Vân Trung Ca

Quyển 2 - Chương 13: Duyên cũ đã qua



Tin tức Lưu Phất Lăng tuyên Xương Ấp vương Lưu Hạ vào kinhkhiến cho toàn bộ triều thần kinh ngạc khó hiểu, thậm chí còn cảm thấyrất buồn cười. Hoàng thượng cảm thấy Trường An rất nhàm chán sao? Tuyênmột kẻ dở hơi đến giải trí cho mình, kiêm giải trí cho mọi người sao?

Một số đại thần vốn thận trọng còn có vài phần mong đợi đối với LưuHạ, cảm thấy người này có lẽ việc nhỏ thì hồ đồ, nhưng việc lớn hẳn phải hiểu được, đạo chiếu thư này của hoàng thượng đương nhiên không thểnhận, giả bệnh, chịu một vết thương gì đó, tất có thể được bỏ qua. Nhưng không ngờ nghe nói Lưu Hạ chẳng những tiếp nhận chiếu chỉ, hơn nữa còngấp rút mà chuẩn bị thượng kinh, lại công khai phao tin, "Sớm muốn tớiTrường An bái kiến hoàng thượng." Hắn còn lén kéo sứ thần đến truyền chỉ sang một bên, không ngừng hỏi thăm trong thành Trường An cô nương nhàai dung mạo xinh đẹp, công tử nhà nào tinh thông ăn nhậu chơi bời, cuộcsống phóng túng nhất, ca vũ phường nào có nữ tử tài nghệ xuất chúngnhất. Mấy vị đại thần này cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, hết hy vọng.

Quan viên đi cùng với hoạn quan tuyên chỉ, sau khi trở về Trường An,lập tức đem toàn bộ những gì tai nghe mắt thấy đầu đuôi ngọn ngành nóivới Hoắc Quang. Vị quan viên này đương nhiên không phải chính nhân quântử gì, nhưng khi nói tới những thứ hoang đường thấy ở Xương Ấp quốc,cũng vừa nói vừa lắc đầu.

Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân nghe được cười to, thần sắc Hoắc Quang lại nghiêm trọng.

Ngày mà cỗ xe trang hoàng lộng lẫy của Xương Ấp vương Lưu Hạ vàokinh, trong thành Trường An náo nhiệt giống như ngày hội, muôn người đều đổ xô ra đường, muốn được nhìn thấy Xương Ấp vương.

Lý phu nhân khuynh quốc khuynh thành sớm là một truyền kỳ được nữ tửdân gian truyền xướng cho nhau. Xương Ấp vương là cháu trai của bà, nghe đồn dung nhan tuyệt thế, ôn nhu phong lưu, hơn nữa đây là sau khi LưuPhất Lăng đăng cơ, lần đầu tiên tuyên gọi phiên vương vào kinh, cho nêntất cả mọi người đều muốn tới xem phong thái của hắn.

Đương nhiên, Lưu Hạ không hổ là Lưu Hạ, hắn dùng một phương thức màtất cả mọi người không thể ngờ tới, làm cho toàn bộ người Trường An nhớkỹ hắn. Thế cho nên hai ba mươi năm sau, khi mà cả hoàng thượng, hoànghậu, Hoắc Quang, tất cả đều bị dòng thời gian vùi lấp, không còn đượcngười ta nhắc tới nữa, vẫn còn những bà lão mái tóc hoa râm kể cho cháugái mình nghe những hồi ức về Lưu Hạ.

Giờ Mão (5h đến 7h sáng), khi mặt trời còn chưa mọc, đã có dân chúng đến ngoài cửa thành chiếm chỗ.

Giờ Thìn (từ 7h tới 9h sáng), cấm quân thân mặc áo giáp, tay cầm đao đến quét sạch những người không có nhiệm vụ đứng đó.

Giờ Tỵ (từ 9h tới 11h sáng), một bộ phận quan viên lục tục kéo đến,đầu giờ Ngọ*, quan viên từ tam phẩm trở lên đã tới cửa thành. Tới chínhNgọ, Đại Tư Mã, Thừa tướng, các cấp tướng quân đã tới chờ. Cuối giờ Ngọ, Lưu Phất Lăng cùng hoạn quan, cung nữ cũng tới cửa thành.

*Giờ Ngọ: từ 11h tới 13 h.

Đầu giờ Tỵ, lính gác đã trở về báo, Xương Ấp vương đã cách thànhTrường An khoảng bốn mươi dặm. Tính toán một cách dư dả thì cùng lắm giờ Mùi* là tới nơi. Nhưng Lưu Phất Lăng đứng ở trên thành lâu, chờ từ giờNgọ cho tới cuối giờ Mùi, Xương Ấp vương vẫn không hề xuất hiện.

*Giờ Mùi: từ 13h tới 15h.

Sau đó, Lưu Phất Lăng do tất cả bách quan khuyên nhủ, vào bên trongthành lâu vừa nghỉ ngơi vừa chờ. Lưu Phất Lăng cũng đành châm chước, gọi Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế cùng những quan viên tuổi tác đã cao cùng truyền vào thành lâu, ban chỗ ngồi, vừa uống trà vừa chờ.Tất cả những quan viên khác đành chỉ có thể dưới ánh mặt trời thiêu đốt, thân mặc triều phục đứng thẳng tắp, tiếp tục chờ đợi.

Cuối giờ Mùi, Xương Ấp vương vẫn không xuất hiện như cũ.

Dân chúng xung quanh còn có thể ngồi trên chiếu, tìm người bán hàngrong mua bát trà, gặm bánh ngô, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ. Nhưng quan viên lớn nhỏ lại chỉ có thể chịu đựng miệng khô, bụng đói, hai chân mỏi nhừ, tiếp tục đứng chờ. Việc duy nhất có thể làm chính là trong lòngnguyền rủa Xương Ấp vương mười vạn tám ngàn lần.

Giờ Thân (từ 15 h tới 17h), mặt trời đã lặn phía đằng Tây, Xương Ấp vương vẫn chưa thấy xuất hiện.

Lúc mới ban đầu, dân chúng ồn ào huyên náo, giờ cũng dần dần trở nênim lặng, cuối cùng lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đã không còn khílực để ồn ào kích động thêm nữa.

Hiện tại chỉ cảm thấy đợi suốt một ngày, nếu vẫn không thấy đượcXương Ấp vương, không phải là lãng phí một ngày sao? Trong lòng bọn họtràn đầy cảm giác không cam lòng!

Đương nhiên, còn có "Kính nể" đối với Xương Ấp vương, dám để cho hoàng thượng chờ!

Gần vạn người đứng ở cửa thành, đến cuối cùng lại có thể không mộttiếng động, trường hợp này phải nói là vô cùng quỷ dị. Lúc ánh tịchdương vàng rực nghiêng nghiêng chiếu xuống mọi người, làm cho tất cả đều phải hơi hơi nhíu mắt mới có thể nhìn về phía Tây, một hồi âm thanh đàn sáo du dương truyền đến. Trong tiếng nhạc, một đoàn người vàng rực,quanh co khúc khuỷu dần dần đi tới.

Cùng với tiếng nhạc còn có hương thơm như có như không lan tỏa, giống như trăm hoa đua nở, như thể mùa xuân bao phủ mặt đất.

Tám cô gái dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tay cầm lẵng hoa, vừa chầmchậm bước đi, vừa rải cánh hoa khô. Sau đó là tám đại hán râu quai nónkhiêng một tọa tháp cực lớn, mặc dù là đại hán, nhưng bởi vì phải bướctheo mấy cô gái phía trước mà đi, cho nên bước chân cũng thực là nhonhã. Trên tọa tháp, mấy cô gái tóc mây búi cao cao, trâm cài rung rungđang cầm nhạc khí, vì nam tử đi phía sau mà diễn tấu.

Đằng sau cũng là một tọa tháp cực lớn, khiêng tháp là tám Hồ cơ vócdáng cao gầy, dung mạo xinh đẹp, trên đó là một nam tử nửa nằm nửa ngồi, một thị nữ nằm dựa vào đầu gối của hắn. Nam tử cúi đầu, một tay thưởngthức mái tóc của thị nữ, một tay cầm một ly rượu nho Tây Vực.

Nam tử đầu đội kim tử ngọc vương quan*, thân mặc tử yên la mãngbào**, thắt lưng có đeo đai bạch ngọc. Mắt đen như điểm sơn, môi tựa hải đường, dung mạo so với nữ tử còn xinh đẹp hơn ba phần, lại thêm hai bên tóc mai, đôi mày kiếm làm tăng thêm khí khái anh hùng, làm cho người ta không tưởng lầm là nữ tử.

*Quan chỉ vật dùng cài tóc của các công tử ngày xưa, đây là một loại bằng ngọc và vàng, màu tím.

**Tớ chưa tìm hiểu kỹ, vì chỉ tìm được thông tin về áo mãng bào của triềuNguyễn nước mình thôi, đại loại đây là một loại lễ phục dành cho vươnggia, bộ của Lưu Hạ may bằng vải la và có màu tím nên có tên như vậy.

Chỉ thấy bên môi hắn ẩn hiện nụ cười, chân mày ẩn tình, ánh mắt đảoqua hai bên đường, toàn bộ nữ tử đều tim đập như hươu chạy, cảm thấy ánh mắt của hắn đang nhìn mình, ánh mắt như có lửa đó thể hiện rõ tình ýkhông muốn cho người khác biết. Toàn bộ nam tử lại muốn đập đầu vàotường, cảm thấy cuộc sống của người ta như vậy mới xứng là cuộc sống của nam tử. Vô số nam hài tử bướng bỉnh nhìn thấy Lưu Hạ một khắc, liềnquyết chí phải đọc sách cho tốt, khắc khổ tập võ, tương lai phong hầubái tướng, mới có thể có quyền, có thế, có tiền, có mỹ nhân, trở thànhmột nam nhân giống như Lưu Hạ.

Đi ra trước thành lâu, nhìn thấy một màn trước mắt, Lưu Phất Lăng rốt cục đã hiểu được vì sao chỉ có bốn mươi dặm, Lưu Hạ phải đi mất gần một ngày. Bách quan nhất tề tuân lệnh, cung nghênh Xương Ấp vương tới.

Lưu Hạ nhìn thấy Lưu Phất Lăng đứng ở phía trước, lập tức lệnh Hồ cơdừng bước, nhảy xuống tọa tháp, chạy vài bước về phía trước dập đầuthỉnh tội với Lưu Phất Lăng:

"Thần không biết hoàng thượng đích thân đến đón thần, thần khấu tạlong ân hoàng thượng. Đường xóc nảy, thật không dễ đi, hành trình chậmtrễ, cầu hoàng thượng trách tội."

Lưu Phất Lăng cho hắn đứng dậy, "Đều là người một nhà, không cần đa lễ như vậy."

Sau đó Hoắc Quang, Điền Thiên Thu cùng trọng thần tiến tới hành lễchào hỏi, vấn an Lưu Hạ, sau một hồi hỗn loạn, Lưu Phất Lăng và Lưu Hạhai người sóng vai bước đi, vừa đi vừa nói chuyện.

Bách quan phải đứng gần như suốt một ngày rốt cuộc cũng có thể giảitán. Lưu Bệnh Dĩ buổi sáng trước khi ra khỏi cửa còn chưa có ăn cơm, lúc này đói bụng đến mức ngực dính sát vào lưng, vịn vào cánh tay MạnhGiác, vô khí vô lực nói với Mạnh Giác: "Lần sau khi ngươi muốn chỉnh đốn Đại công tử, nhớ rõ phải gọi ta, ta nhất định sẽ bày mưu tính kế, xuấttiền xuất lực, đem hết khả năng."

Mạnh Giác đã sớm hiểu rõ Đại công tử, đối với chuyện xảy ra hôm naychỉ ung dung điềm tĩnh. Nhìn thấy bộ dáng của Lưu Bệnh Dĩ, hắn đột nhiên cười nói: "Ta và Đại công tử ngang hàng luận giao, ngươi dường như nêngọi Đại công tử một tiếng 'thúc thúc', ta đây có phải hay không coingươi là..."

Lưu Bệnh Dĩ cắt ngang lời Mạnh Giác: "Đừng nói giỡn! Căn cứ theo lờicủa ngươi, Đại công tử gọi hoàng thượng là 'thúc thúc', Vân Ca gọi hoàng thượng là 'Lăng ca ca', ngươi nên gọi Vân Ca là gì? Chúng ta vẫn nêndựa theo kết giao của mỗi chúng ta, ít tính tới bối phận! Bối phận củaHoàng gia tính toán không rõ được. Hơn nữa, hiện giờ ta còn không có tưcách gọi Đại công tử là 'thúc thúc'."

Mạnh Giác cười nhạt một tiếng, không trả lời.

Lưu Bệnh Dĩ hỏi: "Mạnh Giác, ngươi đoán xem hoàng thượng vì sao tuyên Xương Ấp vương đến Trường An?"

"Không biết."

"Tại sao ngươi không hề phản đối Xương Ấp vương đến Trường An? Các ngươi không sợ vạn nhất sao?"

Mạnh Giác thản nhiên nói: "Xương Ấp vương quyết định tiến kinh khôngcó quan hệ nhiều ít gì với ta, trong lòng hắn tự có tính toán của hắn,ta chỉ cần không quấy nhiễu thôi."

....................................

Lưu Phất Lăng thiết yến thay Lưu Hạ tiếp phong tẩy trần, yến tiệcđược bố trí tại tiền điện Kiến Chương cung, ở đó có hơn vài phần tùy ý,lịch sự tao nhã so với tiền điện Vị Ương Cung uy nghiêm đường hoàng. Bởi vì tính là hoàng thất gia yến, cho nên số người tới không nhiều. Hoàngthượng, Xương Ấp vương, Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế, còncó thêm cả Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác.

Quan viên trong triều thấy chỉ có Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác được tới,lại nhớ tới lời của hoàng thượng trong yến tiệc đêm Trừ tịch sau khi hai người anh dũng đấu với vương tử Trung Khương Khắc Nhĩ Tháp Tháp, hiểuđược hoàng thượng muốn trọng dụng Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác. Có người sau khi ngầm hiểu ý tứ của hoàng thượng, bắt đầu chuẩn bị suy nghĩ viết tấu chương, tấu thỉnh hoàng thượng thăng quan cho hai người này.

Bởi vì là gia yến, tất cả mọi người đều mặc thường phục tới dự tiệc.Hoắc Quang không dẫn theo phu nhân, chỉ dẫn theo Hoắc Vũ, Hoắc ThànhQuân. Điền Thiên Thu, Trương An Thế, Lưu Bệnh Dĩ tuy là người đã có vợ,nhưng không hẹn mà cùng lựa chọn một mình tới dự tiệc. Nhưng cũng khôngphải là độc nhất vô nhị, Lưu Phất Lăng cũng một mình tham dự, hoàng hậucũng không xuất hiện.

Hoắc Thành Quân là một cô gái còn chưa xuất giá, không thể tùy ý nóichuyện. Hoắc Vũ có phụ thân bên cạnh, cũng không dám tùy ý mở miệng.Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế, Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ đều là những người thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không cần thiếtcũng sẽ không dễ dàng trò chuyện. Lưu Phất Lăng lại vốn kiệm lời ít nói, không phải là hoàng đế nhiều lời vui tính gì cả.

Tất cả người trong điện, còn thừa lại duy nhất một mình Lưu Hạ nóinói cười cười, nhưng càng nói càng buồn, không thể nhịn được nữa quaysang Lưu Phất Lăng oán giận nói: "Hoàng thượng, đây là yến tiệc trongthành Trường An sao? Thứ nhất không có mỹ nhân, thứ hai không có rượungon, thứ ba không có ca múa, uổng công thần vẫn ngày nhớ đêm mong tớiphong lưu kiều diễm trong Trường An, rất không thú vị!"

Lưu Phất Lăng đưa mắt nhìn về phía chén rượu trên bàn của mình, Vu An vội khom người nói: "Vương gia, rượu đêm nay chính là rượu cống trongđại nội, còn có thêm rượu 'Trúc Diệp Thanh' nổi danh trong thành TrườngAn, tuy rằng không dám nói là 'ngọc dịch quỳnh tương*', nhưng hai chữ'rượu ngon' hẳn là vẫn đảm nhận được."

*Ngọc dịch quỳnh tương: chỉ loại rượu ngon hiếm có.

Lưu Hạ hừ lạnh: "Vừa nghe lời này, đã biết là người không uống rượu.Uống rượu không phải chỉ uống, không phải chỉ cần nghe đến danh tiếng.Có mỹ nhân trong ngực, có người thú vị đối ẩm, có nhã âm lọt vào tai,rượu này uống mới có hương vị, hiện tại có cái gì? Rượu này so với nướctrắng có cái gì khác nhau?" Lưu Hạ nói xong, hắt rượu trong chén xuốngđất.

Vu An lo nghĩ, hắn đương nhiên biết yến tiệc trong cung nên có nhữnggì, năm đó thịnh yến xa hoa lãng phí của Tiên đế hắn cũng không phảichưa thấy qua. Nhưng hoàng thượng chưa bao giờ gần nữ sắc, cũng khôngyêu thích loại yến tiệc như vậy, mười mấy năm trở lại đây, trong cungcũng không đặc biệt huấn luyện ca nữ, vũ nữ bồi quan viên vui vẻ khiuống rượu. Nếu như có yến tiệc trọng đại, ca múa đều giao cho Lễ bộ phụtrách. Tiểu yến bình thường, quan viên cũng biết hoàng thượng thích gì,không có người nào muốn đối nghịch với hoàng thượng. Tối nay, lại gặpphải một kẻ ngang ngạnh thế này, bảo hắn đi nơi nào bắt người? Hắn chỉcó thể làm ra vẻ mặt tươi cười nói: "Vương gia, là nô tài không lo lắngchu đáo."

Lưu Hạ không thèm nói nữa, vẻ mặt vẫn không vui như trước.

Lưu Phất Lăng nói: "Trẫm thấy ngươi lần này dẫn theo không ít cơthiếp, trẫm ngoại lệ chuẩn các nàng lại đây cùng ngươi uống rượu."

Lưu Hạ khoát tay, ra vẻ cung kính nói: "Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, thần sợ các nàng bị thói quen của thần làm hư rồi, không hiểu quy củtrong cung, cho nên chỉ dẫn theo hai người thị nữ tiến cung, còn lại mọi người đều ở ngoài cung, tới khi đến được, yến tiệc cũng đã kết thúc.Thần thấy chịu đựng được thì ráng chịu tiếp thôi", lúc nói tới "rángchịu", vẻ mặt lại không chút nào là "chịu đựng được", hắn bưng chénrượu, thở dài thở ngắn, vẻ mặt buồn thiu.

Khả năng kiềm chế của Lưu Phất Lăng cũng có thể nói là đạt tới cảnhgiới tối cao, đối với cái người như Lưu Hạ, vậy mà mày cũng không nhíulại chút nào. Vẫn là vẻ mặt thản nhiên, có chuyện muốn hỏi Lưu Hạ, thìhỏi, không có chuyện cũng tuyệt không nhiều lời.

Lưu Bệnh Dĩ thấy hoàn toàn choáng váng, ngay cả Hoắc Vũ trong lòngcũng không thể hiểu nổi Lưu Phất Lăng đang muốn làm gì, cũng nhìn xemtrợn mắt há mồm. Bất luận là nói như thế nào, Lưu Phất Lăng vẫn là vuacủa một nước, ngay cả Hoắc Quang quyền khuynh thiên hạ cũng không dámđối nghịch với lời Lưu Phất Lăng trước mặt mọi người. Vị Xương Ấp Vươngnày quả thật không hổ là Vương gia nổi danh hoang đường.

Điền Thiên Thu và Trương An Thế cúi đầu dùng bữa, không để ý tới bênngoài xảy ra chuyện gì. Mạnh Giác ý cười ẩn hiện, chuyên tâm phẩm rượu,Hoắc Quang hình như có chút đăm chiêu, thần trí đặt ngoài yến tiệc.

Khắp đại điện rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Lưu Hạ. HoắcThành Quân đột nhiên đứng dậy, dập đầu với Lưu Phất Lăng: "Bệ hạ vạntuế, thần nữ Hoắc Thành Quân hiểu sơ ca múa, nếu Vương gia không chê,thần nữ nguyện ý hiến vũ, trợ hứng Vương gia uống rượu."

Lưu Phất Lăng còn chưa nói gì, Lưu Hạ đã vui mừng nói: "Được."

Lưu Phất Lăng gật đầu chuẩn thỉnh cầu của Hoắc Thành Quân. Lưu Hạcười nói: "Có múa nhưng không có nhạc giống như món ăn không có muối,không biết ngươi định múa như thế nào?". Khi Lưu Hạ nói chuyện, tầm mắttừ từ nhìn xuống Mạnh Giác, vẻ mặt đầy ý cười.

Hoắc Thành Quân cười nói với Lưu Phất Lăng: "Thần nữ nghe nói hoàngthượng tinh thông cầm, tiêu, cả gan cầu hoàng thượng vì thần nữ mà đệmmột tiêu khúc."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Thành Quân, thần sắc Mạnh Giác phức tạp. Lưu Hạ sững sờ một chút, lập tức vỗ tay cười lớn, "Đề nghịhay. Hoàng thượng, thần cũng cả gan thỉnh cầu như vậy. Chỉ nghe nói vềtài danh của hoàng thượng, nhưng chưa từng thực sự được mở mang kiếnthức, cầu xin hoàng thượng chuẩn thỉnh cầu của thần."

Lưu Phất Lăng không chút nao núng, cười nhẹ, quay sang phân phó VuAn: "Đi mang tiêu của trẫm tới.", lại hỏi Hoắc Thành Quân: "Ngươi muốnmúa khúc gì?"

"Dạ, chiết yêu vũ khúc*."

*Chiết yêu vũ có thể dịch thành điệu múa khom lưng, hoặc điệu múa vái chào, tớ không biết rõ nên để nguyên phiên âm Hán Việt vì đây là một điệu múa nổi tiếng mà Thích phu nhân đã múa,được lịch sử ghi lại.

Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý. Sau khi Hoắc Thành Quân dập đầu tạ ơn, nhẹ nhàng đứng lên.

Hôm nay Hoắc Thành Quân mặc một bộ váy trắng muốt, làn váy và tay áođều vô cùng đặc biệt, có vẻ so với y phục bình thường rộng và bồng bềnhhơn. Bên hông có đeo một dây hoa hồ điệp kết bằng dải lụa ngũ sắc, đâylà màu sắc duy nhất trên trang phục toàn thân nàng, vòng eo nhỏ nhắn một tay thừa sức ôm, dưới làn váy dài mềm mại cùng ống tay áo thướt tha,càng tôn thêm vẻ mảnh mai, làm cho người ta thương cảm nhớ tới hồ điệp*yếu ớt mà đẹp đẽ, không khỏi tâm sinh thương tiếc.

*Hồ điệp là bươmbướm, trong điệu múa của Thành Quân có nhắc tới từ này nhiều lần nhưngtớ thấy dùng từ bươm bướm thì câu văn không hay cho lắm nên để nguyên từ hồ điệp.

Cùng với tâm tư dao động của mọi người vì vẻ đẹp của Hoắc Thành Quân, một luồng tiêu âm từ từ vang lên, mang mọi người tiến vào mộng cảnh.

Tiếng tiêu quanh quẩn có lúc như gió xuân đùa hoa, có lúc vang dộinhư biển gào đá lở, có lúc triền miên như dệt ngàn lưới tơ, có lúc cương liệt như vạn mã tung vó. Giống như trăng sáng chiếu xuống, không thấyđược mặt trăng thực sự thế nào, chỉ thấy được vầng sáng quanh mặt trăng, giống như dòng suối chảy xuống, không thấy đâu là đầu nguồn, chỉ thấynước suối.

Tiếng tiêu làm cho mọi người chỉ đắm chìm trong âm nhạc, hoàn toànquên mất người thổi tiêu. Đúng lúc vạn mã của Lưu Phất Lăng phi nhanh,Hoắc Thành Quân đột nhiên phất tung làn váy, ống tay áo vươn dài tựa như linh xà lượn vòng vũ động trong không trung. Mọi người lúc này mới phát hiện, tay áo của Hoắc Thành Quân vô cùng kỳ diệu. Ống tay áo của nàngcó nhiều nếp gấp, giữa các nếp gấp màu trắng có dùng chỉ thêu các màuthêu những con bướm nhỏ, lúc này tay áo của nàng ở trên không trung lướt nhẹ chuyển động từ cao xuống thấp, những nếp gấp màu trắng mở ra, hồđiệp to nhỏ đủ màu sắc bay múa trên không trung. Theo những nếp gấp khép mở, những con bướm nhỏ nhiều màu thoắt ẩn thoắt hiện, biến hóa thấtthường.

Mọi người chỉ cảm thấy trong tai có tiếng vạn mã phi nhanh, biển rộng gào thét, trước mắt hồ điệp đầy trời, bay múa, rồi rơi xuống. Cực điểmlà năm màu rực rỡ, mê loạn đẹp mắt, còn có cảm giác lạnh lẽo yếu ớt lanra mỗi lúc mỗi một "hồ điệp" bay múa rồi rơi xuống.

Những người đang ngồi đều có định lực không giống người bình thường,nhưng trước bị tiếng tiêu tuyệt diệu của Lưu Phất Lăng đoạt thần, sau bị dáng múa kinh diễm của Hoắc Thành Quân chấn phách, lúc này đều bị cảnhtượng lộng lẫy rực rỡ đầy trời khác thường kia ép tới có chút không thởnổi.

Tiếng tiêu chậm rãi ôn hòa, mọi người phảng phất thấy như có một vầng trăng tròn chậm rãi mọc lên. Dưới trăng tròn, gió nhẹ hiu hiu thổi tớivạn cây tùng xanh, ánh trăng nhu hòa theo tán lá những cây tùng chiếuxuống phiến đá, chiếu rọi dòng suối trong suốt róc rách chảy qua nhữngtảng đá.

Điệu múa của Hoắc Thành Quân trong tiếng tiêu cũng chậm chậm nhu hòa, ống tay áo từ từ bay múa xung quanh nàng, lúc bay lên, lúc phất xuống,lúc cuộn lại, lúc thả tung, bay bổng tự nhiên, thiên biến vạn hóa. Thânthể của nàng, hoặc gập về phía trước, hoặc ngửa ra sau, hoặc cúi sangbên phải, hoặc nghiêng sang bên trái. Hông của nàng, lúc co, lúc duỗi,lúc cong, lúc gập, vòng eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng, mềm mại không xương, tưthế uyển chuyển thướt tha.

Lúc này mọi người mới chân chính hiểu được vì sao điệu múa này gọi là "Chiết yêu vũ".

Tiếng tiêu đã đến hồi vĩ thanh*, giống như gió thổi qua rừng thông về không cốc, âm thanh vang lên từng trận, gương mặt Hoắc Thành Quân hiệnlên một nụ cười, hai tay duỗi thẳng, dường như bay lượn xoay tròn cùngtiếng thông reo, từng đàn từng đàn bướm đầy màu sắc bay múa cùng nàng.

*Vĩ thanh: đoạn cuối cùng của một khúc nhạc, nếu dùng trong tác phẩm văn học chỉ đoạn kết.

Lúc này vạt váy nàng mới mới dần dần hiển lộ sự tuyệt diệu, theo tốcđộ xoay tròn càng lúc càng nhanh, làn váy chậm rãi mở ra, hình thêu trên nếp gấp ở thân váy bắt đầu hiện rõ, trên đó thêu đầy những đóa hoa khác nhau. Vừa mới bắt đầu, giống như mùa xuân mới vừa bao phủ mặt đất, ngàn vạn đóa hoa kiều diễm e ấp hé lộ dung nhan tươi đẹp của chúng.

Theo tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, thân váy phình lên mức lớn nhất, những bông hoa nửa hé từ từ biến thành nở rộ. Tiếng tiêu dần dầngiảm xuống, xung quanh người Hoắc Thành Quân hồ điệp vờn quanh, bách hoa chậm rãi từ không trung rơi xuống, tiếng tiêu nức nở rồi biến mất, ốngtay áo của nàng buông xuống, Hoắc Thành Quân dừng lại, toàn thân nàngcuộn lại, xung quanh là làn váy được trải rộng của nàng.

"Hồ điệp" năm màu rực rỡ, "Hoa tươi" sắc thái rực rỡ trong khoảnhkhắc đều biến mất, trong thiên địa hết thảy mê loạn rực rỡ lại biếnthành trắng thuần trống rỗng, chỉ có một nữ tử nhỏ bé và yếu ớt, gươngmặt như hoa đào, đang có chút thở gấp, lẳng lặng nằm giữa một màu trắngtinh khiết.

Toàn điện yên tĩnh. Lưu Hạ mắt loạn thần mê.

Lưu Bệnh Dĩ nhìn không chớp mắt. Đôi mắt đen như mực của Mạnh Giáclại nhìn không ra cảm xúc gì. Hoắc Quang không chút nào quan tâm tớiphản ứng của người khác, ông ta chỉ quan tâm tới Lưu Phất Lăng. Trongmắt Lưu Phất Lăng hàm chứa tán thưởng, yên lặng nhìn Hoắc Thành Quân.Hoắc Quang trước vui mừng, thầm nghĩ dù sao cũng là nam nhân, đợi tớikhi nhìn cẩn thận, tức thì trong lòng nguội lạnh. Trong ánh mắt Lưu Phất Lăng hoàn toàn không có chút nào ái mộ, khao khát, chiếm hữu, thậm chícăn bản không phải ánh mắt của nam nhân đang nhìn nữ nhân. Ánh mắt củahắn giống như đang chứng kiến một cảnh mặt trời mọc tráng lệ, một đồngọc thợ thủ công khắc chế tinh xảo, chỉ là đơn thuần thưởng thức cùngca ngợi đối với cái đẹp.

Sau một chớp mắt.

Lưu Hạ vỗ tay cười khen: "Đêm nay quả không uổng, Trường An quả nhiên là Trường An! Nghe đồn sủng phi Thích phu nhân* của Cao Tổ thích múa'Chiết yêu vũ', 'Thiện vi kiều tụ chiết yêu chi vũ, ca xuất tắc nhập tắc vọng quy chi khúc'(nghĩa là: hay cho điệu mua khom lưng, phất tay áo,tiếng ca phát ra rồi vọng về cũng thật giống như uốn khúc), bổn vươngthường tâm hận không thể một lần được thấy tư thế kiều diễm của Thíchphu nhân, tối nay nhìn thấy Hoắc thị hiến vũ, chỉ sợ so với Thích phunhân còn đẹp hơn ba phần."

*Thích phu nhân là vị phu nhân được Hán Cao Tổ Lưu Bang yêu nhất, vô cùng nổi danh về tài múa.

Điền Thiên Thu cười nói: "Nghe nói rằng Cao Tổ hoàng đế thường ôm đàn sắt vì Thích phu nhân mà hát, mỗi tiếng cất lên đều như sóng gợn. Tốinay tiêu vũ tuyệt diệu, không có chút nào thua kém."

Đối với ý tứ ẩn hàm trong lời nói của Lưu Hạ và Điền Thiên Thu, LưuPhất Lăng coi như không mảy may thấy, gật đầu khen: "Đích xác là múađẹp. Ban thưởng một thanh bạch ngọc như ý, hai chiếc vòng tay nam mộchương."

Hoắc Thành Quân dập đầu tạ ơn, "Thần nữ tạ bệ hạ thánh ân, thần nữ không dám kể công, kỳ thật là bệ hạ thổi tiêu mới hay."

Lưu Phất Lăng cũng không nhiều lời thêm nữa, chỉ cho nàng đứng dậy.Yến tiệc không còn nặng nề như lúc trước nữa, Lưu Hạ bàn luận viển vông, cùng Hoắc Thành Quân tán gẫu một hồi về vũ đạo, lại cùng Lưu Phất Lăngđàm đạo vài câu về âm nhạc. Hoắc Vũ cũng là người tinh thông ăn chơi,nghe Xương Ấp vương nói chuyện, vô cùng hòa hợp, hai người liên tiếpnâng chén cùng uống. Mọi người chốc lát lại cười chêm vào vài câu, cảsảnh đường nghe thấy đều cười.

Khi yến tiệc tới hồi chấm dứt, Lưu Hạ đã say mèm, dần dần lòi mặtxấu, đưa đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào Hoắc Thành Quân, nháy mắtkhông ngừng, bên trong dục hỏa trắng trợn thiêu đốt. Hoắc Thành Quânthấy thế vừa thẹn vừa giận, nhưng không cách nào nổi giận được. HoắcQuang bất đắc dĩ, chỉ có thể trước tiên xin cáo lui, cùng Hoắc Vũ vàHoắc Thành Quân rời đi trước. Điền Thiên Thu và Trương An Thế cũng theosau cáo lui.

Thấy Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế đi rồi, Mạnh Giác vàLưu Bệnh Dĩ cũng muốn cáo lui, Lưu Phất Lăng nói: "Trẫm phải về Vị ƯơngCung, các ngươi tiễn trẫm cùng Xương Ấp vương một đoạn đường."

Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ đáp: "Thần tuân chỉ."

Năm đó Hán Vũ Đế để thuận tiện khi dạo chơi, đã lệnh cho những ngườithợ khéo léo làm những phi kiều* nối giữa các lầu các trên không trung,có thể đi thẳng từ tiền điện Kiến Chương cung đến tiền điện Vị ƯơngCung.

*Phi kiều: kiều nghĩa là cầu, phi là bay, có lẽ đây là cầu ở giữa không trung nên đặt tên thế.

Vu An đi trước cầm đèn, rồi tới Lưu Phất Lăng, Mạnh Giác và Lưu Bệnhđỡ Lưu Hạ đang bước đi lảo đảo, Thất Hỉ đi phía sau cùng. Khi đi tớigiữa phi kiều, Lưu Phất Lăng dừng bước, Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ cũngvội ngừng bước chân. Đang ở giữa không trung, bốn phía trống không không có vật gì, nhưng mọi người đều cảm thấy vô cùng an lòng. Lưu Phất Lăngđưa mắt nhìn Lưu Hạ đang say tới mê man, gọi nhũ danh của Lưu Hạ: "HạNô, trẫm giới thiệu với ngươi một người. Lưu Bệnh Dĩ, là trưởng tôn củaVệ Thái tử – trưởng tử của Tiên Đế — Lưu Tuân."

Sự tình hoàn toàn xảy ra bất thình lình, Lưu Bệnh Dĩ ngơ ngác đứngthẳng. Tên gọi này chỉ gọi khi đêm khuya chỉ có một mình, trong mộng hồi tưởng lại, cũng không có thể xưng với người khác, cũng không có ai dámgọi hắn như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn được nghe thấy trước mặt ngườikhác, hơn nữa lại là khi đứng ở chỗ cao nhất trong hoàng cung, nhìnxuống Trường An, từ trong miệng chính Thiên tử Đại Hán nói ra, trongthoáng chốc, Lưu Bệnh Dĩ chỉ cảm thấy hết thảy đều vô cùng không chânthực.

Mạnh Giác mỉm cười nói với Lưu Bệnh Dĩ: "Chúc mừng."

Lưu Bệnh Dĩ lúc này mới tỉnh táo, vội vàng quỳ xuống dập đầu trướcLưu Phất Lăng, "Thần khấu tạ long ân hoàng thượng.", rồi dập đầu trướcLưu Hạ, "Chất nhi Lưu Tuân bái kiến Vương thúc."

Lưu Hạ lại ghé vào lan can phi kiều, miệng đầy lời mê sảng: "Mỹ nhân, mỹ nhân, vòng eo mềm mại như vậy, nếu được cùng điên loan đảo phượngtrên tháp thượng, cảm giác mất hồn..."

Lưu Phất Lăng, Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác, ba người đều chỉ có thể làm như toàn bộ đều không có nghe thấy.

Lưu Phất Lăng cho Lưu Bệnh Dĩ đứng dậy, "Mấy ngày nữa, hẳn là sẽ cóthần tử lần lượt trình tấu ca ngợi tài ba, công trạng của ngươi, thỉnhcầu trẫm thăng quan cho ngươi, trẫm sẽ mượn cơ hội chiếu cáo thiên hạthân phận của ngươi, khôi phục tên tuổi tông thất của ngươi, nhữngchuyện theo nhau mà đến sau đó, trong lòng ngươi phải có chuẩn bị."

"Thần hiểu rõ." Lưu Bệnh Dĩ chắp tay thi lễ, khi khom người cúi đầutrong mắt ẩn có nước mắt, lang bạt kỳ hồ gần hai mươi năm, rốt cuộc cũng được sống đúng với tên họ, thân phận của mình, gia gia, phụ thân ở dưới Cửu Tuyền cũng có thể yên lòng nhắm mắt.

Trong mắt Mạnh Giác có cảm xúc khác, thấy Lưu Phất Lăng đang nhìnhắn, vội cúi đầu. Lưu Phất Lăng cất bước rời đi. Mạnh Giác và Lưu BệnhDĩ vội xách Lưu Hạ đang xụi lơ trên mặt đất dậy đuổi theo. Dưới phikiều, lập tức có hoạn quan nghênh đón, đỡ lấy Lưu Hạ, đưa hắn tới ChiêuDương Điện nghỉ ngơi.

Lưu Phất Lăng nói với Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác: "Các ngươi đều trở về đi!"

Hai người hành lễ cáo lui. Lưu Phất Lăng vừa mới tới Tuyên Thất Điện, đã thấy Vân Ca đang ngồi ở trên đỉnh mái hiên của điện. Lưu Phất Lăngngửa đầu hỏi: "Tại sao nàng còn chưa nghỉ ngơi?"

"Nghe thấy khúc nhạc!"

"Mau xuống dưới, ta có lời muốn nói với nàng."

"Không." Vân Ca chống cằm, chăm chú nhìn trời cao.

Lưu Phất Lăng nhìn về phía Vu An, Vu An sau khi lĩnh hội ý tứ củahoàng thượng, quá sợ hãi, lắp bắp hỏi: "Hoàng thượng muốn trèo lên nócnhà sao? Muốn lấy thang sao?", hắn chần chừ không chịu đi lấy.

Phú Dụ lặng lẽ chỉ vào cây thang dựa vào chân tường, "Hoàng thượng."

Lưu Phất Lăng trèo thang lên trên, Vu An căng thẳng tới thở cũngkhông dám thở, nhìn thấy Lưu Phất Lăng đi đến bên cạnh Vân Ca, ngồixuống cạnh Vân Ca, mới thở hắt ra, quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìnPhú Dụ một cái.

"Nàng đang nghe khúc gì vậy"

"Chiết yêu vũ khúc."

"Nghe hay không?"

"Thật sự rất hay!"

Lưu Phất Lăng mỉm cười: "Từ khi nào nàng đã bồi dưỡng nhiều thám tử trong cung như vậy?"

"Chàng chẳng kiêng nể gì trắng trợn phái người trở về lấy tiêu, thiếp chỉ tò mò hỏi mấy câu, rồi lén lút tới xem."

Ý cười của Lưu Phất Lăng càng đậm, "Không phải có người thường tựxưng là độ lượng, xinh đẹp, thông tuệ sao? Độ lượng sao? Thông tuệ sao?Về phần xinh đẹp...", Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca lắc đầu, "Người tức giận thì không xinh đẹp chút nào."

Vân Ca giận: "Chàng còn cười? Hoắc gia tiểu thư múa đẹp lắm sao?"

"Không đẹp."

"Không đẹp? Nhìn các ngươi xem, người nào người nấy đều nhìn không chớp mắt! Nói dối, tội tăng thêm một bậc!"

"Đẹp."

"Đẹp? Vậy sao chàng không lưu nàng lại để ngắm cho đủ?"

Lưu Phất Lăng nắm tay Vân Ca: "Ta đang muốn thương lượng cùng nàng chuyện này."

Vân Ca đột nhiên muốn đứng lên, thiếu chút nữa từ nóc nhà rơi xuống,may mà Lưu Phất Lăng dự đoán trước được, sớm cầm tay nàng, đỡ nàng.Chuyện Vân Ca để bụng vốn là năm phần thực năm phần giả, nhưng với nămphần thực kia, cũng là bởi vì giữa nàng và Hoắc Thành Quân đã tồn tạikhúc mắc từ lâu, trong lòng khó chịu cũng không phải chỉ do buổi tối hôm nay.

Nàng bình tĩnh lại một lát, mặt lạnh lùng nói: "Không được, khôngthương lượng gì hết. Thiếp mặc kệ cái gì là man thiên quá hải*, kế sáchhoãn binh, cái gì là nhu tình giả ý, làm kẻ địch lơ là, đều không được.Ngay cả có một vạn lý do, làm như vậy vẫn không được, mặc kệ là chàng có muốn hay không muốn!"

*Man thiên quá hải là một trong ba sáu kếtrong binh pháp, nghĩa đen là giấu trời qua biển, dùng sương mù để lẩntrốn (wikipedia bảo thế).

"Dường như không lâu trước đây còn có người nghĩ cách chân thành táchợp ta với người khác, hiện tại lại ngay cả là giả cũng không được sao?" Lưu Phất Lăng trêu ghẹo, cười nhìn Vân Ca.

Vân Ca xấu hổ, buồn bực, "Lúc trước khác, bây giờ khác. Huống chi,chàng đã hại một Thượng Quan Tiểu Muội rồi, không thể tiếp tục hại cảđời Hoắc Thành Quân nữa. Thiếp mặc dù không thích nàng, nhưng dù saothiếp cũng là nữ nhi."

Ý cười trên mặt Lưu Phất Lăng nhạt đi, "Vân Ca, không nên tức giận.Ta và nàng thương lượng không phải việc này. Nếu theo như lời nàng, tađã hại Tiểu Muội mất đi tuổi xuân, tuyệt đối không thể làm hại thêm mộtnữ tử nào khác nữa."

Hóa ra lúc nãy Lưu Phất Lăng cũng chỉ muốn trêu nàng, cười vì nàng đã để bụng. Hai gò má Vân Ca ửng đỏ, nàng cúi đầu than thở: "Chỉ có thểlàm hại thiếp thôi."

Lưu Phất Lăng cười, "Ừ, bắt đầu từ khi nàng nhất định tặng giày thêu cho ta, đã định trước là ta sẽ làm hại nàng cả đời."

Vân Ca cuống cuồng, "Thiếp không có! Rõ ràng là chàng nhìn chằm chằmvào chân người ta, làm người ta tưởng chàng thích giầy của mình."

"Được rồi, được rồi, được rồi, là tại ta không phải tại nàng."

Vân Ca cúi đầu, mím môi cười, "Chàng muốn thương lượng chuyện gì?"

"Xem ra Hoắc Quang tính toán muốn để Hoắc Thành Quân tiến cung. Tadưới gối không có nhi tử, phỏng chừng Điền Thiên Thu sẽ dẫn đầu báchquan khuyên giải, thỉnh cầu ta nạp thêm phi tần, đầu tiên đương nhiên là tuyển chọn Hoắc Thành Quân đức dung* xuất chúng. Nếu tiếp đó Tiểu Muộilấy hoàng hậu chi tôn, ban bố ý chỉ phối hợp với hành động của HoắcQuang tại triều đường", Lưu Phất Lăng than nhẹ, "Đến lúc đó, ta sợ takhông lay chuyển được miệng lưỡi của nhiều người, lại thêm cả điển nghicủa tổ tông."

*Đức dung: đức hạnh và dung mạo.

"Thực hoang đường! Người Hán các chàng chẳng phải được mệnh danh là'Lễ nghi chi bang' sao? Trong khi cười nhạo man di tứ phương không có lễ nghi giáo hóa, thế mà bách quan lại yêu cầu dì và cháu ngoại cùng chung một chồng?"

Lưu Phất Lăng cười nhạt: "Đúng là rất hoang đường, hoàng hậu của HuệĐế* lại chính là cháu ruột của mình, đây cũng là do trời định."

*Huệ Đế Lưu Doanh là con ruột của Lữ Hậu, đã bị Lữ Hậu ép lập Trương Yên là cháu gọi ông bằng cậu làm hoàng hậu.

Vân Ca bất đắc dĩ, "Lăng ca ca, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Chúng ta phải xin một người hỗ trợ."

"Ai?"

"Thượng Quan Tiểu Muội."

"Nàng ấy có giúp chúng ta không? Dù sao nàng ấy cũng có quan hệ mậtthiết với Hoắc thị, nàng ấy ở hậu cung còn phải dựa vào Hoắc Quang chiếu cố."

Lưu Phất Lăng thở dài, "Ta cũng không biết."

Ngày hôm sau, khi Lưu Phất Lăng thượng triều, Vân Ca đi tìm Thượng Quan Tiểu Muội.

Cung nữ Tiêu Phòng Điện đã thấy quen Vân Ca ra ra vào vào Tiêu PhòngĐiện, cũng đều hiểu rõ tính tình của nàng, nếu làm phiền nàng và hoànghậu, khẳng định nàng sẽ không giữ cho bọn họ chút thể diện nào, thẳngthừng mà mắng luôn bọn họ. Huống hồ giữa nàng và hoàng hậu có thể cóchuyện gì quan trọng? Cho nên các nàng đều thực biết điều, để mặc chonàng cùng hoàng hậu đi dạo chơi. Vân Ca đem chuyện Hoắc Quang muốn đưaHoắc Thành Quân tiến cung nói cho Tiểu Muội, trái tim Tiểu Muội giốngnhư bị kim đâm, nàng chỉ cảm thấy hận mới, hận cũ đều dâng lên cuồn cuộn trong ngực, nhưng ý cười trên mặt lại không thay đổi.

"Tiểu Muội, muội có thể giúp hoàng thượng cản trở phần nào chuyện Hoắc Thành Quân tiến cung không?"

Thượng Quan Tiểu Muội khẽ mỉm cười nói: "Ta không hiểu chuyện này,cũng không muốn quản chuyện này. Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không cókhả năng ngăn cản được Hoắc Quang, cũng không có năng lực giúp hoàngthượng."

Nàng vốn tưởng rằng Vân Ca sẽ thất vọng, hoặc là không vui, nhưngkhông ngờ Vân Ca nhợt nhạt cười, vô cùng thấu hiểu nói: "Tỷ hiểu rồi,muội so với chúng ta lại càng không dễ dàng."

Tiểu Muội cảm thấy được cụm từ "Chúng ta" kia vô cùng chói tai, nhưng vẫn tinh tế cười ngọt ngào nói: "Tỷ tỷ lần sau nói chuyện lưu ý, hoàngthượng là cửu ngũ chi tôn, chỉ có 'trẫm', 'cô gia*', làm sao có 'chúngta'? Bị người khác nghe thấy, chỉ làm tăng thêm phiền toái!"

*Cô giacũng là danh xưng của vương hầu thời phong kiến, từ cô này và từ quảtrong quả nhân đều có nghĩa là đơn độc, lẻ loi. Thật là, ngay cả danhxưng cũng cho thấy người làm vua vô cùng cô độc rồi.

Vân Ca hì hì cười, gật gật đầu, "Ừ, tỷ biết rồi! Ở trước mặt người khác, tỷ sẽ để ý. Tiểu Muội, cám ơn muội!"

Không biết Vân Ca này là ngốc thật, hay là giả vờ hồ đồ, Tiểu Muộichỉ cảm thấy có phần bực bội, xoay người bước đi, "Buổi tối hôm qua tanghỉ ngơi không tốt, muốn trở về ngủ thêm chút nữa, lần sau lại đi chơicùng với tỷ tỷ."

Khi Vân Ca trở lại Tuyên Thất Điện, Lưu Phất Lăng vừa thấy sắc mặtnàng là biết Tiểu Muội khước từ, "Không có vấn đề gì, ta sẽ nghĩ biệnpháp khác."

Nếu Hoắc Quang hành động rất nhanh, Vân Ca thật sự không nghĩ ra làcó thể có chủ ý gì hay để ngăn cản Hoắc Quang, nhưng không đành lòng làm Lưu Phất Lăng buồn lòng, chỉ có thể cười gật đầu. Lưu Phất Lăng cầm tay nàng, "Nàng có biết ban đêm khi nào thì tối nhất không?"

"Là lúc nào nhỉ? Canh ba? Hay nửa đêm?"

Lưu Phất Lăng lắc đầu, "Đều không phải, một khắc trước bình minh là lúc tối nhất."

Vân Ca nắm chặt bàn tay Lưu Phất Lăng, thành tâm bật cười, "Ừ."

Xương Ấp vương tiến kinh, hoàng thượng tự mình xuất cung nghênh đón,chờ đợi suốt mấy canh giờ, cũng không mảy may trách móc, lại đặc biệtban ân cho Xương Ấp vương tới ở Chiêu Dương Điện, thánh ân không giốngbình thường. Hoạn quan, cung nữ trông coi, phục vụ trong Chiêu DươngĐiện hiển nhiên là không dám khinh mạn, người người đều dùng hết khí lực tận tâm hầu hạ. Bọn họ do từ khi tiến cung đã bắt đầu phải trông coiChiêu Dương Điện không có người ở này, ở chỗ giàu có nhất thiên hạ thếnày, nơi này lại không chút quan hệ nào cùng "phú quý", thật vất vả ôngtrời mới cho một cơ hội, tất cả đều trông mong có thể nắm bắt lấy cơ hội này, ra khỏi Chiêu Dương Điện. Ngay cả đối với hai thị nữ bên ngườiXương Ấp vương, bọn họ cũng mở miệng gọi "Tỷ tỷ", ngậm miệng gọi "Tỷtỷ", kính trọng như chủ nhân. Nhưng mà, trong hai thị nữ đó thì mộtngười lạnh lùng, bất luận bọn họ nịnh bợ như thế nào, ngay cả khuôn mặttươi cười cũng không thể hiện, người kia thì ngược lại, luôn tươi cườingọt ngào, hiền lành dễ thân, nhưng lại là một người câm, bất luận bọnhọ nói cái gì, đều chỉ một mực tươi cười. Mọi người tâm lực đều muốn đem ra mà dùng hết, lại không có chỗ sử dụng, chỉ có thể dần dần trở nêngiảm bớt.

Khi Lưu Phất Lăng và Vân Ca đến Chiêu Dương Điện, mặt trời đã lên cao bằng ba con sào, Lưu Hạ vẫn ngủ say chưa dậy. Tứ Nguyệt và Hồng Y đangngồi nhàn hạ ở hành lang, cả hai thấy Vân Ca đều sửng sốt, Vân Ca nhìnthấy các nàng cũng ngạc nhiên mừng rỡ, "Nếu biết là hai người tới, tanên sớm đến tìm hai người đi chơi."

Tứ Nguyệt, Hồng Y chỉ cười cười, trước thỉnh an Lưu Phất Lăng, "Bệ hạ vạn tuế, Vương gia không biết bệ hạ tới đây, còn đang nghỉ ngơi, bâygiờ nô tỳ đi gọi Vương gia."

Hồng Y xoay người đi vào tẩm điện*, Tứ Nguyệt cung thỉnh Lưu PhấtLăng đi vào chính điện. Trong Chiêu Dương Điện, hoa cỏ sinh trưởng vôcùng tươi tốt, trên mấy bụi hoa có hoa nở vào mùa xuân, hoa nở vô cùngđẹp, màu vàng nhàn nhạt, đón gió lung lay, một gốc cây hạnh hoa cũng elệ mà lộ ra những nụ hoa tỏa hương thơm ngát. Lưu Phất Lăng thấy Vân Cađã tiến đến phía trước ngắm nhìn, bèn quay sang Tứ Nguyệt khoát tay áo,"Ở tại bên ngoài này đi!"

*Tẩm điện: phòng ngủ trong điện.

Thái giám nghe vậy vội trải ra thảm bằng lông chim tước, trải chiếutrúc Tương Phi* ra, nhóm lửa trong kim thú lô**, sắp xếp tọa tháp. Saukhi bố trí ổn thỏa mọi thứ, bọn họ lặng lẽ lui xuống.

*Trúc Tương Phi: Tương truyền vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô băng hà, hai bà vợ vua Thuấn thương chồng khóc than, nước mắt rơi trên nhữngtrúc mọc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang khiến cho những câytrúc này có đốm trắng trên thân cây, vì thế người đời sau gọi cây làtrúc Tương Phi.

**Lô nghĩa là lò, kim thú lô chắc là một loại lò hương hoặc lò thanthời cổ nào đó, tớ không tìm được thông tin, có vẻ như là một loại lòđược đúc bằng kim loại theo hình một loại thú nào đó.

Lưu Phất Lăng ngồi chờ, sau thời gian uống cạn một tuần trà, Lưu Hạvẫn chưa đi ra. Lưu Phất Lăng không lộ vẻ không vui, phẩm trà, thưởnghoa, yên lặng chờ. Vân Ca đi lòng vòng quanh bồn hoa mấy lần, cũng trởnên mất kiên nhẫn, chạy đến phía trước cửa sổ gõ vào song cửa. Hồng Yđẩy cửa sổ ra, cười gõ một cái lên tay Vân Ca, bất đắc dĩ chỉ chỉ vàotrên giường. Hóa ra Lưu Hạ vẫn còn ở trên giường, nghe được tiếng động,bất mãn than thở vài tiếng, trở mình, lấy chăn bịt kín lỗ tai tiếp tụcngủ. Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng trưng cầu ý kiến, Lưu Phất Lăng khe khẽlắc đầu, ý bảo nàng đợi một chút, đừng sốt ruột, đợi thêm một lát nữa.Vân Ca nhíu nhíu mày, thuận tay cầm bình nước để tưới hoa phía dưới cửasổ, hất qua song cửa sổ vào người Đại công tử.

Hồng Y che miệng, Tứ Nguyệt trừng mắt, Đại công tử hét lên một tiếngthảm thiết, thoáng cái đã xốc chăn lên nhảy vọt xuống đất, nổi giận đùng đùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, Vân Ca cũng nổi giận đùng đùng trừngmắt nhìn lại hắn. Lưu Hạ nhìn thấy Vân Ca, ngây người một lát, kiềm chếtức giận, ngoắc tay bảo Hồng Y đi lấy quần áo cho hắn. Hắn rửa mặt quaquýt một cái, tùy ý khoác thêm ngoại bào, lập tức ra khỏi phòng dập đầuvấn an Lưu Phất Lăng.

Lưu Phất Lăng cho hắn đứng dậy, lại ban ngồi. Lưu Hạ cũng không khiêm nhường gì, ngồi vào đối diện Lưu Phất Lăng, tiếp nhận trà đậm Hồng Ybưng lên, trước uống một ngụm lớn, nhìn về phía Vân Ca: "Tại sao ngươilại ở chỗ này?"

Vân Ca chế giễu: "Ta ở trong cung cũng rất lâu rồi, thế mà ngươi mộtchút tin tức cũng đều không có? Đừng ở chỗ này giả bộ hồ đồ!"

Lưu Hạ nhức đầu, day day huyệt thái dương: "Ta chỉ biết có một cungnữ làm mọi người huyên náo hoảng hốt, làm sao có thể nghĩ được cung nữđó chính là ngươi? Lão Tam, hắn... Ôi! Ta không muốn nhắc tới chuyện này của các ngươi. Bệ hạ cho thần quay về Xương Ấp đi!". Khi Lưu Hạ nóichuyện, đôi mắt trong trẻo, như thể bây giờ so với hôm qua là hai ngườikhác nhau.

Lưu Phất Lăng hỏi: "Hạ Nô chơi đủ rồi sao?"

Lưu Hạ cười khổ: "Đã để hoàng thượng chê cười."

Vân Ca nghe thấy Lưu Phất Lăng gọi Lưu Hạ là "Hạ Nô", hỏi: "Vì sao lại gọi ngươi là Hạ Nô?"

Lưu Hạ xấu hổ cười: "Không phải là một nhũ danh* sao? Đâu cần lý do gì."

*Nhũ danh: tên mụ.

Vân Ca biết Lưu Phất Lăng cũng sẽ không nói với nàng chuyện này, vìthế nghiêng đầu nhìn về phía Vu An: "Vu An, không phải ngươi vẫn muốnxem ta múa đao sao?"

Vu An ho nhẹ hai tiếng: "Vương gia từ lúc mới sinh ra đã vô cùng tuấn tú, Vệ Thái tử điện hạ thấy tiểu vương gia, khen bảo 'Tống Ngọc* cũngkhông bằng'. Nghe đồn nhũ danh của Tống Ngọc là 'Ngọc Nô', nên phi tầntrong cung cũng cười gọi tiểu vương gia là 'Ngọc Nô', tiểu vương gia rất không vui, oán giận nói 'Thái tử thiên tuế nói, Ngọc Nô cũng không đẹpbằng ta', một bộ dáng vô cùng ủy khuất, mọi người thấy đều cười to. Lúcấy Tiên hoàng cũng ở đó, cười nói đùa rằng: 'Hạ nhi nói có lý, cũngkhông thể để "Ngọc Nô" được hưởng hào quang của Hạ Nô nhà ta.' Từ đó vềsau, tất cả mọi người đều gọi Vương gia là 'Hạ Nô'. Lúc ấy hoàng thượngcòn chưa sinh ra, chỉ sợ hoàng thượng cũng là lần đầu tiên nghe thấy nguồn gốc nhũ danh của Vương gia."

*Tống Ngọc: người nổi danh đẹp trai tuấn tú trong lịch sử Trung Quốc.

Chuyện cũ còn rõ ràng giống như đang ở trước mắt, vậy mà bãi bể nương dâu*, việc đời đã mấy lần thay đổi.

*Nguyên văn là thương hải tang điền, ý rằng trước là biển lớn giờ đã thành nương dâu, chỉ thay đổi lớn trong cuộc đời.

Lưu Hạ cười mà như không cười, nhìn chăm chú vào làn khói mỏng lantỏa phía trên ấm trà. Lưu Phất Lăng cũng suy nghĩ xuất thần. Khi hắn hai ba tuổi, quan hệ của thái tử và phụ hoàng đã vô cùng căng thẳng, saukhi thái tử qua đời, phụ hoàng càng lúc càng âm trầm, cơ hồ chưa bao giờ nghe được tiếng phụ hoàng cười. Lúc này nghe Vu An nói tới, Lưu PhấtLăng chỉ cảm thấy xa lạ.

Vân Ca nắm tay Tứ Nguyệt và Hồng Y, bước về hướng ngoài điện: "Ta dẫn hai người đi dạo mấy cung điện khác."

Tứ Nguyệt và Hồng Y liên tiếp quay đầu lại nhìn Lưu Hạ, trên mặt LưuHạ không có biểu cảm gì, các nàng chỉ có thể bị Vân Ca nửa lôi nửa kéora khỏi điện. Vu An cũng im lặng thối lui ra ngoài điện, khép cánh cửađiện lại.

Lưu Phất Lăng đứng dậy đi vài bước, đứng ở phía trước cây hạnh hoa:"Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là bao nhiêu năm trướckhông?"

"Năm năm trước, khi hoàng thượng mười sáu tuổi, thần ở Cam Tuyền Cung lần đầu tiên nhìn thấy thánh nhan.", chính năm đó, hắn mất đi Nhị đệ,hắn vĩnh viễn không thể quên được.

Lưu Phất Lăng mỉm cười: "Ta lại nhớ là mười bảy năm trước, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lúc ấy ngươi đang trốn ở trên cây hạnh ăn vụnghạnh."

Lưu Hạ kinh ngạc suy tư, đột nhiên từ chỗ ngồi nhảy lên: "Ngươi*. . . Ngươi là đứa nhóc gọi ta 'ca ca', hỏi xin ta hạnh ăn?"

*Chỗ này tuy là nói với hoàng thượng nhưng Lưu Hạ không dùng kính ngữ, vẫn gọi nhĩ(ngươi) do đó tớ chuyển ngữ y nguyên.

Lưu Phất Lăng mỉm cười: "Mười bảy năm không gặp, vậy mà ngươi vẫn còn cho rằng ta là tiểu công tử lạc đường. Ta lại đã biết ngươi là Lưu Hạ,ngươi thua."

Lưu Hạ ngơ ngác nhìn Lưu Phất Lăng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Năm đó Vệ Thái tử vừa mới mất, Tiên hoàng đã gần bảy mươi tuổi, hoàng vị vẫn chưa được lập định, tất cả các hoàng tử đều như kiến bò trênchảo nóng, cấp bách tới mức không chịu đựng nổi. Trong đó đương nhiêncũng có phụ vương của hắn – Xương Ấp Ai Vương Lưu Bác. Sinh nhật củaTiên hoàng, tuyên gọi tất cả hoàng tử vào kinh chúc thọ, các vị hoàng tử cũng đều dẫn theo nhi tử mình vừa ý nhất. Bởi vì tất cả đều biết, ngôivị hoàng đế không chỉ truyền cho hoàng tử, mà tương lai còn truyền chohoàng tôn. Nếu có hoàng tôn nào làm Vũ Đế vừa ý, hy vọng của mình sẽcàng lớn hơn nữa. Hắn cũng không phải là đứa con trai mà phụ vương vừa ý nhất, nhưng hắn là đứa cháu mà hoàng gia gia yêu nhất, cũng là nhi tửduy nhất của mẫu thân, cho nên bất luận là phụ vương thích hay khôngthích, hắn đều theo phụ vương tới Trường An.

Sau khi mẫu thân ngàn căn vạn dặn, hắn lên xe ngựa đi thẳng tớiTrường An. Tuy rằng mẫu thân đối với hắn vô cùng tốt, mà thời gian phụvương ở chung với hắn lại vô cùng ít, nhưng ở trong lòng hắn, hắn lạithân thiết với phụ vương hơn. Phụ vương tuy rằng vô cùng phong lưu đatình, cũng có chút dục vọng quyền thế, nhưng cũng không phải người cónhững nhu cầu, đòi hỏi thái quá. Nếu thái tử không chết, phụ vương cũngchẳng muốn động tâm, người sẽ vô cùng nguyện ý mà trấn giữ Xương Ấp, tìm kiếm rồi trộm lấy mỹ nữ xung quanh đem về mà sống qua ngày. Nhưng mẫuthân thì không giống như vậy, khát vọng của mẫu thân đối với quyền thếkhiến cho hắn sợ hãi, mẫu thân lạnh lùng hà khắc cũng làm cho hắn sợhãi. Hắn biết mẫu thân đã đem thị nữ ngủ cùng phụ thân ra đánh tới chết, cũng biết cái chết của những đệ đệ mà phi tử khác sinh ra có nhiều điểm đáng ngờ, hắn thậm chí có thể cảm thấy dưới nét mặt tươi cười của phụvương là sợ hãi chán ghét đối với mẫu thân.

Từ Xương Ấp đến Trường An, phải đi không ít đoạn đường. Đoạn đường đi chung dài đằng đẵng, phụ thân và hắn cũng không tính là thân cận. Phụthân có mỹ nhân đi chung bầu bạn, cũng không cô đơn, nhưng trên đường đi hắn chỉ có tịch mịch, cho nên hắn có rất nhiều thời gian suy nghĩ vềnhững lời của mẫu thân, suy nghĩ về những lời nói của phụ thân, suy nghĩ về tính cách của mẫu thân, về tính cách của phụ thân, tự hỏi nếu hắn là thái tử, thế giới của hắn sẽ như thế nào.

Khi xe ngựa đến Trường An, hắn đã quyết định, hắn không thể để chomẫu thân đoạt được hoàng vị. Đúng, hắn không thể để cho mẫu thân đoạtđược hoàng vị. Nếu hoàng vị này là của phụ thân, hắn thực nguyện ý làmthái tử, nhưng mà hoàng vị này làm sao có thể là của phụ thân? "Côngtích vĩ đại" của Lữ Hậu, con cháu Lưu thị từng người một đều thuộc nằmlòng. Chuyện xưa Đậu thái hậu vì chuyên quyền, năm đó thiếu chút nữagiết chết hoàng gia gia, hắn đều đã nghe tiên sinh giảng qua. Hắn cũngkhông muốn giống Huệ Đế Lưu Doanh, tuổi còn trẻ đã bị sự tàn nhẫn củamẫu thân là Lữ Hậu làm cho buồn bực sầu não mà chết. Hắn cũng không cảmthấy mình sẽ may mắn được như hoàng gia gia, có được một Trần A Kiều cóthể giúp đỡ hắn hết lần này tới lần khác có thể hóa nguy thành an. Hoàng gia gia ngay từ khi bảy tuổi đã dùng "Kim Ốc Tàng Kiều"(1) lừa gạt đểgia tộc Trần thị quên mình phục vụ cho người, hắn năm nay đã mười mộttuổi, lại không thấy được có người nào có ngoại thích* hùng mạnh như vậy để có thể dựa vào. Cho nên, mẫu thân vẫn nên đem "Hùng tài đại lược"của bà thi triển ở Xương Ấp quốc, thi triển ở đó thì có thể. Tới lúc đóhắn sẽ thêm phiền muộn, nhưng cũng không nhiều. Phụ vương, cũng có thểsống lâu vài năm.

*Ngoại thích: họ hàng bên ngoại.

Nếu hắn đã quyết định, như vậy toàn bộ hành vi của hắn đều phải liềumạng mà làm trái ngược với lời dặn dò của mẫu thân. Đọc sách, tất cảhoàng tôn khác đều đọc tứ thư ngũ kinh(2), hắn đọc dâm thi diễm phú. Võnghệ, hoàng tôn khác đều cưỡi ngựa, bắn tên, khiêng đỉnh, oai phong mạnh mẽ, hắn lại múa một thanh việt nữ kiếm thanh tú nho nhã, đem dáng vẻchân yếu tay mềm* thể hiện phong lưu phóng khoáng. Phụ vương phiền muộn, hắn càng thêm phiền muộn. Hắn cũng là một thiếu niên chí khí, làm saocó thể không có tâm tranh cường háo thắng? Lại làm sao có thể nguyện ýđể cho người khác cười nhạo hắn? Hắn cũng muốn khi dừng đường kiếm, cảsảnh đường tung hô, cũng muốn nhìn thấy ánh mắt tán dương của hoàng giagia, mà không phải là ánh mắt dần dần thất vọng ảm đạm.

*Nguyên văn là hoa quyền tú chân.

Có điều, hắn không thể.

Khi hắn từ yến hội lén lút trốn ra ngoài, bách bộ tới Chiêu DươngĐiện, nhìn thấy trên cây hạnh đã kết đầy quả. Lúc trước ở tiền điện,trước mặt là cao lương mỹ vị, hắn lại không hề muốn ăn, lúc này lại độtnhiên đói bụng, tức thì trèo lên trên cây, bắt đầu ăn hạnh. Nghe thấythái giám bên ngoài tìm kiếm hắn đi đi về về mấy lượt, liên tiếp gọi tên của hắn, hắn không hề để ý tới, thầm muốn trốn ở chỗ râm mát rậm rạpnày, tạm thời quẳng phiền não buồn bực ra khỏi đầu.

Tiếng người, tiếng bước chân đều biến mất. Chỉ có ánh mặt trời đầu hạ im lặng từ tán lá chiếu xuống. Hắn híp mắt, ngắm nhìn trời xanh, tiệntay hái một quả hạnh, ăn xong, lại tùy tay hái một quả nữa.

" 'Đào bão nhân, hạnh thương nhân, lí tử thụ hạ mai tử nhân*.', ngươi ăn nhiều hạnh như vậy, cẩn thận đau bụng!"

*Dịch: người ăn no đào, người ăn chán hạnh, dưới tàng cây mận liền chôn xác người.

Một cậu bé khoảng chừng bốn, năm tuổi, đứng dưới tàng cây, hai taychắp sau lưng, ngửa đầu, chững chạc đường hoàng mà giáo dục hắn, bêntrong đôi mắt hiện rõ từ "Chế nhạo".

Hắn cười giễu, ném một quả hạnh cho cậu bé. Cậu bé do dự một lát, cầm quả hạnh bắt đầu ăn. Ăn xong, lại ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn lại ném mộtquả nữa cho cậu bé. Một người nằm trên cây, một người đứng dưới tàngcây, cùng nhau ăn hạnh.

Đại khái hắn rất buồn bực, cũng đại khái cảm thấy cậu bé dưới tàngcây tuổi còn nhỏ, chuyện gì cũng sẽ không hiểu, cho nên hắn cứ một câu,lại một câu bắt đầu nói chuyện cùng cậu bé. Hắn nói cho cậu bé, hắn làcông tử nhà đại thần, lén từ yến tiệc chạy ra ngoài. Cậu bé nói mìnhcũng là công tử nhà một đại thần, không cẩn thận nên đã đi lạc tớikhoảng sân này.

Hắn nói xong phiền não của mình một cách không rõ ràng, thổi phồng võ công của mình thập phần cao cường, tài văn chương cũng khiến cho cáctiên sinh vô cùng tán dương. Còn bình luận thêm về người và chuyện ởtrên triều đình, nói vớicậu bé rằng, nếu hắn sinh ở hoàng gia, bằng năng lực của hắn tuyệt đối có thể làm hoàng đế tốt.

Cậu bé cắn hạnh gật đầu, "Tôi tin tưởng ca ca."

Hắn có chí lớn anh hùng nhưng không được đắc chí nên thất vọng, còncó cảm giác cô đơn và thêm cả hoang đường, mình thế này mà lại cùng mộtđứa bé bốn tuổi ăn hạnh tâm sự.

Cậu bé vừa ăn hạnh, vừa nói về phiền não của mình, bị mẫu thân buộcphải làm cái này cái kia, nhất định phải xuất sắc, nhất định phải làmtốt hơn so với người khác, nhất định phải làm phụ thân hài lòng hơn sovới các huynh đệ khác.

Hắn ở trên cây cười to, phiền não của cậu bé này chẳng phải cũng làphiền não của hắn sao? Hóa ra cùng là người lưu lạc chân trời.

Xem ra mẫu thân của cậu bé cũng không phải một nữ nhân "Ôn lương cung thuận*" gì. Bọn họ là chỗ dựa của mẫu thân, cũng là quân cờ của mẫuthân. Nhà nào cũng có tranh đấu của nhà ấy.

*Ôn lương cung thuận: hiền lành, ấm áp, biết ngoan ngoãn nghe lời(trượng phu).

Cùng lắm chỉ bốn năm tuổi, nhưng cậu bé lại ăn nói rõ ràng, nói năng có cân nhắc. Hắn kinh ngạc, "Phụ thân ngươi là ai?"

Cậu bé hỏi lại: "Phụ thân huynh là ai?"

Hắn cười mà không đáp, cậu bé cũng chỉ cười ăn hạnh. Thân phận củabọn họ là một tấm bình phong ngăn trở, nếu vạch trần, liệu còn có ainguyện ý nói chuyện cùng bọn họ chứ? Tâm tư hai người giống nhau, cóđiều đều không biết.

Hắn thấy mặt trời đã lặn về hướng Tây, bèn từ trên cây nhảy xuốngđất, "Ta phải đi, ngươi cũng nhanh chóng đi tìm phụ thân ngươi đi!"

"Ca ca, huynh còn có thể tới nơi này ăn hạnh không?" Trong mắt cậu bé có lưu luyến không rời, bóng dáng nho nhỏ dưới ánh mặt trời, có vàiphần cô đơn.

Cái cảm giác cô đơn này, hắn rất quen thuộc, bởi vì hắn cũng có.

"Không biết, có lẽ có, có lẽ sẽ không."

"Ca ca, chúng ta có thể làm bằng hữu không? Khi ta đọc 'Sử ký', vôcùng hâm mộ những hiệp khách đó, nâng chén kết giao, lời hứa đáng giángàn vàng, ta thường thường tưởng tượng, nếu như ta cũng có một bằng hữu tri kỷ như vậy thì thật là tốt. Mặc dù không phải sống trong giang hồ,nhưng vẫn đối xử chân thành với nhau."

Hắn mỉm cười, đây đại khái là giấc mộng của rất nhiều nam nhi. Gianghồ khí thế mạnh mẽ, sảng khoái báo ân rửa hận. Vài câu là có thể kếtgiao bằng hữu, chuyện sinh tử cũng có thể vì hồng nhan. Trong sử ký TưMã Thiên, động lòng người nhất chính là Du hiệp liệt truyện, mà khôngphải là Đế vương bản kỷ, hay về danh thần, tướng sĩ.

"Nếu sau khi ngươi biết được ta là ai, vẫn nguyện ý làm bằng hữu vớita, ta đương nhiên cũng nguyện ý.", trong ngữ khí của hắn có lạnh nhạtkhi thấy trước kết quả.

Cậu bé cắn hạnh nhíu mày suy tư.

"Ca ca, chúng ta đánh cuộc, xem ai đoán ra thân phận đối phươngtrước. Ai đoán ra trước, người đó thắng. Người thua phải đáp ứng ngườithắng một việc đấy!"

Hắn nghe được tiếng bước chân xa xa, có phần không quan tâm tới, "Được. Ta phải đi, hữu duyên sẽ gặp lại."

Cậu bé túm ống tay áo của hắn, "Chúng ta phải lời hứa đáng giá nghìn vàng."

Hắn cúi đầu, nhìn xuống phía thắt lưng của cậu bé, cậu bé mím môi,khóe môi thập phần kiên nghị. Người tuy nhỏ, nhưng đã có một loại khíthế làm cho người ta không dám xem thường.

Hắn cười: "Được, lời hứa đáng giá nghìn vàng!"

Cậu bé buông hắn ra, "Huynh nhanh rời đi đi! Nếu để cho người ta nhìn thấy huynh ở trong này, chỉ sợ sẽ quở trách huynh. Ta cũng phải đirồi."

Hắn đã đi thật xa, khi quay đầu lại, còn nhìn thấy cậu bé liên tiếp xoay người vẫy tay với hắn.

Sau đó, đã xảy ra rất nhiều chuyện, phụ thân tạ thế, mẫu thân mất,Nhị đệ qua đời, Tam đệ xuất hiện. Những người trong triều đình cũngnhiều lần thay đổi.

Tất cả mọi người thật không ngờ Tiên đế có bao nhiêu nhi tử đã đủlông đủ cánh như thế lại không chọn, ngược lại lại lựa chọn một con chim non, mạo hiểm đế quyền rơi vào nguy hiểm và đem giang sơn giao phó chomột đứa trẻ tám tuổi.

Mà đứa bé đó có theo mong đợi của phụ thân mà an ổn vượt qua toàn bộphong ba hay không đều rất khó nói. Chuyện trải qua dưới tàng cây hạnhđã trở thành chuyện xưa bị quên lãng trong một xó xỉnh nào đó trong cuộc đời hắn. Chỉ có cực kỳ ngẫu nhiên, khi ăn hạnh, hắn mới nhớ tới cậu bémuốn cùng hắn trở thành bằng hữu kia, nhưng mà chỉ chợt lóe qua mà thôi.

Lưu Hạ nói: "Năm đó đều nói hoàng thượng bị bệnh, cần tĩnh dưỡng trên giường, cho nên thần vẫn không được thấy hoàng thượng, không nghĩ rằnghoàng thượng lại đi dạo chơi khắp trong cung."

"Là mẫu thân muốn ta giả vờ bị bệnh. Nhưng mà hôm đó ăn nhiều hạnh quá, sau đó bị bệnh thật."

Mấy ca ca đều đã đủ lông đủ cánh, mẫu thân rất khó đối đầu trực diệncùng bọn họ, không bằng ẩn giấu tỏ ra yếu thế, làm cho bọn họ trước tiên tranh đấu với nhau một mất một còn.

Lưu Hạ than thở, "Bọ ngựa rình bắt ve sầu, hoàng tước* ở phía sau.Lúc ấy mấy Vương thúc làm sao lại để Câu Dặc phu nhân vào mắt chứ?"

*Hoàng tước là một loại chim nhỏ, có một số câu viết là "Bọ ngựa rình bắt vesầu, chim sẻ ở phía sau", nhưng ở đây tác giả dùng từ hoàng tước, mà tớtìm hiểu thì hoàng tước không phải chim sẻ thì phải.

Lưu Phất Lăng trầm mặc. Nếu mẫu thân sớm biết kết quả của việc dùnghết bao nhiêu mưu đồ toan tính chính là phải đổi bằng tính mạng củachính mình, liệu bà còn một lòng muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế haykhông?

Lưu Phất Lăng nói: "Ngươi thua, ngươi phải làm một việc cho ta."

Lưu Hạ có vài phần cảm khái, "Rất không công bằng, năm đó thần đãmười một tuổi, cho dù tướng mạo lúc lớn lên có thay đổi, nhưng đều cónhiều điểm có thể nhận ra được, mà hoàng thượng lúc ấy mới có bốn tuổi,dung mạo so với khi trưởng thành đương nhiên là khác biệt rất lớn. Hoàng thượng nhận được ra thần, thần không nhận ra hoàng thượng, thực bìnhthường."

"Ngươi nghĩ rằng khi ta nhìn thấy ngươi mới nhận ra ngươi sao? Saukhi ngươi rời đi, ta đã dụng tâm học vẽ tranh với tiên sinh, sau một năm đã có chút thành tựu, lập tức vẽ chân dung ngươi, dự định lén đi thămdò. Nhưng không thể tưởng tượng, cung nữ thu dọn thư phòng của ta, mớivừa nhìn đến bức chân dung ngươi đã nhận ra ngươi, cười nói với ta 'Điện hạ, bức tranh mặc dù rất đẹp, nhưng chưa họa ra được phong thái của HạNô đâu!'. Ta đã xé nát bức tranh ngay lập tức."

Lưu Hạ không nói gì, giống như chuyện hồi đó chính là một người lớnthì không coi trọng lời nói của trẻ con, hắn hoàn toàn không quá để tâmtới lời hứa hẹn đó.

"Nếu ngươi thật muốn biết ta là ai, bằng thân phận của ngươi đi thămdò, sẽ không quá khó khăn. Ngày đó có mấy đại thần mang theo nhi tử tiến cung, lại có được mấy đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi?"

Lưu Hạ áy náy, "Là thần không đúng, thần thua. Xin hoàng thượng phân phó, thần nhất định tận lực thực hiện lời hứa."

Lưu Phất Lăng nói: "Ngày đó ta đánh cược với ngươi như vậy, là muốnmột ngày kia, nếu ngươi biết ta là ai, nhất định sẽ không nguyện ý làmbằng hữu của ta, cho nên ta nghĩ nếu ta thắng, ta có thể yêu cầu ngươilàm bằng hữu của ta. Gần mười bảy năm trôi qua rồi, ta vẫn giữ yêu cầunày, muốn ngươi làm bằng hữu của ta."

Lưu Hạ trầm mặc, thật lâu sau, quỳ xuống nói: "Hoàng thượng minh giám, thần nguyện làm nhàn vương*."

*Nhàn vương: vương gia nhàn tản, ý nói không muốn tham gia thế sự.

Năm đó, cậu bé dưới tàng cây hạnh tuy rằng sớm thông tuệ, hiểu đượctrong lời nói có thiết lập bẫy, nhưng không biết giữa người với người,có một số khoảng cách là không thể vượt qua.

Lưu Phất Lăng tựa hồ không nghe hiểu Lưu Hạ đã dùng từ "Nhàn" chứkhông phải là "Hiền", hắn phất phất ống tay áo, xoay người rời đi, "Hyvọng thời gian này ngươi ở Trường An, làm cho trẫm có thể nhìn thấy tàinăng tế thế an bang* mà ngươi ngày đó trên cây hạnh đã nói tới. Đúngrồi, bởi vì nơi này không có người ở, trẫm thích sự thanh tĩnh ở nơinày, sau lại thường đến nơi đây dạo chơi, nghe lão thái giám ở điện nàynói, Chiêu Dương Điện từng là nơi ở của Lý phu nhân."

*Tế thế là giúp đời, an bang là làm cho đất nước yên ổn, chỉ những việc lớn lao giúp dân giúp nước.

Khi mấy người Vân Ca và Hồng Y cười nắm tay nhau bước vào, chỉ thấyLưu Hạ một mình ngồi dưới tàng cây hạnh, hoàn toàn không có vẻ phong lưu ngang ngạnh thường ngày, vẻ mặt ngơ ngác, lại có vài phần thống khổ.

Tứ Nguyệt hơi có chút thái độ thù địch trừng mắt nhìn Vân Ca, lạiquan sát Lưu Hạ, vừa định tiến lên gọi "Vương gia", Hồng Y lại kéo kéoống tay áo của nàng, ý bảo nàng chớ có lên tiếng.

Hồng Y nhìn Lưu Hạ chăm chú, trong mắt là sự thấu hiểu, dường nhưhoàn toàn hiểu được lúc này Lưu Hạ đang nghĩ gì. Trong mắt nàng chậm rãi hiện lên một tầng nước mắt, ngay khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, nàngnhân lúc cúi đầu dụi mắt, lau nước mắt đi. Tới khi ngẩng đầu lên, trênmặt đã là một nụ cười dịu dàng. Nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lưu Hạquỳ xuống, cầm lấy bàn tay Lưu Hạ. Lưu Hạ thấy nàng, đưa tay nhẹ nhàngmơn trớn gương mặt tươi cười của nàng, giống như muốn tìm kiếm sự ấm áptrên gương mặt tươi cười đó, sau một hồi lâu, hắn lộ ý cười, ý cười kiachậm rãi mang theo sự ngang ngạnh và không chút quan tâm, cuối cùng biến thành dáng vẻ Vân Ca quen thuộc.

Vân Ca xoay người muốn lặng lẽ rời đi, lại nghe thấy Lưu Hạ gọi nàng: "Vân Ca, ngươi quay lại, ta có lời muốn hỏi ngươi."

Lưu Hạ bảo Tứ Nguyệt và Hồng Y đều lui ra, mời Vân Ca ngồi vào đốidiện hắn, "Sau đây ta sẽ hỏi một chuyện rất quan trọng đối với ta, ngươi nhất định phải nói thật với ta". Nói xong từ "quan trọng", hắn lại cười đến ba lăng nhăng như trước.

Vân Ca nhìn vào ánh mắt trong trẻo của hắn, trịnh trọng gật gật đầu.

"Khi còn nhỏ ngươi có quen hoàng thượng hay không? Các ngươi không phải là đã quen biết lúc ở Tây Vực đấy chứ?"

Vân Ca sửng sốt, tuy rằng nàng đã nói với Hứa Bình Quân nàng và hoàng thượng lúc nhỏ đã có quen biết, nhưng chưa từng nói qua là nàng vàhoàng thượng quen biết nhau như thế nào, ở đâu, sau một lúc, nàng đáp:"Đúng vậy."

Lưu Hạ lắc đầu cười khổ, thì thào tự nói, "Hóa ra ta nghĩ sai toàn bộ rồi! Vẫn tưởng Tam đệ. . . Khó trách. . . Khó trách. . . Hiện tại rốtcục hiểu được . . ."

"Ngươi nghĩ sai chuyện gì rồi?"

Lưu Hạ cười nói: "Ta đã nghĩ sai một chuyện rất quan trọng, có lẽ sẽtạo thành sai lầm lớn. Vân Ca, ngươi còn nhớ rõ hoàng thượng và ngươi đã cùng cứu một thiếu niên chứ?"

Vân Ca nghiêng đầu, cười than thở: "Lăng ca ca đã nói với ngươi những chuyện gì? Sao mà ngay cả chuyện của Nguyệt Sinh cũng nói với ngươi."

Trong lòng Lưu Hạ một điểm nghi ngờ cuối cùng đã hoàn toàn biến mất,hắn nhìn chăm chú vào Vân Ca nói: "Nhiều năm đã qua như vậy, tại saongươi vẫn còn nhớ rõ tên của hắn, nếu Nguyệt Sinh biết, nhất định sẽ rất vui mừng."

Vân Ca nói: "Lăng ca ca còn nhớ rõ hơn so với ta! Chàng vẫn cảm thấymình thực có lỗi với Nguyệt Sinh, chàng vẫn rất cố gắng để làm một vịhoàng đế tốt, chỉ vì không muốn xuất hiện thêm những người giống nhưNguyệt Sinh."

Nét mặt tươi cười của Lưu Hạ bỗng chốc cứng đờ, Vân Ca hỏi: "Ngươi nguyện ý ở lại Trường An giúp Lăng ca ca sao?"

Lưu Hạ thở dài một tiếng, tâm ý đã định, cười hì hì nói: "Ta sẽ ở tới khi các ngươi đuổi ta ra khỏi thành Trường An."

Vân Ca mừng đến muốn nhảy dựng lên, "Ta biết là ngươi tuy rằng nhìnqua giống đồ bại hoại, nhưng thực tế tâm nhãn hẳn là rất tốt."

Lưu Hạ cười khổ.