Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 6: Trẻ con không được khóc



"Ngân Báo, còn không cút xuống đây cho tôi!" Vừa đi vào phía trong lâu đài, Lăng Khắc Cốt cũng không kiềm chế được rống to.

Ngân Báo không chút hoang mang mà đi xuống lầu, nụ cười xấu xa lười biếng nhìn Lăng Khắc Cốt khẩn trương: "Lão đại, vết thương nho nhỏ như vậy không cần phải kinh động tới một thần y như tôi chứ? Đi tìm người hầu bôi chút thuốc đỏ lên vết thương là được rồi."

Hắn nhạo báng nghênh đón cái trừng mắt âm lãnh của Lăng Khắc Cốt, ánh mắt kia như muốn xé xác hắn vậy, hắn khoa trương thét chói tai: "Lão đại, ánh mắt kia của ngài có nghĩa là gì vậy? Ngài có muốn giết tôi cũng phải nghĩ lại cho kĩ nha, bệnh của bé con ngoại trừ tôi ra cũng không ai trị được."

Ngân Báo mặc dù lớn hơn Lăng Khắc Cốt mấy tuổi, nhưng đứng ở trước mặt Lăng Khắc Cốt, lại bị khí thế người trên của anh ép xuống. Phong cách bẩm sinh cao quý của Lăng Khắc Cốt khiến đàn ông đứng bên cạnh cũng phải thua kém mấy phần, tâm lãnh khốc gương mặt tuấn tú lúc không cười toát ra khí lạnh khiến người ta không dám tới gần.

Lăng Khắc Cốt nhướn mày liếc Ngân Báo một cái: "Nếu không phải là anh còn có tý bản lĩnh đó, sớm đã bị tôi ném tới Sahara để thổi cát tìm vàng rồi, còn có chỗ mà ở đây ba hoa sao?"

"Lão đại anh minh." Ngân Báo cười nịnh hót.

Hi Nguyên như búp bê yếu ớt, thân thể gầy yếu dựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, giống như lông vũ mềm mại, Hi Nguyên gầy yếu như vậy khiến lòng mày Lăng Khắc Cốt nhíu chặt vào một chỗ.

Ngân Báo nói cô mắc bệnh kén ăn, cho nên mới gầy như vậy?

Anh cẩn thận từng li từng tí đặt Hi Nguyên lên ghế salon cao cấp bằng da trâu màu trắng mềm mại nhập khẩu, anh vén cao gấu váy của cô lên, quan sát cẩn thận vết thương ở đầu gối

"Bị thương không nhẹ." Ngân Báo sớm đã chuẩn bị hòm thuốc để bôi cho Hi Nguyên. Được xưng tụng là thần y Dạ Diễm vậy mà giờ khắc này Ngân Báo thế nhưng trở nên vụng về, làm đau Hi Nguyên.

Cái khắc thuốc nước sát trùng chạm vào vết thương kia, Hi Nguyên đau đến run lập cập, nhưng cô cắn chặt cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt, không dám thốt một tiếng. Cô không cần rơi nước mắt ở trước mặt ba, bởi vì ba từng nói ba thích con nít kiên cường. Cô phải làm một cô bé khiến ba yêu thích, nếu không ba lại muốn bỏ lại mình chạy ra nước ngoài. Ba đã bốn tháng không có ôm cô, cô thật nhớ hương vị của ba, nhớ cái cảm giác được nằm trong ngực ba ngủ. Nhưng đoạn thời gian đó còn có thể trở lại sao? Cô liều mạng quệt đi nước mắt đang vòng quanh ở vành mắt, len lén liếc gương mặt lãnh khốc đang lo lắng của Lăng Khắc Cốt.

Nhìn bộ dáng hốc mắt Hi Nguyên có nước mắt vòng quanh lại cố nén không khóc, mi tâm Lăng Khắc Cốt nhíu lại thành một chữ "Sông", anh bất mãn đoạt lấy cái nhíp trong tay Ngân Báo: "Để tôi làm."

Ngân Báo mừng rỡ thoải mái mà lui sang một bên, nụ cười hàm chứa hứng thú nhìn Lăng Khắc Cốt quỳ gối bên sofa, vừa nhẹ nhàng bôi thuốc cho Hi Nguyên, vừa thổi thổi vết thương cho cô.

"Đau không?" Xử lý xong miệng vết thương, tròng mắt đen mang theo ma lực của Lăng Khắc Cốt ngước lên, dịu dàng hỏi. Lăng Khắc Cốt dịu dàng như vậy Ngân Báo vẫn là lần đầu tiên thấy, không khỏi xoay mặt cười trộm.

Hi Nguyên lắc đầu một cái, nháy nháy đôi mắt đẫm lệ xinh đẹp như mắt chú nai nhỏ nhìn Lăng Khắc Cốt: "Không đau."

Lăng Khắc Cốt xoa xoa má mềm mại của Hi Nguyên, ánh mắt thâm thúy giống như muốn xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ của cô mà nhìn sâu vào linh hồn cô.

Hi Nguyên không khỏi chìm đắm trong tròng mắt tĩnh mịch như biển này của ba. Ba trong lòng cô vĩnh viễn là tàn khốc nhất, cũng là người đàn ông đẹp trai nhất.

"Lão đại, chỗ này đã không còn chuyện gì của tôi rồi?" Ngân Báo thu thập xong hòm thuốc, tính toán rút lui, không khí ấm áp này vẫn là lưu cho hai người bọn họ tự mình hưởng thụ thôi. Nhìn nữa, hắn cũng sẽ muốn nhận nuôi một cô gái nhỏ rồi.

"Anh nhàn rỗi không có chuyện gì thì đi “Nhân Gian Tiên Cảnh” xem một chút, mấy ngày nay có người đập phá quán, anh đi giải quyết tốt cho tôi rồi sẽ được nghỉ ngơi." Ngân Báo còn chưa cất mình, Lăng Khắc Cốt đã lạnh lùng ném ra một câu, phá đổ một ít gương mặt tuấn tú của Ngân Báo.

"Lão đại, ngài thật ác độc!" Ngân Báo đáng thương chớp đôi mắt hoa đào, mãnh liệt phóng điện với Lăng Khắc Cốt, một ít bộ dáng uất ức quả thật so với phụ nữ còn muốn quyến rũ hơn.

"Hay là anh muốn đi mỏ dầu Keynia dạo một chút?" Lăng Khắc Cốt âm hiểm cười lạnh, dám làm đau bé con của anh, cho là có thể tránh thoát ánh mắt của anh sao?

"Đừng! Lão đại, thôi thì “Nhân Gian Tiên Cảnh” là được rồi, nơi đó ít nhất còn có mỹ nữ để thưởng thức, đến Keynia tôi liền chỉ có thể nhìn dầu đen rồi." Ngân Báo lập tức nhấc cái cái hòm thuốc vội vàng, chạy. Lão đại ngàn vạn đừng có đổi ý, thật đá hắn một cái tới tận cái điạ phương tới cứt chim cũng chẳng có kia.

"Chú Ngân Báo chơi rất vui." Hi Nguyên che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.

"Đáng đời Hắn!" Lăng Khắc Cốt bĩu bĩu môi, mặt lạnh ôm Hi Nguyên vào trong ngực.

Động tác khẽ này động tới vết thương của Hi Nguyên, cô quật cường nắm chặt tay nhỏ bé, nhịn đau lộ ra một nụ cười ngọt ngào nói: "Ba, Hi Nguyên không khóc."

"Bé con thật biết nghe lời." Lăng Khắc Cốt ôm cô gái nhỏ sát vào trong ngực, trong tròng mắt đen thâm thúy không ai nhìn ra được suy nghĩ lúc này.

Ba đang khen cô, vui sướng vương lên khóe mắt đuôi mày của Hi Nguyên, nụ cười xán lạn xuất hiện trên gương mặt tinh xảo của cô, trong tròng mắt lóe lên tinh quang.

Hi Nguyên cười sướng đến thanh thuần, đẹp thuần khiết đến không nhiễm chút bụi trần, khiến Lăng Khắc Cốt nhìn quên hô hấp, anh thâm trầm nhìn vào đôi mắt to tròn vẫn còn vương lệ của Hi Nguyên.

Thuần khiết?

Con gái của Dã Lang lại có một đôi mắt "Thuần khiết" đến như vậy!

Người chân chính thuần khiết là Băng nhi của anh, không nên là con gái của Dã Lang!

Lăng Khắc Cốt nhếch lên khóe môi giễu cợt, tâm đột nhiên đau nhói, mày kiếm hơi hơi nhíu lên. Em gái với gương mặt tái nhợt xuất hiện ở trước mặt anh, hình ảnh tàn khốc này khiến cho thân thể anh căng thẳng.

Vô tình bỏ lại Hi Nguyên, anh đột nhiên đứng dậy rời đi.

"Ba!" Hi nguyên gọi Lăng Khắc Cốt, lại không thấy anh quay đầu lại, linh hồn bé bỏng có chút bị thương.

Thẩm Đan thấy Lăng Khắc Cốt rời đi, mới len lén chạy vào phòng khách, hắn đau lòng ôm lấy Hi Nguyên: "Hi Nguyên, đau lắm hả?"

"Anh Trầm?" Hi nguyên kinh ngạc nhìn Thẩm Đan, không ngờ tại chính thời điểm mình đau lòng nhất, anh ấy sẽ xuất hiện.

"Anh không yên tâm về em, vết thương còn đau không?" Thẩm Đan đứng ở trước mặt Hi Nguyên, ngón tay thô to lau lau khuôn mặt tái nhợt của Hi Nguyên, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của cô.

Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Thẩm Đan thâm tình trước mặt, không biết nên phản ứng ra sao.

Lần đầu tiên có một chảng trai đối xử với cô dịu dàng như vậy, cho dù là ba cũng chưa từng dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn cô. Ba âm tình bất định khiến cô mê mang, không biết rốt cuộc ba là thương cô, hay là ghét bỏ cô. Giống như mới vừa rồi, 1 giây trước còn yêu thương nâng niu cô trong lòng bàn tay, một giây kế tiếp liền trưng ra bộ mặt chán ghét mà vứt bỏ cô lại đi lên lầu.

Vừa nghĩ tới đó, nước mắt rơi càng nhiều hơn, giống nước lũ khi vỡ đê vậy.

"Bé con đừng khóc." Thẩm Đan ôm Hi Nguyên vào trong ngực, vừa vụng về lau mắt cô, vừa đau lòng dỗ dành.

Hồi lâu, Hi Nguyên mới bình phục lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mang lệ vừa thấy đã thương, giống như bông tuyết mùa đông bay lả tả, tái nhợt mà lạnh lẽo.

"Hi Nguyên, anh thích em, một ngày nào đó, anh sẽ khiến em hiểu được tình cảm của anh đối với em." Thẩm Đan nắm bản tay nhỏ bé của Hi Nguyên, áp lên mặt mình vuốt ve.

"Hi Nguyên cũng thích anh Trầm." Hi Nguyên vô tư cười, mặc dù phía sau nụ cười kia mơ hồ có một phần nhàn nhạt sầu bi.

Trong lúc đó Lăng Khắc Cốt không an tâm nên quay trở lại lầu dưới, muốn an ủi Hi Nguyên thì bắt gặp bộ dáng cô cười ngọt ngào với Thẩm Đan. Anh lập tức dừng bước lại.

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay nhìn thấy bé con cười với cháu nội của quản gia, cười vui vẻ đến động lòng người như vậy, lại khiến trái tim anh đau nhói. Đôi con ngươi lạnh lùng âm trầm đầy mị hoặc kia lóe lên ánh sáng lạnh, khiến cho người ta không rét mà run. Anh trầm mặt đi tới nhà kính trồng hoa.

"Bác Trầm." Vừa nhìn thấy Trầm quản gia đang tưới nước cho hoa, anh lập tức gọi.

"Thiếu gia." Trầm quản gia cung kính cúi người xuống, trong lòng sợ hãi. Thiếu gia chưa bao giờ từng chủ động đi tìm ông, hôm nay là vì cái gì?

Ánh mắt Lăng Khắc Cốt lạnh lùng bắn về phía Trầm quản gia, lạnh lẽo đến khiến người ta sợ: "Thẩm Đan là một đứa bé thật tốt, tôi muốn đưa nó đến châu Âu để bồi dưỡng cho thật tốt."

"Có thật không? Thiếu gia, cám ơn ngài!" Trầm quản gia hưng phấn cầm lấy tay Lăng Khắc Cốt, tràn đầy cảm kích.

"Ngày mai kêu cậu ta khởi hành, phía châu Âu bên kia tôi sẽ cho người sắp xếp." Lăng Khắc Cốt rút tay mình ra, lạnh lùng cao ngạo ra lệnh, căn bản không cho phép người ta phản kháng.

"Được, thiếu gia. Tôi sẽ đi gọi nó thu dọn đồ đạc." Trầm quản gia hưng phấn thiếu chút nữa đụng vào tường. Có thể được thiếu gia chọn trúng là vinh dự tới cỡ nào? Bao nhiêu người chen chúc tới bể đầu cũng không có được lại rơi vào trên đầu cháu nội của lão, đây thật là quá tốt. Tiểu Đan về sau đã có thể có tiền đồ rồi.

Không để ý đến vẻ mặt kích động này của Trầm quản gia, anh khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng cao ngạo xoay người rời đi.

Bé con là của anh, mặc kệ là thương yêu cưng chiều hay bắt nạt, chỉ có anh mới có tư cách. Người khác đừng mơ tưởng đụng vào bé con của anh.