Vân Trung Ca

Quyển 2 - Chương 16: Lòng chàng lòng thiếp



Từ sau khi cùng Lưu Phất Lăng leo núi trở về, Vân Ca suy nghĩ về mọi việc từ trước tới giờ. Đúng là nàng đã sai lầm rồi.

Mỗi ngày, sau khi bãi triều, nơi đầu tiên mà Lưu Phất Lăng tới vẫnluôn là Tiêu Phòng Điện. Hắn sẽ cầm tay Tiểu Muội cùng nhau đi dạo ngựhoa viên, cũng sẽ hái hoa thơm tặng giai nhân. Tiểu Muội hiện tại vớingười mà Vân Ca quen biết lúc trước, đã là hai người khác nhau, trút bỏvẻ ngây ngô xuống, chỉ còn kiều mỵ hiện ra.

Vân Ca lại ngày qua ngày trong sự trầm mặc mà tiều tụy gầy yếu, trong trầm mặc và chờ đợi, toàn bộ trái tim nàng giống như hóa thành tro tàn. Thỉnh thoảng, nàng sẽ dậy sớm, hoặc ngủ muộn, ở đình viện, hoặc bên một góc tường, chờ Lưu Phất Lăng, lén nhìn hắn bước đi, cùng trở về vớihắn.

Nàng dùng sự im lặng để bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của chínhmình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của hắn, hết thảy trong đáy lòng nàngđều sớm bị bán đứng. Nếu Lưu Phất Lăng nguyện ý nhìn, sẽ không thể nàonhìn mà không hiểu.

Khi hắn thấy nàng, sẽ hơi ngừng lại một chút, nhưng toàn bộ những lần đi qua nhau như vậy, cũng chỉ làm cho hắn hơi ngừng lại một chút. Hắntrầm mặc đi qua người bên nàng, rồi rời xa. Để mặc cho nàng ở trong gióvỡ vụn, tan biến.

Hôm nay, trong Tuyên Thất Điện treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, thảm trongphòng và trên tường cũng được thay mới, khắp nơi có thể thấy được hìnhảnh long phượng cùng nhau bay lượn. Không ai chịu nói cho Vân Ca biếtsắp sửa phát sinh chuyện gì.

"Phú Dụ, ngươi đi hỏi thăm một chút, có phải trong cung có chuyện gì vui hay không?"

"Là nghi lễ viên phòng của hoàng thượng và hoàng hậu." Sau khi Phú Dụ hỏi thăm trở về, tiếng trả lời nhỏ như muỗi kêu.

Vân Ca chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, lặng lẽ khom ngườixuống, nhưng không nhúc nhích, bên môi tựa hồ còn mỉm cười, nhưng trêntrán nàng mồ hôi lạnh dần dần thấm ra.

Buổi tối Lưu Phất Lăng trở về, rửa mặt xong, vừa định lên giường, lại thấy sau mành sa có một người đang ngồi, hai tay ôm lấy đầu gối, cothành một khối nho nhỏ. Hắn nhìn chăm chú vào thân ảnh màu xanh như ẩnnhư hiện phía sau mành sa, đứng thẳng bất động trên mặt đất.

"Lăng ca ca, chàng còn muốn bỏ xuống hoàng vị hay không?", trong tiếng nói rất nhỏ có sự khẩn cầu.

Lưu Phất Lăng rất khó khăn mở miệng: "Vị trí này tất nhiên khôngngười nào biết là gian khổ thế nào, nhưng người người đều biết tới tấtcả những cái khác. Ta lo lắng khi đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Lưu Hạ hoặc Lưu Tuân, ta muốn truyền cho con của mình."

"Chàng muốn để Tiểu Muội trở thành hoàng hậu "chân chính" của chàng?"

Im lặng sau một hồi lâu, từ kẽ răng của Lưu Phất Lăng mới bật ra mấy chữ: "Đúng! Ít nhất bây giờ là thế."

"Thiếp thì sao?" Vân Ca ngẩng đầu.

Khuôn mặt nàng bị mành sa che khuất, mơ hồ không rõ, nhưng ánh mắtđau xót, bi thương, tức giận vẫn đâm thẳng vào trong lòng Lưu Phất Lăng. Bàn tay trong tay áo Lưu Phất Lăng càng nắm càng chặt: "Ta sẽ đối tốtvới nàng, yêu thương nàng cả đời. Trước mắt ngoại trừ vị trí hoàng hậulà không thể cho nàng, nhưng thứ khác, nàng muốn thứ gì, ta cũng đều cóthể cho nàng."

Vân Ca đột nhiên kéo tấm mành sa xuống, thân thể nàng không thể khống chế được nhẹ nhàng run rẩy: "Lăng ca ca, rốt cuộc là thiếp sai rồi, hay là chàng sai rồi? Sớm biết có hôm nay, hà cớ gì trước đó phải như vậy?"

"Ta sai rồi, nàng cũng sai rồi. Ta sai ở chỗ đi đường vòng xa nhưvậy, tới khi muốn vứt bỏ, mới biết được hóa ra chính mình quá ngây thơ.Nàng sai ở chỗ cho tới bây giờ, vẫn không thể vờ thỏa hiệp. Trên đờinày, làm sao có thập toàn thập mỹ? Vì sao nàng không chịu trưởng thành?Vì sao không thể lui lại một bước?"

Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng chăm chú, trong mắt đều là không thể tinđược, nhưng Lưu Phất Lăng chỉ thản nhiên, mặt không chút đổi sắc, tất cả không thể tin được trong mắt nàng từng chút, từng chút một từ từ biếnmất. Cuối cùng, bi thương, thống khổ, phẫn nộ trong mắt đều bị nàng chôn vùi xuống thật sâu, chỉ còn dư lại ánh mắt tối đen không còn sinh khí.

Nàng chậm rãi đứng lên, lê chân, bước qua bậc thềm. Lúc làn váy màuxanh biếc lướt nhẹ, bàn chân trắng như tuyết như ẩn như hiện.

Trong lòng Lưu Phất Lăng, đau đớn cuồn cuộn như sông cuộn biển gầm,hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại. Khi sắp ra khỏi cửa điện, Vân Ca độtnhiên nhớ tới một chuyện, quay người lại, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng,lời hứa ngày xưa đã không còn nữa, xin trả lại giày thêu cho ta."

Thân hình Lưu Phất Lăng có hơi dao động, sau một chớp mắt, mới sờ tay vào ngực, chậm rãi móc chiếc giày thêu đính ngọc ra.

Lưu Phất Lăng nửa muốn đưa nửa không, Vân Ca liền giật lấy, chạy như bay ra khỏi phòng.

Tay Lưu Phất Lăng vẫn giơ giữa không trung, vẫn làm một tư thế "Nắm" kỳ lạ, trong tay lại không có vật gì.

..............................

Vân Ca cảm thấy nàng căn bản không hiểu rõ bản thân mình.

Phụ mẫu, huynh trưởng nàng đều là người vô cùng cao ngạo, nàng cũngvẫn cho là mình sẽ giống như Trác Văn Quân, "Văn quân hữu lưỡng ý, cốlai tương quyết tuyệt*", "Chu huyền đoạn, minh kính khuyết, cẩm thủythang thang, dữ quân trường quyết**"! Nhưng hóa ra nàng căn bản không có sự quả quyết giống như bản thân nàng muốn như vậy.

Dịch:

*Nghe lòng chàng hai ý

Thiếp đành đoạn tình này.

Trích bài Bạch đầu ngâm, bản dịch của Điệp Luyến Hoa.

**Dây đàn kia đã đứt

Gương sáng kia cũng vỡ.

Dòng Cẩm Thủy vẫn cuồn cuộn chảy

Từ nay về sau quyết rời xa chàng.(Là tớ tự dịch)

Trích bài Quyết biệt thư.

Cả hai bài thơ đều của Trác Văn Quân, xin xem thêm chú thích phía dưới.

Có lẽ bởi vì người đó là "Lăng ca ca" của nàng, có lẽ là bởi vì tìnhcảm của nàng đã không thể do chính nàng khống chế, cho dù chính mắt nàng thấy được bao nhiêu, cho dù chính tai nàng nghe được bao nhiêu, tronglòng nàng vẫn có một phần không chịu tin tưởng.

Bởi vì đáy lòng nàng vẫn còn một tia hy vọng mong manh, nàng bỏ xuống kiêu ngạo của mình, ném xuống tự tôn của mình, tới trước mặt ThượngQuan Tiểu Muội. Làn váy tha thướt như nước sông Tương, tóc mây mềm mại,vòng eo mảnh mai. Thướt tha, quyến rũ đều hiện rõ. Vân Ca lần đầu tiênphát hiện ra mặc dù Tiểu Muội dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, tỏa sáng.

Tiểu Muội có sự vui sướng khó có thể kìm nén, ở trước mặt Vân Ca xoay mấy vòng: "Vân tỷ tỷ, đẹp không? Đây là y phục mới may, hoàng thượngnói ta không thích hợp mặc mấy thứ trang phục trong cung quá cồng kềnh,phiền phức, cố ý chọn giúp ta bộ trang phục này."

Vân Ca chưa từng thấy một Tiểu Muội như vậy, tươi tắn, kiều diễm,hạnh phúc. Tiểu Muội trước kia giống một hồ nước đọng bị bóng râm củamái hiên che khuất, hiện tại lại giống như hoa tươi đầu cành nở rộ. VânCa tự hỏi, còn cần thiết phải hỏi thêm nữa sao? Đáp án đã rõ ràng nhưthế. Hẳn là phải mỉm cười rời đi, ít nhất còn lưu lại một ít tự tôn.

Nhưng trái tim của nàng căn bản không nghe nàng kiểm soát.

"Tiểu Muội, hoàng thượng thật sự thích muội sao?"

Sắc mặt Tiểu Muội đột nhiên nặng nề, ánh mắt bén nhọn nhìn Vân Cachằm chằm, nhưng chỉ trong giây lát sự không vui biến mất, lại cười nói: "Vân tỷ tỷ, ta biết trong lòng hoàng thượng, ta có như thế nào cũngkhông so với tỷ được. Nhưng mà, ta từ nhỏ đã được dạy phải chung sốnghòa thuận với tỷ muội trong hậu cung. Chỉ cần Vân tỷ tỷ đối tốt với ta,ta cũng sẽ đối đãi tốt với Vân tỷ tỷ, ta sẽ không để cho hoàng thượngkhó xử. Vân tỷ tỷ không cần lo lắng về tương lai." Ngụ ý rằng, nếu nàngdám tùy tiện mà vượt qua Lôi Trì*, Tiểu Muội cũng sẽ không khách khí.

*Lôi Trì là tên một con sông cổ ở huyện Vọng Giang, An Huy, Trung Quốc.Thành ngữ ý chỉ một phạm vi không thể vượt qua, xin xem điển cố phíadưới.

Vân Ca không để ý, tiếp tục hỏi: "Tiểu Muội, hoàng thượng đối đãi với muội có tốt không?"

Tiểu Muội tuy có chút buồn bực, nhưng phần nhiều là thẹn thùng và vui sướng, giống như những cô gái mười bốn mười lăm tuổi mới biết yêu khác. Ngón tay nàng vân vê vạt áo, cúi đầu, chỉ cười.

Thật lâu sau, nàng mới nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng đối với Vân tỷ tỷ cũng rất tốt." Tiểu Muội không thể hiểu nổi, hỏi: "Vân tỷ tỷ, tỷ đangsuy nghĩ gì? Không thể nào là tỷ còn sợ ta đoạt mất hoàng thượng?"

Vân Ca mỉm cười: "Không, hoàng thượng vốn chính là của muội. Là ta sai thôi."

Cứ như vậy đi! Không phải vốn đã từng nghĩ cách để cho chàng và Tiểu Muội ở cùng một chỗ sao? Nhưng mà, trái tim... Vì sao lại đau như thế?

"Ta cũng chưa từng nghĩ tới phải được độc sủng hậu cung, hoàng thượng là của chúng ta, cũng là của vạn dân thiên hạ. Chỉ là bây giờ hoàngthượng chưa thể sắc phong cho tỷ được, chờ sau lễ viên phòng của chúngta, hoàng thượng nhất định sẽ mau chóng sắc phong cho tỷ, ta cũng sẽgiúp đỡ cho tỷ, tỷ không cần phải lo lắng Hoắc Quang cản trở." Nét mặtTiểu Muội thẹn thùng, cầm lấy vài món trang sức đưa cho Vân Ca xem, "Vân tỷ tỷ, tỷ giúp ta ngắm xem, buổi tối hôm nay ta nên đeo trang sức gì?"

"Trong lòng hoàng thượng có muội, dù cho là đeo thứ gì, đều cũng rất đẹp." Vân Ca cúi chào Tiểu Muội, xoay người rời đi.

Vân Ca ngồi một mình bên Lâm Trì, lẳng lặng nhìn ánh mặt trời chiếuxuống hoa sen. Ti Thiên Giám nói hôm nay là ngày đại cát. Hôm nay làngày đại cát của Lưu Phất Lăng và Thượng Quan Tiểu Muội, nhưng khôngphải của nàng.

Xa xa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hỉ nhạc, Vân Ca đưa tay kéo mộtphiến lá sen lên, xé ra hết lần này tới lần khác, chậm rãi bỏ vào trongmiệng, chậm rãi ăn, vốn trên môi và răng phải đầy mùi thơm đặc biệt nhưhoa sen dưới hồ, nhưng tất cả đều là đắng chát.

Cùng đi? Cùng đi?

Những lời nói hôm đó, còn đang vang lên trong tai.

Chẳng qua là hắn quên nói, hắn cũng muốn nắm tay một người khác cùngđi. Nhưng thuyền của nàng quá nhỏ, không thể chứa nổi ba người.

Vân Ca nhìn xuống lá sen, hoa sen đầy ao, lớn tiếng hỏi: "Các ngươicũng nghe thấy lời nói của hắn ngày đó, có phải hay không? Có phải haykhông?"

Hoa sen im ắng, ánh trăng yên tĩnh.

Nàng nhẩm tính canh giờ, giờ lành hẳn là đã đến. Vân Ca tiện tay cầmlá sen chưa ăn hết định ném xuống, trong lòng đau xót, lại rút tay trởvề, cầm lá sen cẩn thận nhét vào hà bao.

Nàng đứng dậy đi tới Tuyên Thất Điện và Tiêu Phòng Điện, nàng phảithấy mọi thứ một cách rõ ràng, cẩn thận. Mười năm hẹn ước đã thành trotàn, nàng muốn dập tắt hết mọi đốm lửa nhỏ còn sót lại trong đống trotàn đó. Những cây nến long phượng to bằng kích thước cổ tay được cắm đầy trong điện phủ, những dải lụa bảy màu thêu hình khổng tước xòe cánh bay lượn cùng rồng được buông xuống khắp tiền đường. Khắp nơi được tô điểmbằng những sợi tơ bằng vàng dát mỏng, ngọc khắc tinh tế, đèn lồng đỏthẫm có dán chữ "Hỉ" được treo từ Tuyên Thất Điện tới Tiêu Phòng Điện.Trên mặt đất trải thảm đỏ rực như lửa, trên không trung là đèn lồng đỏthẫm, nơi nơi ánh lên màu đỏ chói lọi. Lúc đầu nhìn thấy, cảm thấy cóchút thô tục, nhưng nhìn kỹ càng, lại cảm thấy chỉ có thứ thô tục cựcđiểm này mới có thể thực sự nhuộm đẫm thiên địa không khí vui mừng.

Tán giả* hô to: "Giờ lành đến."

*Người có nhiệm vụ hô hào, khen tặng.

Tiếng cổ sắt vang lên, tiếng ca lớn tới điếc tai.

"Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Chi tử vu quy, nghi kì thất gia."

Dịch:

Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

Hôm nay nàng đã theo chồng,

Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.

Bài Đào yêu, thuộc Chu nam, Quốc Phong, Kinh Thi.

Bản dịch của bác Tạ Quang Phát.

Nghe đâu rằng nhờ có bài này mà từ vu quy mới được dùng trong đám cưới.

Lưu Phất Lăng đeo một dải lụa đỏ trước ngực, thân khoác áo bào đỏ, từ Tuyên Thất Điện chậm rãi bước ra, dọc theo thảm đỏ đi tới Tiêu PhòngĐiện. Đột nhiên, bước chân của hắn dừng lại.

Chỉ thấy một vạt váy màu lục ở phượng các cách đó không xa nhẹ baytheo gió. Giữa ngàn sắc đỏ bao phủ có điểm một màu xanh, đâm vào mắtngười ta nhói buốt.

Nàng ở trong tối, hắn ở ngoài sáng. Hắn không thấy nàng rõ ràng, mànhất cử nhất động của hắn đều được thu vào trong mắt nàng. Hoàng thượngđứng thẳng bất động, tán giả sốt ruột, cũng không dám lên thúc giục, chỉ có thể nhẹ nhàng nâng tay, để cho tiếng cổ nhạc tấu lên càng lúc càngvang.

Dưới tiếng cổ nhạc giục giã, Lưu Phất Lăng trên mặt mang một nụ cười, đi bước một tới Tiêu Phòng Điện. Một đoạn thảm đỏ, nhưng giống như phải bước đi hết một đời. Nhưng vô luận chậm như thế nào, cuối cùng vẫn phải đi tới trước Tiêu Phòng Điện.

Cửa điện từ từ mở ra, Thượng Quan Tiểu Muội trang phục đỏ thẫm, mũphượng khăn trùm, ngồi ngay ngắn trên phượng tháp. Lão ma ma cầm cọngcây kê, trấu cám, hạt dưa, lạc, hạt hạch đào, hạt dẻ, rắc từng nắm lớndưới chân Tiểu Muội, đồng thời cao giọng niệm tụng tán từ*.

*Tán từ: những lời ca ngợi.

Lưu Phất Lăng giẫm lên quả mừng tượng trưng cho nhiều con nhiều cháu, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Muội. Lễ giả* dâng lên rượu hợp cẩn, LưuPhất Lăng và Thượng Quan Tiểu Muội đầu chạm đầu, tay vòng qua tay, nângchén cùng uống. Rượu trong chén còn chưa hết, làn váy màu lục trênphượng các phía trước bỗng nhiên tung bay một cái ở trong gió, biến mấtkhông thấy.

*Lễ giả: chắc là người của Lễ bộ.

Chén rượu trong tay Lưu Phất Lăng run lên, rượu chưa uống cạn đổ vàotay áo Tiểu Muội. Thân thể Thượng Quan Tiểu Muội chấn động, nàng vẫnbình tĩnh thản nhiên uống hết chén rượu của mình.

Vân Ca từng bước một rời đi.

Phía sau, cửa điện màu đỏ thẫm của Tiêu Phòng Cung chậm rãi khép lại, phía trước nàng, chỉ có bóng đêm tối đen như mực, nhìn không thấy mộtđiểm sáng nào giống như đoạn đường đời dài đằng đẵng phía trước.

Sắc đỏ, tiếng khánh, tiếng cổ nhạc đều biến mất, chỉ có bóng tối imlặng bao phủ nàng. Đi ra khỏi Vị Ương Cung, đứng ở trên cầu, Vân Ca dừng bước chân. Trước mặt là đường rời khỏi Trường An, sau lưng, là hoàngcung Đại Hán uy nghiêm.

Vân Ca đột nhiên dùng sức, xé rách giày thêu vẫn nắm chặt ở trongtay, viên ngọc đính trên giày lặng yên không một tiếng động rơi xuốngmặt nước. Vân Ca nhìn một nửa chiếc giày thêu trong tay mình, vung taylên, vất xuống, giày thêu trong tay nàng rơi xuống, theo dòng nước chảytrôi đi.

Vân Ca không quay đầu lại, bước thẳng tới hướng thành Trường An.

Mới ra khỏi cửa thành chưa lâu, Mạnh Giác dẫn ngựa đi đến: "Vân Ca."

Vân Ca lạnh lùng đưa mắt nhìn Mạnh Giác, đi qua người hắn. Mạnh Giácdắt ngựa, trầm mặc đi bên cạnh Vân Ca. Đi được hồi lâu, Vân Ca nhìn chăm chú vào màn đêm sâu thẳm, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

"Tiễn nàng một đoạn đường."

Vân Ca không nói thêm nữa.

Qua đoản đình rồi tới trường đình*, Mạnh Giác đúng là tiễn đưa mộtđoạn đường lại thêm một đoạn đường. Đi khỏi thành Trường An thật xa, hắn vẫn chưa có ý định trở về.

*Đình nghỉ chân cách thành 5 dặm gọi là đoạn đình, cách thành 10 dặm gọi là trường đình.

Vân Ca nói: "Ngươi trở về đi! Đường về nhà, sẽ không bị lạc."

Mạnh Giác không nói gì, vẫn tiếp tục đi cùng Vân Ca. Vân Ca thở dài,chỉ vào đường nối thẳng tới đường chân trời phía trước: "Ngươi thực muốn đi theo ta tới tận đó sao?", rồi chỉ vào thành Trường An phía sau,"Ngươi bỏ được nơi đó sao?"

Mạnh Giác im lặng một lát, dừng bước: "Gặp được Tam ca của nàng, thay ta hỏi thăm hắn."

Vân Ca kinh ngạc: "Ngươi quen với Tam ca của ta?", nàng suy nghĩ mộtlát, rồi hừ lạnh một tiếng " 'Công dục thiện kì sự, tất tiên lợi kìkhí*'. Trước khi làm việc ngươi đều có thời gian chuẩn bị thật đầy đủ!Chỉ sợ ngươi còn hiểu rõ chuyện nhà ta hơn so với ta, ta đang thắc mắcrằng tại sao cha mẹ ta lại rời khỏi Hán triều, ngươi chắc là cũng biết,nói cho ta nghe một chút."

*Trích trong Luận ngữ của Khổng Tử, nghĩalà: Người thợ muốn làm được việc tốt trước hết phải chuẩn bị công cụ sắc bén, ý chỉ rằng muốn làm tốt mọi việc phải chuẩn bị thật tốt trước đã.

"Ta đích xác là cũng từng có nghe ngóng, nhưng không có manh mối. Lưu Triệt tàn nhẫn thích chém giết, khi Vệ thái tử gây loạn, thành TrườngAn đã chết mấy vạn người, người biết rõ mọi chuyện trước đây không cònnhiều lắm. Số ít người biết chuyện còn lại cũng đều thành người ẩn dật,không thể tìm ra được."

Vân Ca cười lạnh: "Hóa ra Mạnh công tử cũng có chuyện không làm được."

Tiếng cười của Mạnh Giác có đau xót: "Vân Ca, trên đời này, khôngphải tất cả mọi người đều có thể giống như nàng, bình an, đầy đủ sungtúc mà lớn lên. Mỗi một bước đi của ta, nếu không cẩn thận, kết quảkhông phải là đi nhầm đường, mà là vạn kiếp không trở lại được. Cũngkhông phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng "Đúng" và "Sai" để đánhgiá, có rất nhiều người đều đang ở giữa đúng và sai, ví dụ như ta đốivới Hoắc Thành Quân, Lưu Phất Lăng đối với Thượng Quan Tiểu Muội, chúngta chỉ có thể lựa chọn phù hợp với tình thế trước mắt."

Vân Ca gõ mạnh vào đầu mình: "Chúng ta quen biết ở thành Trường An,biệt ly ở thành Trường An. Sau này ngươi là ngươi, ta là ta, ta còn dâydưa với ngươi việc này làm gì?"

Mạnh Giác mỉm cười nhìn Vân Ca:

"Vân Ca, trong thành Trường An, tất cả mọi chuyện ta cố ý làm cũngkhông phải vì để "quen biết" mà là vì "gặp lại". Dây dưa, rất nhiều nămtrước đã bắt đầu rồi, kết thúc?", giọng nói của Mạnh Giác ôn nhu, nhưngkiên quyết, "Vĩnh viễn không."

Vân Ca ngạc nhiên: "Gặp lại?"

Mạnh Giác giao dây cương cầm trong tay cho Vân Ca: "Về nhà nghỉ ngơicho tốt, ta cho nàng một thời gian ngắn để hồi phục vết thương. Chờ tabận bịu xong khoảng thời gian này, xây xong một tòa đại phủ đệ, ta sẽ đi đón nàng."

"Mạnh Giác, ngươi mau nói rõ ràng, ngươi không phải lại tính giở âm mưu gì chứ?"

Mạnh Giác thản nhiên nói: "Mới phát hiện quân tử hoàn mỹ trong mộnghóa ra cũng là một loại phàm phu tục tử giống như chúng ta, nàng hiệntại không có tâm tình nghe một câu chuyện xưa rất dài. Chờ sau này, tasẽ từ từ nói rõ từng chuyện cho nàng biết, nàng không nghe cũng khôngđược."

Đau đớn cố sức không để ý tới, trong khoảnh khắc thổi quét toàn thânnàng, Vân Ca nín thở, cố gắng để bản thân mình đứng vững. Nàng mệt mỏinói: "Chàng và ngươi không giống nhau. Mạnh Giác, ta sẽ không gặp lạingươi."

Nàng dắt ngựa đi, "Cám ơn ngựa của ngươi."

Mạnh Giác cười nhạt: "Chỉ có nàng cho rằng hắn không giống ta, nhưng hắn không hề không giống ta."

Toàn bộ khí lực của Vân Ca đã dùng để trấn áp đau xót trong lòng,không còn sức lực để nói chuyện. Nàng nhanh chóng túm yên cương, phithân lên ngựa, rồi lập tức phi ngựa nhanh như tên bắn.

Mạnh Giác nhìn chăm chú vào hình bóng màu xanh lục trên lưng ngựa.

Nàng dứt khoát ngay cả một lần cũng không quay đầu lại!

Trong đầu hắn hiện lên, rất nhiều năm trước, một dáng người nhỏ bé yphục xanh lục, vừa vội vàng đuổi theo ca ca, vừa còn không quên liêntiếp quay đầu lại nhìn hắn, ân cần dặn dò.

Khoảnh khắc con ngựa lao ra, nước mắt Vân Ca cố kìm nén, mãnh liệtrơi xuống. Hóa ra gặp nhau trong đại mạc, cũng vì giờ khắc này quyếtbiệt ly. Vì sao nàng không nghe theo lời cha mẹ? Vì sao muốn tới TrườngAn? Nếu không đến Trường An, tất cả đều đã vĩnh viễn dừng lại ở lần gặpnhau dưới sao trời, Lăng ca ca sẽ vĩnh viễn sống trong lòng nàng.

Nàng ngoài miệng vẫn cố chấp nói với Mạnh Giác "Chàng và ngươi khônggiống nhau.", nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Lưu Phất Lăng và Mạnh Giáckhông hề khác nhau, chỉ là nàng không có dũng khí để nhìn lại miệng vếtthương của mình.

Mỗi một con đường, mỗi một khoảng rừng cây, đều rất quen thuộc. Đường ở ngoại thành Trường An, Lưu Phất Lăng đã dẫn nàng đi qua nhiều lần.Nhìn lại Ly Sơn, Ly Sơn mờ ảo hiện lên trước mắt nàng. Càng muốn khốngchế để không nghĩ tới nữa, ngược lại còn nghĩ tới nhiều hơn.

Vân Ca bỗng nhiên ghìm ngựa.

Lồng ngực nàng kịch liệt phập phồng, suy nghĩ dồn dập xoay chuyển.Nàng đột nhiên quay đầu ngựa lại, phi nhanh quay về thành Trường An.

Không! Lăng ca ca không giống như Mạnh Giác.

Trong lòng nàng lớp sương mù u mê tan biến, rất nhiều điểm đáng ngờ đều hiện lên ở trước mắt nàng.

Ngày đó trong Ly Sơn, nàng muốn lén trốn đi, nhưng không ngờ Lăng caca sớm chờ ở bên ngoài. Nhưng lúc này đây, từ đầu tới cuối, Lăng ca cađều không hề muốn giữ nàng lại. Lúc trước, Hoắc Thành Quân hiến vũ, Lăng ca ca cố ý sai người quay về Tuyên Thất Điện lấy tiêu, lúc sau lại cùng nàng thương lượng làm như thế nào ứng phó Hoắc Quang. Nhưng lúc nàyđây, Lăng ca ca đúng là tới một câu cũng chưa thương lượng với nàng. Trừ phi Lăng ca ca đã muốn đối với nàng vô tình, thế nhưng không có khảnăng, điểm ấy ngay cả Lăng ca ca có thay lòng thế nào cũng không thể đối với nàng thế được. Quan trọng nhất là Lăng ca ca và Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ, Lưu Hạ tuyệt đối không giống nhau. Vân Ca oán giận muốn cho mìnhmột bạt tai, nàng tại sao lại tin hết những lời Lăng ca ca nói chứ?

Mạnh Giác nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau, tưởng ngườiqua đường, lui qua bên đường. Vân Ca phi ngựa nhanh như tên bắn quangười hắn, hắn kinh ngạc gọi: "Vân Ca?", tốc độ phi ngựa của Vân Cakhông giảm, chỉ quay đầu lại la lên: "Chàng không giống với các ngươi,ta là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ!" Phi nhanh tới cửa cung, rồi nghĩ làmnhư thế nào mới có thể đi vào. Chỗ này thật sự quỷ quái, ra đã khó rồi,vào càng khó hơn!

Hai thái giám không biết từ chỗ nào xông ra, kinh ngạc nói: "Cô nương không phải đã đi rồi sao?".

Vân Ca nói: "Ta đã trở lại. Các ngươi thấy thất vọng hay cao hứng?Nhanh chóng nghĩ ra cách để ta đi vào, nếu không ta không lột da Vu Ankhông được."

Hai thái giám vội đưa Vân Ca vào cung, nhỏ giọng nói với nàng: "Cônương tốt, chúng nô tài cũng đã bẩm báo với Vu tổng quản, nói người đãrời khỏi Trường An, hiện tại người lại thình lình trở về, nếu Vu tổngquản trách chúng ta. . ."

"Ta sẽ nói rõ ràng với Vu An, hắn trước tiên còn phải lo nghĩ về an nguy của mình, không có thời gian đi xử lý các ngươi."

Đèn lồng đỏ thẫm vẫn treo cao như trước, không khí vui mừng vẫn dào dạt khắp nơi. Nhưng trong điện lại là một mảnh tối đen.

Vu An nhìn thấy Vân Ca, ánh mắt lập tức nhìn thẳng, trên mặt là biểucảm kỳ lạ, cũng không biết là vui hay lo. Vân Ca hung hăng trừng mắtnhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Vu đại tổng quản tại sao lại không ởTiêu Phòng Điện hầu hạ?"

Vu An miệng còn vô cùng cứng rắn: "Hoàng thượng lâm hạnh hậu phi, cũng không cần ngủ lại."

Vân Ca hừ lạnh: "Lát nữa ta sẽ tìm ngươi tính sổ!"

Nàng nói xong đi tới hướng tẩm cung, lại bị Vu An giữ chặt. Vân Catrừng mắt với Vu An, trong mắt có lửa, "Còn muốn cản ta? Đừng tưởng rằng ta không có cách nào đối phó với ngươi!"

"Hoàng thượng không ở tẩm cung." Vu An chỉ chỉ Sương điện Vân Ca ở.

Mắt Vân Ca ươn ướt.

Trong bóng đêm, một người im lặng nằm trên giường của Vân Ca, gối đầu lên gối của nàng, trong tay còn nắm quạt tròn ngày thường Vân Ca vẫndùng, hiển nhiên không có ngủ, tiếng Vân Ca đẩy cửa rất nhẹ cũng làmkinh động hắn.

"Đi ra ngoài!" Tiếng nói khàn khàn, mỏi mệt.

Tiếng bước chân lại vẫn đi tới hướng bên cạnh giường, Lưu Phất Lăngnhíu mày nhìn về phía người đi tới, quạt tròn trong tay rơi xuống đất.Vân Ca ngồi xuống bên cạnh giường, nhặt quạt tròn lên, phẩy phẩy vàohắn: "Không ở trong Tiêu Phòng Điện ôm mỹ nhân, ở trong này cầm cây quạt ngắm sao?"

"Nàng... nàng không nên trở về."

"Lúc này đây, cho dù chàng có cầm kiếm đâm thiếp, móc lấy trái timra, cắt thành từng mảnh nhỏ, thiếp cũng sẽ không rời đi, chàng không cần phải nghĩ ra thêm bất kỳ thủ đoạn nào nữa."

Lưu Phất Lăng không thể lên tiếng, sau một lúc lâu, bàn tay run nhènhẹ chạm vào gò má Vân Ca. Vân Ca nghiêng đầu, cắn thật mạnh trên tayhắn, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn. Lưu Phất Lăng vẫnkhông nhúc nhích, để mặc cho Vân Ca trút hết bất mãn trong lòng.

Vân Ca cảm thấy trong miệng có vị tanh ngọt, vội nhả ra, trên tay Lưu Phất Lăng đã có một loạt dấu răng hiện rõ. Vân Ca lại thấy đau lòng,vội lấy tay xoa xoa: "Chàng không biết kêu đau sao?"

Lưu Phất Lăng lại hỏi lại Vân Ca: "Nàng còn đau không?"

Vân Ca lắc đầu, lại gật gật đầu, giống như một con mèo nhỏ cuộn trònlại, dựa vào cánh tay Lưu Phất Lăng: "Mấy ngày này, nhìn thấy thiếp mỗingày đều đau lòng, chàng có phải đều đau lòng hơn thiếp hay không?"

Ngón tay Lưu Phất Lăng quấn quanh lọn tóc Vân Ca: "Sớm đã coi lòng ta cũng như lòng nàng."

Vân Ca nhịn không được lại đập nhẹ vào hắn vài cái: "Chàng cũng đau, nhưng trong lòng vẫn tàn nhẫn vậy sao?"

Lưu Phất Lăng nhẹ thở dài một tiếng.

"Lăng ca ca, rốt cuộc là chàng có chuyện gì giấu thiếp? Sao lại nhấtđịnh muốn thiếp phải đi? Dù sao thiếp hiện tại đã tâm vững như đá*,thiết định quyết tâm không đi, chàng giấu cũng giấu không được, nói chothiếp biết đi!"

*Nguyên văn là cụm từ "ăn quả cân", theo như tớ đoánlà một câu thể hiện quyết tâm, nhưng không tìm được giải thích, hay điển cố, để mạch văn dễ hiểu, rõ ràng, tớ thay đổi như trên.

Tay Lưu Phất Lăng đang vô ý vuốt tóc Vân Ca, nghe nàng nói như thế,đột nhiên run lên, đang muốn rụt tay trở lại, không ngờ sợi tóc Vân Cavướng vào ngón tay hắn, không thể kéo ra được, còn kéo làm Vân Ca bịđau. Vân Ca tức giận bắt lấy hai tay hắn, dùng tóc của mình quấn quanhnăm đầu ngón tay hắn, thật dày, thật chắc: "Buông tay à! Rời đi à! Chúng ta cùng ở chung tới khi đầu rơi máu chảy, để xem ai cố chấp?"

Lưu Phất Lăng nhìn bàn tay "đen thui" của mình. Vướng lại như vậytừng là chuyện hắn tâm tâm niệm niệm, vốn là mỗi một sợi đều nên vuisướng, thế nhưng hiện tại mỗi một sợi tóc đều thành đau đớn thấu xương.Vân Ca gối lên trên "Bàn tay tóc" của hắn, mềm giọng van nài: "Lăng caca, chàng nói cho thiếp biết đi, thiên hạ không có chuyện gì không giảiquyết được, chàng thông minh như vậy, thiếp cũng không ngốc, hai chúngta chung sức nhất định có biện pháp giải quyết. Lăng ca ca, Lăng ca ca. . ." Lời nói lặp đi lặp lại, tuy rằng rất nhẹ, cũng rất cố chấp, nếu hắnkhông nói thật, e là Vân Ca sẽ vẫn tiếp tục nói.

Lưu Phất Lăng nhắm hai mắt lại, thật lâu sau, thản nhiên nói: "Ta bị bệnh."

Vân Ca ngây ngốc một lát mới hiểu được ý tứ trong lời nói của LưuPhất Lăng, chỉ cảm thấy hơi thở nghẹn lại trong ngực, làm cách nào cũngkhông thở ra được, trước mắt hỗn loạn, tựa hồ toàn bộ thiên địa đều xoay tròn.

Không cần hỏi bệnh tình nghiêm trọng ra sao? Cũng không cần hỏi Thái y nói như thế nào. Lời nói trước đó đã cho nàng toàn bộ đáp án. Thiên hạkhông có chuyện gì không giải quyết được sao?

Vân Ca giống như nhìn thấy một trận hồng thủy từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng lại không có chút khí lực nào để phản kháng, chỉ có thểtrơ mắt chờ bị cuốn trôi.

Nàng nhẹ nhàng nhích lại gần bên người Lưu Phất Lăng, lại nhích lạigần thêm, cho tới khi dính sát vào hắn. Nàng đưa tay ôm chặt lấy hắn, lỗ tai dán chặt vào lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim của hắn đập. Thânthể Lưu Phất Lăng cứng ngắc, không có phản ứng gì. Thân thể Vân Ca nhẹnhàng run rẩy. Lưu Phất Lăng rốt cục cũng đưa tay ôm lấy Vân Ca, càngngày càng gấp, dùng hết khí lực toàn thân, giống như chỉ cần hai bêngắng sức, có thể thiên trường địa cửu, tới tận lúc bạc đầu.

Nước mắt Vân Ca theo tiếng tim đập của Lưu Phất Lăng, không tiếng động mà rơi xuống.

Ngoài cửa sổ, mảnh trăng cong như chiếc móc câu, không một tiếng động chiếu rọi xuống Tuyên Thất Điện tối đen như mực. Trên bậc thang ngọcthạch, một mảnh trắng xoá, như sương lạnh phủ xuống.

Dương Võ Hầu phủ.

Mạnh Giác khoanh tay đứng trước cửa sổ, ngóng nhìn mảnh trăng tàn*cong như móc câu. Ánh trăng tàn chiếu vào ngói lưu ly trên mái hiên,phát ra ánh sáng lạnh như ngọc sương. Sau khi Mạnh Giác từ bên ngoài đivào, vẫn đứng ở trước cửa sổ, không nói không rằng, sắc mặt bình tĩnh lạ thường, không mừng, không giận.

*Nguyên văn: tàn nguyệt, chỉ trăng sắp lặn.

Lưu Tuân và Lưu Hạ biết trong lòng hắn có chuyện, nhưng căn bản không có tinh thần và sức lực quan tâm xem hắn đang suy nghĩ gì.

Bắt đầu từ đầu năm, hoàng thượng trọng dụng hai người bọn họ liền hết sức mà tận dụng sức lực của bọn họ, bất kể là đại sự hay tiểu sự, hếtthảy đều phải hỏi bọn họ nghĩ như thế nào, thậm chí trực tiếp phán mộtcâu: "Việc này giao cho ái khanh lo liệu."

Mới vừa rồi, hoàng thượng lại có rất nhiều hành động với quy mô lớn,bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, điều phái tướng quân, đều là một sốchức vị trọng yếu hoặc là vị trí đặc thù, mỗi một lần đều là đấu trí đấu dũng với Hoắc Quang.

Hai người bọn họ tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, cũng vẫn chú ý tớitriều sự, nhưng nhìn là một chuyện, làm thì lại là một chuyện khác. Thực sự bắt đầu làm, mới phát giác có rất nhiều chuyện khó khăn. Từ xưa tớinay, cho dù có ý tưởng vô cùng tốt, nhưng khi chấp hành, lại tràn ngậpcảm giác bất lực, bởi vì ý tưởng là cách nghĩ của một người, nhưng chấphành thì tuyệt đối không phải chỉ dựa vào sức lực của bản thân, mà phảidựa vào các vị quan viên các cấp phối hợp.

May mắn có Mạnh Giác hỗ trợ. Ba người, Lưu Tuân và Mạnh Giác ở ngoàisáng, Lưu Hạ ở trong tối, cùng nhau góp sức, cuối cùng hữu kinh vô hiểm* mà ứng phó được mọi nguy cơ lớn nhỏ.

*Thành ngữ: chỉ nhìn thì như bị kinh sợ nhưng thực chất không gặp nguy hiểm gì.

Mạnh Giác đứng yên thật lâu, nhưng vẫn không có tâm trạng nghe LưuTuân và Lưu Hạ đang nói gì, nên dứt khoát cáo từ: "Nếu không còn việcgì, ta đi về trước."

Lưu Hạ vội nói: "Ta đi cùng với ngươi."

Lưu Tuân cười nói với Lưu Hạ: "Chất nhi không tiễn Vương thúc."

Lưu Hạ kéo Mạnh Giác lên xe ngựa, Mạnh Giác hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?Lạc Ngọc phường, hay là Thiên Hương phường? Ta và ngươi cũng không tiệnđường."

Lưu Hạ vừa thở dài, vừa lắc đầu: "Lão tam, buổi sáng hôm nay hoàng thượng giao cho ta một nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ có thể làm cho ngươi thở dài, xem ra không dễ dàng."

"Hoàng thượng nói, Thừa tướng Điền Thiên Thu luôn luôn cúi đầu nghetheo Hoắc Quang, hắn đối với thừa tướng này rất bất mãn, muốn ta nghĩbiện pháp."

Mạnh Giác cười nhạt: "Trách nhiệm của thừa tướng là thống lĩnh quanvăn, tuy rằng bắt đầu từ thời Tiên đế, chức Đại Tư Mã dần dần áp chếThừa tướng, nhưng trên triều đình, chính lệnh của Thừa tướng khi ban ravẫn phải chấp hành hàng đầu, vẫn vô cùng quan trọng như trước. ĐiềnThiên Thu là nguyên lão hai triều, không dễ ứng phó, Hoắc Quang lại càng không dễ ứng phó, ngươi chậm rãi mà sầu lo đi!"

"Nếu Điền Thiên Thu dễ ứng phó, hoàng thượng sớm ứng phó rồi. Ta thấy hoàng thượng không sử dụng ta đến chi(tứ chi) tàn người vong thì khôngchịu bỏ qua." Lưu Hạ thở dài, "Hoàng thượng còn không cho phép ta thương lượng việc này với bất kỳ người nào, nếu không ba người chúng ta thương lượng một hồi, có lẽ sẽ nghĩ ra được biện pháp."

"Ngươi nói cho Lưu Tuân rồi sao?"

"Hoàng thượng không cho, đương nhiên không dám." Lưu Hạ trả lời vớivẻ hết sức trung thành và tận tâm, tựa hồ quên rằng hoàng thượng cũngkhông cho hắn nói cho Mạnh Giác.

Mạnh Giác mỉm cười nói: "Hôm nay Lưu Tuân giống như cũng có tâm sự."

Lưu Hạ nhìn Mạnh Giác cười, khiến cho Mạnh Giác cảm thấy trên cánhtay mình có cảm giác mát mát: "Hoàng thượng muốn làm gì? Ngươi cảm thấyhoàng thượng sẽ giao cho Lưu Tuân làm gì?"

Mạnh Giác ảm đạm: "Ngay cả đám người họ Lưu các ngươi cũng đoán không được, làm sao mà ta biết được? Ta chỉ cảm thấy bắt đầu từ đầu năm, mỗimột hành động của hoàng thượng đều là thiết lập bố cục một ván cờ, nhưng ta lại không nhìn ra bố cục hắn muốn thiết lập là gì."

Lưu Hạ vừa cân nhắc, vừa lắc đầu: "Không chỉ ngươi không thấy rõ,khẳng định Hoắc Quang cũng không rõ. Cho nên hiện tại lão ta chỉ có thểthủ thế, cẩn thận quan sát hoàng thượng hành động. Không riêng trêntriều đình, ở hậu cung cũng là khó bề hiểu rõ, hoàng thượng vẫn khôngmuốn cùng hoàng hậu viên phòng, sau lại có Vân Ca, hiện tại lại độtnhiên cùng hoàng hậu vui vẻ thắm thiết. A! Đúng rồi, quên hỏi ngươi,ngươi dự định khi nào thì quay về Tây Vực cầu thân? Ta muốn tới đó đichơi. . ."

Mạnh Giác thản nhiên nói: "Vân Ca còn đang ở trong cung."

"Cái gì?!" Đại công tử ngây người một hồi, thì thào nói, "Ta thực làkhông thể hiểu nổi. Ngươi và Hoắc Thành Quân mới mắt đi mày lại, ôm ômấp ấp vài lần, Vân Ca đã dứt khoát đoạn tuyệt rời đi, mà Lưu Phất Lăngvà Thượng Quan Tiểu Muội đã là long phượng cùng bay mà Vân Ca còn ở lạitrong cung?"

Mạnh Giác nhìn phía ngoài xe ngựa: "Ta và Vân Ca không hoàn toàn làvì Hoắc Thành Quân. Ngươi giải quyết tốt chuyện của ngươi, chuyện củata, ta sẽ tự mình xử lý."

Tinh thần Lưu Hạ lại trở nên ủ rũ: "Chuyện của Điền Thiên Thu, ngươi có biện pháp gì nhanh nhất, ổn thỏa nhất?"

Mạnh Giác nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Người chết tự nhiên sẽ không tiếp tục làm thừa tướng được nữa."

Lưu Hạ không phải không hiểu thủ đoạn làm việc của Mạnh Giác, nhưngnghe được lời của hắn, mặt vẫn biến sắc: "Thừa tướng, đứng đầu báchquan, ngay cả tàn nhẫn, lãnh khốc như Tiên đế, cũng không có thể dễ dàng giết Thừa tướng, đều phải trải qua Tam Ti hội thẩm*."

*Ti: chỉ chứcquan chủ quản, hoặc là một đơn vị trong bộ máy quan lại, ví dụ như là Ti Thiên Giám chẳng hạn. Ở đây chỉ rằng phải qua ít nhất quan lại trong ba cấp/ ba đơn vị hội thẩm.

Xe ngựa đã đến phủ đệ của Mạnh Giác.

Mạnh Giác vén rèm xuống xe: "Chỉ là một đề nghị của ta, làm như thế nào là tùy ngươi."

Xa phu lại vội vàng đưa xe ngựa tới Lạc Ngọc phường. Lưu Hạ nằm ở bên trong xe ngựa, nhắm mắt suy ngẫm. Lời Lưu Phất Lăng dặn dò, từng câutừng câu một xoay vòng trong đầu hắn.

"Việc này vô cùng quan trọng, ngươi cần phải đem hết toàn lực làm cho tốt. Sau khi hoàn thành, ngươi muốn cái gì, trẫm đều chuẩn cho ngươi."

"Không cần đến xin chỉ thị của trẫm, cũng không nhất thiết phải hồitấu với trẫm, hết thảy tuỳ cơ ứng biến, trẫm muốn thời gian ngắn nhất là có thể nhìn thấy kết quả."

"Trẫm chỉ cần kết quả, không quan tâm tới quá trình."

Tư vị của quyền lực, người đã nếm trải không ai có khả năng quên được.

Thời gian này tuy rằng lao tâm tổn sức, nhưng đích thị là càng nhiềuhưng phấn, kích động, còn có cảm giác tràn trề vui sướng khi được thitriển tài hoa. Cuộc sống của hắn không còn là du ngoạn săn thú, đối thủcủa hắn cũng không còn là súc sinh sơn dã, mà là người thông minh nhấtĐại Hán triều. Làm kẻ mạnh, hắn hưởng thụ hưng phấn đao quang kiếm ảnhmang tới cho hắn. Đối mặt với tứ di ngấp nghé, tuy rằng hắn không thể tự mình mang binh ra sa trường chiến đấu anh dũng, nhưng hắn có thể sửdụng kế sách hóa giải nguy cơ, bảo vệ lãnh thổ Đại Hán. Bàn tay của hắnvung lên, nắm giữ vận mệnh của người khác, thậm chí vận mệnh của quốcgia khác. Quyết định của hắn, ảnh hưởng tới lê dân trăm họ, hưng vongcủa thiên hạ.

Pháp điển* rõ ràng, quan lại thanh minh, biên thuỳ yên ổn, dân chúngan ổn, cũng có thể do tay mình thực hiện từng điểm. Đây mới là sức hấpdẫn của quyền lực!

*Pháp điển: luật pháp của đất nước.

Có lẽ có người thích quyền lực, là bởi vì tôn vinh phú quý, nhưng đối với hắn mà nói, quyền lực và tôn vinh phú quý không có quan hệ, nó chỉlà công cụ để một người nam nhân thực hiện chí khí và giấc mộng của bảnthân! Theo đuổi quyền lực chính là phương pháp theo đuổi vui sướng, hạnh phúc nhất của đời người.

Lưu Hạ mở mắt, cao giọng gọi tùy tùng đi theo bên mình ở ngoài xengựa tiến vào, phân phó nói: "Ngươi đi điều tra một lượt toàn bộ thânquyến của Điền Thiên Thu, điều tra rõ ràng gần đây bọn họ đã làm gì, hơn nữa mấy nhi tử của hắn, ngay cả bọn họ mỗi ngày ăn gì, ta cũng đều phải biết."

Tùy tùng lên tiếng "Vâng" đáp lại, nhảy xuống xe ngựa, vội vàng rời đi.

...............

Vân Ca và Lưu Phất Lăng yên lặng ôm nhau, cũng không thực sự ngủ. Vân Ca trước kia có từng nghe nói "Một đêm đầu bạc", chỉ cảm thấy văn nhânkhoa trương. Hiện giờ nàng mới chính thức hiểu được, hóa ra người tathật sự có thể già đi chỉ sau một đêm. Nghe thấy tiếng gõ sang canh vang lên bên ngoài, Lưu Phất Lăng nói: "Ta muốn dậy, nàng ngủ tiếp một látnữa đi."

Vân Ca ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Để thiếp săn sóc chàng rửa mặt, mặc quần áo."

Lưu Phất Lăng im lặng một lát, rồi gật gật đầu.

Vân Ca vội vàng búi tóc lên, nhận lấy hoàng bào trong tay Vu An, giúp Lưu Phất Lăng mặc quần áo. Bởi vì hoàng bào được thiết kế không giốngvới y bào bình thường, có một số chỗ Vân Ca sẽ không buộc lại được, LưuPhất Lăng chỉ có thể tự mình động thủ, chậm chạp sau một hồi lâu, Vân Ca mới giúp Lưu Phất Lăng mặc chỉnh tề.

Vân Ca bước lên vài bước, quan sát một hồi đánh giá, hài lòng gật gật đầu: "Vu An, ngươi cảm thấy được chưa?"

Vu An cười nói: "Cô nương mặc tốt lắm, hoàng thượng càng nhìn càng thấy anh tuấn uy vũ."

Lưu Phất Lăng cười trách: "Nhanh chóng đi chuẩn bị đồ dùng rửa mặt."

Ngày thường Lưu Phất Lăng rửa mặt đều là tự mình làm, cũng không cầnthái giám, cung nữ hầu hạ. Hôm nay là lần đầu tiên được người khác hầuhạ, nhưng người hầu hạ lại thực sự không phải là một người quen việc hầu hạ.

Cuối cùng, mặt rốt cuộc cũng được rửa xong, cũng đã súc miệng xong,nhưng hoàng bào mới vừa mặc cũng ướt, hơn nữa vị trí còn có chút đángxấu hổ.

Vân Ca nhìn "địa đồ" trên người Lưu Phất Lăng, chẳng những không biết phải tự nhận lỗi, ngược lại còn cười ha ha: "Chàng cứ như vậy mà thượng triều đi! Nhất định làm cho mọi người choáng váng cực độ."

Vu An vội vàng cầm một bộ long bào đi ra để Lưu Phất Lăng thay. VânCa còn ở bên cạnh quấy rối: "Không được đổi, đó là thiếp mặc cho chàngmà."

Lưu Phất Lăng không để ý tới nàng, vội vàng thay áo.

Thấy phản đối không có hiệu quả, Vân Ca lại ồn ào: "Thiếp tới mặcgiúp chàng.", rồi túm lấy y phục, nhất định phải giúp Lưu Phất Lăng. Lưu Phất Lăng nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của Vân Ca, bất đắc dĩ nói: "Vân đại tiểu thư, nàng trước hết nghỉ ngơi một lát, ta tự mình mặc. Đạithần cả triều đang chờ rồi! Chờ ta bãi triều trở về, cởi ra cho nàng mặc lại một lần, được không?"

Vân Ca lắc đầu, chu môi, nửa đùa nửa thật nói: "Không được. Trong lòng chàng chỉ có xã tắc Đại Hán thôi sao? Thiếp ở đâu?"

"Ta... Vân Ca, nàng biết là không phải mà. Có một số việc là trách nhiệm của ta, ta phải làm."

Vân Ca tiến đến trước mặt Lưu Phất Lăng, chỉ chỉ vào mặt mình.

Lưu Phất Lăng không động đậy.

"Thiếp đây chỉ có thể "nghiêm túc" giúp chàng mặc y phục." Vân Ca liền túm lấy long bào.

Lưu Phất Lăng nhanh chóng hôn lên má Vân Ca. Vu An và Mạt Trà đều cúi đầu chuyên tâm nhìn chằm chằm xuống chân mình. Mặc dù mặt Vân Ca đỏ rực không khác gì ráng chiều, nhưng chỉ cười tủm tỉm nhìn Lưu Phất Lăng.

Nàng đột nhiên hỏi: "Lăng ca ca, mặt của chàng vì sao lại đỏ?"

Vu An và Mạt Trà lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất. MạtTrà trộm liếc mắt nhìn hoàng thượng, muốn biết xem hoàng thượng luônluôn lãnh đạm, bình tĩnh cũng biết ngượng ngùng sao?

Lưu Phất Lăng chỉnh lại y phục xong, gõ một cái lên đầu Vân Ca, không nói tiếng nào bước ra ngoài.

Vân Ca xoa xoa đầu, nói với theo: "Có người thẹn quá hóa giận."

Vu An đi phía sau Lưu Phất Lăng, thấy bước chân hoàng thượng rõ ràngnhẹ nhàng hơn so với mấy ngày trước, hắn cũng nở nụ cười đầu tiên trongmấy ngày này, rồi ngay sau đó lại thở dài mà không ra tiếng. Nhìn bóngdáng Lưu Phất Lăng biến mất ở ngoài điện, toàn bộ ý cười trên mặt Vân Ca cũng biến mất. Nàng quay sang Mạt Trà phân phó: "Đi gọi Thất Hỉ tới."

Thất Hỉ tiến vào hành lễ, vấn an, Vân Ca cười có lỗi với Mạt Trà, Mạt Trà lập tức lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.

Vân Ca hỏi Thất Hỉ: "Ta không có cơ hội lén hỏi Vu An, ngươi biết được bao nhiêu? Có thể nói bao nhiêu?"

Thất Hỉ trả lời: "Nô tài không rõ ràng lắm về việc này, nhưng nô tàiđã truyền Trương thái y, một lúc nữa ông ấy sẽ tới. Sư phụ nói ngườiphân phó thỏa đáng mọi chuyện ở tiền điện xong, cũng sẽ nhanh chóng trởlại."

Chỉ chốc lát sau, Vu An đã trở lại. Lại chờ thêm một lát, Trương thái y đến. Vân Ca mời Trương thái y ngồi:

"Thái y, ta có một số vấn đề muốn thỉnh giáo."

Trương thái y biết tính nết Vân Ca, cũng không khách khí với nàng, ngồi xuống: "Cô nương không cần phải khách khí, xin cứ hỏi."

"Bệnh của hoàng thượng rốt cuộc là thế nào? Xin Thái y cứ chiếu theo tình hình thực tế mà nói, không cần kiêng dè."

Sắc mặt Trương thái y là nặng nề xen lẫn hổ thẹn: "Đến bây giờ, rốt cuộc là bệnh gì, ta cũng không biết."

"Trương thái y có thể nói một số nguyên nhân cụ thể không?" Vân Cabình tĩnh đè nén đau thương cuộn trào trong lòng. Kỳ thật nàng sớm đã dự đoán được, nếu không phải bệnh tình nghiêm trọng, Lăng ca ca tại saolại muốn nàng đi, nhưng chính tai mình nghe thấy vẫn thấy đau thấu tâmcan.

"Với những biểu hiện bên ngoài, xem ra nội chứng của hoàng thượng làdo tâm tích lo lắng, ưu sầu, cho nên dẫn tới tình trạng nội thương, canmất sơ tiết, tì bất kiện vận, tạng phủ*, âm dương, khí huyết mất điềuhòa, làm cho tâm khiếu bế trở. Ngoại chứng thì biểu hiện là tức ngực khó chịu, cạnh sườn căng đau, nếu nghiêm trọng thì tủy hải bất túc, não bịchuyển, tai ù, tâm thống** khó có thể chịu được, tứ chi co rút."

*Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người là tạng phủ. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng; dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ.

**Tâm thống và hung tý(đoạn dưới): Trung y mô tả những cơn đau độtnhiên xuất hiện trước tim và sau xương ức trong các chứng "tâm thống,tâm quí, hung tý..." là đau ở ngực trái thường lan đến cổ, mặt trongcánh tay, có khi kèm theo tím tái, tứ chi quyết lạnh, mạch vi tế.

Tất cả các cụm từ khó hiểu: Can bất sơ tiết, tì bất kiện vận, tủy hải bất túc, tâm khiếu bế trở đều là thuật ngữ trong Đông y, mọi người yêntâm, tớ tra rồi, tài liệu y học hiện giờ cũng dùng mấy cụm từ đó. Can là gan, can bất sơ tiết đại ý là gan khó tiết dịch, làm được nhiệm vụ củamình, tì là lá lách, còn tủy hải bất túc thì liên quan tới tủy. Tóm lạilà đọc mấy tài liệu Đông y đó khó hiểu lắm, sau một hồi thì tớ mắt hoađầu váng mà chẳng hiểu nổi nên tớ chỉ giải thích được phần nào mấy chỗtớ hiểu(mà không biết có sai không), còn lại thì không hiểu. Thế nên cóbạn nào biết, hoặc phát hiện tớ giải thích sai, làm ơn chỉ dùm.

Bởi vì bệnh của Mạnh Giác nên Vân Ca có từng lật xem qua một số điểntịch của y gia, hiểu sơ vài phần thuật ngữ của y gia, cho nên cơ bảnnghe hiểu được lời nói của Trương thái y.

Nghĩ tới Lăng ca ca tám tuổi đăng cơ, Tiên hoàng sợ Câu Dặc phu nhânlàm thái hậu lộng quyền, khi đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Lăng ca cađồng thời cũng ban chết cho Câu Dặc phu nhân. Long ỷ trên Kim Loan điệnlà dùng máu tươi của mẫu thân để đổi lấy. Tiên đế đẩy Hán triều vào cảnh quốc khố trống rỗng, dân chúng liên tiếp nổi loạn, tứ di ngấp nghé, mỗi ngày Lăng ca ca còn phải sống dưới cảnh quyền thần uy hiếp bức bách. Từ tám tuổi đến bây giờ, chàng đã trải qua những ngày như thế nào?

Vân Ca nén xuống đau xót trong lòng: "Tâm tích lo lắng, ưu sầu, tâmkhiếu bế trở, tuy rằng nghiêm trọng, nhưng đều không phải là không thểtrị được. Hoàng thượng đang tuổi tráng niên, chỉ cần về sau tâm tìnhthoải mái, khí huyết thông, cùng với dùng thuốc và kim châm cứu, nhấtđịnh có thể từ từ điều trị được."

Trương thái y có vài phần ngoài ý muốn: "Lời nói của cô nương khôngsai. Thể chất của hoàng thượng vốn là vô cùng tốt, lại đang thịnh niên,cho dù sinh bệnh, chỉ cần biết cách điều trị, nhất định có thể hồi phục. Nhưng làm cho ta hoang mang chính là điểm này. Căn cứ vào bệnh trạngcủa hoàng thượng, lúc đầu ta phán đoán là hung tý, chọn dùng châm phápgia phụ truyền lại để hoàng thượng phong thủ tam dương, khải bế khaikhiếu, khai thông kinh mạch*, đả thông kinh lạc**, nhưng mà... " Trươngthái y hoang mang lắc đầu, "Bệnh trạng của hoàng thượng không có chuyểnbiến tốt đẹp gì, ngược lại còn tăng thêm đau đớn. Hiện tượng kỳ lạ nhưthế, ta làm nghề y hơn mười năm, đều chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy, lật giở điển tịch nhiều lần cũng không tìm được."

*Kinh mạch: chỉ mạch máu.

**Kinh lạc: Kinh là những đường vận hành của khí chạy thẳng dọc theocơ thể, lạc là những đường chạy ngang nối các kinh với nhau.Hệ kinh lạcgồm các đường kinh khí nối liền từ trong tạng phủ ra ngoài được liên kết bắng các lạc nối với nhau, tạo thành một màng lưới chằng chịt khắp cơthể.

Các thuật ngữ: phong thủ tam dương, khải bế khai khiếu là phương pháp dùng trong Đông y, tớ không hiểu cho lắm.

Vân Ca hỏi: "Đau đớn của hoàng thượng sẽ càng ngày càng nặng sao?"

Trương thái y ngập ngừng nói: "Căn cứ vào dấu hiệu hiện tại, đau đớnđang từ từ tăng thêm, chờ hết thảy đau đớn hội tụ đến tâm mạch, khi phát bệnh, sẽ là tâm thống khó chịu đựng nổi, khi nghiêm trọng hơn, còn cóthể xuất hiện triệu chứng hôn mê, mà một khi hôn mê, thì rất có khảnăng... có khả năng... không thể tỉnh lại."

Trong mắt Vân Ca mơ hồ có nước mắt, ngơ ngác nhìn Trương thái y.

Vu An nói với Trương thái y: "Nô tài lệnh Phú Dụ đưa Thái y xuấtcung, nếu có người nào hỏi lý do Thái y đến Tuyên Thất Điện, thì nói làtới xem lại bệnh cũ cho Vân Ca cô nương. Bệnh của hoàng thượng, mongrằng Thái y hãy tốn nhiều tâm tư."

Trương thái y nói: "Tổng quản yên tâm, tại hạ biết sự tình vô cùngquan trọng, tuyệt không dám để lộ phong thanh nửa điểm. Nhưng mà, nếu có thể tìm nhiều thái y hơn, cùng nhau hội chẩn bệnh của hoàng thượng, cólẽ có thể sớm đưa ra kết luận, cũng đúng bệnh hốt thuốc hơn."

Vu An gật đầu: "Nô tài hiểu rõ, việc này còn phải do hoàng thượng định đoạt."

Trương thái y biết trên triều đình, có nhiều chuyện ông ta cũng không thể hiểu được, nói cũng chỉ có thể nói tới đây, bèn xin Vu An cáo lui.Vu An thấy vẻ mặt Vân Ca thống khổ, trong lòng không khỏi thầm thở dàimột tiếng: "Vân cô nương, nô tài còn phải quay về tiền điện hầu hạ, côcòn gì phân phó không?"

Vân Ca suy nghĩ một lát nói: "Nếu không tiện triệu tập Thái y trongcung, trước hết có thể nghĩ cách tới dân gian tìm kiếm hỏi thăm một sốđại phu y thuật cao siêu hay không?"

Vu An lập tức nói: "Nô tài đã sai người đi hỏi thăm."

Vân Ca im lặng gật gật đầu.

Vu An hành lễ cáo lui: "Nô tài đi tới tiền điện. Sau khi tan triều, còn phải hầu hạ hoàng thượng."

Thường ngày sau khi tan triều, Lưu Phất Lăng đều tới Thanh Lương Điện phê duyệt tấu chương, xử lý công sự. Nhưng hôm nay sau khi tan triều là trở lại Tuyên Thất Điện: "Vu An, đi tới Thanh Lương Điện mang tấuchương và công văn tới Tuyên Thất Điện, kể từ hôm nay, ngoại trừ thượngtriều và tiếp kiến đại thần, các công sự khác đều xử lý ở Tuyên ThấtĐiện."

Vu An đáp: "Vâng".

Vân Ca nhìn thấy Lưu Phất Lăng, có phần kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn: "Hôm nay tại sao lại về sớm như vậy?"

Nhìn thấy một đội thái giám vừa mang vừa khiêng thẻ tre tới Tuyên Thất Điện, Vân Ca liền hiểu được, trong lòng tràn đầy đau xót.

Lưu Phất Lăng mỉm cười nói: "Về sau đều về sớm như vậy."

An trí thỏa đáng xong hết thảy, Vu An cùng các thái giám khác lặng lẽ rời khỏi.

Lưu Phất Lăng dắt tay Vân Ca, sóng vai ngồi vào trước bàn, đưa chonàng một quyển sách: "Nàng ngoan ngoãn đọc sách.", rồi mở tấu chương ra, "Ta còn phải nghiêm túc làm việc."

Vân Ca đưa mắt nhìn quyển sách trên tay, viết về tập quán ẩm thực vàphương pháp chế biến đồ ăn của người Hung Nô. Lưu Phất Lăng biết nànglập chí phải noi theo Tư Mã Thiên, viết một bộ sách về ẩm thực, cho nênsai người thu thập từ nhiều nơi trong thiên hạ cho nàng, chỉnh lý lạiphương pháp chế biến đồ ăn, phân loại theo địa vực, sửa sang lại thànhsách. Mặc dù vốn chỉ vì việc tư, nhưng hành động này trong lúc vô ý lạixúc tiến việc người dân Hán triều và tứ di lui tới. Người Hán có rấtnhiều phương pháp tiện lợi chế biến món ăn, dần dần cũng truyền tới tứdi, khiến cho tứ di đối với Hán triều từ kính ngưỡng sinh thân thiết,dân chúng tứ di trong dân gian nói chung càng nguyện ý tiếp nhận văn hóa Trung Nguyên.

Vân Ca lật sách, thực tế một chữ đọc cũng không vào, có điều nàngthích cảm giác thế này, cảm giác hai người cùng ở chung một chỗ. Len lén liếc mắt nhìn Lưu Phất Lăng một cái, hắn vẫn đang chuyên tâm viết chữ,Vân Ca lại dời tầm mắt về trên sách của mình, nhưng chỉ sau chốc lát,ánh mắt lại không chịu khống chế liếc về phía bên cạnh.

Tốc độ viết chữ của Lưu Phất Lăng càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại, hắn nắm bút thở dài: "Vân Ca, nàng đang nhìn gì thế?"

"Nhìn chàng". Vân Ca đúng lý hợp tình đáp lại.

Lưu Phất Lăng đầu cũng chưa ngẩng lên, đưa tay ra, đẩy đầu của Vân Ca sang bên kia: "Chuyên tâm đọc sách đi."

Trong chốc lát sau, đầu Vân Ca bất tri bất giác lại quay sang.

Hắn đưa tay đẩy lại.

Trong chốc lát sau, đầu Vân Ca lại quay sang.

Hắn bất đắc dĩ buông bút xuống, nhìn Vân Ca: "Vân Ca, nàng còn quấy rối nữa, ta sẽ đuổi nàng ra ngoài."

Vân Ca bất mãn: "Thiếp làm sao mà quấy rối? Thiếp thực là im lặng màngồi, một câu cũng không có nói, cũng không lộn xộn. Là chàng cứ toànđẩy đầu thiếp ra, chàng mới là quấy rối."

Ánh mắt cũng là một loại quấy rối, sẽ làm rối loạn lòng người.

Lưu Phất Lăng cầm một bản tấu đưa cho Vân Ca: "Đọc bản tấu này giúpta." Vân Ca nhắc nhở: "Bản trong tay chàng kia còn chưa có phê xong."

"Chuyên tâm có thể xem được cả hai, đọc đi!"

Vân Ca từng chữ một, chậm rãi đọc tấu chương: " 'Thi*' rằng: 'Quỳnhquỳnh tại cứu' (Nỗi cô đơn khiến người ta đau đớn) nói về Thành vương**sầu thương tưởng nhớ, khí phách cũng không còn được như trước nữa. Chonên văn, võ chi nghiệp, phải biết tôn sùng gốc rễ từ đời trước. Thầncũng còn nghe thấy nghe thấy người xưa nói rằng: "Phối thành vợ chồng là mối đầu của việc phồn sinh của dân chúng, là cội rễ của sinh tồn, lànguồn cội của vạn phúc. Nghi lễ của hôn nhân được chính đáng thì về sauphẩm vật thỏa thuận và thiên mệnh mới hoàn toàn.***' "

*Chỉ Kinh thi.

**Thành vương: vua nhà Chu.

***Đoạn này trích trong Lễ ký.

"Vân Ca, có thể đọc nhanh hơn một chút, ta có thể nghe hiểu được." Lưu Phất Lăng vừa viết, vừa nói.

Vân Ca dựa theo tốc độ ngày thường đọc sách, đọc lên: "Khổng Tử luận'Kinh Thi' lấy 'Quan thư' làm đầu, ý rằng đây là kỷ cương hàng đầu, làgiáo hóa đối với bậc vương giả. Từ đời trước tới nay, Tam đại* hưng phế, chưa có bao giờ là không do thế cả. Mong rằng bệ hạ tường tận mà suynghĩ lợi hại thịnh suy để làm theo, lấy ổn định của đại cục làm trọng,giữ đức, hạn chế thanh sắc. Thần nghe thấy trong "Lục kinh**" nói rằng:Thánh nhân sở dĩ có tâm địa của trời đất, cứ theo thiện ác thế nào, thìgặp được lành dữ cũng như thế, nhà thông thái nói rằng, âu cũng là thuận theo bản tính của con người. Trong "Luận Ngữ", "Hiếu Kinh" viết rằnglời nói và việc làm của bậc thánh nhân phải phù hợp với những điều này.Thần lại nghe thấy Thành vương tự giác, hành động chu toàn, phụng thiênthành hôn, lâm triều nghe lời quần thần, ở hoàn cảnh nào cũng tuân theolễ tiết, tuân theo luân lý của người xưa. Nay chúng thần có cung kính,có sợ hãi mà phò tá hoàng thượng, cũng là phụng theo lẽ trời, ôn cungkính tốn, thành thân cũng là theo lễ nghĩa. Tự mình nghiêm khắc và cungkính, uy nghiêm trước mặt chúng dân, dùng ân huệ và lời nói, sẽ đượcchúng dân thuận theo. Với những việc đã làm sai rồi, hoàn cảnh nào cũngphải tuân theo lễ nghĩa, hành động nào cũng phải vì nhân nghĩa, tuântheo phép tắc. Nay là đầu tháng giêng, khắp nơi đều đầy may mắn, toàntriều chúc mừng, muôn phương lấy rượu đãi khách. "Truyền" rằng: 'Quân tử thận thủy.'(Người quân tử phải cẩn trọng hành động). Nguyện xin bệ hạlưu ý hành động theo như lễ nghĩa, khiến cho chúng thần được thấy thịnhđức hưu quang, đó là nền tảng lập quốc, là hi vọng của thiên hạ." Phầnđề ghi là: "Kinh Triệu Doãn*** Tuyển Bất Nghi" .

*Tam đại chỉ ba triều Hạ, Thương, Chu

**Lục kinh bao gồm ngũ kinh tớ chú thích lần trước và Nhạc kinh đã thất truyền vào đời Tần.

***Kinh Triệu Doãn là một chức quan tại kinh thành, mời mọi người xem thêm phần chú thích dài dòng ở phía dưới để hiểu được ý của bản tấu này.

Tuy rằng không để ý lắm, nhưng trong lòng Vân Ca vẫn có vài phần buồn bã, như vậy trong mắt những đại thần đó, nàng chính là tai họa củathánh quân, là "Yêu phi" có sắc mà không có đức.

Lưu Phất Lăng đặt tấu sớ đã phê xong trên tay xuống, lấy bản tấutrong tay Vân Ca qua, đưa mắt nhìn tên người viết, vung bút lên, bút hạxuống ngưng đọng phẫn nộ, viết tháu ba chữ khó nhìn: "Trẫm kính nhận",rồi vứt bản tấu đó sang một bên.

Thấy Vân Ca vẫn đang nhìn bản tấu ngẩn người, Lưu Phất Lăng nói: "Tuyển Bất Nghi không phải đang nói tới nàng."

Vân Ca mỉm cười: "Yêu phi thì là yêu phi đi! Trong thiên hạ chỉ có mỹ nữ mới có thể làm "Yêu phi", cũng chỉ có nữ tử làm cho quân vương mêtới điên đảo thần hồn mới xứng với "Yêu phi". Nếu coi thiếp là cả haidạng đó, có gì không tốt?"

Lưu Phất Lăng nói: "Tuyển Bất Nghi để không đắc tội với Hoắc Quangmới dùng lời lẽ đó, dâng tấu chương này rõ ràng là muốn khuyên ta khôngnên sa vào nữ sắc quanh mình, kỳ thật âm thầm khuyên nhủ ta rằng cầnphải vì giang sơn xã tắc, không nên thân cận với hoàng hậu có huyết mạch Hoắc thị."

Vân Ca lúc này mới thực sự thoải mái, cười nói: "Hoàng đế, đại thầncác chàng đó, nói chuyện cũng như đánh đố, thật là hao tổn tâm trí mà."

Lưu Phất Lăng lại cầm hai bản tấu chương, một bản đưa cho Vân Ca, một bản tự mình xem. Hắn toàn tâm toàn ý, chỉ tốn một nửa thời gian so vớitrước đây, toàn bộ tấu chương đã phê xong.

Sắc trời đã tối đen, Lưu Phất Lăng nhìn bên ngoài, chậm rãi nói: "Vân Ca, ta muốn thương lượng một việc với nàng."

Vân Ca mím môi: "Chàng đi đi!"

Trong mắt Lưu Phất Lăng có áy náy, cầm bàn tay Vân Ca: "Ta sẽ cố gắng quay lại sớm."

Vân Ca dựa vào lòng hắn: "Không sao mà. Đã là diễn trò, nhất địnhphải làm cho người khác tin tưởng, bằng không uổng phí công phu. Thườngthường lâm hạnh, lại nhiều lần không ngủ lại, thì cũng khó khiến ngườikhác tin." Thời điểm này, tinh thần và thể lực của Lăng ca ca tuyệt đốikhông nên vì đối phó với Hoắc Quang mà hao tâm tốn sức.

Lưu Phất Lăng lẳng lặng ôm Vân Ca, thật lâu sau mới buông nàng ra.Hắn đứng dậy phân phó Vu An chuẩn bị kiệu đi tới Tiêu Phòng Điện. Phú Dụ và Mạt Trà nghe thấy, đều lén la lén lút nhìn Vân Ca. Chỉ thấy Vân Cađầu cúi thấp, thấy không rõ lắm vẻ mặt.