trong lòng, như là cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Phó Vọng Niên, Thanh Dao ngẩng đầu liền đụng ngay con ngươi đen của Phó Vọng Niên.

Nhìn trong mắt phượng kia đầy bóng dáng hắn, đôi mắt đen của Phó Vọng Niên mang theo nhu tình như nước, như muốn làm người đắm chìm vào trong nhu tình này cũng sẽ không ân hận.

"Ừ, chúng ta luôn bên nhau, nhưng ta không muốn để tiểu Dao sinh nhiều bảo bảo như thế, nếu không thì tiểu Dao sau này đều chỉ lo cho bảo bảo, gạt phu quân ta qua một bên, vậy vi phu ta sẽ giậm chân a."

Ngẫm nghĩ thời gian này, Thanh Dao bởi vì mang thai chịu nhiều khổ sở như thế, hắn không muốn làm Thanh Dao chịu loại khổ này nữa, huống chi con cái nhiều, liền giống như Thanh Dực, phu lang đều phải tranh với con, hắn không muốn bước theo gót Thanh Dực.

Trên mặt Thanh Dao có chút nóng, may mà lúc này là buổi tối, nếu không thì khẳng định sẽ bị Phó Vọng Niên nhìn thấy màu đỏ trên mặt y.

"Phu quân mới thế, ta nghe Lý phu lang nói, có mấy nam nhân nhìn thấy phu lang trong nhà bụng lớn liền sẽ chạy đến quan lâu." Thanh Dao lẩm bẩm nói, tuy y rất tin tưởng Phó Vọng Niên, nhưng dáng vẻ này của y dẫu sao là không thể làm chuyện đó với hắn.

Phó Vọng Niên nghe xong lời của Thanh Dao lại không tức giận, dẫu sao Thanh Dao lúc này là nói rõ với hắn, có lẽ Thanh Dao cũng bởi vì tin tưởng hắn mới sẽ nói ra chuyện này.

"Nào có, đó là mấy nam nhân kia háo sắc, vi phu ta là không phải tiểu Dao không được, người khác vô luận là tiểu công tử thế gia, hay tiểu công tử quan lâu đều không có hứng thú." Đôi tay ôm eo Thanh Dao, sau đó sáp đến bên tai trắng nõn nhẹ nhàng thổi khí: "Vi phu ta trừ tiểu Dao, á nam khác đều không có hứng thú, chỉ có tiểu Dao mới có thể làm vi phu ta mất kiểm soát."

Gió lạnh đột nhiên đến bên tai làm Thanh Dao không tự chủ run một cái, thẹn đỏ mặt trừng Phó Vọng Niên một cái, nhưng lúc này, Phó Vọng Niên không cẩn thận đụng đến eo mẫn cảm kia, Thanh Dao không khỏi nhẹ nhàng "rên" một tiếng.

Phó Vọng Niên đã lâu không hoan hảo cùng Thanh Dao nghe thấy âm mũi mê người như vậy, bụng dưới sớm đã bởi vì u hương nhuyễn ngọc bên cạnh mà có chút xung động càng làm một dòng nhiệt lưu cùng nhau hội tụ đến chỗ đó.

Phó Vọng Niên nói thầm hắn thật là tự tìm cay đắng để ăn, mỗi tối ôm phu lang trong lòng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn không thể động tay, đó đã là nghẹn đến hắn đủ khó chịu.

Lúc này đây không phải làm hắn đều muốn tìm một bức tường đập vào sao? Hắn khi nào biến thành một nam nhân suy nghĩ không chu toàn như vậy rồi, mệt hắn còn nói bản thân hắn là một nam nhân thành thục.

Định luật của nam nhân thành thục là gì, hắn không biết, nhưng ít nhất nên biết dựng phu không thể chọc a, dẫn lửa lên người nghẹn khổ vẫn là chính hắn a!

Hai tay Thanh Dao đang để ở thắt lưng Phó Vọng Niên, động tác bụng dưới kia của Phó Vọng Niên chính là làm hai tay Thanh Dao cảm nhận được chút dị thường, nghi hoặc dời xuống dưới, cách lớp vải mỏng chạm đến nơi nóng bỏng kia, lại "vèo" một cái thu tay về.

Trên mặt Thanh Dao phát bỏng, thẹn đỏ mặt nhìn Phó Vọng Niên, lại thấy Phó Vọng Niên dở khóc dở cười nhìn y, đáy lòng Phó Vọng Niên gào thét một tiếng, y đây không phải thêm dầu vào lửa sao? Cảm giác hết sức căng thẳng vừa rồi càng làm hắn nghẹn khó chịu, khàn giọng nói: "Tiểu Dao, ngươi ngủ trước, ta ra ngoài chút."

Thanh Dao thấy hắn muốn đứng lên, đột nhiên vươn tay sờ đến nơi đứng thẳng sẵn sàng chờ phát kia, Phó Vọng Niên hít một hơi. Thanh Dao cúi đầu, e thẹn nói: "Phu quân vừa nãy mới thoa thuốc xong."

Phó Vọng Niên không nói nhìn Thanh Dao một cái, hắn tất nhiên biết hắn đây là thoa thuốc, nhưng này có cách gì a, lửa đã nhóm lên, không đi tiết chẳng lẽ muốn hắn cứ vậy gắng gượng.

"Tiểu Dao, ngươi mang thai." Giọng trầm thấp của Phó Vọng Niên vang lên trong trời đêm, lờ mờ còn nghe thấy thở dốc hỗn loạn.

Thanh Dao thẹn đỏ mặt nhìn Phó Vọng Niên, khẽ nói: "Ca phu nói....có thể....có thể dùng tay.....giúp phu quân giải quyết một chút."

Từ sau khi mang thai Phó Vọng Niên liền luôn chưa từng chạm y, mỗi khi đến nửa đêm, y liền sẽ cảm thấy lồng ngực bên cạnh lạnh rất nhiều, mới đầu cũng không biết là sao, nhưng trải qua buổi chiều lén lút thảo luận với Lan Hiên, lúc này mới hiểu nguyên nhân trong đó.

LanHiên dẫu sao là người từng sinh hai con, y liền hỏi Lan Hiên rất nhiều chuyện ykhông hiểu, này cũng mới biết có thể dùng tay giúp phu quân giải quyết.