Vật Trong Tay

Chương 49



Tiểu Ngũ lái xe đi tìm Phó Thận Hành thật. Phó Thận Hành đang điều khiển một cuộc họp video, nữ thư ký giở nhật trình, thấy lịch trong ngày không có cuộc hẹn nào của Tiểu Ngũ. Cô ta liền lịch sự mời Tiểu Ngũ vào phòng khách ngồi. Chờ khi cuộc họp kết thúc mới xin chỉ thị của Phó Thận Hành xem hắn có muốn gặp Tiểu Ngũ hay không.

Do dự án mới của Phó Thị ở Đông Nam Á bất ngờ xảy ra sự cố, nên lịch làm việc của Phó Thận Hành vốn đã kín mít, giờ càng thêm dày đặc, muốn chen ngang cũng khó. Nghe Tiểu Ngũ đến tìm, phản ứng đầu tiên của Phó Thận Hành là không rảnh để tiếp. Nhưng khi thấy A Giang bảo gã tới có việc, không hiểu sao hắn nghĩ ngay tới A Nghiên, lập tức dặn thư ký cho Tiểu Ngũ vào, đồng thời bảo trợ lý Nghiêm: “Cậu xuống trước chờ tôi, mười phút nữa tôi ra.”

Lúc rời cửa phòng làm việc của Phó Thận Hành, trợ lý Nghiêm chạm mặt Tiểu Ngũ. Tuy chỉ vô tình liếc qua, nhưng ánh mắt trợ lý Nghiêm nhìn Tiểu Ngũ lộ vẻ khinh thường khiến Tiểu Ngũ cực kỳ khó chịu. Sau một cái cau mày, khi đẩy cửa ra, nét mặt Tiểu Ngũ lại phủ lên vẻ bông đùa cà lơ phất phơ.

“Anh Hành.” Gã chào hỏi, không đợi Phó Thận Hành lên tiếng, tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế xoay, cười hì hì, nói: “Em đã đến trường chào hỏi cô Hà. Mọi việc xong xuôi hết cả rồi.”

Phó Thận Hành nheo mắt, hỏi một cách thờ ơ: “Có động dao kéo gì không?”

Tiểu Ngũ không trả lời thẳng câu hỏi, cười khì khì, đáp: “Anh Hành, cô Hà không phải kiểu phụ nữ bình thường. Cô ấy không lấy ngón tay của Đầu Trọc mà chỉ xiên một dao vào tay nó, chảy ít máu thôi.”

Nghe Tiểu Ngũ nói, Phó Thận Hành hiểu ngay một đao ấy Hà Nghiên tuyệt đối không chỉ xin tí huyết, có khi Đầu Trọc đã bị xiên thủng tay rồi cũng nên. Hắn nói không cho phép cô chặt ngón tay Đầu Trọc, cô nghe lời nhưng lại dùng cách khác chọc thủng tay Đầu Trọc, giẫm lên ranh giới cuối cùng của hắn để tiến lên trước một bước dài.

Cô gái này giảo hoạt đáng ghét, lòng dạ độc ác, không có chút bóng dáng của một người phụ nữ đàng hoàng. Nhưng không hiểu sao, hắn lại thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn lôi cô tới đây đánh một trận vào mông, rồi áp cô dưới thân, tùy ý chà đạp.

Phó Thận Hành rủ tầm mắt, định thần hỏi Tiểu Ngũ: “Đầu Trọc thế nào rồi?”

Tiểu Ngũ cười nói: “Nó còn thế nào được nữa. Da dày thịt béo, xử lý vết thương xong một cái là chạy ngay đến Túy Kim Triêu tìm Tiểu Bạch Dương.”

Phó Thận Hành khẽ gật đầu, vô thức liếc nhìn đồng hồ.

Tiểu Ngũ thấy vậy, lập tức đứng dậy: “Anh Hành, anh đang bận, em đi trước đây. Bốn Mắt nói mấy hôm nữa Túy Kim Triêu khai trương chi nhánh ở phía Tây, em phải năng qua đấy trông nom.”

Tuy mấy quán bar và hội sở giải trí mang danh nghĩa Phó Thị nhưng chẳng qua chỉ là nét chấm phẩy của tập đoàn Phó Thị. Quả nhiên, chợt nghe Phó Thận Hành nói: “Không cần để tâm đến mấy chuyện này. Đó chỉ là nơi để anh em vui chơi, không phải chỗ kiếm tiền. Nếu có thời gian, đến công ty giúp một tay, công ty vừa giành được một số dự án cơ sở hạ tầng tương đối lớn. Chú theo họ một chuyến đi.”

Tiểu Ngũ trong lòng mừng khôn tả nhưng nét mặt vẫn tỏ ra ba lăng nhăng: “Em sao làm được mấy việc nghiêm túc ấy, anh Hành đừng làm khó em nữa.”

Phó Thận Hành mỉm cười, đáp: “Cứ thử xem, không được hãy nói.”

Bấy giờ Tiểu Ngũ mới đồng ý: “Vậy được, em sẽ thử xem sao.”

Phó Thận Hành nói thêm mấy câu rồi xuống lầu, A Giang và trợ lý Nghiêm đều đang đứng cạnh xe chờ. Đoàn người tiến thẳng ra sân bay. Trợ lý Nghiêm vừa đưa tài liệu cần xem cho Phó Thận Hành, vừa nói: “Chuyến bay đã được phê duyệt, tám giờ đáp xuống Sài Gòn, sẽ không làm trễ buổi tiệc rượu. Hai cuộc họp quan trọng được sắp xếp vào sáng mai.”

Phó Thận Hành chậm rãi gật đầu, hơi nheo mày, nhìn tập tài liệu im lặng không đáp.

Trợ lý Nghiêm tiếp tục giảng giải: “Nguyễn tiên sinh sẽ xuất hiện ở buổi tiệc rượu, nghe nói ông ta đặc biệt thích tiếng Pháp. Nếu sử dụng tiếng Pháp để giao tiếp với ông ta, có thể sẽ tăng thêm hảo cảm của ông ta đối với ngài.”

Phó Thận Hành vốn biết chút ít tiếng Pháp nhưng hiện tại thì không ổn, quãng thời gian hai năm thật sự quá ngắn ngủi, rất nhiều chuyện căn bản không có thời gian học hỏi. Phó Thận Hành hơi rủ mắt, trong ánh mắt hiển hiện chút u ám. Hắn không phải Phó Thận Hành, hắn có thể hòa mình cùng bọn Tiểu Ngũ, có thể chuyện trò vui vẻ cùng các lão đại trong giới hắc đạo, có thể nắm chặt quyền hành của Phó Thị nhưng khi gặp phải chuyện này, hắn lại sinh cảm giác vô lực.

Trong đầu hắn đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ kỳ quái. Hà Nghiên và Phó Thận Hành vốn là những kẻ cùng đứng chung một chỗ. Họ đều được hưởng một nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ, đầu óc linh hoạt, lý lịch trong sạch, có tài năng ngôn ngữ bẩm sinh, dù ngôn ngữ lắt léo đến đâu, lời lẽ thốt ra từ miệng họ đều trở nên êm tai dễ nghe.

Còn hắn, hắn chạy chậm hơn họ những hai mươi năm. Một khoảng cách dài như vậy, cho dù cố gắng đến đâu, hắn cũng chỉ có thể vô vọng mà thôi.

Trợ lý Nghiêm không thấy hắn trả lời liền dè dặt nhìn.

“Tôi biết rồi.” Phó Thận Hành hờ hững, xua tay ý bảo trợ lý Nghiêm đừng quấy rầy, lơ đãng giở tiếp tài liệu. Hắn lấy điện thoại gọi cho Hà Nghiên: “Đang làm gì vậy?”

Hà Nghiên vừa ra khỏi cổng trường, đang phân vân giữa đi tàu điện ngầm hay xe buýt, nghe vậy thoáng sửng sốt, trả lời ngắn gọn: “Chuẩn bị về nhà.”

Hắn đột nhiên hỏi: “Có hộ chiếu nước Y chưa?”

Đó là một đất nước mới phát triển ở Đông Nam Á, Hà Nghiên chưa từng tới và cũng không có ý định đến nên đương nhiên không có hộ chiếu. Hơn nữa, cho dù là có, chỉ cần là hắn hỏi, cô cũng sẽ trả lời ‘không có’

Trong điện thoại, Phó Thận Hành im lặng rồi hỏi tiếp: “Em xiên thủng tay Đầu Trọc đấy à?”

“Vâng.” Cô trả lời thản nhiên, giọng điệu lộ chút đắc ý: “Tôi không chặt ngón tay hắn, anh chịu cho tôi mượn thế, đương nhiên tôi cũng muốn cho anh chút mặt mũi.”

Hắn không tức giận, thậm chí còn bật cười: “Từ nay trở đi, hết giờ làm ở nhà chờ tôi.” Hắn thoáng ngừng lại, cố ý giảm thấp âm lượng, giọng mập mờ: “Đến lúc ấy cuộc chiến đẫm máu kết thúc rồi phải không?” 

Hà Nghiên không để ý câu nói đùa giỡn của hắn, trong lòng toan tính chuyện khác. Cô hỏi hắn: “Anh phải đến nước Y à? Bao giờ vậy?”

Hắn cười cười, không đáp mà hỏi lại: “Sao? Em đang quan tâm tới tôi đấy à?”

Lúc này cô mới nhận ra mình đã nóng vội quá mức, liền cười nhạt để che giấu: “Đương nhiên là quan tâm rồi. Tôi đâu chỉ quan tâm anh bay chuyến nào, mà còn quan tâm bao giờ thì chiếc máy bay của anh rơi từ trên trời xuống. Nếu không phải nghĩ tới các hành khách vô tội khác, tôi sẽ bước ba bước dập đầu một cái leo lên Nam Chiêu Tự, cầu xin ông Trời cho máy bay của anh bị rơi.”

Hắn bật cười, không chút ngại ngần, nói: “Em cứ làm đi, khỏi lo cho các hành khách khác, vì đó là chiếc chuyên cơ riêng của tôi. Hơn nữa, em phải nắm chắc thời gian, nửa giờ tới chuyến bay của tôi sẽ cất cánh.”

Đây đúng là cầu được ước thấy, Hà Nghiên mừng thầm, nhất thời im lặng, trong đầu tính xem khoảng cách giữa Sài Gòn và Nam Chiêu có xa lắm không, chuyến bay kéo dài khoảng bao lâu.

Phó Thận Hành như cảm nhận được sự mất tập trung của cô, hắn khẽ cười nói: “Hà Nghiên, coi chừng đấy. Tuy em đã thay điện thoại nhưng tôi vẫn có thể kiểm soát di động của em, em đi đâu đều bị tôi ghi lại. Nếu em dám tìm Lương Viễn Trạch, tôi sẽ chặt nốt chín ngón tay còn lại của hắn.”

“Vậy à?” Cô cười lạnh trả lời Phó Thận Hành, ánh mắt lướt qua buồng điện thoại công cộng, đợi Phó Thận Hành cúp máy xong, lập tức dùng điện thoại công cộng kiểm tra thông tin và gọi cho một công ty chuyển phát nhanh trong thành phố.

Vì chuyển hỏa tốc nên nhân viên chuyển phát nhanh đến rất nhanh. Hà Nghiên tắt điện thoại, nhét vào hộp, điền tên người nhận là cô, địa chỉ nhận là nhà bố mẹ cô, còn cố ý bo thêm tiền cho nhân viên chuyển phát nhanh rồi dặn dò: “Anh chuyển cái này trước cho tôi, đi theo tuyến xe buýt số 721, tốc độ không cần quá nhanh, đến nơi trước 9 giờ là được.”

Yêu cầu này quả thực khác thường, nhưng nhân viên chuyển phát nhanh từng gặp qua nhiều loại khách kỳ quái nên không hỏi nhiều, sau khi nhận tiền liền rời đi.

Hà Nghiên không dám chậm trễ, vẫy tay chặn một chiếc taxi, lên xe báo địa chỉ nhà bà Trần: “Bác tài, tôi có việc gấp, bác lái nhanh một chút nhé.”