Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm

Chương 2: Bạn Tốt



Cuộc chiến của hai người Phí Hân và Nghiêm Xảo kéo dài tới bây giờ vẫn chưa kết thúc, trong lòng cô không khỏi thán phục một câu thật lợi hại, dù sao cũng mắng nhau lâu đến vậy rồi.

Mắt thấy Nghiêm Xảo điên tiết lên giơ tay đánh Phí Hân, cô vội kéo Phí Hân ra đằng sau, tay còn lại thì đánh hất cánh tay của Nghiêm Xảo ra.

Giọng và mặt của Lâm Thiển lạnh đi vài phần:" Nghiêm Xảo, cô bớt điên lại đi".

Phí Hân và nguyên thân là bạn thân từ nhỏ, sau này vì giúp nguyên chủ mà Phí gia bị nam chính nhìn tới, Phí Hân cũng chỉ là bạn của vật hi sinh nên tác giả cũng không tả chi tiết mà chỉ dùng mấy câu qua loa để nhân vật xuống sân khấu, tuy nhiên chỉ mấy câu qua loa của tác giả cũng đủ làm nhân vật chết mà không cần nguyên nhân rồi.

Người bạn này, rất đáng kết giao.

Nghiêm Xảo bị giọng nói và hành động của cô làm cho giật mình, chỗ bị đánh vừa đau vừa rát hiện tại đã bắt đầu đỏ lên, chứng tỏ lúc nãy Lâm Thiển dùng sức không hề nhẹ.

Nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần nói:" Chịu mở miệng rồi sau, còn tưởng mày bị câm luôn rồi chứ."

Nghiêm Xảo thật ra cũng giống cô thôi, chỉ là một pháo hôi nhưng xử lý Nghiêm gia là ở phần sau, rất tiếc cô chưa đọc tới nên cũng không biết kết cục ra sao. Nhưng Lâm Thiển không muốn dây dưa với mấy người này lập tức hỏi thẳng:" Nói thẳng đi, cô rốt cuộc muốn gì?"

Nghiêm Xảo nghe vậy lên giọng nói:" Muốn mày cách xa Thường Hạo ra càng xa càng tốt, đừng có suốt ngày bám lấy cậu ấy nữa."

Không đợi Lâm Thiển trả lời Phí Hân đã lên tiếng trước:" Cô dựa vào cái gì chứ, Thường Hạo cũng có phải là người của cô đâu."



Nghiêm Xảo:" Lâm Thiển quản chó nhà mày đi, đừng để chạy ra cắn loạn vậy..."

" Tay cô còn đau không." Không đợi cô nói hết câu thì Lâm Thiển đã cắt ngang:" Miệng sạch sẽ chút đi."

Đâu chỉ đau mà cả cánh tay cô đều tê lên hết rồi, không hiểu sao giờ phút này trong lòng của cô lại sinh ra một tia sợ hãi. Không chỉ cô mà ngay cả Phí Hân cũng cảm thấy Lâm Thiển hơi khác ngày thường.

Lâm Thiển:" Về chuyện vừa nãy tôi đồng ý với cô, tôi sẽ không bám theo Thường Hạo nữa, và tôi cũng hi vọng đây là lần cuối cùng cô đến tìm tôi gây sự."

Nghiêm Xảo nghe những lời này lại không có phản ứng gì nói:" Lâm Thiển lời này cô nói bao nhiêu lần rồi hả, có lần nào làm được không."

Lâm Thiển:" Tin hay không thì tùy cô".

Nói thật chứ mấy cái yêu hận tình thù trong cuốn tiểu thuyết này Lâm Thiển không muốn dính líu vào tý nào. Tại sao phải cố chấp với một người không yêu mình như vậy chứ, con trai trên đời này chết hết rồi sao? Nếu ông trời đã cho cô cơ hội sống lại, tuy rằng chỉ là một vật hi sinh thì cô cũng sẽ thật trân trọng nó.

Kết cuộc của nguyên thân thảm như vậy là do chọc tới nhân vật chính, muốn thay đổi chỉ cần cô không tự đâm đầu vào tìm đường chết thì sẽ không chết, đôi nam nữ chính này tránh xa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không gặp mặt luôn thì càng tốt.

Nói vậy thôi chứ làm sao không gặp mặt được, bọn họ học chung một lớp mà.

Lâm Thiển cũng mặc kệ cô ta đứng đó mà xoay người rời đi, Phí Hân ngây ra một lúc cũng đuổi theo sau cô. Khi hai người đi khỏi trong lớp đã có người đánh cược với nhau lần này tiểu thư nhà họ Lâm rốt cuộc chịu được bao nhiêu ngày không bám theo Thường Hạo.

"Tớ cược nhiều nhất là bốn ngày, Lâm Thiển chắc chắn sẽ lại bám theo Thường Hạo nữa cho mà coi."



"Bốn ngày nhiều quá rồi, tớ cược hai ngày."

"Tớ cũng cược hai ngày."

"Theo tớ thấy thì cùng lắm là hết ngày hôm nay thôi."

...

Vừa ra khỏi lớp không lâu, Lâm Thiển gặp một nam sinh cầm một sấp bài tập đi ngang qua, nam sinh với thân hình cao gầy, làng da trắng sáng ngũ quan tinh tế dù chỉ thoáng qua nhưng cô cũng không thể phủ nhận đó là một soái ca, Lâm Thiển cũng chỉ thưởng thức vài câu ở trong lòng vậy thôi, bước chân của cô thậm chí còn không chậm lại mà đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh có một chiếc gương rất lớn, tấm gương phản chiếu một nữ sinh có mái tóc dài được uốn cong màu đỏ rực, làng da trắng hồng mịn màng, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng như quả đào, con ngươi màu tím đậm vừa thần bí vừa cuốn hút.

Dung mạo này giống với Lâm Thiển lúc trước tới bảy tám phần chỉ là lúc trước dưới mắt trái của cô có thêm một nốt ruồi son còn nguyên thân không có.

Đồng phục của nhà trường nam nữ có kiểu dáng giống nhau, quần tây đen áo sơ mi trắng tay ngắn, điểm khác nhau duy nhất là bên trái của đồng phục nam có một cái túi, ngoài cái này ra thì không có gì khác nhau.

Nhưng hiện tại trên người nguyên thân lại đang mặc một chiếc đầm liền có hơi ngắn hơn mức bình thường.

Không khéo sẽ rất dễ bị lộ hàng nha.