Vân Trung Ca

Quyển 3 - Chương 11: Đời người giống như sợi bông trước gió, vui cũng tan tác, buồn cũng tan tác



Khi Vân Ca nhận được lời truyền tới gặp của Hứa Bình Quân,nàng đang nghiên cứu về dược tính của thảo dược trong mấy cuốn sách yhọc. Nghĩ rằng Hứa Bình Quân tìm nàng hẳn là vì chuyện có liên quan tớiCông Tôn Trường sử và Trương Lương nhân, nàng vội vàng buông dược thảotrong tay xuống, nhanh chóng tiến cung.

Hứa Bình Quân nhìn thấy nàng, khẽ mỉm cười, nhưng khóe môi chỉ vừa nhếch lên, nụ cười rất nhanh đã biến mất:

"Có người muốn gặp muội, nhưng lại không tiện để trực tiếp tìm muội, cho nên nhờ ta giúp đỡ, muội có đồng ý gặp nàng ấy không?"

"Là ai?"

"Thái hoàng thái hậu."

Vân Ca cúi mặt xuống, nhìn không rõ lắm vẻ mặt của nàng, chỉ thấylông mi nhẹ nhàng rung rung mấy cái: "Muội ấy không có việc gì thì sẽkhông tìm muội, tỷ tỷ dẫn muội tới đó đi."

Hứa Bình Quân thấy nàng đồng ý rồi, nắm tay nàng, cùng sóng vai bướcvào Trường Nhạc cung. Khuôn mặt Hứa Bình Quân điềm tĩnh đến mức cơ hồkhông thấy rõ cảm xúc gì, hoàn toàn không giống với tính cách của nàngtrước đây.

Vân Ca nhẹ giọng hỏi: "Chuyện Công Tôn Trường sử là do Trương Lương nhân làm sao?"

Hứa Bình Quân cười nhạt: "Bất luận là nàng ta làm hay không làm thìđều không sao cả. Hoàng thượng muốn việc này lắng xuống, căn bản sẽkhông đi tra rõ, ngự trù và toàn bộ những người có liên quan bên trongđã bị bí mật xử tử."

Vân Ca chỉ im lặng, đối với phương pháp xử lý của Lưu Tuân, tuy rằngnàng đã sớm đoán ra vài phần, nhưng sau khi thực sự nghe được vẫn khôngkhỏi thấy trong lòng băng giá. Phía sau Trương Lương nhân có Hữu tướngquân Trương An Thế và toàn bộ gia tộc Trương thị, Lưu Tuân không thể mất đi Trương thị, nhưng đứa bé vô tội kia thì sao?

Đường tới Trường Nhạc cung vẫn như cũ, Tranh Nhi và Lục Thuận đangđứng ở cửa đại điện nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy các nàng, vui mừng ra nghênh đón. Lục Thuận thỉnh an hoàng hậu xong, lại thất lễ hỏi Vân Ca:"Cô nương, cô có khỏe không?"

Vân Ca mỉm cười, vô cùng bình tĩnh nói: "Về sau gọi là Mạnh phu nhân. Ta khỏe lắm."

Lục Thuận vội quỳ xuống muốn tạ tội, nhưng Vân Ca không hề để ý đếnhắn, lập tức đi vào đại điện. Thượng Quan Tiểu Muội đứng ở trong điện,trên người khoác một tấm áo choàng gấm thật dày, có vẻ đang định đi rangoài. Hứa Bình Quân có chút kinh ngạc, không phải là nàng ấy muốn gặpVân Ca sao?

"Hai người tới không đúng lúc rồi, ai gia phải đi ra ngoài đi một lát, ngày khác lại đến thỉnh an đi."

Hứa Bình Quân kịp phản ứng, cung kính nói: "Vừa hay nhi thần cũngrảnh rỗi, không bằng để cho nhi thần đi hầu hạ bên người, tuy rằng nhithần tay chân vụng về, nhưng mà nhất định tận tâm hơn so với cung nữ."

Vẻ mặt Thượng Quan Tiểu Muội không chút thay đổi, khẽ gật đầu, đi racửa điện. Hứa Bình Quân vội đi bước nhỏ đuổi theo, Vân Ca cúi đầu đitheo sau hai người họ. Thượng Quan Tiểu Muội đi lòng vòng mấy lần, rakhỏi Trường Nhạc cung, thấy phương hướng dường như là muốn đi tới KiếnChương Cung, Hứa Bình Quân và Vân Ca không biết rốt cuộc là nàng muốnlàm gì, chỉ có thể một mực yên lặng đi theo.

Không biết là Lục Thuận sử dụng biện pháp gì, vậy mà có thể làm chomấy người bọn họ dọc đường đi không hề gặp một cung nữ, hoạn quan nào.Chờ khi đi tới một chỗ khuất trước sân của Kiến Chương Cung, Thượng Quan Tiểu Muội ngừng bước chân, nói: "Ta không tiện qua đó, Vân Ca, tỷ nghĩcách đi vào nhìn qua một chút."

Vân Ca nhìn thị vệ xung quanh, canh phòng nghiêm ngặt, khó hiểu suynghĩ một lát, rồi đột nhiên hiểu ra, quay sang Hứa Bình Quân nhỏ giọngthỉnh cầu:

"Tỷ tỷ, vậy phải làm phiền tỷ rồi."

Hứa Bình Quân nói: "Hắn là bạn cũ của muội, cũng là bạn cũ của tỷ, cùng nhau đi vào thôi."

Thủ vệ thấy hoàng hậu đích thân tới, không biết rốt cuộc có nên chovào hay không, còn đang do dự, Hứa Bình Quân đã đi vào trong sân. TứNguyệt đang quét lá rụng dưới tàng cây ngô đồng trong sân, ngẩng đầunhìn người vừa tới, cây chổi trong tay rơi xuống đất, khiến cho một đámbụi mù bay lên.

"Đại công tử đang ở đâu?" Vân Ca hỏi.

Tứ Nguyệt vẻ mặt ảm đạm, chỉ vào căn phòng phía sau. Hứa Bình Quân và Vân Ca đẩy cánh cửa gỗ ra, một mùi rượu có lẫn mùi chua và mốc phả vàomặt. Trong phòng chất đầy vò rượu to to nhỏ nhỏ, căn bản không có chỗnào có thể đặt chân. Một nam tử mái tóc dài rối nùi đang ôm một cái hộpgỗ ngủ say sưa. Trên người hắn đang mặc một bộ y phục dường như là màutím, nhưng đã bị vết rượu, vết dầu mỡ dính đầy, nhìn không ra màu sắcban đầu, khắp nơi đều là những nếp nhăn. Gương mặt hắn bị bao phủ bởirâu, tóc dài và dường như là cả cỏ dại, khiến cho không nhìn rõ ngũquan, chỉ cảm thấy dơ bẩn xấu xí không chịu nổi, làm người ta sợ rằngmuốn tránh mà tránh không kịp.

Hứa Bình Quân gọi: "Đại công tử! Đại công tử! Lưu Hạ! Lưu Hạ. . ."

Thân thể người đang ôm chặt chiếc hộp gỗ kia khẽ nhúc nhích, thì thào tự nói: "Hồng. . . Hồng. . .", rồi bỗng nhiên cười rộ lên, hét to mộttiếng, "Nhị đệ, đây là rượu mừng của chúng ta, cạn thêm chén nữa."

Vân Ca đột nhiên xoay người ra cửa, ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu.

Hứa Bình Quân vịn vào khung cửa, dường như có chút không đứng vững,nam nhân phong lưu lỗi lạc kia sao có thể trở thành bộ dạng như thế này? Sau một hồi lâu, nàng mới có thể ổn định tinh thần, hỏi Tứ Nguyệt: "Sao ngươi có thể để cho hắn say thành như vậy?"

Tứ Nguyệt nhìn Hứa Bình Quân, cười lạnh, vừa cười, vừa bước nhanh một vòng quanh sân: "Hắn ngoại trừ say rượu, còn có thể làm gì? Chẳng lẽtỉnh táo rồi đi tản bộ sao? Một ngày đi tới mấy ngàn lần đây? Một nămnên đi bao nhiêu lần đây?" Thời gian nàng nói chuyện, đã đi hết một vòng quanh sân.

Hứa Bình Quân nhìn căn phòng nhỏ chật chội, nói không nên lời. Tất cả những thứ này đều do phu quân của nàng một tay tạo thành.

Vân Ca đi đến trước mặt Tứ Nguyệt, nói rõ ràng từng chữ: "Ta sẽ cứuhắn ra ngoài, việc ngươi cần làm chính là làm cho hắn tỉnh táo lại!"

Hai mắt Tứ Nguyệt mở lớn, trừng nhìn Vân Ca, sau một hồi lâu, mới ra sức gật gật đầu: "Được!"

Vân Ca bước nhanh rời đi, Hứa Bình Quân theo sát sau lưng nàng, muốnhỏi cũng không dám hỏi. Thượng Quan Tiểu Muội nhìn thấy Vân Ca, hỏi:"Hắn còn sống không?"

"Cách cái chết cũng không còn xa. Muội muốn ta làm gì? Muốn ta đi cầu xin Hoắc Quang, hay là hoàng thượng?"

Tiểu Muội từ từ cười lên: "Hoắc Quang vài lần muốn hoàng thượng hạchỉ giết Lưu Hạ, tội danh ông ta cũng đã giúp hoàng thượng thu thập đầyđủ cả, có tới hơn một ngàn hành vi phạm tội đấy! Chỉ chờ hoàng thượnggật đầu tuyên chỉ. Nhưng hoàng thượng vẫn úp úp mở mở giả vờ hồ đồ, Hoắc Quang lại muốn nhờ tay ta giết chết hắn, ta giả vờ sợ hãi, khóc lớn cựtuyệt."

Hứa Bình Quân vui sướng nói: "Nhất định là hoàng thượng vẫn nhớ ân tình trước đó, ta đi cầu hoàng thượng thả người."

Ánh mắt của Tiểu Muội như một lưỡi dao lạnh lẽo, cát nát vui sướngcủa Hứa Bình Quân: "Không phải hoàng thượng không muốn giết Lưu Hạ, màlà không dám giết. Hiếu Chiêu hoàng đế từng lệnh hắn viết một đạo thánhchỉ, hắn đã hứa rằng không được động tới Lưu Hạ, nếu không Lưu Hạ đãsớm. . ." Tiểu Muội cười lạnh một tiếng, "Hiện tại điều hoàng thượng hyvọng nhất chính là Hoắc Quang có thể nghĩ cách giết Lưu Hạ, nhưng HoắcQuang không muốn nhận tội danh sát hại phế đế, ông ta cũng đang hi vọnghoàng thượng hạ chỉ giết Lưu Hạ."

Sắc mặt Hứa Bình Quân trắng bệch, đầu cúi thấp hơn nữa.

Vân Ca hỏi: "Thánh chỉ đó ở đâu?"

Tiểu Muội lắc đầu: "Ta không biết. Về chuyện này, ta đã từng nghĩ tới vô số lần, khẳng định rằng hoàng thượng còn nghĩ tới nhiều hơn. Lúctrước nhất định là hắn nghĩ ở chỗ của ta, cho nên mượn cơ hội ta chuyểntừ Tiêu Phòng Điện đến Trường Nhạc cung, đều đã tra xét qua tất cả vậtphẩm của ta, đáng tiếc kết quả làm hắn thất vọng."

Vân Ca thấy Tiểu Muội đang nhìn chằm chằm vào mình: "Cũng không ở chỗ của ta, ta cũng mới vừa biết việc này."

Ánh mắt của Tiểu Muội lướt qua nàng, giống như đang nhìn về một nơirất xa: "Chàng sẽ không cam lòng để cho những chuyện loạn thất bát taothế này dính dáng tới tỷ. Thật ra Lưu Tuân hiểu rất rõ tâm tư của chàng, cho nên căn bản không đi làm phiền tỷ."

Thân thể Vân Ca đột nhiên run lên một cái, sau một lúc lâu, mới cấtgiọng khàn khàn hỏi: "Vì sao muội kéo dài tới bây giờ mới tìm ta?"

Tiểu Muội đưa mắt nhìn Hứa Bình Quân: "Quá sớm, tỷ một bàn tay vỗkhông nên tiếng, nhưng để thêm nữa, sẽ không kịp, thời điểm hiện tại làvừa vặn nhất. Biên cương có loạn, hoàng thượng và Hoắc Quang tạm thờikhông chú ý tới Lưu Hạ, nhưng bọn họ một người cướp đi hoàng vị của LưuHạ, một người phế đi Lưu Hạ, không một ai yên lòng mà giữ Lưu Hạ lạicả." Tiểu Muội nhìn Vân Ca, mỉm cười, "Hoắc tiểu thư, Mạnh phu nhân, ởtrong lòng chàng, Lưu Hạ là bằng hữu của chàng, Lưu Hạ cũng coi chàngnhư bằng hữu, nếu không, với tấm lòng và trí tuệ của Lưu Hạ quyết khôngsuy bại tới mức như thế này. Ta nghĩ chàng tuyệt đối không muốn nhìnthấy bộ dáng của Lưu Hạ hôm nay. Chuyện của Lưu Hạ giờ giao cho tỷ."

Tiểu Muội nói xong, giống như trút xuống được một gánh nặng, thần thái thoải mái, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Vân Ca nhìn thủ vệ nghiêm ngặt quanh sân, trong lòng chỉ thấy mờ mịt. Tuy rằng nàng hứa hẹn với Tứ Nguyệt như vậy, nhưng nàng căn bản khôngbiết thực hiện lời hứa hẹn này như thế nào.

Trong thư phòng, Mạnh Giác thanh tâm tĩnh khí, nhấc bút viết chữ, trong thư pháp, tìm kiếm bình thản tạm thời.

"Khanh vân lạn hề,

Củ man man hề...

Nhật nguyệt quang hoa,

Đán phục đán hề!"

Dịch nghĩa:

Mây lành xán lạn

Quanh co thong thả

Mặt trời mặt trăng rực rỡ

Ngày lại qua ngày.

Bài Khánh Vân Ca trong Thượng thư đại truyện, nói lên cảnh thái bình thịnh trị.

Tam Nguyệt gõ nhẹ cánh cửa: "Phu nhân muốn gặp công tử."

Vẻ mặt Mạnh Giác không vui, nhưng giọng nói vẫn ôn nhuận lễ nghĩa như cũ: "Ta còn đang bận chuyện quan trọng, mời phu nhân đi về."

"Sao cô..." Tam Nguyệt còn chưa nói xong, Vân Ca đã đẩy cửa đi vào,"Sẽ không chiếm dụng bao nhiêu thời gian, ta tới lấy lại một thứ thuộcvề ta."

Tam Nguyệt vẻ mặt bất mãn. Mạnh Giác trừng mắt nhìn Tam Nguyệt, nànglập tức chột dạ cúi đầu, vội vàng lui về phía sau, rồi đóng cánh cửalại.

Mạnh Giác mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng cuộn tấm tranh chữ còn chưa viết xong trước mặt lại: "Là thứ gì?"

"Cự tử lệnh mà Phong thúc thúc cho ta."

Mạnh Giác im lặng một lát, lấy Cự tử lệnh từ trong một ngăn bí mậtgiao cho Vân Ca, Vân Ca xoay người muốn đi, hắn hỏi: "Nàng có biết dùngnhư thế nào không?"

Phong thúc thúc nói là đi tìm chấp pháp nhân, nhưng chấp pháp nhân ở chỗ nào? Vân Ca dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

"Tới Nhất Phẩm Cư tìm chưởng quầy, đưa Cự tử lệnh cho ông ta, nhómngười Cự tử sẽ vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ."

Vân Ca kinh ngạc, vậy mà Nhất Phẩm Cư lại là sản nghiệp của Phong thúc thúc?

Nàng cười lạnh nói: "Nếu ngươi nói cho ta biết Thất Lý Hương kỳ thậtcũng là sản nghiệp của ngươi, ta nghĩ ta cũng sẽ không quá kinh ngạc."

Mạnh Giác không trả lời, mà Vân Ca cũng không cho hắn thời gian trả lời, vừa nói dứt câu, người đã ở ngoài cửa.

"Tam Nguyệt." Mạnh Giác cao giọng gọi nàng đi vào. Tam Nguyệt lê bước chân đi vào trong phòng. Mạnh Giác nhìn nàng không nói gì, sắc mặt TamNguyệt dần dần trắng bệch, quỳ xuống: "Nô tỳ biết sai rồi, tuyệt đốikhông có lần sau."

Mạnh Giác dời tầm mắt đi chỗ khác, phân phó nói: "Ngươi phái vàingười âm thầm theo sát Vân Ca, điều tra rõ ràng hành tung của nàng mấyngày này."

Tâm trạng bất an của Tam Nguyệt được thả lỏng, sắc mặt hồi phục lại bình thường, nàng dập đầu rồi đứng lên: "Vâng."

Khi Tam Nguyệt đi ra, thấy Hứa Hương Lan đang rất cẩn thận xách mộtbình canh đi tới, nàng cười khổ bước lên hành lễ: "Nhị phu nhân đi vềtrước đi! Lúc này công tử đang bề bộn công việc."

Trong mắt Hứa Hương Lan tràn đầy thất vọng, miễn cưỡng cười nói: "Được, ta sẽ không tới quấy rầy chàng."

Nha hoàn đứng bên ủy khuất than thở: "Phải cẩn thận hầm canh từ hạNgọ tới giờ đó! Hôm trước bận, ngày hôm qua cũng bận, hôm nay cũng vẫnbận! Thời gian uống một bát canh cũng không có sao?"

Hứa Hương Lan liếc nhìn nàng quở trách, cười có lỗi với Tam Nguyệt, rồi xách theo bình canh khoan thai rời đi.

Để cứu Lưu Hạ, Vân Ca đã điều tra và phân tích tỉ mỉ tất cả mọichuyện trên triều đình. Muốn cứu Lưu Hạ ra, chỉ có một cách duy nhất, đó là đưa Lưu Hạ trở về Xương Ấp quốc. Xương Ấp quốc là đất phong mà Vũ Đế Lưu Triệt đã phong, chỉ có hoàng thượng mới có thể hạ chỉ đoạt tínhmạng của phiên vương, nhưng vì Lưu Tuân đã có hứa hẹn với tiên đế, mộtngày không thể tiêu hủy thánh chỉ tự tay mình viết, thì một ngày khôngdám tuyên chỉ quang minh chính đại giết Lưu Hạ.

Cần phải đưa Lưu Hạ về Xương Ấp, nói dễ hơn làm!

Đầu tiên là phải cứu Lưu Hạ từ Kiến Chương Cung ra, rồi đưa ra khỏiTrường An, cuối cùng hộ tống tới Xương Ấp. Bảo vệ Kiến Chương Cung là Vũ Lâm doanh, sư đoàn hổ sói chỉ nghe theo lệnh của Hoắc gia, người có võcông cao cường tới đâu, cũng không thể cứu được Lưu Hạ từ tầng tầng lớplớp canh phòng cẩn mật của Vũ Lâm doanh được. Cho dù cứu được Lưu Hạ từKiến Chương Cung ra, rồi làm như thế nào để ra khỏi Trường An? Trị antại kinh kì và bảo vệ cửa thành Trường An chính là Tuyển Bất Nghi, người này thiết diện vô tư, chỉ nghe theo hoàng đế, hoàng đế ra lệnh mộttiếng, đóng chặt cửa thành, đến lúc đó có chắp cánh cũng không thể bayra được. Bước cuối cùng, hộ tống tới Xương Ấp quốc đương nhiên cũngkhông dễ dàng, với năng lực của Lưu Tuân, nhất định có thể điều độngngười giang hồ ám sát Lưu Hạ, tuy rằng hai bước đầu tiên là tương đốikhông có khả năng hoàn thành, nhưng ngược lại bước cuối cùng lại dễ dàng nhất.

Tuy rằng Vân Ca không nhìn thấy một tia hy vọng nào, nhưng với tínhcách của nàng thì không thể dễ dàng mà bỏ cuộc, huống chi đây là tâmnguyện của Lưu Phất Lăng, bất kể là khó khăn như thế nào, nàng đều phảilàm được. Nếu bước cuối cùng là dễ dàng nhất, vậy trước hết cứ lo sắpxếp cho bước cuối cùng này đi, bắt đầu làm từ thứ đơn giản nhất, rồichậm rãi nghĩ cách với hai bước đầu kia.

Nàng lẳng lặng quan sát thế cục triều đình biến đổi, mong mỏi có thểnắm bắt được một đường sống cho Lưu Hạ. Mùa thu, Hán triều chính thứcxuất binh, đến mùa đông, đại quân của Hữu cốc lễ vương Hung Nô đại bạitại Quan Trung, đại quân Tây Bắc tuy rằng không thể tham dự trực tiếpvào nội chiến, nhưng do Triệu Sung Quốc tướng quân âm thầm trợ giúp, nội chiến ở Ô Tôn cũng là thắng lợi ngay trước mắt, đầu mày của Lưu Tuân và Hoắc Quang cũng đều giãn ra vài phần, các vị quan viên đều vui sướngnghĩ, có thể trải qua một tân niên vui mừng phấn khởi rồi.

Đang lúc mọi người chờ uống rượu chúc mừng, thì nội chiến ở Ô Tôn vìmột quyết định sai lầm của Tiêu Vọng Chi mà Lưu Tuân vẫn sủng ái, thắngbại đột nhiên xoay chuyển, phản vương Nê Mĩ dưới sự trợ giúp của HungNô, đã đánh bại công chúa Giải Ưu, thuận lợi đăng cơ làm vua. Công chúaGiải Ưu vì không muốn trăm năm tâm huyết của Hán triều ở Tây Vực hóathành hư không, đã dứt khoát quyết định gả cho Nê Mĩ* làm phi. Khi tintức truyền tới Hán triều, Hoắc Quang trước sau như một ung dung điềmtĩnh, hỉ giận không hiện rõ vậy mà bất tỉnh ngay tại triều đường.

*Nê Mĩ là cháu gọi quốc vương Ông Quy Mĩ vừa mất là chú, đồng thời cũng làcon trai của công chúa Hung Nô. Dưới sự giật dây của Hung Nô, quý tộc ÔTôn muốn đưa Nê Mĩ chứ không phải là con trai của công chúa Giải Ưu làmvua. Còn Ô Tôn vẫn có phong tục kì dị đó là người kế vị được thừa hưởngcả thê thiếp của vị vua trước đó.

Trong lúc cấp bách không còn cách nào khác, Lưu Tuân chỉ có thể tuyên chỉ thừa nhận Nê Mĩ là vua của Ô Tôn, trong lòng hắn vừa phẫn nộ lạivừa xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh. Nội hỏa công tâm, mộttrận phong hàn nhưng lại làm cho một người luôn luôn khỏe mạnh như hắnkhông dậy nổi khỏi giường. Thái y đề nghị hắn tạm thời dứt bỏ mọi việc,đến Ôn Tuyền cung tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, nhờ vào suối nước nóngđể điều dưỡng thân thể.

Lưu Tuân đồng ý với lời đề nghị, chuẩn bị chuyển tới Ôn Tuyền cungtrên Ly Sơn, lệnh cho Hoàng hậu, Hoắc Tiệp dư, Thái tử, Thái phó cùngvới mấy vị cận thần đi theo. Bởi vì ý chỉ tới đột ngột, người Mạnh phủchỉ có thể luống cuống tay chân mà chuẩn bị. Lo lắng đầu bếp ở Ôn Tuyềncung không biết khẩu vị của Mạnh Giác, Hứa Hương Lan cố ý làm rất nhiềuđiểm tâm, dặn Tam Nguyệt mang theo cho Mạnh Giác.

Bao nhiêu người chen chúc tới cửa tiễn đưa, Mạnh Giác nói cười cáobiệt với mọi người. Khi tới trước mặt Hứa Hương Lan, cũng giống hệt nhưđối với những người khác, chỉ cười, nói vài câu bảo trọng, rồi xoayngười lên xe.

Hứa Hương Lan cố gắng duy trì nét mặt tươi cười, nhưng trong lòngcũng thấy rất khó chịu tủi thân, nghe nói không ít đại nhân đều mang gia quyến đi theo, nhưng Mạnh Giác chưa bao giờ từng hỏi nàng. Điểm duynhất trấn an nàng là Mạnh Giác đối với nàng ít nhất còn ôn hòa lễ nghĩa, nhưng đối với đại phu nhân căn bản là lãnh đạm coi thường.

"Chờ một chút!"

Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến. Mạnh Giác nghe tiếng dừng bước.Vân Ca mang theo túi hành lý vội vàng chạy tới: "Dẫn ta đi cùng."

Từ khi Hoắc Quang bị bệnh, đại phu nhân trở về Hoắc phủ, đã nhiềungày nay chưa hề trở lại, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, tất cả mọingười đều yên tĩnh lại, xem Mạnh Giác phản ứng như thế nào. Không ngờMạnh Giác chỉ khẽ gật đầu, giống như đáp ứng một việc nhỏ căn bản khôngđáng phải suy nghĩ.

Vân Ca ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói, đã nhảy lên xe ngựa,Mạnh Giác vốn ngồi ở bên trong xe ngựa giờ lại ra ngồi xuống trên càngxe. Xa phu ngây người trong chốc lát, mới kịp phản ứng, giơ roi quấtngựa, đưa xe chạy đi.

Vừa tới Ôn Tuyền cung, đã không thấy tăm tích Vân Ca, Tam Nguyệt sốtruột, lo lắng Vân Ca lạc đường. Mạnh Giác thản nhiên nói: "Nàng ấy không có khả năng lạc đường ở Ôn Tuyền cung, làm chuyện của ngươi đi, khôngcần lo lắng tới nàng ấy."

Hứa Bình Quân đang sắp xếp lại y phục, nghe thấy Phú Dụ gọi "Mạnh phu nhân", còn tưởng rằng nghe lầm, đi ra xem thử, nhưng lại đúng là VânCa. Nàng vui mừng nhanh chóng tới cầm tay Vân Ca: "Sao muội lại tới đây? Trên đường đi có lạnh hay không? Để tỷ bảo người mang đến cho muội cáilò sưởi cầm tay nhé!"

Vân Ca cười lắc đầu: "Chỉ ngồi ở trong xe ngựa thôi mà, còn ôm một tấm thảm dày, không lạnh chút nào."

Hứa Bình Quân có niềm vui bất ngờ: "Mạnh đại ca có đi cùng muội không?"

Nụ cười của Vân Ca cứng đờ: "Hắn ngồi ở bên ngoài. Tỷ tỷ, muội có lời muốn nói riêng với tỷ."

Hứa Bình Quân nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thầm thở dài một tiếng, lệnh Phú Dụ đi ra bên ngoài canh chừng.

"Chuyện gì?"

"Muội đã lập được kế hoạch làm như thế nào để cứu Đại công tử, chỉ còn thiếu một thứ, muốn xin tỷ tỷ lo giúp muội."

"Lo việc gì?"

"Thị vệ canh giữ Lưu Hạ là người của Hoắc Quang, muội đã nghĩ đượccách làm như thế nào điều bọn họ đi chỗ khác, cứu được Lưu Hạ ra khỏiKiến Chương Cung."

"Những thị vệ đó đối với Hoắc gia trung thành và tận tâm, muội làm như thế nào điều đi được?"

Vân Ca lấy từ trong ngực áo ra một tấm lệnh bài điều động Vũ Lâmdoanh, sắc mặt Hứa Bình Quân lập tức thay đổi: "Lấy từ đâu ra vậy?"

Tay của Vân Ca tùy ý đưa vụt qua một cái, tấm lệnh bài lập tức biếnmất: "Trộm từ trên người Hoắc Sơn đó. Hoắc Quang bệnh cũng không nhẹ,con trai và cháu trai mỗi đêm phải thay phiên nhau chăm sóc. Hắn canhchừng trước giường Hoắc Quang một đêm, đầu óc đã sớm không còn tỉnh táo, muội lại ra vẻ thần bí nói với hắn vô số chuyện lung tung, hắn có chútsơ suất, nên lệnh bài đã bị muội trộm mất."

Vân Ca nói xong, sắc mặt có chút ảm đạm, "Hiện tại Hoắc phủ hết sức rối loạn, hi vọng thúc... Hoắc Quang có thể sớm khỏi bệnh."

Hứa Bình Quân đã hiểu Vân Ca muốn nàng phải giúp gì, vô cùng khó xửhỏi: "Muội muốn tỷ giúp muội trộm lệnh bài xuất thành trên người hoàngthượng, để Tuyển Bất Nghi thả người?"

Vân Ca gật đầu: "Trước khi hoàng thượng rời kinh đã đặc biệt dặn dòTuyển Bất Nghi giữ nghiêm cửa thành. Tuyển Bất Nghi là người cố chấpcứng nhắc, không có hoàng mệnh, thủ đoạn gì cũng sẽ không làm cho hắncho đi qua. Chuyện này phải nhanh chóng, một khi Hoắc Sơn phát hiện lệnh bài bị mất, cơ hội ngàn năm có một như vậy không có khả năng lại xuấthiện nữa."

Hứa Bình Quân nghiêng người đi qua, tiếp tục sắp xếp y phục, im lặngkhông lên tiếng. Thật lâu sau, giọng nói khô khốc của nàng vang lên: "Tỷ cũng không muốn Đại công tử bị giết. Nhưng chàng là phu quân của tỷ,nếu tỷ đi lấy trộm lệnh bài, chẳng khác nào phản bội chàng, tỷ... Tỷkhông làm được! Vân Ca, thực xin lỗi!"

Vân Ca đang tràn đầy hy vọng về kế hoạch đột nhiên hụt hẫng, ngơ ngác nhìn Hứa Bình Quân. Thượng Quan Tiểu Muội cho rằng những việc làm củaLưu Tuân sẽ khiến cho trái tim Hứa Bình Quân băng giá, nhưng nàng ấy đãđánh giá thấp tình cảm của Hứa Bình Quân đối với Lưu Tuân, mà bản thânmình thì lại đánh giá cao tình bằng hữu của Hứa Bình Quân đối với LưuHạ.

"Vân Ca, thực xin lỗi! Tỷ..."

Vân Ca nắm lấy tay Hứa Bình Quân: "Tỷ tỷ, tỷ chỉ cần tra rõ ràng giúp muội xem đại ca cất lệnh bài ở chỗ nào, chỉ cần nói rõ cho muội nghe về cơ quan* mà đại ca cất giữ lệnh bài là được, như vậy thì không tính làphản bội đại ca. Nếu muội có thể trộm được, chứng minh là ông trời đứngvề phía Đại công tử, nếu muội không trộm được, đó cũng là số mệnh, muộivà Đại công tử đều chấp nhận số mệnh."

*Từ cơ quan này chắc nhiều bạn đều biết rõ rồi, nhưng mình vẫn giải thích một chút. Từ này thường xuất hiện trong tiểu thuyết kiếm hiệp, chỉ tới một thiết kế để mở/đóng(hoặcbẫy) của ngăn/phòng/hang động...bí mật. Do phong trào nhà nhà sáng táctiểu thuyết nên giờ ở đâu cũng thấy từ này.

Hứa Bình Quân nhíu mày cân nhắc, Vân Ca dụi dụi vào ngực nàng: "Tỷtỷ! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Bên cạnh hoàng thượng có vô số cao thủ, ngay cả đại ca cũng là cao thủ, cho dù tỷ nói cho muội biết chỗ, cũng không chắc làmuội có thể trộm được. Tỷ tỷ đã quên Hồng Y sao? Đại công tử còn tiếptục bị giam cầm như vậy, không đợi hoàng thượng và Hoắc Quang chém đầuhắn, hắn đã say chết trước rồi, cho dù Hồng Y ở dưới đất, cũng không thể an lòng mà..."

Vân Ca còn muốn nói dông dài nữa, Hứa Bình Quân đã ngắt lời nàng: "Tỷ đồng ý với muội."

Vân Ca ôm nàng hôn một cái: "Cám ơn tỷ tỷ tốt của muội."

Hứa Bình Quân cười khổ: "Muội đi về trước đi! Tỷ trang điểm một chútrồi đi gặp hoàng thượng, chờ có tin tức, tỷ sẽ lệnh Phú Dụ tới báo chomuội."

Vân Ca ừ một tiếng, rồi đi về trước nghỉ ngơi.

Vừa đi, nàng vừa hồi tưởng lại nhiều lần những tài nghệ mà Hầu bá báđã dạy, rồi lại liên tiếp thở dài. Lưu Tuân không phải là cái tên ngốcHoắc Sơn hồ đồ kia, cũng sẽ không trùng hợp có một đêm không ngủ, đầu óc không tỉnh táo để bị nàng trộm mất, huống chi Lưu Tuân khẳng định sẽkhông mang theo lệnh bài trong người, mà hẳn là giấu ở một nơi bí mậtnào đó.

Vừa mới bước tới chỗ cánh cửa sân của chỗ ở, Tam Nguyệt đã xuất hiệntrước mắt, Vân Ca đột nhiên mỉm cười với nàng, vừa cười vừa nói: "TamNguyệt, gần đây ngươi bận bịu chuyện gì vậy?"

Vân Ca đột nhiên nhiệt tình như thế khiến cho Tam Nguyệt có chútchoáng váng, khó hiểu nhìn Vân Ca. Vân Ca mượn cơ hội đi qua người nàng, muốn trộm trên người nàng thứ gì đó, Tam Nguyệt lập tức phát hiện, dễdàng bắt được tay Vân Ca, vẻ mặt có phần không thể tưởng tượng nổi: "Cômuốn làm gì?"

Vân Ca thất vọng hất tay nàng ra: "Đùa chơi một chút thôi.", nói xong, nện bước bình bịch chạy mất.

Mạnh Giác đứng ở cửa sổ, thu hết tất cả vào tầm mắt, lẳng lặng suynghĩ một lát, rồi cất bước đi tìm Vân Ca. Vân Ca đang ngồi ở chỗ mấytảng đá, từ trên cao nhìn xuống đám cỏ khô dưới sườn núi, trên khuôn mặt dường như có nét cười. Nàng ngồi ngây người một lát, rồi lấy ra câytiêu ngọc, bắt đầu thổi.

Khúc nhạc này vốn phải là bình thản vui sướng, nhưng nghe được cùngvới tiếng gió thổi vi vu và sự tĩnh mịch của núi rừng vắng vẻ, lại mangtheo sầu bi có muốn cũng không xua tan đi được.

Hai con khỉ núi không biết từ chỗ nào chui ra, kêu lên vui mừng, nhảy đến trước người Vân Ca, nghiêng đầu nhìn nàng, lại nhìn ngó xung quanh, nhưng không nhìn thấy một người nữa ở bên cạnh Vân Ca, trong đôi mắtchuyển động nhanh như chớp hình như có khó hiểu.

Vân Ca mỉm cười nói với hai con khỉ: "Chàng đã đi tới một nơi khác rồi, chỉ còn ta thổi tiêu cho các ngươi nghe thôi."

Không biết hai con khỉ có nghe hiểu lời Vân Ca nói hay không, nhưngmột trái một phải ngồi xổm xuống bên cạnh Vân Ca. Trong tiếng tiêu củanàng, có bình thản khác thường.

Mạnh Giác đứng phía sau nghe được một lát, mới giẫm mạnh bước chân đi tới trước. Hai con khỉ lập tức phát hiện, kêu lên chi một tiếng, nhảydựng lên, đôi mắt mang theo thái độ thù địch trợn lên nhìn hắn, bày ramột tư thế chuẩn bị tấn công, cảnh cáo hắn lui về phía sau. Vân Ca quayđầu lại liếc mắt nhìn hắn, nhưng không thèm để ý đến, vẫn ngóng trông về phương xa.

Mạnh Giác nhìn hai con khỉ, không biết nên làm gì bây giờ, nếu tiếptục bước lên, e là phải so chiêu cùng hai con khỉ. Hai con khỉ trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, rồi đột nhiên nghiêng đầu, nhe răng với hắn, cũng không biết rốt cuộc là cười, hay là uy hiếp, dù sao cũng giống nhưkhông hề cảm thấy hứng thú đối với hắn, kêu chi chi rồi ngồi trở lại bên cạnh Vân Ca. Mạnh Giác cầm theo một chiếc hộp, đi đến trước mặt Vân Ca. Hắn mở hộp ra, bên trong có bản vẽ các loại cơ quan cửa ngầm, Mạnh Giác còn viết ra rõ ràng phương pháp mở từng loại cửa ngầm ra như thế nào.

Vân Ca từ không hề chú ý biến thành tập trung quan sát. Hai con khỉkêu chi chi nhảy đến phía sau Mạnh Giác, cùng Mạnh Giác đứng thành mộthàng, bắt chước động tác của Mạnh Giác. Mạnh Giác làm gì, chúng cũng làm theo, đúng là không hề sai khác. Chúng còn cố gắng bắt chước phong thái của Mạnh Giác, nhưng cử chỉ của Mạnh Giác thì tao nhã xuất trần, mà khi hai con khỉ làm thì toàn biến thành kì quái khôi hài.

Một người, hai khỉ, đứng thành một hàng, động tác giống nhau như đúc, nói là quái dị thì có bấy nhiêu quái dị, nói là buồn cười thì có bấynhiêu buồn cười.

Vẻ mặt nghiêm túc của Vân Ca không thể duy trì được, biến thành cốnén cười mà nhìn. Đến cuối cùng thật sự không thể nhịn được, cười phụtra một tiếng. Mạnh Giác nghe thấy tiếng cười, chỉ cảm thấy hô hấp trongnháy mắt ngừng lại, toàn thân cứng đờ, muốn cử động nhưng không thểđộng. Hai con khỉ cũng lập tức bắt chước hắn, thân thể thì vẫn ngồi xổm, nhưng thân trên đột nhiên thì nghiêng về phía trước, tay một cao mộtthấp ngừng lại giữa không trung, sau đó cứng đờ một lát, rồi theo độngtác của Mạnh Giác, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Vân Ca.

Vân Ca vốn đã muốn nghiêm mặt lại, nhưng lại nhìn thấy động tác củamột người hai khỉ nhất tề soàn soạt quay đầu, đành phải giấu mặt vàogiữa đầu gối, cố gắng nén lại tiếng cười đang phát ra.

Mạnh Giác nhìn Vân Ca, trong mắt có vui mừng khôn xiết và đau xót.Hai con khỉ đợi nửa ngày, thấy Mạnh Giác vẫn có một tư thế, bắt đầu thấy nhàm chán, ngồi hẳn xuống, con ngươi trong mắt chuyển động nhanh nhưchớp, nhìn Vân Ca, lại nhìn Mạnh Giác.

Tiếng cười dần dần biến mất, khi Vân Ca ngẩng đầu, so với người hồinãy giống như hai người khác nhau, cất giọng lạnh lùng hỏi: "Ngươi ởtrước mặt ta làm mấy chuyện này để làm gì?"

Đôi mắt Mạnh Giác cũng trở thành đen như mực, hoàn toàn không có cảmxúc: "Nàng cũng coi là một nửa đồ đệ của Hầu sư phụ, đây nhiều nhất được tính là thay sư phụ truyền nghề."

Vân Ca đưa mắt nhìn mặt đất, giống như đang do dự. Ngay lúc đó ở phía sau, Phú Dụ thở hổn hển chạy tới: "Ôi trời! Cô nương à, cô làm cho nôtài thật khó tìm! Đã chạy mất mấy vòng quanh đỉnh núi rồi."

Vân Ca lập tức đứng lên, kinh ngạc vui mừng nhìn Phú Dụ, Phú Dụ lại nhìn Mạnh Giác không chịu nói.

"Nếu là chuyện Hứa tỷ tỷ phân phó, cứ việc nói thẳng đi!"

Phú Dụ thật cẩn thận lấy từ trong ngực áo ra một tấm lụa trắng, đưacho Vân Ca: "Nương nương nói, sau khi xem xong, lập tức thiêu hủy."

Vân Ca nhận tấm lụa trắng, mở ra nhìn thoáng qua, quả nhiên là bản vẽ ngăn bí mật cất giữ lệnh bài, nàng vui sướng nói: "Trở về chuyển lờivới Hứa tỷ tỷ, tỷ ấy không biết gì hết, cũng không hề làm gì hết."

Phú Dụ đáp "Vâng", đang muốn chạy đi, rồi lại ngập ngừng nói: "Cô nương, cô cần phải chăm sóc tốt cho bản thân mình."

Vân Ca mỉm cười gật đầu.

Trong mắt Phú Dụ có chút khổ sở, nhưng chỉ có thể hành lễ cáo lui.Vân Ca im lặng mở tấm lụa trắng ra, đặt ở trên mặt đất. Sau khi MạnhGiác đi tới nhìn thoáng qua, truyền thụ cho nàng phương pháp phá giải.Hai con khỉ vẫn đi theo phía sau hắn, bắt chước theo từng động tác một y như cũ. Bất luận là cơ quan của cửa ngầm có bao nhiêu phức tạp, nhưngđể tiện cho cất giấu vật phẩm, phương pháp mở ra kỳ thật đều rất đơngiản. Tới khi hiểu rõ ràng hết thảy, Vân Ca quay sang phương xa hành lễ: "Cám ơn Hầu bá bá."

Mạnh Giác không nói lời nào rời đi, khi đi xa, lại nghe thấy tiếngtiêu vang lên. Trong sương mù trên núi, khúc nhạc u uẩn, giống như từbốn phương tám hướng ập xuống, giống như kể, giống như khóc, vương vấnsi mê ở bên tai:

...

"Đạp biến quan sơn, ỷ đoạn lan can, vô quân ảnh.

Mạch nhiên hỉ, chung tương mịch!

Chấp thủ lâu thai, tiếu nhãn tương ngưng.

Chính tương y, phong xuy lạc hoa, kinh nhân mộng.

Tỉnh hậu lâu thai, dữ mộng câu diệt.

Tây song bạch, tịch tịch lãnh nguyệt, nhất viện lê hoa chiếu cô ảnh."

Tạm dịch:

"Đi tới khắp quan ải, dựa vào lan can, không thấy bóng chàng.

Bỗng nhiên vui mừng, cuối cùng tìm thấy!

Bàn tay nắm chặt lan can, đôi mắt cũng cười nhìn chăm chú.

Đang tựa vào nhau, gió thổi hoa rơi, giấc mộng thật khác thường.

Sau khi tỉnh lại, ban công và giấc mộng đều biến mất cả.

Trước song cửa sổ phía Tây trống rỗng, ánh trăng lạnh yên lặng, chiếu xuống bóng cây lê cô độc trong sân."

Bài thơ này tác giả tự sáng tác, nên chưa có ai dịch hết, là tớ tựdịch, mà chỉ dịch được nghĩa thôi, và không đảm bảo là chính xác được,hic.

Mạnh Giác cảm thấy trên mặt có từng đợt giá lạnh, đưa mắt nhìn về nơi đó, trong thiên địa mênh mang, gió lạnh nhẹ thổi, thổi tới những bôngtuyết nhỏ đầy trời, nhẹ cuốn bay khắp nơi.

Tuyết từ nhỏ chuyển thành lớn, chỉ thổi trong một đêm, hoa mai trongnúi cũng được giục nở, rực rỡ trên vách núi đá cao đón gió tuyết. LưuTuân muốn nhìn thấy tư thái cứng cỏi thanh khiết đó của chúng, nhưng lại đứng ở trong tuyết thưởng mai tới mấy canh giờ. Thất Hỉ và Hà Tiểu Thất khuyên hai lần, bị Lưu Tuân thấy phiền, nên đuổi lui.

Mãi tới khi cảm thấy hết hứng thú, Lưu Tuân mới muốn trở về. Mới vừađi được vài bước, lại thấy một bóng người mặc y phục đỏ dọc theo váchnúi nghênh tuyết leo lên, leo lên tới trước vách núi, đưa tay muốn háimai. Hắn bỗng dưng nhớ tới mùi thơm và cảm giác mềm mại lúc vô ý ôm vàotrong lòng khi đó, trong lòng hắn có từng đợt biến động, không khỏi dừng lại nhìn sang hướng ấy.

Trong gió tuyết, người và hoa kia đều lảo đảo sắp ngã, trái tim LưuTuân vô thức đập nhanh. Nhìn thấy người kia hái hoa mai thuận lợi, LưuTuân cũng không rõ lý do mà trở nên cao hứng, cảm thấy giống như mìnhvừa hoàn thành thành công một việc. Thấy phương hướng người kia xuốngnúi, Lưu Tuân cất bước đi tới.

Thất Hỉ và Hà Tiểu Thất liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đều chứa ýcười. Nhìn màu sắc áo choàng, phải là một nữ tử, không biết là cô nươngnhà ai hay cung nữ cung nào, e là chính nàng cũng sẽ không nghĩ đến, lần này hái mai trong tuyết nhưng lại hái được rất nhiều phú quý.

Tới khi Lưu Tuân đi được tới trước sơn đạo, người và hoa kia đã xuống núi rồi, trong gió tuyết trắng xoá, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ dầnđi xa dần.

Lưu Tuân vội vàng bước nhanh, vừa đuổi theo, vừa gọi: "Cô nương, cô nương..."

Cô gái nghe thấy tiếng gọi, dừng bước, ôm hoa mai quay đầu lại. Trong bóng hoa và chiếc mũ tuyết bằng lụa mỏng, dung nhan nàng như thể sươngkhói huyền ảo lúc ẩn lúc hiện.

Lưu Tuân chạy tới trước mặt nàng thì đứng lại. Bệnh nặng vừa mớikhỏi, hơi thở có chút không đều đặn, hắn thở dốc chứ không nói chuyệnngay được, chỉ nhìn chăm chú vào người đứng trước mặt.

Mấy tiếng cười khẽ vang lên, giống như tiếng chuông bạc bay theo gió, trong tiếng cười, cô gái tháo chiếc mũ chắn tuyết bằng lụa mỏng ra:"Hoàng thượng, sao người lại đứng ngây người ra vậy?"

Trong lúc nhất thời, Lưu Tuân không phân biệt rõ ràng là mình vuimừng hay là bi thương, kinh ngạc nhìn Vân Ca. Vân Ca huơ huơ tay trướcmắt hắn:

"Hoàng thượng, người cũng muốn đi về sao? Nếu trở về vừa vặn lại tiện đường."

Lưu Tuân vội cười nói: "Được", nói xong muốn ôm hoa mai giúp Vân Ca, "Ta ôm cho muội nhé!"

Vân Ca để cho hắn ôm lấy hoa mai, yên lặng đi ở bên cạnh hắn. Tronggió tuyết, hai người đi chung một đường, nhưng lại không nói tới mộtcâu. Nữ tử cất giọng dịu dàng nũng nịu dĩ nhiên là sẽ làm lòng người vui vẻ yêu thích, nhưng khi im lặng thì khó có thể, nỗi lòng hỗn loạn củaLưu Tuân dần dần ổn định, cảm thấy trong lòng có nỗi buồn man mác nhưngcũng có an bình.

Vào Ôn Tuyền cung, Lưu Tuân cầm hoa, lần lữa không chịu trả lại choVân Ca, mãi cho đến cuối cùng mới lưu luyến không rời đưa hoa cho nàng:"Hoa đẹp cũng phải có bình đẹp, ta lệnh Thất Hỉ đi tìm cho muội mộtchiếc bình."

Vân Ca không nhận lấy, chỉ mỉm cười nói: "Hoàng thượng đã mang chúng về, vậy thì muội tặng cho hoàng thượng để người ngắm."

Lưu Tuân có niềm vui bất ngờ, cười nói: "Trong điện ta ở mới vừa nhận được một chiếc bình hoa mới, vừa hay để cắm hoa mai."

Vân Ca hỏi: "Trông nó như thế nào?"

Hai người vừa nói, vừa sóng vai đi vào đại điện. Hà Tiểu Thất cũngmuốn đi theo vào, Thất Hỉ vội túm lấy hắn, lắc lắc đầu, rồi đưa tay rahiệu cho các hoạn quan đứng xa xa trong điện, toàn bộ hoạn quan đều lặng lẽ rời khỏi đại điện.

Hà Tiểu Thất đứng ngẩn người một lát, nhỏ giọng hỏi Thất Hỉ: "Đây không phải là lần đầu tiên?"

Thất Hỉ liếc mắt nhìn hắn, không đáp lời. Hà Tiểu Thất biết sai vội cúi đầu, khóe môi lại hiện ra một nụ cười châm biếm.

Vân Ca vừa vào trong phòng, đã cười nói: "Thật nặng mùi thuốc đông y."

Lưu Tuân thở dài: "Bệnh của ta đã khá hơn nhiều rồi, nhưng cả đám bọn họ vẫn còn coi ta như người bệnh cần chữa trị."

"Nếu đại ca không thấy lạnh, muội mở cửa sổ ra cho thoáng khí một chút."

Thấy Lưu Tuân đồng ý, Vân Ca mở hết toàn bộ cửa sổ trong điện ra.Nàng cầm một cái bình ngọc từ trên bàn, đi ra ngoài điện: "Đại ca nóitới chiếc bình này sao?"

"Chính là nó."

Vân Ca đặt chiếc bình lên chiếc bàn đối diện cửa điện, cởi áo choàngra, ngồi xuống trước bàn. Lưu Tuân đưa hoa cho Vân Ca, ngồi vào bên cạnh nàng, nhìn nàng cắt tỉa những cành hoa. Ánh mắt hai người thường thường chạm nhau, Vân Ca lúc thì mỉm cười xinh đẹp, lúc thì cúi đầu, Lưu Tuânchỉ cảm thấy hương hoa ùa tới mình, khiến người muốn say. Sau khi cắmhoa vào bình xong, Vân Ca cầm bình hoa giống như là dâng báu vật đưa tới trước mặt Lưu Tuân:

"Đại ca thích không?"

Giọng nói của Lưu Tuân nặng nề: "Thích."

Vân Ca nghiêng đầu cười, Lưu Tuân bỗng nhiên đưa tay muốn nắm lấy cổtay trắng ngần thấp thoáng giữa những cành mai đỏ, nhưng đúng lúc Vân Ca rút tay về, tay hai người sượt qua nhau.

Vân Ca lấy ra chiếc tiêu ngọc đeo ở bên thắt lưng, cúi đầu nói: "Muội thổi cho đại ca nghe một khúc nhạc, được không?"

Lưu Tuân gật đầu.

Vân Ca tựa nghiêng vào chiếc bàn, nhẹ cầm tiêu ngọc, từ từ thổi,trong tiếng tiêu nhẹ nhàng thanh thản ngầm sinh quyến rũ. Trong giangsơn cao ngất của hắn, duy chỉ thiếu một khoảng thiên thượng nhân giankiều diễm. Trong hoảng hốt, Lưu Tuân chỉ cảm thấy vui sướng vô hạn.

Khúc nhạc Vân Ca đã thổi xong, cúi đầu ngồi im, giống như tập trunglắng nghe, cũng giống như xấu hổ yên lặng. Sau một chớp mắt, nàng khomngười hành lễ với Lưu Tuân, đứng lên định rời đi.

Lưu Tuân vội vàng đưa tay ra, nhưng chỉ kịp nắm lấy một đoạn vạt váycủa nàng. Vân Ca quay đầu lại nhìn hắn, trong đôi mắt như làn thu thủydường như có quở trách. Lưu Tuân vội buông vạt váy ra: "Muội... Ngày mai đi tản bộ trong núi cùng ta được không? Thái y nói mỗi ngày ta cần phải vận động vừa phải."

Vân Ca chăm chú nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười lên: "Nếu ngày maiđại ca muốn gặp muội, vậy muội sẽ cùng đi tản bộ với đại ca."

Lưu Tuân vui sướng nói: "Quyết định vậy đi, ngày mai không gặp không về!"

Vân Ca cười, quay đầu rời đi. Nàng vừa ra khỏi cửa điện, bước chânđột nhiên nhanh hơn, vừa chạy tới hướng rừng cây, vừa cong miệng huýtgió. Sâu trong rừng cây truyền ra tiếng khỉ kêu chi chi. Vân Ca chạy vào trong rừng, một con khỉ đang treo ngược trên cây, một con khỉ khác cầmlấy một chiếc hộp gỗ đưa cho nàng. Vân Ca vỗ vỗ đầu con khỉ: "Giỏi lắm,lúc trở về sẽ cám ơn các ngươi sau, nhanh chóng trở về trong núi đi, mấy ngày này không được ra đây nữa, trốn cho thật kỹ đấy!"

Vân Ca mở hộp gỗ ra, lấy lệnh bài mình cần giấu vào ngực áo, rồi cốgắng trấn tĩnh bước ra ngoài cung. Tới khi ra khỏi Ôn Tuyền cung, tớiđịa điểm giao hẹn, người chờ nàng vẫn ẩn thân ở một nơi bí mật gần đólập tức ra đón. Vân Ca đặt hai tấm lệnh bài vào trong tay hắn: "Tấm nàycó thể ra vào Kiến Chương Cung, tấm này dùng để ra khỏi cửa thành. Nóikhông chừng hôm nay hoàng thượng sẽ phát hiện lệnh bài bị trộm mất, cácngươi nhất định phải thật nhanh! Nhất định phải ngăn được người hoàngthượng phái đi thông báo cho Tuyển Bất Nghi trước khi ra khỏi Trường An, nếu không... Nhất định phải được!"

Vân Ca cảm thấy vô cùng có lỗi, bởi vì một khi thất bại, tất cả những người tham gia việc này chỉ có một con đường chết. Người tới lập tứcphi thân ẩn vào trong gió tuyết: "Chúng ta nhất định hết sức!"

Tim Vân Ca đập thình thịch. Từ giờ khắc này, tính mạng của rất nhiềungười đều phụ thuộc vào tính toán của nàng, mà nàng chỉ có chờ đợi.

Lưu Tuân nhìn theo bóng dáng Vân Ca đi ra cửa điện, một hồi lâu sau,mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bình hoa mai trên bàn, chỉ cảm thấy từ chóp mũi cho tới tận đáy lòng đều vương vấn hương mai. Phảng phất giống như mình không phải ngồi ở trong Ôn Tuyền cung, mà là đã quay trở lạithời niên thiếu rất lâu trước kia.

Tiết Thanh minh, cành liễu mảnh tựa như làn khói nhẹ, bụi cỏ không có dấu chân ngựa. Thiếu niên mặc áo gấm, cưỡi trên bảo mã, trong tiếng hót ngân nga của hoàng oanh, che chở cho một nữ tử cao quý tao nhã cùngnhau nói cười đi qua. Bọn họ ở rất xa không thể chạm tới được, ở trêncao nhìn xuống. Khi hắn trải qua cuộc sống cùng quẫn, bọn họ hoặc là làm như không thấy, thái độ ngạo mạn, hoặc mở miệng quát lớn, lệnh hắnnhường đường, nhưng không biết người mà bọn họ tùy ý coi khinh vốn là bề trên của bọn họ.

Trong hương hoa mai quanh quẩn, quá khứ và hiện tại đan xen lẫn lộn.Thiếu niên một thân áo vải kia đang ở trong tiếng hót của hoàng oanh vừa thưởng thức sắc xuân, vừa bẻ hoa mai, mỉm cười tặng giai nhân, mà mọingười đi qua bên cạnh bọn họ đều liên tiếp quay đầu lại nhìn.

Lưu Tuân mỉm cười ngồi một hồi lâu, phân phó Thất Hỉ đi lấy tấuchương, chuẩn bị bắt đầu xử lý chính sự. Thái y đề nghị Lưu Tuân đến ÔnTuyền cung với dự tính ban đầu là muốn cho hắn rời xa chính vụ, thanhtâm điều dưỡng, nhưng Lưu Tuân lại không mảy may bỏ mặc chính sự, mỗingày đều yêu cầu chuyển công văn, tấu chương tới, cẩn thận phê duyệt.

Có một số tấu chương chỉ cần phê duyệt xong là được, có một số tấuchương lại còn cần đóng dấu ấn triện lên, cho nên sau khi phân phó ThấtHỉ xong hắn lại đứng dậy tự mình đi vào bên trong, dự định mở ra ngăn bí mật cất giấu ấn triện và lệnh phù, lấy ra ấn triện cần dùng.

Tay hắn xoay cơ quan của ngăn bí mật, dựa theo phương pháp cố định,mở ngăn bí mật ra, toàn bộ ấn triện và lệnh phù đều hiện ra ở trước mắthắn.

Vân Ca tự hỏi mình hết lần này tới lần khác, mình thật sự chỉ có thể chờ đợi sao?

Không! Nhất định còn có phương pháp có thể giúp được bọn họ, nhấtđịnh có! Không thể để cho bọn họ chiến đấu một mình, mình còn có thể làm được gì? Còn có thể làm được gì? Chỉ cần giữ chân Lưu Tuân, để cho hắnphát hiện lệnh phù mất đi càng chậm, mọi người lại càng có thêm một phần cơ hội sống. Thế nhưng làm như thế nào để giữ chân hắn đây? Lại quaytrở lại tìm hắn? Khẳng định không được! Lưu Tuân thông minh hơn người,nếu mình biểu hiện quá sức khác thường hắn nhất định sẽ sinh nghi, pháthiện chuyện này có chút kỳ quái, ngược lại còn làm bại lộ trước.

Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến cho Lưu Tuân cảm thấy khôngphải người ngoài cố ý quấy nhiễu hắn, mà là chính hắn quyết định thế?

Nàng đột nhiên xoay người, bắt đầu chạy thục mạng.

Khi Vân Ca thở hồng hộc xuất hiện ở thư các*, sắc mặt Mạnh Giác sasầm. Lưu Thích lại trở nên vui mừng: "Cô cô", nhưng lại nhìn sang MạnhGiác, rồi ngập ngừng sửa lời: "Sư mẫu."

*Thư các: nơi cất giữ sách.

Vân Ca đi đến trước mặt Lưu Thích, ngồi xổm xuống: "Con muốn đi chơi ném tuyết không?"

Lưu Thích cười nhìn sang Mạnh Giác, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhànggật gật đầu. Vân Ca nhìn sang Mạnh Giác, Mạnh Giác gật đầu. Nàng lập tức dắt tay Lưu Thích đi ra bên ngoài, còn phân phó tiểu thái giám đi gọihoàng hậu. Khi nàng và Lưu Thích nặn được vô số hòn tuyết, len lén giấukỹ ở phía sau mấy cái cây, Hứa Bình Quân cũng vừa tới, hai người bỗngnhiên đồng thời ném ra, ném trúng khiến Hứa Bình Quân vừa nhảy tránh vừa hét.

Lưu Thích nhìn thấy bộ dáng chật vật của mẫu thân, ôm bụng, bò ra đất mà cười. Hứa Bình Quân nhìn thấy bộ dáng của con trai, trong lòng đauxót, đây mới là bộ dáng trẻ con nên có mà!

Nàng lau qua loa tuyết dính trên mặt, rồi vội vàng đi vê một hòn tuyết, lại cao giọng gọi cung nữ đi theo:

"Hai người bọn họ bắt nạt ta chỉ có một mình, nhanh lên mau giúp ta đánh lại!"

Mấy cung nữ thấy hoàng hậu bị Vân Ca ném tuyết thành ra như vậy,nhưng lại không mảy may bị quở trách, tức thì yên tâm lớn mật tới gianhập cuộc chiến, giúp hoàng hậu đuổi theo "đánh lại" Vân Ca và thái tử.

Hai nhóm người càng chiến đấu càng thêm quyết liệt, tất cả đều hứngkhởi, đều quên mất tôn ti địa vị thế nào, tiếng hét tiếng cười, âm thanh ầm ĩ náo nhiệt không dứt bên tai.

Ngăn bí mật vừa mở ra, Lưu Tuân đang muốn nhìn kỹ toàn bộ ấn triện và lệnh phù, bỗng nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu sợ hãi và tiếng cười vui. Lưu Tuân nhíu nhíu mày, nghiêng đầu tranh thủ nhìn ra bênngoài. Vốn tưởng rằng cùng lắm là một hai tiếng, không ngờ vậy mà cứtừng hồi lại từng hồi truyền đến, hắn không khỏi nổi giận, ai mà to gannhư thế? Dám ở ngoài điện của hắn huyên náo? Thất Hỉ đang làm gì thếnày? Vậy mà cho phép bọn họ làm càn?

Thuận tay hắn đóng ngăn bí mật lại, giấu đi vẻ không vui bước ra bênngoài, còn chưa đi ra ngoài điện, Thất Hỉ đã vội vã chạy từ bên ngoàivào: "Hoàng thượng, nô tài mới vừa sai người đi thăm dò, là Hoàng hậunương nương, thái tử điện hạ và Mạnh phu nhân đang chơi ném tuyết, chonên nô tài không dám nhiều lời, trước tiên tới xin chỉ thị của hoàngthượng, ý của hoàng thượng là. . ."

Lưu Tuân mày từ từ giãn ra, nở nụ cười: "Bọn họ thực là có nhã hứng. Đi! Đi xem một chút!"

Thất Hỉ cười đáp "Vâng", lập tức đi lấy áo choàng, hầu hạ Lưu Tuân đi xem náo nhiệt.

Lưu Tuân đứng ở trên cao nhìn xuống trong chốc lát, cao giọng nói: "Dương giác sĩ*."

*Trong cờ tướng, quân tướng chỉ được di chuyển trong một hình vuông gọi là cửu cung(chú thích luôn cho bên dưới nhé). Giữ quân sĩ đi trong trong cácgóc của cửu cung này(thực ra là chỉ năm điểm thôi) để bảo vệ quân tướng, trong cờ tướng gọi là Dương giác sĩ(dịch nghĩa ra là sĩ vểnh sừng dêạ). Dương sĩ giác chỉ một biện pháp phòng thủ.

Vân Ca lập tức kịp phản ứng, đẩy Lưu Thích, chỉ hướng một góc của cửu cung, nó vội ném mạnh hòn tuyết trong tay ra ngoài.

"Ôi!"

Một cung nữ đang lén lút lẻn tới bị ném trúng lập tức rụt trở về.

"Hoa thập tượng*."

*Trong đấu cờ tường, khi hai quân sĩ tượng hoặc sĩ tướng cùng liên hợp phòng thủ, tách ra hai bên tả hữu thì gọi là Hoa thập tượng.

Vân Ca nhẹ giọng hạ lệnh, Lưu Thích và nàng lập tức tách ra hai bêntả hữu, đều tự nghênh chiến, đánh lui hai cung nữ định tấn công hai góctả hữu của hai người.

"Lặc đạo*."

*Hai đường thứ tư và thứ sáu(ngay sát khoảng giữa hayvẫn gọi là sông trên bàn cờ tướng) trông như thể hai xương sườn nên gọilà lặc đạo(lặc: xương sườn, đạo: đường), đây là đường quan trọng cầnkhống chế khi chơi cờ.

...

Lưu Tuân dùng thuật ngữ cờ tướng, mỗi câu của hắn, Hứa Bình Quân vànhóm cung nữ đều có thể nghe được, nhưng chỉ không rõ Lưu Tuân rốt cuộclà chỉ phương hướng nào, lại là loại chiến thuật nào, cho nên nghe đượccũng chỉ để đó mà thôi. Dưới sự chỉ huy của Lưu Tuân, Vân Ca và LưuThích địch không động, ta cũng không động. Nhưng một khi kẻ địch động,bọn họ lúc nào cũng có thể ra tay sau nhưng đều đánh trả được đốiphương.

Hứa Bình Quân không phục, gào lên: "Hoàng thượng, quân tử xem chơi cờ không được nói."

Lưu Thích sốt ruột, lập tức ló đầu ra hét lớn: "Phụ hoàng là lấy mạnh trợ yếu, hành động của hiệp khách!"

Vân Ca muốn ấn đầu nó xuống, đã chậm một bước, một hòn tuyết xoay tít bay tới đập vào đầu của nó.

Lưu Tuân cười ha hả: "Rõ thật là Hổ nhi khờ! Trúng chiêu giương đông kích tây, dụ rắn ra khỏi hang của mẹ con rồi."

Mặc dù không nhìn thấy Hứa Bình Quân, nhưng tiếng cười vui vẻ củanàng bay bổng vào tận trong rừng. Lưu Thích nhìn thấy dáng vẻ của chamẹ, cũng cao hứng cười rộ lên, càng ra sức ném tuyết. Trận "Đại chiếntrong tuyết" này mãi tới thời gian ăn tối mới giải tán. Lưu Tuân longtâm vô cùng vui vẻ, tính ham chơi được khơi ra, dứt khoát phân phó ngựtrù chuẩn bị tiệc tối, cho đòi đại thần đi theo cùng gia quyến của bọnhọ tới thưởng tuyết phẩm rượu, ngắm mai ngâm thơ.

Quân thần vui chơi huyên náo tới tận đêm khuya, mới tận hứng ra về.Mạnh Giác và Vân Ca một trước một sau trở lại trong phòng, đều tự đinghỉ ngơi. Vân Ca đã mệt lả cả người, nhưng lại không hề thấy buồn ngủ,đi đi lại lại ở trong phòng, tỉnh thoảng lại ho khan một tiếng. MạnhGiác cũng không ngủ được, nghe thấy phòng sát vách thỉnh thoảng lạitruyền đến tiếng ho khan, đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìnánh trăng, mặc cho gió lạnh tạt vào mặt.

Lúc canh một, Tam Nguyệt đã vội vàng chạy tới, bước đến trước cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Vừa nhận được bồ câu đưa tin của sư đệ, Đại công tử đãra khỏi Trường An, lễ vật công tử phân phó đưa cho Đại công tử, sư đệcũng đã đưa đến."

Mạnh Giác gật gật đầu, Tam Nguyệt lặng lẽ lui ra. Mạnh Giác tới gõ cánh cửa phòng Vân Ca.

"Ai?"

"Là ta, có chuyện muốn nói với nàng."

Vân Ca mở cửa ra, không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"

"Lưu Hạ đã ra khỏi Trường An"

Sống lưng vẫn thẳng đứng của Vân Ca đột nhiên mềm nhũn, nàng vịn vàokhung cửa, dường như đứng cũng không vững: "Ngươi làm thế nào mà biếtđược?"

"Tứ Nguyệt cũng coi như là người của ta, chẳng lẽ nàng hi vọng tangồi nhìn nàng ấy đi vào đường chết? Những chuyện sau này nàng cũngkhông cần quan tâm thêm nữa, Lưu Hạ võ công cơ trí cũng không kém hơn so với Lưu Tuân, hắn thua là do không thể dứt khoát và tàn nhẫn."

Vân Ca vẻ mặt ảm đạm: "Hiện tại Lưu Hạ không phải là Đại công tử nămđó nữa rồi, bây giờ rốt cuộc cũng không rõ là hắn say hay tỉnh nữa."

Mạnh Giác thản nhiên nói: "Ta đã sai người chuyển quan cữu của Hồng Y cho Lưu Hạ, dù cho hắn có say chết ở trong hũ rượu, cũng phải bò ra."

Vân Ca mơ hồ hiểu được vài phần nguyên nhân vì sao lại Lưu Hạ biếnthành như vậy, trong thương xót cũng suy đoán ra được chủ ý của MạnhGiác, không tồi! Lưu Hạ tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào quấynhiễu Hồng Y. Vân Ca lạnh lùng nói:

"Nếu ngươi không muốn tiền đồ rộng mở của ngươi bị hủy, tốt nhất nên trở về mà ngủ đi."

Nàng đóng cánh cửa lại rầm một tiếng. Nàng tính toán thời gian, còncó thể đủ để ngủ một hai canh giờ, nên lập tức đi tới giường. Về phầnngày mai phải làm thế nào, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải dưỡngtinh thần trước đã.

Mạnh Giác lẳng lặng đứng đó một lát, xoay người trở về phòng. Nửađêm, Lưu Tuân đang ngủ say, Hà Tiểu Thất vội vội vàng vàng chạy tới tẩmđiện. Lưu Tuân lập tức tỉnh giấc, khó chịu hỏi: "Chuyện gì?"

Hà Tiểu Thất vừa dập đầu, vừa bẩm tấu: "Nô tài nhận được thư TuyểnBất Nghi đại nhân chuyển tới, nói... Nói đã thả Lưu Hạ ra khỏi TrườngAn."

"Cái gì?"

Lưu Tuân đột nhiên ngồi dậy, giật mạnh tấm mành, tức giận trừng mắtnhìn Hà Tiểu Thất. Hà Tiểu Thất cố gắng kiềm nén sợ hãi, lặp lại một lần lời của Tuyển Bất Nghi. Lưu Tuân chân trần nhảy xuống giường, đi vàibước đến trước vách tường, mở ngăn bí mật ra, lệnh bài trong hộp đã bịtrộm mất không thấy đâu. Sắc mặt hắn xanh mét, trong mắt vừa đau thươnglại vừa oán hận, giọng nói cũng lạnh lẽo thấu xương: "Ta muốn đầu LưuHạ."

"Vâng". Hà Tiểu Thất dập đầu, vội vàng đứng dậy, lật đật lao ra bên ngoài.

Lưu Tuân bi thương phẫn nộ đan xen, ngay cả nàng cuối cùng cũng cóthể phụ lại sự tin tưởng của hắn! Chuyện này một mình nàng cũng khôngthể làm được, còn có. . . Mạnh Giác! Nhất định là Mạnh Giác sai khiếnnàng, thế nhưng... Mạnh Giác làm thế nào biết binh phù và ấn triện đượccất giấu ở chỗ nào? Còn cả cách mở ra cơ quan cất giữ? Không có khả năng là Vân Ca! Sau khi đăng cơ, hắn đã đặc biệt lắp đặt lại toàn bộ cơ quan của các ngăn bí mật trong Vị Ương Cung, Ôn Tuyền cung. Cho dù trước kia Vân Ca đã thấy qua cũng không thể biết cách được. Cũng không thể làthái giám bên cạnh hắn, bọn họ không có lá gan lớn tới vậy! Như vậy làai? Có thể là ai? Người này nhất định là người hắn thân cận và tín nhiệm nhất.

Lưu Tuân xoay người lại nhìn hoa mai bên cạnh hắn, đóa hoa đẹp đẽ đầu cành đều biến thành vô tình, hắn cười châm biếm. Hắn đột nhiên cầm bình ngọc lên, hung hăng ném xuống đất, choang một tiếng, lập tức hương tanngọc nát. Nước lạnh trong bình hoa vỡ từ từ chảy tới chân hắn, nhưng hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích.